Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 43: tự cởi hay ta cởi?




Hại Thiên Thu đem sức lực nhỏ nhoi cuối cùng, ôm lấy Hàn Tuyết Âm đang ngồi im bất động. Trên trời cao cuồng phong mãnh liệt, lôi kiếp gầm rú dữ tợn. Hại Thiên Thu chỉ cảm thấy một cổ tanh nồng trào dâng nơi cuống họng, sau đó là một mảnh đen kịt.

Linh khí mãnh liệt rót vào linh căn của Hàn Tuyết Âm, hình thành một viên đan nhỏ, sáng chói đẹp đẽ vô cùng. Thần sắc của nàng cũng không còn thống khổ như mấy khắc trước, mà bù lại là thập phần sinh khí. Da thịt cũng trở nên trắng mịn hơn nhiều so với lúc trước. Mà điều đáng chú ý hơn, là giữa mi tâm của nàng giờ phút này xuất hiện một đóa sen màu xanh ba cánh. Nhìn qua càng khiến Hàn Tuyết Âm thêm phần xinh đẹp, xuất trần động lòng người.

Hàn Tuyết Âm khẽ động ngón tay, từ từ lấy lại tri giác. Tới khi nàng mở mắt ra, trước mắt đã là một mảnh đen kịt, cây cối đổ ngang đổ dọc. Mà Hại Thiên Thu thì đang bất tỉnh nhân sự, đè lên người nàng.

Nàng ta giờ phút này, nào còn vẻ đoan trang lúc nãy. Mà thay vào đó là một thân đầy vết xước, nhất là phần lưng, máu khô cùng thịt cháy đã đọng lại thành một mảnh lớn. Bên khóe môi, thậm chí còn có máu. Nhìn qua thê thảm không thể tả nổi.

Hàn Tuyết Âm, con ngươi khẽ co rút, xong rất nhanh chấn tỉnh lại. Nàng lưu loát thoát ra áo bào máu đen, đem nó bọc kỹ Hại Thiên Thu, rồi cẩn thận đỡ nàng vào trong.

Đem Hại Thiên Thu cẩn thận đặt lên giường, Hàn Tuyết Âm liền đi nhanh sang gian bên cạnh. Nàng dựa theo trí nhớ lúc sáng nhìn Hại Thiên Thu, tìm được tủ thuốc, lấy ra mấy lọ kim sang dược cùng vài cuộn băng trắng. Xong nàng lại đi tìm một thau đồng đến đựng nước.

Cũng còn may, trong gian phòng ngủ có sẵn một chậu than dùng để sưởi ấm. Thế là Hàn Tuyết Âm liền đặt chậu đồng lên, bỏ vào đó ít băng khối do nàng tạo ra, bắt đầu đun nước.

Thời gian qua không lâu lắm, Hàn Tuyết Âm liền nhẹ nhàng đặt tay vào chậu nước. Thấy nhiệt độ vừa ấm tới, nàng vẫy tay cho khô, rồi tiến về bên giường.

Hại Thiên Thu vì đau đớn mà ra một thân mồ hôi lạnh, hòa quyện chung với dòng máu đỏ tươi. Gương mặt tái nhợt, so với tuyết, có khi còn muốn trắng hơn.

Hàn Tuyết Âm lấy một tay vòng qua đầu Hại Thiên Thu, để cho nàng ngồi tựa vào lòng mình. Tay còn lại bắt đầu lột sạch sành sanh Hại Thiên Thu.

Máu khô làm cho lớp áo dính vào da thịt, rất khó lấy ra. Nhưng nếu không lấy ra hết lại sẽ càng dễ gây nhiễm trùng. Thế là Hại Thiên Thu tội nghiệp chỉ đành chịu trận. Trong quá trình cởϊ áσ, nàng cũng không tự chủ được mà rên nhẹ vài tiếng.

Thấy sắc mặt nàng khó chịu, Hàn Tuyết Âm khựng một chút, xong lại lấy tay vuốt nhẹ đầu nàng, nói khẽ: "Cố chịu một chút." Nói xong tay kia cũng tăng nhanh tốc độ.

Chẳng qua bao lâu, trên người Hại Thiên Thu liền không còn một mảnh vải. Tới cả cái yếm cũng bị Hàn Tuyết Âm mặt liệt quăng đi mất.

Thân thể đột ngột tiếp xúc với khí lạnh làm cho Hại Thiên Thu không tự giác mà rùng mình một cái. Cả người nàng như con mèo nhỏ, co rụt, dúi vào trong lòng Hàn Tuyết Âm.

