Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 162




Lúc Địch Cửu gọi Thụ đệ rời đi thì đồng thời Quang Minh Tinh Không cũng bao trùm lấy toàn thân.

Hắc thủy bên trong Ác Hồn Trì còn chưa phủ lên hắn thì loại khí tức mãnh liệt ăn mòn linh hồn đã truyền đến, Địch Cửu tuyệt đối khẳng định mình không thể ngăn cản hắc thủy này ăn mòn.

Nọn lửa màu đen tạo thành một vòng bảo hộ màu đen bên ngoài thân thể Địch Cửu, lúc hắc thủy của Ác Hồn Trì chạm vào vòng bảo hộ, liền phát ra tiếng kêu xèo xèo.

Mùi hôi thối truyền đến, Địch Cửu vận chuyển chân nguyên gia tăng cường độ của Quang Minh Tinh Không.

Địch Cửu nhanh chóng phát hiện: hắc hỏa của hắn thiêu đốt hắc thủy của Ác Hồn Trì, vậy mà cường độ lại chậm rãi tăng lên, sau đó đột phá hỏa diễm cấp hai, bước vào Đạo Hỏa cấp ba.

Ác Hồn Trì có thể khiến Quang Minh Tinh Không của mình thăng cấp? Địch Cửu mừng rỡ vô cùng.

Ác Hồn Trì dường như biết Địch Cửu lợi hại, hắc thủy xung quanh hết lớp sóng này đến lớp sóng khác tràn tới Địch Cửu. Tình huống này khiến Địch Cửu không khỏi nhớ tới một quyền Ba Đào Nộ của hắn, sóng đen này cũng khá là tương đồng.

Hắc thủy bị Quang Minh Tinh Không xung quanh Địch Cửu thiêu đốt hết thì lộ ra từng sợi Ác Hồn tơ đen kịt dày đặc, khiến người khác nhìn mà tê cả da đầu. Chẳng qua, những Ác Hồn tơ này không duy trì được bao lâu thì đã bị Đạo Hỏa màu đen của Địch Cửu thiêu đốt triệt để gần như không còn.

Quang Minh Tinh Không của Địch Cửu càng tấn cấp thì cường độ thiêu đốt lại càng lớn.

Hắc thủy che trời lấp đất cảm thấy không làm gì được Địch Cửu, bắt đầu lui xuống dần. Đừng nói là Địch Cửu biết hắc thủy này có lợi ích đối với Quang Minh Tinh Không, cho dù không biết đi chăng nữa, nhưng hắn bị Ác Hồn Trì bức cho chật vật như vậy, cũng không thể tùy tiện buông tha được.

Hắc thủy thối lui thì hắc hỏa của Địch Cửu lại điên cuồng khuếch trương.

- Đây là Đạo Hỏa, ngươi có Đạo Hỏa... Mau dừng tay, ta sẽ lùi lại, để cho ngươi đi...

Trong Ác Hồn Trì vang lên âm thanh khó nghe như đang nghiến răng, ý tứ là để Địch Cửu rời đi, trong giọng nói còn pha lẫn chút hoảng sợ và bối rối. Nếu như nói hồn phách sợ nhất thứ gì thì đó chính là Đạo Hỏa.

Thanh âm này từ trước tới nay vẫn quen cường thế, bây giờ nó cũng cho rằng để Địch Cửu rút lui là cơ duyên rất lớn, Địch Cửu gặp được cơ duyên như vậy, chắc chắn sẽ nhanh chóng rời đi mới đúng.

Địch Cửu lại như không nghe thấy, hắn đã sớm biết Ác Hồn Trì này bị một linh hồn cường đại khống chế, linh hồn này rất có thể là dựa vào cắn nuốt nguyên thần hồn phách của tu sĩ mà tồn tại.

Ác Hồn Trì muốn vây khốn hắn, lại thêm nó có tác dụng thăng cấp Đạo Hỏa, Địch Cửu sao có thể cho phép hắn dễ dàng rời đi được. Ngọn lửa màu đen càng điên cuồng tràn ra ngoài, mùi cháy khét tràn ngập toàn bộ không gian Ác Hồn cốc. Địch Cửu càng cảm thấy cường độ của Đạo Hỏa gia tăng nhanh chóng.

- Nhanh dừng lại, ngươi có thể ra điều kiện, chỉ cần ngươi ngừng tay...

Thanh âm trong Ác Hồn Trì càng trở nên lo lắng.

Địch Cửu từ tốn nói:

- Ngươi có thứ gì có thể khiến ta động tâm?

- Ta có một đống lớn pháp bảo, công pháp, còn có linh thạch...

Địch Cửu giật mình, hỏi:

- Vậy ngươi có công pháp luyện thể hay không?

- Có, có...

Đang lúc nói chuyện, vài cái ngọc giản xuất hiện bên ngoài Quang Minh Tinh Không, thần niệm của Địch Cửu cuốn lấy một cái, những ngọc giản này liền bay tới trước mặt hắn.

