Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 49: Tỏi Vô Song Thiên (3)




Bởi vì Phong Bất Giác không có đuổi theo Tiểu Danh, người kia sau khi chạy được một đoạn, vừa nhìn sau lưng không có ai liền chậm bước dần. Mấy giây sau Tiểu Danh dứt khoát dừng lại, xoay người hướng phía xa nhìn quanh. Vừa vặn trông thấy Phong Bất Giác đã đuổi theo Tích Bộ Thiếu Gia ở phía xa, vốn tưởng rằng Tích Bộ sắp bị nháy mắt giết chết rồi, kết quả hai người kia căn bản không có phát sinh chiến đấu.

Hai phút sau, hai người kia vậy mà kề vai sát cánh cùng một chỗ đi sang, Tích Bộ Thiếu Gia còn hướng phía Tiểu Danh quơ quơ cánh tay, hình như ý bảo bản thân không sao.

Không bao lâu, ba người bọn hắn liền trở về mặt đường trước cửa hàng súng, Phong Bất Giác tắt dàn loa đi, nói tình huống với những người đi phía sau: “Cho nên... sau khi qua một ít thí nghiệm, ta trên cơ bản đã nắm giữ mấy điểm đặc thù chủ yếu của đám này Zombie Huyết Lang.

Giọng nói CG lúc mở màn tuy đã đề cập qua một ít, bất quá ta vẫn nên kết hợp tình huống thực tế để nói cụ thể một chút thì tốt hơn.

Đầu tiên, chúng đối với mùi tỏi cảm thấy cực kì không khỏe, cũng giống như lúc chúng ta thử tự ngửi hơi cay. Tỏi có hiệu quả bình thường, nhưng sau khi nhai qua ở trong miệng, miệng thối vô cùng hà hơi ra lại có hiệu quả.”

“Vị đại ca kia, ta vừa rồi đã muốn hỏi, ngươi một thân là máu như vậy... Không sợ bị nhiễm sao?” Tiểu Danh nhìn Phong Bất Giác một thân máu cùng với hai chuỗi tỏi trước ngực hắn đã bị nhuộm đỏ hỏi.

Phong Bất Giác chỉ mặt mình, mặt của hắn vẫn tương đối sạch sẽ: “Lưu ý đừng làm cho dịch thể cửa quái vật tung tóe vào hai mắt và trong miệng là được rồi.” Hắn liền chỉ y phục của mình, nói tiếp: “Về phần những thứ này nha... Nhìn qua rất khoa trương, kỳ thật cũng không hoàn toàn là máu của quái vật. Lúc ta đổ từng bao từng bao máu vào trong thùng vừa rồi có không ít dính vào trên người mà thôi.” Hắn lập tức lại từ trong bọc hành lý lấy ra một cái túi nhựa đầy ắp, ném lên đất, bên trong tất cả đều là tỏi sạch: “Hai chuỗi này trên người của ta chính là phòng tuyến cuối cùng phòng bị cắn, tỏi dùng để ăn tất nhiên đều đặt ở trong bọc hành lý. Các ngươi cũng đều tự lấy túi chia một ít đi, lúc chiến đấu chỉ cần trong miệng nhai mấy nhánh tỏi, những quái vật kia cơ bản liền khó có thể phản kháng.”

“Ân... Ta lấy một cái là được, một củ tỏi có thể chia làm sáu bảy múi mà nhai đấy, không đủ chúng ta lại xin ngươi thêm là được.” Tiểu Danh trả lời.

Tích Bộ Thiếu Gia rất quyết đoán mà trả lời: “Ta không cần, cám ơn.”

“Nhị vị xem ra cũng không rất thích mùi tỏi a....” Phong Bất Giác lời nói thấm thía mà nói: “Các ngươi cũng biết, tỏi đối với canh suông mì sợi mà nói, hiệu quả giống như sửa đá thành vàng.”

“Không biết.” Bọn hắn trăm miệng một lời mà trả lời.