Trước lấy khăn sạch, thấm nước ấm lau quanh vết thương, lại bôi lên chút kim san dược rồi băng lại. Mặt Hàn Tuyết Âm trước sau như một, động cũng không động một cái, lưu loát mặc trung y trắng vừa tìm được lại cho Hại Thiên Thu. Cuối cùng nàng đem Hại Thiên Thu cẩn thận nằm xuống, đắp kín chăn. Ánh trăng cao cao chiếu, rọi qua khung cửa nhỏ, hắt lên gương mặt lạnh lùng mà xinh đẹp. Một đêm đầy bão tố dần dần trở lại sự im lặng vốn có.

------------------

Toàn thân đều nhức mỏi, chỗ nào cũng đau nhói, Hại Thiên Thu cảm thấy sắp đau tới mức bản thân chuẩn bị khóc luôn rồi. Đặc biệt là sau lưng, một mảnh nóng rát không thể tả. Không biết lại qua bao lâu, Hại Thiên Thu mới nặng nề hé mắt.

Ánh dương quang chiếu rọi chói mắt khiến cho nàng không tự chủ được mà chớp mắt mấy lần. Nhưng không đợi nàng mở mắt hẳn, một bàn tay khác đã áp lên, che lại đôi mắt của nàng. Sau đó là một âm thanh dịu nhẹ truyền tới từ đỉnh đầu: "Tỉnh rồi? Muốn uống nước không?"

Hàn Tuyết Âm tuy là hỏi, nhưng lại không đợi Hại Thiên Thu trả lời liền đi lại bàn trà, rót một chum nước ấm mang tới.

Nàng cẩn thận dùng tay nâng nhẹ đầu Hại Thiên Thu, uy nàng uống từng ngụm.

Nước ấm thắm vào cổ họng, xoa dịu cảm giác nóng rát khó chịu. Hại Thiên Thu như kẻ lạc giữa sa mạc tìm được ốc đảo, tinh thần cũng dần tỉnh táo hơn. Nhìn xung quanh một chút, nàng rất nhanh nhận ra căn phòng quen thuộc. Xung quanh đã được quét dọn gọn gàng, sắp xếp cẩn thận. Nàng giọng có chút khàn hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Khoảng ba ngày." Hàn Tuyết Âm vừa đem chum đặt lại trên bàn vừa nói.

Hại Thiên Thu có chút ngạc nhiên hỏi lại: "Lâu vậy sao?"

Hàn Tuyết Âm gật đầu nói tiếp: "Sau khi ngươi bất tỉnh, không lâu sau thì sư phụ cùng Điệp Hoa sư thúc cũng tới." Dừng một chút nàng lại nói tiếp: "Sư thúc nói lôi kiếp giáng xuống, không phải người độ kiếp, uy lực sẽ càng mạnh."

Nói tới đây nàng không khỏi nhớ lại đêm đó, Hại Thiên Thu một thân be bét máu. Như vậy cũng đủ thấy lôi kiếp hung hiểm tới cỡ nào. Cũng may Hại Thiên Thu là bất tử nhân, sức chịu đựng hơn hẳn người thường, lại có Sư Điệp Hoa một thân y thuật xuất thần mới qua được ải này.

Nhưng bù lại, Hại Thiên Thu cũng sốt cao liên tục suốt ba ngày. Ba người Hàn Tuyết Âm, Sư Điệp Hoa và Lam Mạnh Khải muốn rời cũng không dám rời nữa bước. Mãi đến sớm nay tình hình ổn định hơn một chút, Lam Mạnh Khải và Sư Điệp Hoa mới rời đi, để lại một mình Hàn Tuyết Âm chiếu cố nàng.

Hại Thiên Thu nằm trên giường, vừa nghe Hàn Tuyết Âm nói vừa vô thần nhìn trần nhà. Cũng không ai rõ là nàng đang suy nghĩ gì nữa.

Hàn Tuyết Âm thấy vậy, tiến đến cạnh nàng: "Trong bếp có sẵn cháo trắng, đợi một chút ta đem lên cho ngươi."

"Vậy làm phiền ngươi." Hại Thiên Thu thu lại vẻ mặt mờ mịt, cười nói lời cảm tạ. Quả thật bụng nàng có chút cảm giác trống rỗng, không mấy dễ chịu lắm.

Hàn Tuyết Âm đi một lát liền trở lại, trong tay nhiều thêm một chén cháo trắng. Mùi cháo thơm nồng, giữa khí lạnh lại càng thêm mê người.