Rất nhanh, Địch Cửu lại ném mấy chục cái ngọc giản này ra ngoài, mắng:

- Đồ vớ vẩn, thứ này cũng dám gọi là ngọc giản luyện thể, cầm cút!

Quang Minh Tinh Không càng trở nên thịnh hơn, tiếng xèo xèo càng lúc càng dày đặc.

- Không... Ta có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của ngươi, chỉ cần ngươi đình chỉ dùng Đạo Hỏa thiêu đốt ta, van xin ngươi...

Thanh âm của Ác Hồn Trì là thực sự sợ hãi, lúc hắn thu lấy hồn phách và linh hồn của người khác thì vui vẻ, bây giờ đến lượt Địch Cửu thiêu đốt hắn thì hắn lại luống cuống.

Địch Cửu cũng không hề giảm bớt cường độ hắc hỏa thiêu đốt, lại lần nữa nói:

- Ta quả thật còn một việc không thể giải quyết, ta đến từ một nơi gọi là Hằng Vực Tinh, nếu như ngươi có biện pháp giúp ta trở về một chuyến, ta có thể sẽ không đốt ngươi.

Địch Cửu quả thật có khát vọng trở lại Á Luân đại lục, tiêu diệt Ổ Bá Hồ của Tể quốc là một chuyện, còn một chuyện khác là: hắn cực kỳ lo lắng cho Khúc Tiểu Thụ.

- Có biện pháp, có biện pháp...

Thanh âm trong Ác Hồn Trì vội vàng hô to, không dám chậm trễ chút nào.

Địch Cửu giảm bớt cường độ thiêu đốt của Quang Minh Tinh Không, ngữ khí hung tợn nói:

- Ngươi nói đi, nếu không thể khiến ta hài lòng thì ngươi nhất định phải chết.

Thanh âm của Ác Hồn Trì cũng trở nên khàn khàn, nói:

- Nếu Hắc Vực Tinh mà ngươi nói và nơi này là cùng một vị diện, vậy thì lúc tu vi cường đại, ngươi có thể xé rách giới diện (*) để đi qua, cũng có thể thông qua hư không định vị để bay tới. Nếu như không cùng một vị diện... vậy thì... vậy thì...

(*) giới diện: màng bọc ngăn cách các vị diện trong vũ trụ, vũ trụ phân thành vô số mặt phẳng không gian và không gian này được gọi là vị diện

Mất nửa ngày mà Ác Hồn Trì vẫn không nói hết câu.

Quang Minh Tinh Không của Địch Cửu lại lần nữa bốc lên, đồng thời khinh thường nói:

- Xé rách giới diện còn cần ngươi nói ta biết sao?

- Còn một cách khác: ngươi có thể thông qua Liệt Giới phù để đi qua đấy, chẳng qua nơi Liệt Giới phù đi đến cũng không nhất định là nơi ngươi muốn đi...

Ác Hồn Trì vội vàng lên tiếng.

Địch Cửu lại giảm bớt cường độ của Quang Minh Tinh Không, hắn quả thật biết biện pháp xé rách giới diện, chẳng qua, muốn xé rách giới diện thì ít nhất cũng phải đột phá tới Hóa Chân cảnh thì mới có thể làm được. Liệt Giới phù thì hắn quả thật chưa từng nghĩ tới, đây dường như cũng là một biện pháp.

Liệt Giới phù có thể xé rách giới diện, tuy nhiên e rằng không thể tìm thấy thứ này ở Cực Dạ đại lục được.

- Hắc thủy trong Ác Hồn Trì của ngươi là cái gì?

Sở dĩ hỏi thăm như vậy là bởi vì hắc thủy trong Ác Hồn Trì có thể khiến Quang Minh Tinh Không của hắn thăng cấp.

- Là Linh Hồn Hắc Thủy, Ác Hồn tơ được hình thành từ ác niệm trong linh hồn của tu sĩ...

Sợ Địch Cửu lại động thủ lần nữa, lần này Ác Hồn Trì trả lời cực nhanh.

- Ta nghe nói nơi này từng xuất hiện một đạo hào quang màu xanh, luồng hào quang màu xanh này vừa xuất hiện liền khiến nhiều người tấn cấp, hào quang màu xanh kia là thứ gì? Lấy ra ta xem một chút!

Địch Cửu tiếp tục hỏi.

Thanh âm bên trong Ác Hồn tơ thoáng trở nên trầm mặc, qua thật lâu sau mới lên tiếng:

- Hào quang màu xanh đó là một mảnh vụn pháp bảo, không phải của ta.

- Một mảnh vụn pháp bảo có thể khiến tu sĩ Trúc Cơ tấn thăng tới Kim Đan? Là hình dạng gì?

Địch Cửu ngạc nhiên hỏi, ngay cả Thế Giới Thư của hắn cũng không có biện pháp khiến cho tu sĩ Trúc Cơ vừa nhìn một chút liền có thể bước vào Kim Đan.