“Ha...” Phong Bất Giác dùng một loại vẻ mặt thập phần bỉ ổi hướng mặt bọn họ ác ý mà hà hơi miệng thối.

“Chúng ta cũng không phải quái vật! Ngươi làm gì a...!”

Phong Bất Giác lập tức nghiêm mặt nói: “Như vậy, nói tiếp về đặc thù của Zombie Huyết Lang.””Ngươi cái tên này đổi mặt hơi nhanh a...”

“Ánh mặt trời sẽ khiến cho bọn chúng trở nên chậm chạp.” Phong Bất Giác tiếp tục lời tự thuật vừa rồi mà nói: “Động tác chậm tựa như ma pháp biến hình của thiếu nữ, đợi nàng cởi xong... Ah không, là đợi tới thời điểm nó tấn công, hai ta ngay cả đoạn thần chú cũng có thể học thuộc lòng rồi.”

“Ngươi lướt qua hơi rộng a...”

Phong Bất Giác lại dùng ánh mắt để chỉ những thi thể trên đường kia: “Tuy chém đầu có thể khiến cho thân thể của bọn chúng không có cách nào hoạt động nữa, nhưng đầu vẫn tiếp tục còn sống. Qua quá trình thử nghiệm, chỉ có phá hư cái ót của chúng hoặc là dùng súng bạo chết hơn phân nửa đầu mới có thể hoàn toàn giết chết chúng.”

Hắn nói xong, lại từ bên trong bọc hành lý móc ra một khẩu Shotgun, dùng một loại ánh mắt thưởng thức nhìn món vũ khí trên tay này: “Khẩu Winchester này là trong cửa hàng súng tìm được, hiệu quả coi như không tệ, khoảng cách gần dù đánh không trúng đầu, oanh tại bộ vị khác cũng sẽ ra một cái lỗ thủng lớn, so với súng ngắn uy lực nhiều hơn.”

“Đúng vậy, cửa hàng súng!” Tích Bộ Thiếu Gia mở to hai mắt nói: “Đem chút nữa đã quên, đi vơ vét trang bị trước rồi lại nói tiếp a...!”

Hắn hướng Phong Bất Giác lên tiếng chào hỏi, cùng với Tiểu Danh cùng một chỗ lòng như lửa đốt mà vọt vào cửa hàng súng. Hai người này thuộc về loại người chơi nghiêm trọng thiếu trang bị kia, trang bị tốt đến bây giờ thế nhưng một kiện cũng chưa từng thấy, đối với bọn họ mà nói có thể đem vũ khí lạnh thăng cấp thành súng ống đạn dược cũng đã là đột phá lớn. Như Phong Bất Giác cái loại đẳng cấp thấp như vậy liền thân đeo bốn kiện trang bị cấp tốt, trong đó có một cái còn bởi vì tạm thời mặc không được mà đặt trong bọc, người khác căn bản khó có thể tưởng tượng đấy.

Tích Bộ Thiếu Gia cùng Tiểu Danh nhảy vào trong cửa hàng súng, lại thấy được một cảnh tượng hỗn độn, cái giá trên tường cơ bản là trống không, ngăn tủ cùng trên mặt đất có rất nhiều linh kiện súng ống rơi lả tả, ở bên trong một cánh cửa phía sau quầy cũng một bộ dạng bị cướp sạch.

Phong Bất Giác ở phía sau bọn họ đi tới, như trước dùng cái giọng điệu gợn sóng không sợ hãi mà nói: “Theo thiết lập mà nói, sau khi virus bộc phát trong thành phố, cửa hàng súng nhất định sẽ bị một trận tranh đoạt mà trống không. Theo độ khó trò chơi mà nói, phương diện vũ khí tựa hồ cũng không cho chúng ta quá nhiều lựa chọn.”

Tích Bộ Thiếu Gia căn bản không nghe thấy lời Phong Bất Giác đang nói..., hắn mang vẻ mặt hưng phấn mà nhặt lên hai khẩu súng trên mặt đất bỏ vào bọc hành lý, lại nhấc lên một khẩu TMP, cười nói: “Phát tài.”