Hại Thiên Thu thấy nàng, khóe môi cong cong, mắt híp lại, tà tà cười gian y hệt hồ ly. Nàng cất giọng ngọt ngào: "Tiểu nha đầu~ Người ta toàn thân đều đau."

Tiếng nói êm nhẹ chui vào tai Hàn Tuyết Âm khiến nàng muốn dựng cả tóc gáy. Tay cầm chén không khỏi run lên một cái.

Hại Thiên Thu thầm nghĩ phải lợi dụng tình huống, đem Hàn Tuyết Âm sai bảo một phen thỏa đáng. Ai bảo cái tiểu mặt than này ngày thường hay khi dễ nàng.

"Yên nào, ta đút ngươi ăn." Hàn Tuyết Âm vô diện biểu tình ngồi bên cạnh giường. Trước đem Hại Thiên Thu đỡ dậy, xong lại cầm bát cháo lên, múc một muỗng đưa tới mép Hại Thiên Thu.

Trước mắt thấy người kia nhẫn nhục phục vụ, Hại Thiên Thu liền cảm thấy đầy thỏa mãn. Nàng hé miệng nuốt lấy muỗng cháo. Nhưng mà ý cười của nàng ko giữ được bao lâu, liền từ từ chuyển thành méo. Quỷ thần ơi, đây có còn là cho người ăn không?!

Bát cháo trắng trẻo thơm lừng, nhìn qua cực kỳ ngon miệng. Hóa ra là thuốc độc chết người. Vừa mặn vừa chua, còn có chút đắng chát. Hại Thiên Thu thật muốn hỏi, Hàn Tuyết Âm cho cái gì vào vậy.

"Đây... đây là cháo gì vậy?" Hại Thiên nhịn xuống cảm xúc tuôn trào, run run hỏi.

"Cháo trắng cùng gừng, thêm chút chanh nấu chín rồi bỏ thêm ít đường." Hàn Tuyết Âm vẫn bất động thanh sắc nói: "Ăn không được?" Nói rồi mặt nàng thoáng có chút trầm xuống.

"Không không không. Ăn được, chỉ là thấy hơi lạ." Hại Thiên Thu dối lòng nói. Nàng cũng cảm thấy được tâm tình tiểu nha đầu có chút trầm xuống. Thôi kệ đi, ai biết được có khi nàng là người đầu tiên được tiểu nha đầu nấu cháo cho ăn.

Hàn Tuyết Âm nghe Hại Thiên Thu nói vậy, ánh mắt khẽ động một chút.

Ngừng một chút, Hại Thiên Thu lại hỏi tiếp: "Cái này là ngươi nấu?" Dù biết là nàng ấy nấu, nhưng Hại Thiên Thu vẫn muốn xác nhận lại.

Hàn Tuyết Âm lúc này mới hoàn toàn sáng tỏ, a một cái liền nói: "Không phải, là Chí Hàn nấu. Bất quá ngươi thấy ngon là được, tiếp một muỗng nữa."

"Còn lâu ta mới ăn!" Hại Thiên Thu kích động hét chói tai: "Thứ này rõ ràng là dùng để gϊếŧ người!" Nàng còn lâu mới nuốt cái thứ này vào bụng!

"Cũng không còn món nào khác, ngươi chịu khó đi vậy. Để ta giúp ngươi phong bế vị giác." Hàn Tuyết Âm nói xong, tay nhanh như chớp điểm vào huyệt vị gần hàm của Hại Thiên Thu. Rồi nàng lại tiện tay điểm luôn ba huyệt khác, giúp cho thân thể Hại Thiên Thu hoàn toàn bất động, mặt cho nàng hãm hại.

Hại Thiên Thu không ngờ Hàn Tuyết Âm lại ra chiêu hiểm như vậy, nước mắt lập tức chảy thành sông. Tiểu nha đầu, ngươi đợi đó!

Thế là Hại Thiên Thu chỉ đành làm khúc gỗ không tri giác, mặc cho Hàn Tuyết Âm đút hết chén cháo kinh dị đó. Đút xong cháo, Hàn Tuyết Âm liền giải huyệt cho Hại Thiên Thu.

Hại Thiên Thu được giải huyệt, chỉ có xúc cảm muốn móc họng nôn ra mà thôi. Đây quả là truyện kinh dị nhất đời nàng mà! Sư phụ, đệ tử người trôi qua thật khổ!

"Được rồi, ta giúp ngươi bôi thuốc. Tự cởi hay ta cởi?" Hàn Tuyết Âm đem chén không thả lên bàn, lạnh lùng hỏi Hại Thiên Thu.

