Thiên Hà Đại Lục Ký

Chương 12: Rời trấn




Chung Sơn và Phạm Lâm nhìn thấy Trần Long một vòng lục quang vây quanh người, lại đang nhìn chằm chằm bọn họ. Phạm Lâm không biết nghĩ đến điều gì, chợt bừng tỉnh đại ngộ, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trần Minh, nói:

- Trấn trưởng đại nhân, ta và Chung Sơn đã biết sai rồi, đang định dẫn tất cả tộc nhân vào trong Cửu Long Tháp nhận tội với ngài, mong ngài khoan dung tha thứ.

- Trấn trưởng, ta sai rồi! Dẫn sói vào nhà mà không nghĩ đến hậu quả, thiếu chút nữa đã thành vạn kiếp bất phục. Ta ở đây, tùy ngài xử lý, không một lời oán trách. - Chung Sơn cũng là lập tức quỳ xuống, thành khẩn nói.

Trần Minh lúc này, không hiểu sao lại nhìn qua Trần Long một cái như là trưng cầu ý kiến vậy.

- Việc này Cha làm chủ đi, sao lại nhìn con? Còn mấy cái vũ khí và không gian giới chỉ của đám người Hắc Bạch Phong Bang, Cha cứ giữ lại dùng. Con phải vào gặp Lão Long một chút, có lẽ sáng mai con sẽ rời trấn. - Trần Long thấy Trần Minh nhìn mình như vậy thì gãi đầu cười cười, nói xong lại liền bay vào trong Cửu Long Tháp.

- Chung Sơn, Phạm Lâm hai người các ngươi tội chết có thể tha, nhưng là phải phạt nặng. Phạt hai người các ngươi năm năm trở thành người thủ hộ trấn để lấy công chuộc tội, chưa có lệnh của ta hai người không được rời khỏi trấn nửa bước. Toàn bộ tộc nhân hai nhà Chung Phạm, phạt năm năm thay phiên nhau trực gác ngoài cổng trấn. Với lại toàn bộ chiến lợi phẩm ở đây, hai nhà Chung Phạm đều không được chia phần. Hai ngươi có ý kiến gì không? - Trần Minh lúc này nhìn xuống hai người Chung Sơn, Phạm Lâm giọng nghiêm khắc.

- Ta không có ý kiến, đa tạ Trấn Trưởng đã giơ cao đánh khẽ. - Phạm Lâm nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

- Ta cũng không có ý kiến. - Chung Sơn cũng gật đầu chấp nhận.

- Được rồi, hai ngươi đứng lên đi, dẫn tộc nhân của mình quay về thôi. - Trần Minh thấy vậy liền khoát tay cho hai người Chung Sơn, Phạm Lâm rời đi.

Sau khi Chung Sơn, Phạm Lâm dẫn tộc nhân của mình rời khỏi quảng trường, Trần Minh nhìn qua bãi chiến trường hết một lượt, liền nói:

- Mọi người cùng nhau dọn dẹp chỗ này đi, tất cả chiến lợi phẩm hãy gom lại một chỗ, ta sẽ tùy theo từng người mà phân phát.

Trần Long sau khi rời khỏi quảng trường, tiến vào tầng một Cửu Long Tháp thì thấy Lão Long đang ngồi nhập định trên đại sảnh. Cảm nhận được Trần Long đi tới, Lão Long liền mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí.

- Lão Long, người có gì không ổn à? - Trần Long thấy vậy liền quan tâm hỏi.

- Thiếu chủ, đúng là thiếu chút nữa liền gặp phiền phức rồi. - Lão Long thở dài nói.

- Thân thể của người không khỏe hay sao? - Trần Long lại hỏi.

- Không phải vậy! Thật ra Lão nô đã là Chư Thần Cảnh Thần Nguyên đỉnh phong từ rất lâu rồi, có thể đột phá cảnh giới Tiểu Thánh Sứ bất cứ lúc nào. Vì Chủ nhân đã giao cho Lão nô trách nhiệm phải đưa Thiếu chủ đến Hạ Long Đảo an toàn. Cho nên Lão nô phải kiềm nén tu vi lại. Lúc nãy ta vận dụng linh lực Chư Thần Cảnh, thiếu chút đã đột phá ở đây rồi. - Lão Long tự sự.

- Đột phá cảnh giới Tiểu Thánh Sứ ở đây không được sao? - Trần Long nghi hoặc hỏi.

- Đương nhiên là được, nhưng mức độ thành công chỉ có hai thành. Vì muốn đột phá đến cảnh giới Tiểu Thánh Sứ là phải độ qua Cửu Thiên Lôi Kiếp. Một khi đã đạt Chư Thần Cảnh thì có thể phi thăng Thần Giới, ở đó linh khí thiên địa rất nồng đậm, Cửu Thiên Lôi kiếp sẽ bị giảm đi uy lực rất nhiều. - Lão Long giải thích.

- À, đúng rồi! Tại sao người không đột phá trong Cửu Long Tháp? - Trần Long chợt nhớ,nói.

