Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 13: Quỷ Tiết




Đi qua hết khoảng hai hành lang, Bảo Thù nhận ra là mình đã lạc đường nên vội vàng đi theo đường cũ trở về.

Đi bên trái quay bên phải, nàng rốt cuộc hiểu rõ câu mà cha nàng thường nói với mẹ —— nữ nhân đều là dân mù đường! Sau đó liền nghĩ tới câu mẹ nàng trả lời cha  —— nữ nhân không phải là dân mù đường thì làm sao có thể bị nam nhân lừa gạt về nhà?

Bảo Thù đứng yên tại chỗ quanh sát xung quanh, phát hiện bên trái có vườn, hơn nữa hình như có tiếng người truyền ra nên quyết định đi vào hỏi thăm một chút, như thế vẫn tốt hơn là một mình mò mẫm.

Nàng chân trước mới vừa bước chân vào vườn, lập tức bị  tiếng rên rỉ truyền đến làm cho kinh hãi.

“A... Điện hạ...... A...... a......”

Thanh âm này, là Nhị sư huynh? Không, là Tuyết Tử Anh! Bảo Thù nhìn tảng đá lớn phía trước, trù trừ một lát rồi nhẹ nhàng đi vòng qua núi giả núp ở sau tảng đá lớn nhìn trộm.

Vừa nhìn vào, nàng lập tức nhìn thấy cơn ác mộng mà cả đời không thể quên được.

Đó là một khuôn mặt giống hệt Dạ Vi, giờ phút này lại toát lên vẻ thống khổ vặn vẹo, hơn nữa còn rất dâm mỹ không tả được. Hắn nằm trên một chiếc bàn đá, thân thể vặn vẹo, tóc dài tán loạn hai bên bị mồ hồi thấm, miệng liên tục thốt ra tiếng thở dốc yêu kiều đảo điên lòng người.

“A...... a, điện hạ...... Ta thật không chịu nổi...... A......”

“Tại sao! Tại sao! Tại sao ngươi không yêu ta! Ta vì ngươi làm nhiều việc như thế còn chưa đủ sao!”

Cạnh đó là một nam nhân mặt mày hung ác nhưng lại tà mị vô cùng,hắn một tay bóp cổ Tuyết Tử Anh,một tay giữ chặt bờ eo hắn, phía dưới có một vật cứng liên tục rút ra đâm vào.

Hai thân thể tráng kiệt lõa lồ, quấn lấy nhau như rắn, bốn cung nữ đứng yên ở bốn góc yên lặng không một tiếng động.

Bảo Thù hoảng sợ nói  không nên lời, hai chân mềm nhũn, chỉ có thể há mồm cắn tay để ngăn lại tiếng thét kinh hoảng đang chực chờ trong cổ họng. Nàng đã từng thấy qua chó đực cũng như thế trên người chó mẹ, lúc đó nàng không hiểu nên chạy vào kêu mẹ ra xem, lúc đó Bảo mẹ tát nàng một cái nói nàng  không biết xấu hổ!

Vậy thì lúc này, nàng đang nhìn thấy cái gì?

Thứ rút ra đâm vào bên trong người Tuyết Tử Anh là cái gì vậy?

Ngực của nàng chợt dấy lên một cơn đau nhức, không thể không ôm ngực ngồi xuống đất, lúc này cũng y hệt như ngày hôm qua, cảm giác như trái tim bị nứt ra, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, rất nhiều nhưng lại không thể liên hệ lại với nhau.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn khung cảnh trước mặt, thần thái dần lạnh nhạt, tựa hồ như đã hiểu nhưng …. nàng không hiểu..  không hiểu gì hết …..

Ngay lúc nàng đang đau đớn như sắp chết, cặp mắt đột nhiên bị một bàn tay lạnh che kín, một lát sau, một luồng chân khí từ đỉnh đầu từ từ truyền vào thân thể, tâm trạng đang bị xáo trộn cũng dần dàn bình tĩnh lại.

