Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 17: chỉ vì để lên giường ngủ




Trong căn phòng yên tĩnh, hai bóng hình ngồi cạnh bàn trà, chân mày cả hai đều cau chặt lại với nhau. Nghi vấn của Lam Mạnh Khải, Hại Thiên Thu hiện tại cũng không nghĩ ra được câu trả lời. Nàng nhìn Lam Mạnh Khải một lúc, sau đó thở dài nói: "Chắc chắn. Cổ tự là loại ngôn ngữ cổ xưa nhất trên đại lục Huyền Thiên. Trải qua trăm năm, vạn năm, tuy có nhiều biến hóa nhưng nhìn chung vẫn giữ nguyên các nét vốn có. Về sau, các đại gia tộc trong nội bộ bất tử nhân lại cải biến bảng chữ dành riêng cho người trong tộc. Do đó mới bắt đầu một số bản cổ tự không thông dụng, gọi là cổ tự hiếm. Một số gia tộc sẽ giới hạn bảng chữ trong nội bộ, một số khác thì không. Nhưng người bình thường cũng rất e ngại việc học cổ tự vì mức độ khó hiểu của nó. Lại qua đại chiến tam tộc, cố tự coi như hoàn toàn bị ma tộc và nhân tộc bài trừ."

"Nói như vậy chuyện Bạch môn chủ biết cổ tự hiếm lại càng kỳ lạ. Tuy nói cổ tự khó học, nhưng không có nghĩa không có người học được. Hay là có bất tử nhân truyền thụ cho hắn." Lam Mạnh Khải nói xong liền nhấp một ngụm trà.

Trước khả năng mà Lam Mạnh Khải đưa ra, Hại Thiên Thu cũng không bác bỏ, nói: "Cũng có khả năng này. Nhưng người tộc bất tử đã quy ẩn hơn ba trăm năm. Thậm chí các trưởng lão còn nghiêm cấm người trong tộc tự ý bước ra khỏi lãnh địa rừng Thanh U nửa bước. Nếu nam nhân áo đen kia là một bất tử nhân, có khả năng là một kẻ lưu đày."

Lam Mạnh Khải một bên vừa nghe, vừa gật gù nói: "Lại nói, rốt cuộc tên Bạch Vô Ngôn đó muốn làm gì? Đừng nói với ta hắn là muốn hồi sinh nữ nhi của hắn đi."

"Rất có khả năng." Hại Thiên Thu không nặng không nhẹ nói ra bốn chữ, thành công hại Lam Mạnh Khải đang hớp trà sặc nước, ho khan không ngừng.

Lam Mạnh Khải chính là nói giỡn chơi một chút thôi, lại không ngờ Hại Thiên Thu lại ung dung xác định khả năng của việc động trời như vậy! Hại hắn trà vừa tới miệng, liền phun hết ra ngoài. Khó khăn kiềm nén ho khan, lại thở hồng hộc mấy hơi, hắn mới có thể kinh ngạc mà nói lớn: "Ngươi còn có thể nhàn nhã như vậy? Nếu thật là như ngươi xác nhận, thì đây chính là chuyện động trời!"

Hại Thiên Thu đặt chum trà xuống bàn, sau đó cử chỉ ân cần vuốt vuốt lưng Lam Mạnh Khải giúp hắn thuận khí, nói: "Ta chỉ là nói ra sự thật thôi, ngươi đừng phản ứng quá kẻo hại thân già. Những ký tự Hàn Tuyết Âm viết lại kia, trùng hợp lại là những ký tự đặt biệt nhất của hồi sinh trận được cho là thất truyền từ lâu trong nội bộ bất tử nhân."

"Hừ, ngươi thì hay rồi. Hồi sinh người đã chết chính là điều cấm kỵ bậc nhất thiên hạ!" Lam Mạnh Khải nói xong lại thở phì phò. Mà ngẫm lại thật cũng rất có khả năng, bởi vì qua lời kể của Hàn Tuyết Âm, cũng đủ biết Bạch Vô Ngôn có bao nhiêu yêu mẫu tử Trương Uyển Cầm. Có khi do đau thương quá độ, liền quyết định một phen liều mạng.