- Không được! Lôi Kiếp vừa là thử thách lại vừa là chỗ tốt khó có thể cầu. Chỉ có vượt qua Lôi Kiếp thì cảnh giới đạt được mới là chân thật. Cửu Long Tháp là bảo vật không gian, Thiên Lôi Kiếp không thể hàng lâm, cho nên đột phá trong đây, sau này sẽ chịu thiệt thòi rất lớn khi đi qua các giới diện. - Lão Long vội nói.

- Ồ, Lão Long, những cảnh giới nào thì phải độ Thiên Lôi Kiếp? - Trần Long lại hỏi.

- Từ Kim Nguyên Vương đỉnh phong đột phá lên Chư Thần Cảnh Thần Đan, phải độ Tam Thiên Lôi Kiếp. Từ Chư Thần Cảnh Thần Đan tiến lên Chư Thần Cảnh Thần Nguyên, phải độ Ngũ Thiên Lôi Kiếp. Từ Chư Thần Cảnh Thần Nguyên lên Tiểu Thánh Sứ phải độ Cửu Thiên Lôi Kiếp. Tiểu Thánh Sứ tiến lên Đại Thánh Sứ phải độ Thập Nhị Thiên Lôi Kiếp. Mẫu Thân của Thiếu Chủ chính là một Đại Thánh Sứ sơ kỳ. - Lão Long lại giải thích.

- Vậy sau Đại Thánh Sứ là gì? - Trần Long hỏi tới.

- Sau Đại Thánh Sứ chính là Thượng Tiên, Lão nô nghe nói là phải độ qua Thập Bát Thiên Lôi Kiếp, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ. - Lão Long nhớ lại một chút, lại nói.

- Đúng rồi Lão Long, lúc nãy khi người cầm thanh Ngân Kiếm của Bạch Vân lão giả, người nói cái gì mà Đá Hồn, Minh Văn, ta nghe chẳng hiểu gì cả. - Trần Long lại hỏi.

- Đó là một trong rất nhiều loại dùng để tăng thực lực chiến đấu cho võ giả, ví dụ như là Đá Hồn, Đá Thuộc Tính, Minh Văn, Linh Phù, Trận Pháp...Còn về chi tiết thì nói ra rất dài dòng. Sau này Thiếu chủ xông pha giang hồ, hãy để ý tìm mua một quyển Bách Luyện Toàn Thư mà nghiên cứu, nó rất bổ ích cho con đường tu luyện của Thiếu Chủ. - Lão Long lại nhiệt tình chỉ dẫn.

- Uhm, đúng là phải tìm mua một quyển gối đầu mới được. Lão Long, sáng mai chúng ta sẽ lên đường đi Hạ Long Đảo. Giờ ta sẽ ra ngoài thu lại Ngân Long Giới, người nghỉ ngơi một chút đi. - Trần Long nói với Lão Long vài câu liền rời khỏi Cửu Long Tháp.

Bên ngoài, mọi người đã thu dọn sạch sẽ và rời đi. Trần Long đi ra lối vào quảng trường tại đầu rồng. Hắn vuốt ve đầu rồng vài cái rồi nhỏ một giọt tinh huyết lên đó, miệng lẩm bẩm đọc khẩu quyết.

Bỗng nhiên hai mắt rồng chợt lóe sáng làm Trần Long thoáng giật mình, sau đó nó liền tắt ngúm và an tĩnh trở lại.Trần Long thấy vậy, có một chút nghi hoặc nên liền muốn thử nghiệm. Hắn dùng tinh thần lực liên thông với Ngân Long Giới, phát ra mệnh lệnh: " Thu nhỏ thành giới chỉ đeo lên tay của ta".

Lập tức một màn phát sinh, chỉ thấy Ngân Long Giới lập tức thu nhỏ lại với tộc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Sau khi kích cỡ vừa bằng một cái giới chỉ, Ngân Long Giới liền bay vào ngón tay giữa của Trần Long và yên vị ở đó. Nhìn Ngân Long Giới trên tay, Trần Long vô cùng hài lòng. Hắn lại đi đến trước Cửu Long Tháp. Cũng giống như Ngân Long Giới, Trần Long dùng ý niệm trong đầu liền lệnh cho Cửu Long Tháp thu nhỏ lại cỡ một nắm tay, sau đó bỏ luôn vào trong Ngân Long Giới.

Chợt nghĩ tới điều gì, Trần Long vội lao nhanh đến mật thất tu luyện của Trấn trưởng.

Trong mật thất, Trần Minh đang ngồi đó trên thạch bàn. Nhìn thấy Trần Long tới ông liền hỏi:

- Con thu hồi hai cái bảo vật của mẹ con để lại hay chưa?

- Dạ rồi ạ! Cha, đại ca, nhị ca, tam tỷ và cả mẹ nữa, bây giờ đang ở đâu? - Trần Long đến đây là muốn hỏi chuyện này.