Khi bàn tay được lấy ra thì Bảo Thù nhận ra mình đang đứng trước một dòng sông.

Thượng nguồn phía xa được bao phủ bởi một tầng sương mù, dưới chân thác là những dãy bỉ ngạn hoa nở rộ, huyết lệ diễm diễm, một người mặc trường bào màu đen, mắt đen tóc đen, mặt không chút thay đổi nhìn dòng nước trôi không ngừng, như một pho tượng đá được đặt ở nơi đây từ rất lâu …

Bảo Thù không khỏi hít sâu một hơi, Hân Liệt tính tình lãnh khốc khiến người ngoài cảm thấy hắn kiêu ngạo, hắn cô đơn. Mà người đang đứng trước mắt này, lãnh ngạo của y là từ trong xương mà có, ở đó lộ ra hơi thở của sự đen tối, của sự chết chóc, vẻ mặt y khiến cho thế nhân phải kinh đảm trước trái tim lạnh lùng của y.

“Người là...... Minh Quân?” Bảo Thù khó khăn mở miệng, trừ tu gia đứng đầu Minh giới, nàng thật không nghĩ ra còn có ai có thể có được khí chất như y.

Lúc này hắn mới quay đầu lại, liếc nhìn nàng một cái: “Độc của ngươi, bản quân đã giải.”

“Cảm... Cảm ơn.” Bảo Thù sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn  hắn, mặt đỏ bừng, mới vừa rồi, nàng đã thấy thứ không nên thấy, mà y, nhìn thấy nàng thấy thứ không nên thấy......

Trong nội tâm đột nhiên cứng lại, Bảo Thù vột ngẩng đầu lên tức giận nhìn tu gia: “Người cũng thấy Dạ Mị làm chuyện tốt như thế nào, tại sao không khuyên bảo hắn? Chẳng lẽ người không nghĩ rằng như thế sẽ làm ta Nhị sư huynh khó chịu rằng tất cả mọi người đang chê cười huynh ấy sao!”

Tu gia thế nhưng không lo không buồn, mặt không thay đổi nói: “Hắn bất quá chỉ là một nam sủng, cũng không phải là Dạ Vi, chẳng lẽ là ta đây làm cha, ngay cả nhi tử thích ai cũng phải xen vào sao?”

“Nhưng người nọ cùng Dạ Vi dáng dấp giống hệt nhau. Nhi tử của người thích trưởng tử của người, đó là loạn luân, còn là nam nhân cùng nam nhân, ngươi không cảm thấy ghê tởm sao?” Bảo Thù chống eo tức giận nói, nàng lúc này này huyết khí dâng trào thứ gì cũng có thể làm, điều gì cũng có thể nói.

“Nam nhân, nữ nhân có gì khác biệt? Thần tộc có thể huynh muội lấy nhau, Minh phủ liền không thể huynh đệ yêu nhau? Huống chi, hai đứa con trai của ta, khi nào thì loạn luân?” Tu gia nhìn nàng nói từng chữ một.

Bảo Thù đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, nàng không ngờ vị Minh Quân lạnh như băng này có thể nói nhưng lời như vậy!

Im lặng hồi lâu, tu gia lại nói: “Ngươi rất quan tâm Dạ Vi?”

Bảo Thù đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Huynh... huynh... huynh ấy là Nhị sư huynh của ta, ta đương nhiên là quan tâm!”

“Thật không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.” Tu gia quay mặt đi tiếp tục nhìn con sông, giọng nói không buồn không vui, “Xem ra, số mệnh quả nhiên đã được định đoạt, nửa điểm cũng không sai.”

“A? Ngài nói cái gì?” Bảo Thù không hiểu ra sao, vị Minh Quân này xem ra còn là một cao thủ nói bóng.

“Không có gì.” Tu gia lắc đầu, đôi mắt lóe lên một tia sáng, nói, “Đi ra đi.”

Bảo Thù nghi ngờ quay đầu lại, Dạ Vi từ chỗ tối đi ra, cúi người chắp tay: “Nhi thần, ra mắt phụ quân.”