Tiểu Danh từ trong bọc hành lý ném ra một cây gậy bóng chày cùng ống sắt rỉ sét kia, cũng nhặt lên hai khẩu súng cất kỹ, lại cấp lên một khẩu Súng Tiểu Liên UMP45, biểu lộ trên mặt chỉ có thể nói là lộ rõ vẻ vui mừng...

Hai người này lấy được vài món vũ khí súng ống phẩm chất bình thường thì có loại cảm giác đang nghèo kiết xác chợt giàu. Nói thật, quả thật có chút khó coi. So với những game thủ chuyên nghiệp chính thức kia, hai vị Băng Đế này chỉ có thể nói là ngụy game thủ chuyên nghiệp không nhập lưu, tâm tính cùng trình độ của bọn hắn đều vô cùng nghiệp dư.Sau khi được Phong Bất Giác nhắc nhở, hai người kia mới nhớ tới một sự tình rất mấu chốt, bọn hắn lúng túng đem súng ngắn nhét vào bọc hành lý rồi lấy ra, nhìn đường kính, tìm nhặt một ít viên đạn phù hợp...

Lúc ba người một lần nữa trở lại trên đường, lại có bốn năm con Huyết Lang Zombie bị hấp dẫn đến nơi này, Phong Bất Giác đề nghị bọn hắn đem mấy con quái này làm mục tiêu sống để luyện xạ kích một chút, làm quen với súng ống. Hai người kia một hồi luống cuống tay chân, cả buổi mới hiểu rõ phương pháp nổ súng, sau khi thành công nổ súng, bọn hắn liền ý thức được tại bán kính ngoài 10m căn bản bắn không trúng mục tiêu, viên đạn cũng không biết bay tới đâu nữa. Bất quá đợi khoảng cách rút ngắn đến chừng năm mét, bắn ra ổn định, xác xuất thành công liền tương đối cao.

Sau khi đối phó với những quái vật này, Phong Bất Giác nói: “Lúc trước ta nói đến chỗ nào rồi nhỉ... Ah, đúng rồi, đặc điểm kế tiếp là..” Hắn dừng thoáng một phát, sắp xếp suy nghĩ nói: “Sự khao khát máu của Quỷ Hút Máu cũng thể hiện trên người những con Zombie Huyết Lang này. Chúng sẽ bị mùi máu hấp dẫn, đương nhiên, phải là máu người bình thường không bị nhiễm virus. Về phương diện này... ta đoán chúng chỉ dùng khứu giác để tiến hành phân biệt.

Khứu giác những con Zombie Huyết Lang này khẳng định không bằng người sói thuần túy, nhưng hiển nhiên so với Zombie bình thường theo lý thuyết mạnh hơn. Người sống như ta nếu như xuất hiện trong bán kính 50m của chúng, chúng không cần dựa vào thị giác cũng có thể phát hiện. Chỉ cần để lộ máu người bình thường trong không khí thì trong khoảng một km chúng có thể ngửi được, cũng có lực hấp dẫn cực kỳ mãnh liệt.”

“Không thể nào? Thành phố này khắp nơi là hiện trường giết người, chúng có thể phân biệt được được mùi cửa chúng ta ngay cả khi hòa với một thùng máu người?” Tích Bộ Thiếu Gia nhìn qua thùng đựng đầy máu kia hỏi.

“Cái đó rất bình thường, một trong những tiêu chí của khứu giác nhạy bén chính là phân biệt mùi, ví dụ như loại chó săn đặc vụ có thể phân tích mùi phần tử cấu thành.” Phong Bất Giác trả lời: “Cũng giống như ngươi ngửi phải một đống phân, chỉ biết là nó rất thối, nhưng nếu sinh vật có khứu giác bén nhạy ngửi được, liền có thể biết người đi ị ngày hôm qua ăn cái gì.”

“Ta hiện tại chỉ muốn biết vì sao ngươi sử dụng loại từ này lại không bị cách âm...” Tích Bộ Thiếu Gia nói.

