Thiên Duyên Kiếp

Chương 30: Đấu giá hội (1)




Trần Lâm trở lại phòng với tâm trạng rất nặng nề. Hắn sau khi đem một tấm linh phù tạo ra một tầng kết giới xung quanh mới gọi cái khí linh đang ở trong hắc kiếm ra hỏi:

- Những chuyện vừa rồi Lân sư huynh nói qua ngươi đã nghe cả rồi chứ?

Cái khí linh nghe hỏi liền gật đầu, rồi thở dài nói:

- Ta không nghĩ là mình đã ngủ suốt một thời gian dài như vậy, mọi chuyện dường như cũng đã quên đi rất nhiều. Đáng tiếc a, thực lực của ngươi quá thấp, không cách nào giúp ta khôi phục lại như cũ. Nếu không thì ta đã nhớ ra rất nhiều thứ rồi.

Trần Lâm nghe nó trách cứ chỉ còn biết trầm mặc.

- Sẽ có một ngày, ta sẽ làm cho tất cả các bí mật của cái đại lục này được phê bày. Đến lúc đó, ta sẽ cho bọn họ thấy ta không phải là con giun con dế mà họ có thể tùy ý sắp đặt. Số phận của ta phải do chính ta nắm lấy!

Khí thế trên người hắn đột ngột tăng mạnh, cánh cửa tầng tám luyện khí cảnh dường như bị phá vỡ. Cuối cùng, hắn một lần tức giận mà đột phá một tầng tu vi. Cái khí linh không khỏi trợn tròn mắt lên nhìn hắn:

- Như thế cũng có thể đột phá tu vi sao?

Trần Lâm đương nhiên không vì thế mà vui mừng, tất cả thành quả của ngày hôm này là nhờ vào sự nỗ lực của chính bản thân hắn. Tu vi của hắn vốn dĩ đã đến bước đột phá, chỉ có điều do tâm cảnh hắn còn chưa có đuổi kịp nên tu vi mới dừng lại một đoạn thời gian. Giờ đột phá tầng tám luyện khí cảnh cũng xem như rất bình thường.

Một tháng, khoảng thời gian này nếu là phàm nhân có lẽ là không dài, cũng chẳng ngắn. Nhưng so với tu sĩ thì chỉ là một cái chớp mắt liền qua. Trong khoảng thời gian một tháng này, Trần Lâm có mấy lần đến tìm Lục Hầu Nhi, nhưng nàng không có mở cửa tiếp hắn. Nàng còn dặn dò đám hạ nhân trong nhà hễ thấy Trần Lâm đến tìm nàng là lập tức đuổi về không cần lý do. Trần Lâm không khỏi nghĩ trong bụng: "Nữ nhân này cũng không khỏi quá hẹp hòi đi".

Cuối cùng, ngày hội đấu giá cũng được diễn ra. Trần Lâm ban đầu dự tính là theo danh ngạch của Lục gia để đi vào, nhưng sau hắn lại nhận được một cái lệnh bài đặc biệt của tiểu thư Trần gia, nên là không có theo nhóm người của Lục gia đến nữa. Nơi diễn ra đấu giá hội là một cái không gian đặc thù, do tu sĩ nguyên anh mở ra. Nên những người đến tham giá đấu giá hội đều phải đến một nơi bí mật truyền tống trận mà vào. Trần Lâm lần đầu đi vào truyền tống trận nên rất hồi hộp. Phải biết rằng, tu sĩ muốn vào truyền tống trận đều phải đạt đến tu vi chân nguyên cảnh, mở ra chân khí hộ thể trở lên mới có thể đi vào được. Tu sĩ dưới chân nguyên cảnh trừ phi có tu sĩ cao cấp đi theo hộ pháp mới đi an toàn mà qua. Trần Lâm lần này muốn đi vào đều là nhờ một lão nô bộc đi theo bên cạnh tiểu thư Trần gia mà thông qua. Mỗi lần thông qua đều phải hao phí một số linh thạch nhất định. Nhờ có thân phận lệnh bài và đi cùng với lão giả nô bộc kia nên hắn cũng không hao phí thứ gì trên người. Thậm chí, lão còn thay mặt tiểu thư Trần gia tặng cho hắn một túi linh thạch đầy ấp. Trần Lâm thử kiểm tra qua một chút đã cảm thấy có chút choáng váng. Trong túi linh thạch được xếp sẵn một vạn hạ phẩm linh thạch vô cùng ngăn nắp. Hắn không những không vui, mà còn cảm thấy áp lực nặng nề:

