Thiển Hạ Vi Lương

Chương 30: Chàng rể tiêu chuẩn




"Cha, mẹ… ha ha, cha mẹ biết…" Lâm Thiển Hạ chỉ Tập Vi Lương, xấu hổ không dám nhìn cha mẹ giới thiệu anh, chỉ có thể đỏ mặt cười khan nói.

Lâm Đông Quan và Trần Cố Cần trợn to hai mắt nhìn anh một cái, sau đó không hẹn mà ánh mắt cùng chuyển sang nhìn con gái mình đang đứng bên cạnh, như không quen Tập Vi Lương, trong mắt đầy kinh ngạc và bàng hoàng.

Tập Vi Lương luôn bình tĩnh ung dung, Thái Sơn có sập trên đầu mặt vẫn không biến sắc, người ở phía sau lại cực kỳ căng thẳng tim trong ngực nhảy loạn.

"Bá phụ, bá mẫu tốt." Anh bị ánh mắt sắc bén của cha vợ và mẹ vợ trừng có chút lo sợ, ngay tiếp theo nở nụ cười gượng gạo.

"Thàng nhóc… Cháu lần này tới cũng là vì mua trứng gà và rau hả?" Trần Cố Cần khó có thể tin, như cũ ôm hi vọng tất cả đều là mình suy nghĩ nhiều.

Bà chưa từng nghĩ rằng con gái duy nhất của bà cô - Lâm Thiển Hạ và Tập Vi Lương hơn mười tuổi có gì liên quan…

"…" Lâm Thiển Hạ lúng túng.

"…" Tập Vi Lương trong lòng lặng lẽ rơi lệ. Xem ra, cha mẹ vợ rất không chào đón mình.

"Khụ khụ…" Lâm Đông Quan là đàn ông chưa có gió to sóng lớn nào chưa trải qua đương nhiên so với Trần Cố Cần bà chủ gia đình phải bình tĩnh hơn, ông hắng giọng, tức giận bừng bừng nói: "Đi vào nhà nói!"

Tập Vi Lương ngoan ngoãn đi theo sau Lâm Thiển Hạ vào. Anh nhẹ nhàng đóng cửa, đặt thuốc bổ trên ghế sa lon.

Bốn người ngồi nghiêm chỉnh, hai đôi vợ chồng đối mặt nhìn nhau.

Không khí nặng nề, khó xử.

Trần Cố Cần trong lòng tức giận, lại có chút khổ sở, lẩm bẩm nói: "Đây là chuyện gì đây?" Nếu không phải vì có Tập Vi Lương ở đây, bà hận không lqd thể tát cho Lâm Thiển Hạ một cái bất tỉnh: con bé chết tiệt này con có biết hay không con kém cậu ta hơn tám tuổi?!

Trần Cố Cần không chấp nhận nổi sự thật này. Bà định giới thiệu anh cho cháu gái nhưng hiện tại lại trở thành bạn trai của con gái bảo bối, còn lớn hơn đúng mười tuổi, điều này làm sao bà có thể tiếp nhận đây? Hả?

"Hai đứa sống chung bao lâu rồi?" Sắc mặt Lâm Đông Quan nặng nề, rõ ràng rất không hài lòng về Tập Vi Lương.

"Hơn nửa năm ạ." Lâm Thiển Hạ nói đúng sự thật. Ở dưới bàn, cô lén lút, nắm tay an ủi và khích lệ Tập Vi Lương. Thái độ của cha mẹ rất rõ ràng, không ngờ so với dự đoán của cô còn gay go hơn.

Ngày hôm qua, cô cầm điện thoại ngây người rất lâu. Một là sợ, hai là không muốn làm cho cha mẹ không vui, cho nên cuối cùng vẫn không gọi điện thoại về nhà trước.

Tập Vi Lương cảm nhận độ ấm truyền từ bàn tay trong lòng cảm thấy ấm áp. Anh nắm chặt bàn tay nhỏ của Lâm Thiển Hạ, cũng khích lệ mình trong lòng.

Cho dù cha vợ và mẹ vợ không đồng ý, hai người vẫn là vợ chồng không thể nào thay đổi. Hai tờ giấy chứng nhận kết hôn còn ở chỗ anh được cất rất kĩ!

Thời gian nửa năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nửa năm rồi, nói cách khác trước khi về nhà ông hai người Tập Vi Lương đã sống chung? Lâm Đông Quan càng nghĩ càng tức giận. Không ngờ khi đó hai người diễn kịch trước mặt ông bà? “Nghe nói cậu là quân nhân? Công việc này nguy hiểm không?"