Hại Thiên Thu nghe xong nghệch ra một lúc, lúc sau mới vội nói: "Không cần phiền như vậy. Ta tự bôi." 

Hàn Tuyết Âm nhướng mày hỏi lại: "Vết thương sau lưng, ngươi với tới không?"

"Không tới thì vẫn còn Cố Hàm." Hại Thiên Thu vừa nói, vừa lấy mền quấn quanh người, rụt lui vào trong như tiểu nữ nhi bị kẻ giang cưỡng bức.

"Âm khí không tốt cho vết thương. Thân thể ngươi có ta cũng có. Huống chi đều đã thấy hết. Tự cởi hay ta cởi?" Hàn Tuyết Âm vẫn kiên trì nói. 

Mặt Hại Thiên Thu nghe tới đây, lập tức cứng ngắt: "Ngươi... ngươi đã thấy hết?"

"Ngươi bất tỉnh, còn có thể tự băng bó sao?" Hàn Tuyết Âm khiêu mi nói.

Vi diệu, rất vi diệu, cực kỳ vi diệu, cõi lòng Hại Thiên Thu quả thật cảm thấy phá lệ vi diệu! Tay nàng bấu chặt cái chăn bông, vừa thẹn vừa giận. Từ nhỏ tới lớn, trừ sư phụ ra cũng chưa có người thứ hai thấy qua thân thể ngọc ngà của nàng. Mà nay... lại bị một tiểu nha đầu thấy toàn bộ thật là mất mặt chết mất. Lại nhìn tới Hàn Tuyết Âm một thân lý lẽ hào hùng, Hại Thiên Thu hận không thể đem nàng đạp cho mấy cước. 

Hàn Tuyết Âm không đợi Hại Thiên Thu hồi thần, thân thủ đã thành thục vương tay về phía Hại Thiên Thu. Nàng nhíu mày tóm lấy một góc chăn, chuẩn bị lột sạch Hại Thiên Thu. Cần phải thay băng đúng giờ, nếu không sẽ để lại di chứng.

Hại Thiên Thu bối rối túm chăn càng chặt, môi mỏng khẽ cắn, cuối cùng đành chịu thua: "Ta tự cởi!"

Hàn Tuyết Âm nghe thế mới thu tay lại, đứng thẳng người, mắt khẽ cụp nhìn Hại Thiên Thu.

Hại Thiên Thu vô hạn ủy khuất, từ từ buôn lỏng cái chăn bông. Nàng chần chờ một chút, lại lén nhìn Hàn Tuyết Âm đang diện vô biểu tình đứng bên giường. Hại Thiên Thu thở dài một hơi, hôm nay nàng khẳng định là không thoát nổi rồi. Nàng chỉ đành dùng tốc độ của rùa chạy bộ mà bắt đầu thoát ra trung y trên người.

Nàng ngồi quay lưng lại với Hàn Tuyết Âm, chậm chạp cởi bỏ dây áo, rồi thoát ra trung y trắng trên người. Trung y trượt xuống hông, lộ ra mảnh lưng thon nhỏ cùng bờ vai trắng nõn, đẹp đẽ đầy mê người. Nhưng nếu không có thêm những vết thương nho nhỏ ửng đỏ cùng mớ băng trắng, thì khẳng định sẽ càng thêm say đắm lòng người.

Hàn Tuyết Âm cũng không muốn để Hại Thiên Thu chịu lạnh lâu, nhẹ nhàng vương hai tay, giúp Hại Thiên Thu tháo xuống lớp vải quấn dày cộm.

Hại Thiên Thu khó khăn cởi xuống lớp áo mỏng, mặt đều đỏ như trái cà. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay lạnh lẽo của Hàn Tuyết Âm đang phiêu diêu trên từng tấc da thịt. Dịu dàng mà thuần thục, giống như nước suối thanh mát ngày xuân, khe khẽ mơn trớn qua từng phiến đá nhỏ.

Hàn Tuyết Âm cẩn thận rắc thuốc lên lưng Hại Thiên Thu, rồi tới các vết thương nhỏ khác. Thấy đa phần đều chuyển biến tốt, nàng mới đem băng mới, quấn lại cho Hại Thiên Thu. Làm xong hết thảy, nàng cũng thay nàng ấy choàng lại trung y.

Hại Thiên Thu thấy vậy cũng luống cuống, nhanh tay thắt lại dây áo. Suốt cả quá trình, không ai nói một lời, không gian quỷ dị vô cùng.