- Chẳng lẽ người của Trần gia đã biết cái bí mật gì ở trên người của ta rồi sao?

Lão bộc là người thế nào mà không biết tâm tư của Trần Lâm, lão âm thầm truyền âm cho hắn:

- Có những thứ, giá trị của nó không nằm ở hiện tại, mà nó là một khoảng đầu tư cho tương lai. Tiểu thư đã dặn qua, chỉ cần ngươi hoàn thành được việc mà ngươi đã hứa, cho dù sau này xảy ra bất kỳ chuyện gì, ngươi vẫn sẽ được nàng bảo đảm an toàn!

Lời nói này nếu rơi vào trong tai một tên tiểu tử luyện khí cảnh khác thì có lẽ hắn sẽ nhày lên mà mừng rỡ vì có được một thế lực to lớn như vậy ở sau lưng chống đỡ. Nhưng với Trần Lâm mà nói, hắn cảm giác trong lòng có chút không thoải mái.

Không gian đấu giá hội lần này là một toà lầu ba tầng được làm từ một loại gỗ rất quý hiếm. Loại gỗ này có tên là Đàn Hương, có thể giúp tu sĩ trong lúc tu luyện đạt đến trạng thái tĩnh thần, rất có ích lợi. Ngoài ra, nó còn có công hiệu khác là ngăn cách thần thức của tu sĩ. Mỗi một tu sĩ sau khi đạt đến tụ nguyên cảnh đều sẽ tu tập được thần thức, thần thức mỗi người, mỗi cảnh giới đều có sự khác biệt nhau. Có thể nói thần thức giống như là một cái tinh thần lực từ trong có thể tu sĩ mà thoát ra ngoài, tùy vào khoảng cách, tùy vào hoàn cảnh mà đạt được hiệu quả nhất định. Nói chung là, một khi thần thức không thể xâm nhập được thì không cách nào phát hiện được mục tiêu, cũng giống như một người mù không thể nào nhìn thấy được thứ hắn muốn thấy.

Ở trên người Trần Lâm là tấm thẻ bài màu bạch kim, là loại thẻ bài dành cho khách quý loại hai, sẽ được bố trí ngồi ở lầu thứ hai. Còn gian lầu thứ ba là dành cho tu sĩ kim đan cảnh trở lên, hoặc là khách quý có mang theo thẻ bài màu hoàng kim. Tầng lầu thứ nhất là nơi hỗn tạp nhất, chỉ dành cho tu sĩ dưới chân nguyên cảnh ngồi. Trần Lâm thì trực tiếp được truyền tống đến gian phòng khách số mười ba trên tầng thứ hai. Tầng thứ hai này đa phần đều là con cháu trong các gia tộc lớn đến tham gia đấu giá hội. Chính giữa ba tầng lầu là một khoảng trống khá rộng, trong cái khoảng trống đó được đặt một cái kệ làm bằng gỗ cao chừng ba thước, xung quanh bố trí rất nhiều võ sĩ kim giáp. Mỗi người đều có tu vi tụ nguyên cảnh hậu kỳ. Người đứng đầu đội kim giáp vệ sĩ này chính là con trai thứ hai của thành chủ U Minh thành, Trần Ngọc Hà công tử. Khí chất trên người người này cũng không kém hơn là mấy so với đại ca Trần Ngọc Hạp của hắn. Trần Lâm không khỏi khâm phục U Minh thành chủ thật khéo biết sinh con, ba người con của ông ta đều là thiên tài trong thiên tài nha!