- Ba mươi đứa nhóc đó được ta truyền tống đến Bình Dương Thành, cách đây hơn một ngàn dặm. Ở đó có đệ tử tiếp dẫn của mười hai đại tông môn và rất nhiều môn phái nhỏ khác. Đó là một nơi an toàn vì có một thiết luật cấm đánh nhau trong thành. Với lại ta đã sắp xếp mẹ của con chờ sẵn ở đó, để tiếp đón mấy đứa nó khi truyền tống đến. - Trần Minh nhẹ nhàng nói.

- Sao Cha lại biết một chỗ như vậy, với lại truyền tống hơn một ngàn dặm, sẽ không có vấn đề gì chứ? - Trần Long kinh ngạc hỏi.

- Cha đã sớm biết âm mưu của bọn người Chung Sơn rồi, cho nên đã bỏ ra ba tháng để đi tìm một nơi như vậy. Mấy cái truyền tống trận này đó, ta cũng đã mất một lượng lớn tài nguyên mới mua được. Ta cũng đã dặn mẹ con, khi nào tất cả đám nhóc đều thuận lợi gia nhập tông môn thì cũng không cần quay trở về, ta sẽ lại đến đó. - Trần Minh lại tâm sự.

- Cha cũng muốn rời trấn hay sao? - Trần Long hỏi.

- Đúng vậy, trải qua chuyện này, ta và Đỗ Chấp sự, Hồ Chấp sự, cảm thấy mình đúng là ếch ngồi đáy giếng rồi, cần phải ra ngoài để hiểu thêm cái Linh Giới này một chút. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong trấn, chúng ta sẽ rời khỏi. Nếu tìm được một địa phương tốt hơn, nói không chừng bọn ta sẽ dời toàn bộ tộc nhân đi theo. - Trần Minh lại tự sự.

- Vậy sau này con muốn tìm mọi người phải làm sao? - Trần Long lúc này đã muốn rưng rưng nước mắt, nói.

- Tiểu Long, ta biết thân phận của con rất đặc biệt, con đường tương lai phía trước sẽ vô cùng khó khăn. Chúng ta chỉ là những người bình thường, khó có thể đi theo con được, như vậy sẽ làm vướng bận tay chân của con. Cuộc vui nào rồi cũng phải tàn, nếu có duyên chúng ta sẽ được gặp lại. Mà chắc là chúng ta sẽ ngây ngốc ở Bình Dương Thành một thời gian dài, nếu có dịp con hãy đến đó tìm chúng ta. - Trần Minh yêu thương nói.

- Từ đây đến Bình Dương Thành tới hơn một ngàn dặm, con không yên tâm để mọi người cứ như thế bộ hành mà đi. Để con bảo Lão Long đưa mọi người đi một chuyến. - Trần Long lại nói.

- Cái này con hãy yên tâm.Ta vẫn còn lưu lại một cái truyền tống trận để đi đến đó, và cả từ đó quay về đây. Con hãy nhìn, đây chính là điểm truyền tống. - Trần Minh vừa nói vừa chỉ tay vào một cái Thạch Bia cao hơn hai thước, được đặt dựng đứng bên cạnh góc nhà. Trên bề mặt Thạch Bia cũng là những đường kẻ trận pháp giống như trên Trắc Lực Thạch.

- Vậy con yên tâm rồi. Lần này cách biệt không biết khi nào mới gặp lại. Cha nhớ giữ gìn sức khỏe, khi gặp lại mẹ và các vị huynh tỷ của con, Cha nhớ cho con gửi lời thăm hỏi. - Trần Long lại nói trong nước mắt.

- Được rồi, ta sẽ gửi lời. - Trần Minh gật gù nói.

Hai người Trần Minh, Trần Long cứ như vậy ngồi tâm sự với nhau cả đêm.

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn. Trần Long đã gọi Lão Long ra ngoài chuẩn bị rời trấn.

Lão Long lúc này đã hóa thành bản thể Giao Long, còn Trần Long thì ngồi trên đầu Giao Long, nhìn xuống Thuận An trấn một lượt, nước mắt đã rưng rưng. Dù sao hắn cũng đã ở đây được mười năm, kỷ niệm là không thể thiếu, bây giờ rời khỏi, không tránh được có một chút nghẹn ngào.

- Lão Long. chúng ta đi thôi! - Trần Long cương nghị lên tiếng.

- Được, Thiếu Chủ! Từ đây Lão nô bay ra Hạ Long Đảo chỉ mất hơn một canh giờ mà thôi. Thiếu chủ nhớ giữ thật chặt, đừng để bị rơi xuống. - Lão Long gật đầu một cái, truyền âm nói với Trần Long.

Nói xong, Lão Long liền bay lên cao, hướng thẳng Biển Đông Hải mà lao đi với một tốc độ chóng mặt. Bình Minh trên biển cũng bắt đầu từ từ ló dạng, đất liền đã càng lúc càng xa khỏi tầm tầm mắt của Trần Long. " Tạm Biệt Thuận An Trấn" Trần Long lẩm bẩm một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.