Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài

Chương 17: 17: Câu Dân Người Phụ Nữ Xinh Đẹp





Bạn gái?
Triệu Mặc kinh ngạc không kém gì Có Nhược Hy.

Lập tức cười tươi rói, cung kính với Cố Nhược Hy như nữ chủ nhân.
“Cố tiểu thư, có chuyện gì cứ dặn dò.” Triệu Mặc vội đi lấy đồ an.
Cố Nhược Hy phẫn nộ nghiến răng, trừng mắt nhìn Lục Nghệ Thần đang đọc báo.

Vốn còn muốn ăn no một bữa, chí ít ăn cho lại 30 vạn chiết khấu đó mới an ủi được mình hơn chút.
Bây giờ bị anh làm xáo trộn, làm gì còn khẩu vị nữa.
“Sao anh lại nói tôi là bạn gái anh?” Cố Nhược Hy chất vấn.
Lục Nghệ Thần lật báo, vẫn tỏ vẻ hờ hững: “Bọn họ đều sẽ nghĩ như vậy.”
“Vậy anh cũng không nên nói dối chứ?”
Lục Nghệ Thần không bận tâm tới sự phẫn nộ của Cố Nhược Hy, bưng cốc sữa lên, uống một ngụm, hờ hững nói: “Triệu Mặc sao biết họ của cô?”
Anh còn không biết tên của cô, mà Cố Nhược Hy cũng không biết tên của anh.

Nghĩ hai bên có lẽ chưa thân thiết đến mức phải biết tên nhau, càng không mở miệng hỏi đối phương.
“Chắc là đã nhìn thông tin check in của tôi.” Có Nhược Hy đáp.
“Cô lấy tiền của tôi đặt phòng ở đây?” Lục Nghệ Thần chau mày, trong đôi mắt đen có thêm tia không vui.
Cố Nhược Hy xót tiền mà lẫm bẩm: “Còn tốn nhiều tiền đặt tầng 22.”
Lục Nghệ Thần đặt mạnh ly sữa trong tay xuống: “Con gái bây giờ đều không biết tiêu xài, đặc biệt là những khoản tiền dễ dàng có được, càng không biết trân trọng.”
Cố Nhược Hy mặt đỏ bừng, bực bội: “Còn không phải là để gặp anh!”

“Lấy tiền của tôi tới câu dẫn tôi?” Tia không vui trong mắt anh càng đậm hơn.
“Câu dẫn cái gì? Quá khó nghe rồi!” Cố Nhược Hy thấy Triệu Mặc bê đĩa thức ăn tới, vội im lặng, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh.
Triệu Mặc thấy Cố Nhược Hy và Lục Nghệ Thần nhìn chằm vào đối phương, không ai nói gì thì vội thức thời rời đi, để lại không gian cho hai người.

Lúc rời đi còn không kìm được mà cười một cái.

Boss cuối cùng cũng buông tha bản thân, có tâm tư tìm phụ nữ rồi.

Cho dù người phụ nữ đó hình như tự mình dâng lên cửa nhưng chỉ cần boss vui lòng, chơi chán rồi đá cũng không sao.
“Không phải câu dẫn vậy là gì?” Lục Nghệ Thần dùng dao cắt một lát bánh mì, nho nhã bỏ vào miệng.
“Tôi chỉ là muốn lấy lại nhẫn kim cương.” Cố Nhược Hy không nhàn hạ được như anh, lãng phí thời gian cắt từng lát bánh mì nhỏ, trực tiếp cầm cả cái lên, phát tiết mà căn từng miếng.
Lục Nghệ Thần chau mày, như rất không hài lòng với tướng ăn của cô.
Cố Nhược Hy nhìn anh không chớp mắt, có tình cắn một ngụm lớn bánh mì, uống sữa ừng ực.
Cuối cùng Lục Nghệ Thần đặt dao nĩa xuống, hai tay đan nhau đặt trên bàn, yên lặng nhìn Cố Nhược Hy ăn uống hừng hực.
Mắt thấy đã xử lý hết bánh mì, sữa, xúc xích trên đĩa thì cô lại ra hiệu với Triệu Mặc đứng ở phía không xa, chỉ vào trứng ốp la và salad hoa quả, còn giơ hai ngón tay, ý là cần hai phần.
“Tôi không muốn ăn, không ăn nhiều như vậy.” Lục Nghệ Thần trầm giọng nói.
“2” Cố Nhược Hy nghi hoặc chau mày: “Không định cho anh ăn mà.”
“..
Cố Nhược Hy cắn một ngụm trứng ốp la, hài lòng gật đầu.

Cô rất thích trứng ốp la một mặt chiên vàng, một mặt nửa chín.
Không bận tâm đến cái nhìn quỷ dị của Lục Nghệ Thần, xử lý hết trứng thì bắt đầu giải quyết salad trái cây.
“Cô ăn hết được?” Lục Nghệ Thần rất tò mò.

Một người gầy gò như vậy sao có thể một lần ăn được nhiều như vậy.
Cố Nhược Hy nhét đầy miệng, gật đầu: “Hôm qua cả ngày chỉ ăn có một bữa.

Hôm nay phải bù lại, huống hồ tôi đã tốn tiền, cũng không phải ăn của anh.”
` Một ngày chỉ ăn một bữa? Vậy nên mới gầy đến mức dễ bị thổi bay thế này?
Lục Nghệ Thần vốn định châm chọc cô, thêm một câu, tiền cô phung phí là của anh.