Trong lúc Trần Lâm còn đang cảm thán, bên trong đại sảnh đã đi ra một đội thiếu nữ mặc áo lụa màu hồng nhạt, trên tay mỗi người cầm một cái khay ngọc phủ vải đỏ rất là tinh tế. Không khí trong toàn bổ sảnh đường đều bắt đầu trầm xuống, ánh mắt mọi người không khỏi chăm chú nhìn lên cái bục lớn đặt ở giữa đại sảnh. Mặt đất bắt đầu rung nhẹ, một thiếu nữ chừng mười chín, hai mươi tuổi mang theo mạng che mặt đang được một cái cơ quan bố trí ở dưới mặt đất đẩy lên từ từ. Nàng không phải là tam tiểu thư của U Minh thành chủ, Trần Nhã Thy thì còn ai. Tu sĩ ở cả ba tầng lầu đều vô cùng kinh ngạc, không có ai nghĩ đấu giá hội lần này lại do đích thân "đệ nhất mỹ nhân" của U Minh thành đứng ra làm chủ trì. Mà lần này nàng cũng không xuất hiện với một bộ đồ màu đen che kín người nữa. Trước mắt là một cái thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, được đính lên rất nhiều hạt kim sa đẹp mắt. Trên mặt nàng vẫn là cái mạng che mặt màu đỏ như cũ. Ở đây không chỉ riêng Trần Lâm, mà còn có rất nhiều thiếu nam, thiếu nữ tò mò ở đằng sau tấm mạng che mặt đó là một khuôn mặt như thế nào? Bọn họ rất muốn nhìn thấy khuôn mặt của nàng một lần, nhưng đáng tiếc là cả đời này dường như ngoài phụ thân và vài người thân cận với nàng ra, chưa từng một ai tận mắt nhìn thấy khuôn mặt thật sự của vị được mệnh danh là "đệ nhất mỹ nhân" của U Minh thành này.

Trước ánh mắt của tất cả mọi người nhìn mình, Trần Nhã Thy cũng không lấy làm lạ. Nó dường như là một loại thói quen thường ngày mọi người hay nhìn nàng vậy. Nàng khẽ đưa tay ngọc lên khỏi bục đứng, thanh âm của nàng trong trẻo mà vang xa:

- Chư vị, đấu giá hội lần này mang một ý nghĩa rất đặc biệt, nó diễn ra trước ngày tiến hành tỉ thí lôi đài để lấy danh ngạch tiến vào trong bí cảnh của U Minh thành chúng ta. Bởi vì vậy, Trần gia cũng quyết định đưa ra một món bảo vật để làm áp trục cuối cùng lần đấu giá hội này. Đấu giá hội lần này tổng cộng chia làm ba phiên đấu giá. Mỗi một phiên sẽ có một món bảo vật áp trục do một trong bốn đại gia tộc lớn nhất U Minh thành bày ra. Quy định của đấu giá hội lần này so với mọi khi cũng không có gì khác biệt mấy. Chỉ có điều...

Nàng nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt quét xem thái độ của từng người một. Một đám lão quái vật ngồi trên tầng ba cao nhất có mấy phần sốt ruột. Một lão tiền bối cao gầy, có tu vi kim đan cảnh hậu kỳ nóng tính nói:

- Trò quỷ gì chứ? Không phải cứ nói thẳng là được rồi sao? Cần gì phải vòng vo, ấp úng như vậy.

Lão tuy nóng tính nhưng cũng không dám lỗ mãng mà đắc tội với người của Trần gia. Nghe lão nói vậy, Trần Nhã Thy cũng không gấp gáp mà nói ra, nàng lặng lẽ quan sát những khuôn mắt đang ẩn giấu phía sau các căn phòng được bố trí ở lâu ba. Nàng thấy không khí bắt đầu trầm xuống, lúc này mới nhẹ nhàng nói ra:

- Vật phẩm áp trục của đấu giá hội lần này sẽ không đấu giá bằng linh thạch, mà được đấu giá bằng một cái điều kiện. Chỉ cần người nào có thể thoả mãn được cái điều kiện này, thì vật phẩm đó sẽ về tay.