Tu gia vuốt cằm, giọng nói có chút lương bạc: “Ngươi ngày mai liền lên đường đi, nếu là Lệ Quỷ mang không trở lại, có mấy lời cũng không cần phụ quân nhiều lời, ngươi phải biết, chờ đợi ngươi sẽ là cái gì.”

“Nhi thần tuân chỉ.”

“Lần này Ma giới là tìm hiểu tình hình trước khi hành động,cũng chưa biết chắc chúng có âm mưu gì, khi hành sự phải chú ý cần thận.”

“Nhi thần ghi nhớ.”

“Lúc nguy cấp không cần liều mạng.”

“Nhi thần hiểu.”

“Còn nữa, mang nha đầu này cùng đi.

“...... Nhi thần nhớ kỹ.”

Một luồng hắc vụ lướt qua, Minh Quân rời đi để lại những đóa bỉ ngạn hoa bay tứ tán trong không trung, Dạ Vi đứng thẳng dậy, lấy chiết phiển ra.

Bảo Thù không nhịn được thở dài: “Tuy tu gia lạnh lùng nhưng ngài rất quan tâm tới huynh.”

Nàng ngốc như vậy cũng hiểu được, Dạ Vi làm sao có thể không hiểu, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười nhìn nàng: “Hắn là phụ quân của ta, tự nhiên là quan tâm ta, còn cần muội nhắc nhở sao? Bất quá, ta lại là muốn hỏi muội một chút, rõ ràng đã dặn đứng yên chờ ta mà sao chỉ sau chớp mắt đã không thấy người đâu nữa?”

“Muội nhìn thấy.....” Bảo Thù không lên nói tiếp,nhìn khuôn mặt như ngọc thạch của Dạ Vi khiến nàng nhớ tới khuôn mặt dâm tà của Dạ Mị, sống mũi không khỏi cay cay.

“Thấy cái gì?” Dạ Vi cạch một tiếng khép chiết phiến lại.

Trong hốc mắt, nước mắt trào lên không thể kìm chế được, Bảo Thù cũng không kiềm chế được, vội chạy tới ôm chặt lấy Dạ Vi, nàng ở trong lòng không ngừng tự nói với mình, hắn là Tuyết Tử Anh, không phải là Dạ Vi! Đó không phải là Dạ Vi!

Nàng biết rõ  ......

Nhưng là khuôn mặt dâm mị của Tuyết Tử Anh không ngừng cùng với người trước mắt hòa làm một......

Nàng vội lắc đầu thật mạnh. Không thể, nàng không thể như thế, như vậy đối với Nhị sư huynh là vũ nhục, là kịch độc, như thế thì nàng cùng những kẻ đứng sau lưng hắn mà đâm hắn một đao hai kiếm có gì khác nhau?

“Thù Nhi ——” Dạ Vi hơi giật mình một chút, nhưng thông minh như hắn, rất nhanh liền hiểu ra vấn đề, Bảo Thù nhất định là thấy được điều không nên nhìn, cho nên, phụ quân mới dẫn nàng di hình đổi ảnh tới nơi này.

Hắn nên nghĩ đến điều này, mới vừa rồi chọc giận Dạ Mị......

Hắn mặc cho nàng ôm, lặng yên không tiếng động cất chiết phiến, ôm lấy nàng, ôn nhu an ủi: “Là lỗi của sư huynh lỗi, nên đem Bảo Thù mang theo bên người, bọn họ hù dọa muội sao? Muội còn nhỏ, những chuyện này......”

“Không đúng không đúng!” Bảo Thù vẫn ở trong ngực hắn liều mạng lắc đầu, “Ta chỉ là ghét hắn đối xử như thế với huynh!”

Dạ Vi sống lưng cứng đờ, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.

“Ngươi đang thông cảm cho ta?” Thanh âm lạnh lẽo như băng, không có chút nhiệt độ.

