Thiên Hạ Kiếm Tông

Chương 39: C39: Ngạc nhiên lắm đúng không




Lý Phong Kỷ lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.

Độc Cô Thần hít sâu một hơi, nói: “Nghe nói, tu vĩ của người đúc kiếm đã vượt qua Tông Sư Cảnh, tiến vào cảnh giới trong truyền thuyết, tuổi thọ gần năm. trăm tuổi, nhưng đã dùng mười năm để đúc mười thanh kiếm, cuối cùng lại bỏ mình”

Lý Phong Kỷ hơi thổn thức.

“Nghe nói, mười thanh kiểm này được đúc thành cùng một lúc trong vòng mười năm, khi lò đúc kiếm được mở ra, cả mười thanh kiếm xông thẳng lên trời Trong trời đất, nhật nguyệt không ánh sáng, vạn kiếm yên lặng... Sau đó, mười thanh kiếm bay đi bốn phương tám hướng, không biết tung tích, còn người đúc kiếm lại liên tục cười to, tuyên bố mình đã đúc được thanh kiếm mạnh nhất, rồi vui vẻ mỉm cười đi xuống cửu tuyền.”

Độc Cô Thần từ từ bổ sung

“Sao mười thanh kiếm đó lại bay đi?" Lý Phong Kỷ hỏi ra sự nghỉ ngờ trong lòng mình.

“Khi vị đúc kiếm sư kia đúc kiếm, đã dung nhập khí cơ của mình vào kiếm. Khí chính là vận mệnh của võ giả, có mệnh nên kiếm thông linh tính, tự chọn chủ nhân” Độc Gô Thần nhẹ giọng nói


Lý Phong Kỷ lại giật mình. Hán nhớ khi hẳn nhận lấy kiếm từ trong tay Thân Đồ Phong, rõ ràng hẳn đã cảm nhận được chút tình cảm phức tạp, có quyến luyến, có khó chịu

“Chẳng lẽ đây thật sự là một trong mười đại danh kiếm hay sao?” Lý Phong Kỹ nói thăm trong lòng.

“Ngạc nhiên lắm đúng không? Ngươi rất may mắn!”

Thấy Lý Phong Kỷ không nói gì, Độc Cô Thần nói.

Lý Phong Kỷ gật đầu, nói với Độc Cô Thần: "Ngươi biết rất nhiều, nhưng dù sao truyền thuyết cũng là truyền thuyết thôi, có đôi khi không đáng cân nhắc.”

Độc Cô Thần ngạo nghễ lắc đầu: “Nói với ngươi này, truyền thuyết là thật sự tồn tại. Trong đế quốc có người tên Đường Hoàng, tự xưng là Kiếm Hoàng, trong tay hắn có một thanh kiếm, tên Khô Tịch, chính là một trong mười đại danh kiếm. Năm đó, vì thanh kiếm này, tay Đường Hoàng đã dính không ít máu tươi. Bây giờ. vẫn còn rất nhiều người giang hồ nhòm ngó Khô Tịch, nếu không phải do Đường Hoàng ít giao du bên ngoài, e là mỗi ngày đều bị hiệp khách giang hồ đuổi giết”

“Có sức hấp dẫn lớn thế sao?” Lý Phong Kỷ chợt hỏi.

Độc Cô Thần gật đầu, nói: “Ngươi nghĩ sao? Mười đại danh kiếm, có một thanh là có thể tiếu ngạo quần hùng thiên hạ, độc bộ võ lâm, có ai không muốn có chứ?"

Lý Phong Kỷ gật đầu: "Nói như vậy, hiện giờ ta đang đùa với lửa, sơ sẩy là sẽ kéo tới tai họa vô cùng tận."

Độc Cô Thần khẽ cười.

“Ta có nên giấu kiếm đi không?” Lý Phong Kỷ nói tiếp.

Độc Cô Thần chợt thay đổi sắc mặt, định nói gì đó, thì lại nghe một câu nói từ Lý Phong Kỷ.


“Mà cũng không cần, dù sao cũng không ai nhận ra.

Độc Cô Thần hơi buồn bực nhìn Lý Phong Kỷ như. nhìn một tên quái vật.

Trên mặt Lý Phong Kỷ mang ý cười thần nhiên: “Ta muốn biết tại sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với mọi thứ của ta”

Độc Cô Thần nói: "Ta nói ra có lẽ ngươi sẽ không tin."

Lý Phong Kỷ cười nói: “Nói đi, không chừng ta sẽ. tin đấy”

Độc Cô Thần nói: "Cuộc sống không có đối thủ rất cô đơn, ta cảm thấy ngươi có năng lực, cũng đủ tư. cách làm đối thủ của ta”

Vẻ mặt Lý Phong Kỷ cứng đờ, nhưng rất nhanh hắn đã nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Chuyện này khó lầm đây... Ta không muốn làm đối thủ với loại người như. ngươi."

Độc Cô Thần cười nói: “Đúng là khó thật, rất nhiều người đã chết dưới kiếm của đối thủ rồi”

Lý Phong Kỷ gật đầu, không nói tiếp nữa Bầu không khí giữa hai người hơi ngột ngạt.


Một lát sau, Lý Phong Kỷ nói: "Tại sao ta có thể

Vẻ mặt Độc Cô Thần trở nên nghiêm túc, nói: “Cảm giác”

Cảm giác, rất khó nói cho rõ được.

Tuy nhiên, Lý Phong Kỷ vẫn tin lời Độc Cô Thần, không vì lí do gì khác, chỉ vì đó là lời Độc Cô Thần nói Gã sẽ không nói dối, cũng xem thường nói dối.

Lý Phong Ký bất đắc dĩ nhún vai, cười khổ nói: “Không biết là may mắn hay bất hạnh nữa”

Độc Cô Thần chỉ lên trời, nói: "Trời mới biết”

Lý Phong Ký cười, bất đắc dĩ gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.