- Là một mảnh...

Ác Hồn Trì vừa mới nói vài chữ, đột nhiên sâu bên trong Ác Hồn cốc vỡ ra, một đạo hào quang màu xanh phóng lên tận trời.

Trong nháy mắt đó, Địch Cửu liền cảm nhận được một loại đạo tắc đại đạo vô cùng rõ ràng, Tinh Hà mơ hồ của hắn dần trở nên rõ ràng, ngay cả Tinh Không mạch cũng càng trở nên lớn mạnh...

Địch Cửu há có thể không biết nắm chặt thời gian? Hắn điên cuồng vận chuyển Tinh Hà Quyết. Dưới sự ảnh hưởng của đạo tắc đại đạo này, linh khí nồng nặc xung quanh tựa như bị ép hết toàn bộ về phía Địch Cửu, căn bản không cần Địch Cửu cố hấp thu mà tất cả đều tự động tràn tới.

Chỉ trong vẻn vẹn vài chu thiên ngắn ngủi, Địch Cửu liền cảm nhận được tu vi của hắn xuyên phá bình cảnh Nguyên Hồn tầng một, bước vào Nguyên Hồn tầng hai. Thương thế còn sót lại của hắn cũng biến mất vô ảnh vô tung trong khoảnh khắc.

Không chỉ có vậy, tu vi của hắn không ngừng tăng trưởng, không chỉ không khiến căn cơ bất ổn, mà sau khi bước vào Nguyên Hồn tầng hai thì cảm ngộ của hắn đối với đại đạo và căn cơ càng trở nên cực kỳ kiên cố hơn.

Đạo Hỏa Quang Minh Tinh Không của hắn cũng từ hỏa diễm cấp ba tấn thăng tới cấp ba đỉnh phong.

Đây là thứ tốt, Địch Cửu chỉ có thể cảm nhận được một chiếc lá cây màu xanh bên trong thanh quang nhàn nhạt kia. Mắt thấy thanh quang sắp sửa thu liễm, Địch Cửu nào kịp để ý những chuyện khác, hắn lập tức phát động Thần Niệm độn thuật, trực tiếp bắt lấy chiếc lá cây màu xanh đó.

Tồn tại bên trong Ác Hồn Trì nhìn thấy Địch Cửu muốn đoạt lấy nó, liền muốn hô Địch Cửu ngừng lại, nhưng hắn phản ứng quá chậm. Sau khi bước vào Nguyên Hồn tầng hai thì Thần Niệm Độn Thuật của Địch Cửu đã nhanh đến mức nào?

Lúc ngón tay của Địch Cửu chạm vào chiếc lá màu xanh kia, còn không đợi hắn kịp bắt lấy thì không gian xung quanh chợt trở nên vặn vẹo, từng đạo lưỡi đao không gian xuất hiện, thậm chí còn xen lẫn một ít không gian đảo nghịch, khiến Địch Cửu bị hù suýt nữa hồn phi phách tán.

Phốc phốc...

Hai đạo lưỡi đao không gian trực tiếp quét qua người Địch Cửu, tu vi Nguyên Hồn tầng hai của hắn đối mặt với lưỡi đao không gian này chẳng khác gì tờ giấy mỏng, không chịu nổi một kích. Hai đạo lưỡi đao không gian xuyên qua cơ thể Địch Cửu, tạo thành hai đoàn sương máu ở chỗ ngực và đùi hắn.

Cũng may là hai đạo lưỡi đao không gian này chỉ là mảnh nhỏ, không chém Địch Cửu thành hai nửa. Nếu như lưỡi đao không gian này lớn hơn chút nữa, e rằng Địch Cửu đã bị nó phân thây từ lâu rồi.

Địch Cửu nào kịp suy nghĩ đến việc đi bắt chiếc lá cây kia nữa, thần niệm điên cuồng khuếch tán ra ngoài, sau đó thân thể dựa vào cảm ứng của thần niệm, lúc tiến lúc lùi dưới “cơn mưa” lưỡi đao không gian này.

Hắn tận lực tránh bị lưỡi đao không gian cắt trúng, nếu không tránh thoát thì chỉ để lưỡi đao đi qua những bộ phận nhỏ trên cơ thể. Lần này may mắn là hắn có thể cảm nhận được quy tắc không gian chấn động, bằng không thì đừng nói là thụ thương càng lúc càng nặng, e rằng đã bị chém thành bã vụn rồi.

Tiếng ầm ầm vang lên trong Ác Hồn cốc. toàn bộ Ác Hồn cốc giống như bóp méo sau đó quăng đập vài lần, bùn đất bay tứ tung, lộn xộn cực kỳ.

- Xong rồi...

Ác Hồn Trì hô lê một tiếng, Hồn Thủy màu đen bốc lên, hóa thành vô số điểm đen, biến mất dưới “cơn mưa” lưỡi đao không gian hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.