Bảo Thù căn bản không để ý tới biến hóa của hắn, dùng tay quệt nước mắt nước mũi nói: “Không phải là thông cảm, là đau lòng! So với đau tim còn đau hơn ngàn lần! Muội không thích hắn làm nhục huynh, muội không muốn hắn làm nhục Nhị sư huynh mà muội thích nhất!”

Dạ Vi cảm thấy trái tim hắn như chậm một nhịp, vẻ mặt sáng lên, hồi lâu, hắn xoa đầu Bảo Thù, cười nói: “Nha đầu ngốc, ngươi còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện không hiểu, thật ra thì, Dạ Mị không hề giống như ngươi nghĩ, hắn cho nên làm ra chuyện như vậy, cũng không phải là làm nhục ta......”

“Muội mặc kệ muội mặc kệ, muội thế nào cũng không muốn!” Bảo Thù ôm hắn không buông tay, nước mắt nước mũi lau hết trên người hắn.

“Tại sao muội không muốn?” Dạ Vi dở khóc dở cười, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia nghi ngờ, mới vừa rồi, hắn vô ý mất khống chế điều tiết nhiệt độ, vì sao, nàng không sợ lạnh?

“Bởi vì Nhị sư huynh là của muội, ai cũng không thể đụng vào! Người nào đụng muội giết kẻ ấy!”

Nói xong câu này, hai người đều sửng sốt.

Bảo Thù đột nhiên từ trong ngực Dạ Vi nhảy ra, nửa quẫn bách nửa khiếp sợ, trong lòng nàng không hề nghĩ ngợi liền nói, câu đó quả thật từ miệng nàng đi ra sao? Nàng làm sao có thể nói ra những lời bá đạo như vậy?

Thật là không thể tin được! Chẳng lẽ, lúc nãy đau lòng, trong đầu nàng quả thật có tồn tại ý niệm này?

Nàng vẫn còn đang suy nghĩ thì Dạ Vi gõ đầu của nàng một cái, nói: “Những lời này có thể đùa được sao? Nói riêng ta thì không sao chứ nếu để  cho sư phụ nghe, không nên nói muội tính cách đơn thuần, hay là nên trách ta vô phương dạy dỗ!”

Bảo Thù che đầu, le lưỡi một cái, vội đổi chủ đề: “Sông này thật là đẹp, nước thật trong, hắc hắc!”

Dạ Vi sớm quen tính tình nàng, không biết nên khóc hay cười  nhìn nàng: “A? Nơi này chính là thượng nguồn của sông Quên, tự nhiên lại trong lại đẹp, bất quá, nếu là nhảy xuống thì chắc chắn không thế nào không đẹp, ba hồn bảy vía, bảo quản một luồng đều không còn.”

Bảo Thù “Ba” thu tay lại, nghiêng mặt sang bên, thấy Dạ Vi đôi mắt hoa đào nheo lại mang theo tia cười, trong lòng tức giận, khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn: “Nhị sư huynh lừa ta.”

“Lừa ngươi?” Dạ Vi nhìn xuống nước sông trong vắt, nụ cười sâu hơn, “Ừ, ước chừng một ngàn năm trước, ở chỗ muội đang đứng hiện tại, ta tận mắt mẫu thân của ta nhảy xuống sông Quên, bị phi hồn phách tán.”

“Thật... Thật?” Bảo Thù không thể tin được.

“Trong một năm lục giới hỗn chiến, phụ quân ta khi vẫn chỉ là Minh giới thái tử, bị trọng thương rơi xuống nhân gian, bị một vị tân nương cứu, hơn nữa, yêu nàng. Vậy mà, vị tân nương tử kia lại nhất định không chịu thương hắn, phụ quân dưới cơn nóng giận, diệt nàng phu gia cả nhà, bắt nàng  xuống U Minh cung.”

Bảo Thù kinh ngạc chằm chằm hắn, trong lòng một đau đớn.