"Không đâu ạ. Cháu bình thường chỉ viết cáo, thỉnh thoảng huấn luyện các tân binh là được rồi." Về nội dung công việc, Tập Vi Lương chỉ nói một phần. "Bây giờ là thời bình, không có việc gì. Chỉ nơi nào gặp thiên tai mới cần đến chúng cháu, vả lại chưa chắc cần cháu đi."

"Vợ của quân nhân không dễ làm. Cậu có thể dành nhiều thời gian cho con gái tôi sao?" Trần Cố Cần hỏi tiếp. Bà nói những lời này không đơn thuần là hỏi Tập Vi Lương, thật ra có ý cảnh báo Lâm Thiển Hạ.

"Có thể chứ. Doanh trại của cháu ở thành phố K, cách trường của Thiển Hạ cũng không xa lắm. Công việc của cháu bình thường không bận bịu, trong đơn vị cũng có nhà ở."

"Nhà trong Bộ đội chung quy không phải của mình. Cậu có nhà của riêng không?" Có thời gian cho con gái của mình, điểm này Trần Cố Cần hài lòng. Nhưng vấn đề nhà cửa tuyệt đối không thể xem nhẹ. Phụ nữ ai cũng mong muốn có cuộc sống yên ổn, cho nên rất chú ý đến nhà cửa.

"Dạ, có. Ở Quân Lâm Thiên Hạ. 250 mét vuông." Tập Vi Lương trả lời chi tiết.

Đáp án này làm Lâm Đông Quan và Trần Cố Cần cùng giật mình. Hai ông bà từng nghe nói đến Quân Lâm Thiên Hạ, một trong những khu chung cư cao cấp nhất thành phố K, 250 mét vuông, căn nhà này không biết giá bao nhiêu? Ông bà biết Tập Vi Lương người có tiền, nhưng chưa từng nghĩ có nhiều tiền như vậy.

Thật ra Tập Vi Lương mua căn nhà này rất lời. Khi đó Quân Lâm Thiên Hạ vừa khai trương, giá nhà không cao, may nhờ Ngụy Lễ Quần có tầm nhìn xa, dùng tiền tiết kiệm cùa Tập Vi Lương giúp anh mua một căn nhà. Dĩ nhiên anh cũng không ngờ, Quân Lâm Thiên Hạ sẽ phát triển nhanh như vậy ngoài dự đoán của mọi người, nhiều năm rồi giá nhà vẫn tăng vù vù.

"Là đi vay à?" Vẫn là Lâm Đông Quan tỉnh táo, phát hiện ngay vấn đề mấu chốt. Ông không hy vọng tương lai của cô con gái duy nhất thành"Phòng nô" .

"Đã trả đầy đủ bằng tiền mặt."

"Cậu chỉ là một quân nhân, tiền lương cao vậy sao?" Trần Cố Cần nghi ngờ nói. "Hay là cha mẹ của cậu…"

"Không phải. Người bạn của cháu mở công ty, hiện tại cháu có 30% cổ phần." Tập Vi Lương lúc này, nghĩ tới người bạn tốt Ngụy Lễ Quần .

Hai vợ chồng Lâm Đông Quan đều gật đầu, bước đầu sát hạch coi như qua. Công bằng mà nói, Tập Vi Lương điều kiện tốt như vậy, muốn muốn phụ nữ như thế nào chẳng có? Người ngoài nhất định sẽ cảm thấy con gái hai người trèo cao. Nhưng trong lòng ông bà, thật ra cũng là ghét tuổi của anh. Lớn hơn mười tuổi, dù chỉ lớn hơn năm tuổi ông bà cũng hơi để ý.

Chẳng có biện pháp nào? Con gái vui vẻ. Con gái của hai người, sao hai người không biết? Con bé này từ nhỏ luôn có phép tắc, chưa bao giờ qua lại nhiều với con trai. Chắc trước khi quen Tập Vi Lương ngay cả tay của con trai cũng chưa từng chạm. Bây giờ dắt bạn trai về có ý gì hai người hiểu. Huống chi hai đúa đã sống chung nửa năm, có vẻ như vấn đề cũng không phải quá nghiêm trọng. Huống chi nhìn tên nhóc Tập Vi Lương này, dáng dấp nhanh nhẹnnhư vậy, còn là một quân nhân, tố chất thân thể hẳn không tệ, sống chắc rất lâu.

Lâm Đông Quan và Trần Cố Cần nhìn nhau, sau đó vô cùng ăn ý chia nhau ra kêu một người vào phòng nói chuyện.