Nàng nói xong cả ba dãy tầng lầu đều im lặng. Nói giỡn, U Minh thành chủ là người như thế nào mà có thể dùng một cái điều kiện ra trao đổi được chứ? Đây không phải là đang làm khó tất cả mọi người hay sao? Trần Lâm cũng rất là nghi hoặc, nếu nói về linh thạch hắn đương nhiên không bằng mấy cái gia tộc tài đại khí thô, hay mấy lão quái vật sống mấy trăm năm tuổi. Nhưng so bảo, hắn chưa hắn là không có thứ đáng giá để so, ví như linh thảo vạn năm hắn có đến mấy loại, trong số này có một hai loại thuộc vào hàng quý hiếm. Còn bàn về điều kiện, hắn càng cảm thấy vô cùng không ổn. Lão giả cao gầy khi nãy lúc này lại lớn tiếng nói:

- Trần gia các người đây là có muốn bán hay là không muốn bán đồ? Với thực lực của Trần gia lớn như vậy còn không làm được, chúng ta những nhân vật ở đây ai có thể dám bàn điều kiện với Trần gia các người? Đây chẳng phải là nói một đằng làm một nẻo hay sao?

Có lão dần đầu, mấy lão quái phòng bên cạnh cùng ồ ạt lên tiếng. Người chủ sự ở phía dưới lại rất điềm tĩnh, nàng đợi cho bọn họ nói xong mới nhàn nhạt nói ra:

- Điều kiện chỉ có một, chỉ cần người có thể mở ra vật phẩm này thì nó chính là của người đó! Nhưng ngược lại, người đó phải làm cho Trần gia chúng ta một việc. Còn việc đó như thế nào, xin lỗi, ta chỉ có thể nói với một người duy nhất mà thôi!

Nàng nói đến đây rồi phất tay nói tiếp:

- Đấu giá bắt đầu!

Trong lúc mọi người còn đang xôn xao, một thiếu nữ trong mười hai thiếu nữ lúc nãy bưng lên một cái khay bạch ngọc phủ vải đỏ lên trước bục cáo. Nàng khẽ dâng cái khay lên trước mặt người chủ sự, rồi cúi người hành lễ lui xuống. Nhã Thy ánh mắt lại quét ngang một vòng, rồi khẽ nói:

- Vật phẩm thứ nhất dùng để đấu giá lần này là một bộ ngũ hành kỳ trận pháp pháp bảo thượng phẩm, chỉ cần chư vị có đủ số lượng linh thạch cần thiết để bày trận thì có thể vây nhốt được đại tu sĩ kim đan kỳ trở xuống.

Nói đến đây nàng lại có chút nhấn mạnh:

- Điều đặc biệt là, trận pháp này không cần đòi hỏi quá nhiều tu vi, chỉ cần đạt đến tụ nguyên cảnh là có thể khởi động được. Giá khởi điểm của nó là ba ngàn hạ phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn năm mươi viên.

Giọng nàng tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho tất cả mọi người nghe được rất rõ ràng, đây so với phương pháp thiên lý truyền âm còn cao minh hơn gấp mấy lần. Không biết cảnh giới thật sự của nàng đã đạt đến trình độ nào rồi. Trần Lâm âm thầm cảm thán không thôi. Đến lúc này cả hội trường đều sôi động hẳn lên, đặc biết là hai gian lầu một và lầu hai. Đối với mấy lão quái trên lầu ba thì bộ trận pháp này có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng mới chỉ là vật phẩm khởi điểm lại có giá trị cao như vậy không khỏi làm mấy lão quái hưng phấn ở trong lòng. Xem ra, lần đại hội lần này cũng không làm cho người ta thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.