Dạ Vi khẽ khom người ngồi xổm xuống, vuốt ve bông bỉ ngạn hoa diễm lệ bên bờ sông, lạnh nhạt nói: “Cô nương kia, mặc dù trời sanh tính tình ôn uyển, nhưng cũng là một người cương liệt, thừa dịp phụ quân chưa chuẩn bị, treo cổ tự tử tự vận. Đáng tiếc, nàng quên nam nhân của nàng, tuyệt không phải người trần mắt thịt, mà là kẻ nắm giữ thế nhân sinh tử luân hồi, Minh giới thái tử...... Sau đó, ta cùng nàng được phụ quân truyền cho một nửa tu vi, không chỉ khiến nàng hoàn dương, còn có thể trường sanh bất lão.”

Bảo Thù đi tới bên cạnh hắn quỳ xuống, lúng ta lúng túng nói: “Phụ quân huynh rất yêu mẫu thân huynh.”

Dạ Vi không để ý đến nàng cười nhạt: “Yêu thì thế nào? Trên đời, chỉ có tình yêu hai chữ là không thay đổi, sông Quên làm tan biến nhân hồn, dục vọng làm biến đổi nhân tâm...... Cuối cùng, hắn không phải là vì minh quân vị trí này mà cưới Long tộc Nhị công chúa sao, lại thêm vài vị phi tần đếm không hết, đem mẫu thân của ta ném vào trong trúc viện nhỏ suốt năm trăm năm không quản không hỏi? Nếu không phải mẫu thân nàng nhảy sông Quên, sợ là hắn ngay cả việc có ta con trai như vậy cũng không biết.”

“Nhị sư huynh ——“ Bảo Thù nhẹ nhàng cầm tay của hắn.

Môi của hắn bờ, treo một nụ cười ôn nhuận, nhẹ nhàng như tia nắng ban mai, lòng bàn tay của hắn, lại là lạnh thấu xương, xâm nhập vào tận tim gan.

Bảo Thù muốn nói vài lời an ủi hắn, nhưng như cổ họng như nghẹn lại, một chữ cũng nói không ra, chỉ chốc lát, khóe mắt hồng hồng, ngay cả khóc cũng không được, cả người run rẩy nhìn Dạ Vi mỉm cười.

Hắn trở tay đặt lên tay của nàng: “Nha đầu ngốc này, một ngàn năm rồi, hôm nay nếu không phải là đi tới nơi này, ta suýt nữa cũng quên hết. Không còn đau khổ như trước nữa, cũng không muốn nhớ lại, rốt cuộc cũng chỉ là vấn đề thời gian. Suy nghĩ một chút, cái gì là của quá khứ thì đừng nên để trong lòng, cứ tự tại mà sống......”

“Nhị sư huynh, huynh muốn làm Minh Quân?” Bảo Thù đã hiểu, vương trữ cũng không lấy trưởng ấu vì tự, mà là con trai trưởng vì hôn, giống như Thương Kiệt.

Dạ Vi nhíu mày, trầm mặc nói: “Không phải là có muốn hay không, mà là không thể không muốn.”

Bảo Thù như hiểu mà gật đầu.

Nếu là Dạ Mị làm Minh giới đứng đầu, thì cuộc sống sau này của Dạ Vi......

Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt dâm mỹ của Tuyết Tử Anh, đáy lòng lại lạnh như băng.

“Nhị sư huynh, ta nhất định sẽ giúp huynh ——“

“A? Giúp ta làm chi?”

“Giúp ngươi làm Minh Quân”

“A? Ý kiến này không tệ, tiến độ pháp thuật của muội như thế nào rồi?”

“......”

*

Từ U Minh cung tới lãnh địa của yêu tộc không mất quá nửa ngày, vậy mà, Dạ Vi và Bảo Thù đi hết hơn nửa tháng mới tới. Dọc đường đi, Bảo Thù thấy cái gì cũng mới mẻ kỳ lạ, tay đi một chút, đông đi một chút, càng đi càng hăng hái.

Quỷ tướng gấp đến độ dậm chân, nhưng lại không dám mở miệng thúc giục nửa câu.