Lâm Thiển Hạ đi theo mẹ vào phòng.

Bước qua cửa, Trần Cố Cần cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật, vô cùng tức giận nhéo lỗ tai Lâm Thiển Hạ, nổi giận nói: "Cái con bé chết tiệt này… Mẹ bị mày chọc tức chết rồi!"

Lâm Thiển Hạ quá đau kêu to "Ui da", còn muốn giãy giụa, lại thấy cặp mắt đỏ bừng ướt át của mẹ thì cảm xúc lẫn lộn lặng yên đứng đó, mặc cho bà trách mắng mình.

"Hai đứa quen nhau thế nào?" Trần Cố Cần mắng Lâm Thiển Hạ một trận, lực giận trong lòng được trút hết ra ngoài, bà cảm thấy dễ chịu, ngồi đầu giường trừng mắt nhìn Lâm Thiển Hạ hỏi.

Lâm Thiển Hạ ngoan ngoãn đứng bên giường, nhận sai dáng vè như học sinh tiểu học đứng chịu phạt.

Về phần lý do hai người quen nhau, cô và Tập Vi Lương đều hết sức ăn ý giấu giếm sự thật, thảo luận rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn phiên bản Lâm Thiển Hạ.

"Một lần ra cửa xe buýt lúc đó không biết làm sao cửa sau mở ra, khi đó xe vẫn đang chạy trên đường. Con thiếu chút nữa bị văng ra ngoài, may mà Tập Vi Lương phản ứng nhanh kéo con lại." Lâm Thiển Hạ mặt không đỏ tim không đập nói láo. Câu chuyện này, cô tự nhận là tình huống hợp lý. Tục là tục điểm, nhưng không có gì sơ hở. Cha mẹ cô cũng không thể đi tìm người tài xế cùng hai người đối chất.

"Ừ." Chuyện này đối với Trần Cố Cần hiển nhiên rất thoải mái. Mặc kệ là bao nhiêu tuổi, chỉ cần là phụ nữ, kết thúc nhất định chuyện tình anh hùng rất thắm thiết.

Tiếp Trần Cố Cần lại hỏi rất nhiều vấn đề tương đối thực tế, sắc bén. Lúc hai người đi ra, khoảng năm phút sau Tập Vi Lương và Lâm Đông Quan cũng đi ra.

Nhìn vẻ mặt Tập Vi Lương phong khinh vân đạm, đáy mắt không che giấu được vẻ đắc ý, Lâm Thiển Hạ biết ngay trận này anh thắng.

Lâm Đông Quan mắt hơi đỏ, trong lòng vừa vui mừng, khổ sở lẫn lộn. Vui mừng là con gái bảo bối của ông đã tìm đúng người rồi, khổ sở là ông cảm thấy con gái mình như đã là người nhà người ta rồi.

"Hai người các con, trước khi kết hôn tuyệt đối không được vượt quá giới hạn!" Lâm Đông Quan nghiêm túc nhắc nhở.

"Dạ dạ dạ." Lâm Thiển Hạ và Tập Vi Lương cùng gật đầu nói.

Lâm Thiển Hạ rất đau lòng, cảm giác mình đã phụ lòng cha mẹ vất vả nuôi dưỡng. Ngược lại trong lòng Tập Vi Lương có chút hả hê, hai người có giấy chứng nhận rồi, đương nhiên muốn làm gì thì làm!

Hai người ở nhà một đêm sau đó quay về thành phố K, Lâm Thiển Hạ hỏi Tập Vi Lương và cha cô nói gì. Lúc đầu cô có chút lo lắng, sợ cái tên ngốc này không nói được.

Cũng là lần đầu tiên Tập Vi Lương phải giấu Lâm Thiển Hạ. Anh đã nói đây là bí mật của đàn ông, phụ nữ không cần biết.

Lâm Thiển Hạ mặc dù tò mò, nhưng không tức giận, không ép anh nữa. Chỉ cần cha mẹ đồng ý cho hai người sống chung, cô tảng đá trong lòng cũng có thể bỏ xuống.

Thật ra Tập Vi Lương không nói gì oanh oanh liệt liệt, hay lời thề cảm động lòng người. Tình yêu sẽ thay đổi, Lâm Đông Quan là người từng trải sao không biết. Rất nhiều câu hỏi anh trả lời thật, bao gồm cha mẹ anh, nhận xét của anh về Lâm Thiển Hạ. Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, anh không cần luôn miệng nói sẽ đối xử tốt với con gái của ông, Lâm Đông Quan đương nhiên sẽ hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.