“Điều này nói rõ tại ngữ cảnh bình thường của lời nói này, cái chữ này cũng không bị hệ thống coi là từ ngữ bất nhã mà chỉ là một danh từ mà thôi.” Phong Bất Giác nói: “Theo phỏng đoán của ta, ở trong trò chơi này, thứ này rất có thể ở dưới tình huống có chút đặc biệt nào đó sẽ trở thành chủ đề không thể không bị nói đến.” Hắn mặt đen lên nói: “Ví dụ như... Ở trong kịch bản có chút ngẫu nhiên, các người chơi có lẽ sẽ chết chìm trong...”

“Ta không nghe thấy gì hết... Ta không nghe thấy gì hết...” Tích Bộ Thiếu Gia tranh thủ che lỗ tai, rất nhanh lẩm bẩm nhiều lần.

Phong Bất Giác nhún vai, cũng không có đem cái chủ đề buồn nôn này nói xong, chẳng qua là ngược lại nói: “Nếu như gặp các ngươi, vậy thì tốt rồi, thời gian hiện tại trong kịch bản này là hai giờ rưỡi xế chiều, các ngươi cứ lấy khu vực này làm cứ điểm, tận khả năng xoát một ít quái. Dù sao cửa hàng súng ở ngay bên cạnh, cho dù súng không dư thừa vài khẩu thì ít nhất đạn cũng đủ.

Ta lập tức khởi hành đi tìm những người khác, sau khi tìm được mang đến nơi này.” Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Vô luận có tìm được hay không, ta cũng sẽ trước khi mặt trời xuống núi...” Hắn lại nghĩ gì đó: “Ah, đúng rồi, âm thanh cũng có hiệu quả lure quái nhất định, sau khi ta rời đi các ngươi có thể bật nhạc tiếp.”

“Đợi một chút.” Tiểu Danh hỏi: “Từ lúc mới bắt đầu ta đã muốn hỏi, chỗ đây...” Tầm mắt của hắn dời qua bốn phía, thùng đựng đá, túi máu, dàn loa... “Cục diện này một mình ngươi làm thế nào tạo ra a?”

“Quá trình đại khái là... Trước khi đến cửa hàng súng, ta đi đến hai con đường bên ngoài một bệnh viện, lúc ấy tính đi vào tìm xem có mấy loại đạo cụ như dược phẩm hay không, kết quả trong lúc đó vô tình phát hiện việc máu người có thể lure quái. Sau khi lục soát hết bệnh viện không lâu ta liền đến nơi này, sau đó liền quyết định dùng nơi đây như cứ điểm tạm thời. Vì vậy liền đi đến siêu thị phụ cận lấy một cỗ xe đẩy, một đường đẩy đến bệnh viện, một lần nữa giết đi vào, tìm được kho máu, phá cửa mà vào, từ trong kho ướp lạnh tìm được hơn mười bao chứa máu, đặt trong xe đẩy rồi liền đẩy về.

Sau đó ta liền từ trong cửa hàng đối diện lấy thùng đựng đá ra, dùng máu rót đầy thùng. Dàn loa thì là trong khi giết quái rảnh rỗi đi cửa hàng đối diện kiếm ra đấy, một là do âm thanh cũng có thể lure quái, hai là do tần suất quái đến không tính là quá cao, ngồi chờ quả thực có chút nhàm chán...”

Phong Bất Giác rất nhanh nói xong: “Tóm lại, các ngươi cứ yên tâm ở chỗ này đánh quái. Kịch bản này hạn chế thời gian rất lỏng lẻo đấy, cho nên chúng ta có lẽ thừa cơ tận lực nâng cao đẳng cấp sở trường, đồng thời kiếm giá trị kỹ xảo nhiều một chút.”

Hắn nói rõ những thứ này xong, vung ống tay áo, xoay người rời đi. Lưu lại hai vị “game thủ chuyên nghiệp” ở đằng kia trợn mắt há hốc mồm mà đứng, đưa mắt nhìn theo bóng lưng đi xa kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.