Minh nha ngậm mật thư bay tới bay lui, Dạ Vi cũng chỉ mở ra đọc lướt qua, không chút phật lòng. Ngược lại Bảo Thù lại thấy rất xấu hổ, cố nén lòng hiếu kỳ, thúc giục hắn mau chút lên đường.

Dạ Vi khẽ cười: “Không vội, sư phụ mệnh ta dẫn muội ra ngoài lịch duyệt, đó mới là mục đích chủ yếu của chuyến đi. Hơn nữa, tối nay Minh giới tổ chức lễ hội mỗi năm một lần, vừa đúng lúc dẫn ngươi đi luôn.”

Bảo Thù tỏ vẻ không hiểu, quỷ tướng liền giải thích: “Hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy, quỷ tiết.”

Nếu là trước kia nghe thấy hai chữ “Quỷ tiết” này, Bảo Thù nhất định bị dọa sợ đến không dám ra cửa, hôm nay cũng là ma quyền sát chưởng như thế nhưng nàng đột nhiên lại như đem tất cả sợ hãi ném ra sau lưng, kéo tay Dạ Vi đôi mắt sáng lên, la hét nhất định phải đi xem một chút.

Dạ Vi lấy chiết phiến che miệng, cười không ngớt. Quỷ tướng thở dài thở ngắn, vẻ mặt buồn thiu.

Minh giới Quỷ Tiết cũng giống Nhân giới  Thất Tịch, cũng khắp nơi giăng đèn kết hoa. Bất quá, chủ yếu là đèn lồng màu đen, hoa màu tím. Mà nơi này cũng khá gần yêu thành, trên đường đi có rất nhiều quỷ chủng ma vai, vô cùng  náo nhiệt.

Trên chợ quỷ, Bảo Thù đi một chút dừng một chút, cái gì cũng muốn mua, Dạ Vi mỉm cười lắc đầu, nói trên người vàng không đủ.

Nàng lại đem ánh mắt ước mơ quăng về phía quỷ tướng.

Quỷ tướng căng thẳng nhìn về Dạ Vi, chỉ có thể co quắp lắc đầu, nói trên người vàng cũng không đủ.

Nhìn nàng đứng trước gian hàng không ngừng chảy nước miếng, vẻ mặt cực kỳ thất vọng, Dạ Vi trong lòng có chút không đành lòng. Nhưng vấn đề là, hắn lại không thể nói thẳng, trong những tách trà lớn kia đều là máu người, bánh bao hấp lấy người thịt làm nhân, những chiếc hộp nhỏ xinh xắn kia, tất cả dùng bạch cốt mài thành bột rồi chế thành......

Minh luật nghiêm cấm tùy ý tàn sát loài người, nhưng là yêu tộc ngay cả Minh vương đều không để ở trong mắt, nói gì đến Minh luật.

Vậy mà, yêu quái tộc trưởng cùng vương thất kết có người thân, vô cùng cuồng vọng, nhưng qua ngàn năm cũng không có toan tính làm phản, hôm nay chết thảm dưới Lệ Quỷ, không biết tiểu thế tử tập vị sau, lại khi như thế nào?

Dạ Vi bất đắc dĩ, mua một chiếc hà đèn đưa cho nàng: “Muội có thân nhân cần lạy tế?”

Bảo Thù thổi phồng tại trên lòng bàn tay, hiếm là không được, hồi lâu lắc đầu một cái: “Không có, muội trước đây chỉ nuôi qua một con cá nhỏ, sau lại đói bụng quá bèn đem ra nướng ăn.”

Dạ Vi nhướn  mi, từ trong tay nàng cầm lại hà đèn: “A? Vậy liền vô dụng.”

Bảo Thù chợt nhớ tới cái gì, vội vàng đoạt lại như đoạt bảo, nói vội: “Có có có, ta có thân nhân muốn lạy tế!” Vừa nói vừa cầm hà đèn chạy đi trên bờ sông, đốt thượng Tâm nhi, thuận tay hướng trong sông vừa để xuống.