Nhưng lúc nhìn thấy cơ thể gầy gò của cô thì đột nhiên lại thấy hơi không nỡ.
Thấy cô ăn ngon như vậy, anh cũng dùng xiên trúc chọn một miếng salad hoa quả mà mình chưa bao giờ thích ăn bỏ vào miệng, không hề thấy ngon, hậm hực ném que xiên xuống, dựa lên ghế.

Nhìn Cố Nhược Hy đã ăn hết hai phần salad vào bụng thì bỗng thấy mình cũng có khẩu vị hơn.
Anh vẫn là lần đầu gặp được cô gái có thể ăn như vậy.
Cố Nhược Hy dùng khăn lau miệng, vươn bàn tay nhỏ trắng ngần ra với Lục Nghệ Thần: “Bây giờ có thể trả lại cho tôi chưa?”

“Cái gì?” Môi mỏng của anh khẽ mở.
“Nhẫn kim cương!” Cố Nhược Hy bực bội nói.
“Lấy mười triệu đi rồi, còn chưa no?” Anh lạnh lùng nói, hơi mỉa mai.
Cố Nhược Hy nhẫn nhịn cảm giác khó chịu khi bị hắn châm chọc, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lão sâu thẳm của anh: “Rốt cuộc là đưa, hay không đưa?”
Lục Nghệ Thần không nhanh không chậm lấy trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ.

Cố Nhược Hy vội vươn tay ra cướp, anh lại giơ cao lên, khiến cô bắt trượt.
“Đây là vương bài của cô nhỉ?” Anh hỏi.
“Ý gì?” Cố Nhược Hy hoàn toàn không hiểu ý của anh.
“Cố ý tặng nhẫn, sau đó lại đòi lại, sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với tôi hơn.” Anh từ từ nâng môi, lúc cười vô cùng dễ nhìn, đủ để khiến toàn bộ con gái trong thiên hạ say mê, điên đảo vì anh.

Nhưng trong mắt Cố Nhược Hy, nụ cười của anh lại rất giống bà phù thủy độc ác.
“Sao anh lại nghĩ như vậy?” Cố Nhược Hy tức đến đỏ cả mặt.
Lục Nghệ Thần chơi đùa chiếc nhẫn trong tay, cười cười: “Không phải là sự thật sao?”
Cố Nhược Hy không muốn giải thích nhiều, nói mình tự nhiên chạy nhầm phòng, đưa nhẫn cho nhầm người: “Thế nào mới trả lại nhẫn cho tôi?”
“Xem tâm trạng.”
“Xem tâm trạng?” Cố Nhược Hy tức mà kêu lên: “Anh định khi vui mới trả nhẫn cho tôi, hay là lúc không vui mới trả?”
“Xem tâm trạng!” Anh thích thú nhìn dáng vẻ phẫn nộ của cô, thấy rất đáng yêu.
“Anh!” Có Nhược Hy tức mà nắm chặt tay lại.
Lúc này một cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước bàn ăn.
chiếc nhẫn kim cương rực rỡ.

Cố Nhược Hy vội vươn tay ra cướp, anh lại giơ cao lên, khiến cô bắt trượt.
“Đây là vương bài của cô nhỉ?” Anh hỏi.
“Ý gì?” Cố Nhược Hy hoàn toàn không hiểu ý của anh.
“Cố ý tặng nhẫn, sau đó lại đòi lại, sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với tôi hơn.” Anh từ từ nâng môi, lúc cười vô cùng dễ nhìn, đủ để khiến toàn bộ con gái trong thiên hạ say mê, điên đảo vì anh.


Nhưng trong mắt Cố Nhược Hy, nụ cười của anh lại rất giống bà phù thủy độc ác.
“Sao anh lại nghĩ như vậy?” Cố Nhược Hy tức đến đỏ cả mặt.
Lục Nghệ Thần chơi đùa chiếc nhẫn trong tay, cười cười: “Không phải là sự thật sao?”
Cố Nhược Hy không muốn giải thích nhiều, nói mình tự nhiên chạy nhầm phòng, đưa nhẫn cho nhầm người: “Thế nào mới trả lại nhẫn cho tôi?”
“Xem tâm trạng.”
“Xem tâm trạng?” Cố Nhược Hy tức mà kêu lên: “Anh định khi vui mới trả nhẫn cho tôi, hay là lúc không vui mới trả?”
“Xem tâm trạng!” Anh thích thú nhìn dáng vẻ phẫn nộ của cô, thấy rất đáng yêu.
“Anh!” Cố Nhược Hy tức mà nắm chặt tay lại.
Lúc này một cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước bàn ăn.
Cố Nhược Hy ngắng đầu lên nhìn, là một cô gái cao gây, rất xinh đẹp.

Trên người mặc chiếc váy đen đuôi xòe dài hot nhát, khí chất cao quý như cô công chúa đứng trên cao, nho nhã mà lại trầm tĩnh.
Cố Nhược Hy bị cái váy đen của cô gái này làm cho nhức cả mắt, vội cúi đầu xuống.

Chiếc váy đó giống với kiểu dáng chiếc váy mà cô đã mặc vào cái đêm cho đi lần đầu tiên.

Là Cố Chấn Hồng vì để cho bên giao dịch hài lòng về cô mà cố ý mua lại với giá cao để tặng cho cô.
Lục Nghệ Thần lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Nhược Hy.
“Thần.” Tô Nhã cười dịu dàng, khế gọi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.