Hàn Tuyết Âm lấy tay áp lên trán Hại Thiên Thu, thấy có chút ấm. Nàng sợ rằng cơn sốt sẽ trở lại, vậy nên lại thay Hại Thiên Thu bọc mền lại, đem nàng ấn xuống giường: "Ngủ một chút đi, tới lúc cơm tối ta sẽ gọi ngươi."

"Ừ" Hại Thiên Thu không biết là bị ai nhập, phi thường vâng lời nằm xuống. Cả người rút vào ổ chăn, một lời phản bác cũng không nói ra tới miệng. Nàng chỉ như con mèo nhỏ quý tộc rút vào ở chăn, nghe lời chủ nhân dần tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng, Hại Thiên Thu thấy bản thân đang đi trên con đường đầy tuyết, gió nhẹ phớt qua tóc nàng mang theo cái lạnh sảng khoái. Cây cối xung quanh đua nhau nở hoa, tô điểm trên làn tuyết trắng đủ loại màu sắc. Nhìn kỹ, có thể nhận ra đây đều là những loại cây trân quý cực kỳ, tuổi thọ đều trên trăm năm, có khi ngàn năm.

Nữ tử một thân áo bào đen điểm chỉ vàng đứng sau tán cây, tay ngọc khẽ vương ra, ngắt xuống đóa Hồng Tử màu đỏ tươi. Nàng đưa đóa hoa lên mũi, cảm nhận hương thơm từ loại hoa mang linh khí này tỏa ra. Như cảm nhận được Hại Thiên Thu đang tiến, môi nàng câu lên một nụ cười, xoay đầu nhìn về phía Hại Thiên Thu.

Hại Thiên Thu nhìn nữ tử trước mặt, mắt cùng sóng mũi đều nhanh cảm thấy cay cay. Nàng tăng nhanh cước bộ, đi nhanh về phía nữ tử áo đen.

"Nghiệt đồ! Ngươi vậy mà dám lấy nõn nà cao trân quý của ta cho nha đầu kia xài! Ngươi có biết lúc đó ta khó khăn lắm mới lấy được nó từ chỗ Dược Vương không?!" Chưa đợi Hại Thiên Thu kịp bước tới, tiếng rống quen thuộc của nữ tử kia đã vang vọng khắp chốn.

"Sư phụ á á á! Đồ nhi biết sai rồi!" Hại Thiên Thu sợ hãi kêu thảm một tiếng, sau đó bừng tỉnh. Nhìn trần nhà cao cao, nàng không khỏi thở phào một cái. Hóa ra là mơ, nhưng dù nhận ra là mơ, nàng lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Có lẽ là tiếc nuối những ngày xưa cũ đi, những ngày mà các nàng không bị cuốn vào vòng tranh đấu quyết liệt. Nàng thầm thở dài, khẽ nghiêng đầu, liền bắt gặp hình ảnh Hàn Tuyết Âm đang ngồi cạnh bàn, nghiêm túc xem sách.

Hàn Tuyết Âm cảm nhận được có ánh mắt bắn tới, liền quay sang nhìn Hại Thiên Thu. Nàng buông sách xuống, đi tới cạnh giường, dịu nhẹ hỏi: "Tỉnh? Có chỗ nào không ổn?"

Hại Thiên Thu miệng ngậm ý cười, khẽ lắc đầu: "Không sao, vẫn còn tốt lắm." Nói rồi nàng chống người ngồi dậy, đem hai chân đặt xuống giường.

Hàn Tuyết Âm cũng nhanh tay đỡ lấy Hại Thiên Thu, để cho nàng dựa vào người mình.

Hại Thiên Thu đứng dậy, lưu loát rút từ trong trữ vật giới ra ba cây nhan. Nàng dùng linh khí đốt nhan, xong đứng nghiêm túc, thành tâm bái lạy bốn phương tám hướng trong phòng: "Sư phụ, người đã chết không nên quá nặng vật chất. Người nên mau đi báo danh đầu thai đi mà. Đệ tử hứa sẽ vì người ngày ngày cúng ít vàng mã, lúc đó để người dưới âm phủ cũng mua được đồ đẹp, ăn bữa cơm ngon!" 

-------------------

Tác giả: Hãy nói cho tui biết rằng tui không cô đơn đi mà QAQ. 

À với lại xin thông báo với quý vị, tại hạ sẽ tiếng hành chỉnh lại từ đầu tới chương 40. Về nội dung cốt truyện vẫn sẽ không thay đổi, chỉ có một vài tình tiết nhỏ cùng văn phong thôi. Chủ yếu cũng là để kiểm lại lỗi chính tả :>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.