Đứng cạnh nàng là một cô nương đang tặc mi thử nhãn, trong tay cũng đang cầm một chiếc hà đèn nhỏ, năm múi trên phiến lá viết “Ta là Quỷ cô nương” năm chữ to. Nhìn sang hà đèn cảu Bảo Thù, vội vàng dùng cùi chỏ đụng nàng một cái: “Wey wey Wey, ngươi sẽ không định nói gì sao?”

Bảo Thù vội vớt hà đèn lại, khiêm tốn hỏi lại: “A, còn phải nói gì sao?”

Quỷ cô nương liếc nàng một cái: “Đương nhiên rồi, ngươi trước kia làm chưa làm qua? Không nhìn thấy trên hà đèn của người khác viết đều có chữ sao? Ai lại như ngươi không viết gì, ngốc thế.”

Bảo Thù xấu hổ cúi đầu, nàng từ nhỏ ở trên núi, căn bản không biết thế nào thả hoa đăng.

Càng ngày càng cảm thấy, năm trăm năm này nàng sống vô ích.

Dạ Vi từ từ phe phẩy chiết phiến, đứng ở bên bờ cười như gió xuân: “Thật ra thì, đây đều là nhân gian lưu hành, chúng ta là quỷ, cũng chỉ làm chơi thôi, không cần thiết phải viết.”

“Ngươi tiểu thí hài này, tại sao có thể nói như vậy đây! Lão nương ta......”

Quỷ cô nương nghĩa phẫn điền ưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dạ Vi, nuốt lại câu nói phí sau, đỏ mặt nói, “Công tử nói rất đúng, tiểu nữ  ..... Bất quá tìm cá an ủi thôi.”

Dạ Vi hiểu ý nhẹ nhàng vuốt cằm, Quỷ cô nương này chắc là đang lạy tế cho thân nhân nàng đã mất ở phàm trần.

Quỷ cô nương thấy hắn có vẻ dễ tính, bắt đầu câu có câu không tiếp cận hắn. Dạ Vi khách khí trả lời, ánh mắt đôi mày lại chăm chú nhìn Bảo Thù, thấy nàng viết viết vẽ vẽ, bộ dạng thành kính, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Chẳng lẽ, nàng làm thật ở lạy tế cho con cá đã táng thân trong bụng heo?

Hồi lâu, Bảo Thù đại công cáo thành công vỗ tay ba cái, cẩn thận thả hà đèn xuống nước, nhẹ nhàng đẩy một cái, sau đó chắp tay trước ngực, đưa mắt nhìn nó càng phiêu càng xa, đứng lên, nàng vui vẻ  nhìn Dạ Vi: “Chúng ta đi thôi?”

Quỷ cô nương là nhất tự lai thục, thân mật  khoác ở cánh tay của nàng, thân thiện nói: “Ngươi lạy tế ai thế?”

Bảo Thù gãi đầu ngượng ngùng cười một tiếng: “A.. Là một người thân của ta, thăm hỏi thăm hỏi một cái thôi mà.”

Lúc nãy không phải nàng nói không có thân nhân nào để lạy tế sao? Dạ Vi âm thầm suy nghĩ, trong lòng càng thêm nghi ngờ, định thừa dịp nàng không chú ý, đem hà đèn triệu hồi, bên tai chợt vang lên từng đợt tiếng chuông, mà lại như Thiên Lôi đánh vào quỷ linh tinh phách.

Trên đường chúng quỷ hoảng sợ chạy trốn tứ, trên mặt chảy máu đầm đìa.

Quỷ tướng vội che lại tâm mạch, Dạ Vi sắc mặt trầm lại, vung tay lên, Côn Luân phiến trong tay đột nhiên bay lên giữa không trung, ở phụ cận tạo thành một tầng ánh sáng hình quạt, ngăn trở thanh âm của Lệ Quỷ.

“Núp ở thân thể của ta sau.” Dạ Vi nghiêng con mắt, nghiêm túc  nói.

Không có ai ứng tiếng.

Dạ Vi kinh sợ xoay người.

Bảo Thù và Quỷ cô nương kia, đã không thấy.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.