Lại nói, thiên đạo vô tình, sống chết có số, vạn vật đều có sự tuần hoàn. Mà hồi sinh người chết, chính là việc đại nghịch bất đạo, đi trái thiên ý. Chưa kể tới, hồi sinh một người thất bại, hậu quả đến cả bản thân Lam Mạnh Khải hắn cũng không thể tưởng tượng được. Hắn cố hết sức lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: "Trong sử sách có ghi, lần thực hiện hồi sinh thuật gần nhất là cách đây bảy trăm năm. Luyện đan sư nhân tộc vì quá luyến tiếc tình lữ, liền liều mình thực hiện phép cấm. Kết quả là người không trở về, mà là âm khí bạo phát. Kèm theo đó là một yêu vật hình người to vạn trượng, trong một đêm liền biến khu vực xung quanh tỉnh Thượng Thanh của Khanh Thành quốc thành một mảnh âm địa. Tới hiện tại nơi đó vẫn là một cấm địa, mặt cho yêu ma quỷ quái ở bên trong gào thét suốt trăm năm!"

Hại Thiên Thu tiếp lời: "Từ đó, phàm là kẻ thực hiện loại thuật này, nếu bị phát hiện sẽ nhận lấy án tử, hồn phi phách tán mãi mãi không được tiến vào vòng luân hồi." Nói xong nàng lại thở dài một cái: "Bất quá tất cả chỉ là suy đoán, phía bên Bạch Vô Ngôn vẫn cần phải theo dõi thêm. Chỉ hy vọng hắn là người không quá ngu ngốc, biết ghiềm cương trước vực."

Lam Mạnh Khải cũng không nhịn được, thở dài một cái nói: "Trước hết cứ ở đây tham gia Luận Kiếm Đại Hội, thời gian rảnh thì chúng ta chia nhau ra theo dõi Bạch Vô Ngôn."

"Ừ, trước mắt cứ như vậy đi. Ngày mai ta sẽ nói kế hoạch theo dõi cho đám người kia biết. Cũng không còn sớm nữa, ta phải tranh thủ đi ngủ một giấc đây." Hại Thiên Thu nói rồi, sảng khoái đứng dậy chạy về phòng. Lam Mạnh Khải nhìn theo không khỏi lắc đầu, đều đã là lão gia hỏa mấy trăm tuổi, sao mà vẫn chẳng chín chắn lên được xíu nào.

Mắt sắp thấy được ngủ, Hại Thiên Thu bỗng nhiên cảm thấy cõi lòng vui vẻ tới lạ thường. Từ phòng Lam Mạnh Khải đi ra, nàng liền một đường nhảy chân sáo tiến về căn phòng nho nhỏ của nàng và Hàn Tuyết Âm. Nhưng vui vẻ không được bao lâu, Hại Thiên Thu lại nhớ ra một việc vô cùng sầu não. Đó chính là cái Hàn băng nhân kia không cho nàng ngủ chung giường! Mấy ngày nay, một đêm thì phải đi ra ngủ ngoài rừng, một đêm lại phải trông nom nàng ta, mắt nàng chính là đã sớm đầy quần đen rồi. Quá là tổn hại nhan sắc mà!

Với lại nàng kỳ thật, không muốn ngủ trên ghế xíu nào, vừa lạnh lại vừa cứng lưng. Ngủ trên đất lại càng không được, lỡ như có con gì đó bò vào trong ổ chăn của nàng thì sao? Không được, hôm nay nàng nhất định phải ngủ trên giường! Hại Thiên Thu trong lòng âm thầm mà hạ một cái quyết tâm, sau đó càng thêm kiên định hướng phòng nhỏ mà tiến tới.

Nhưng tới trước cửa phòng, nàng lại chần chừ không tiến vào phòng. Tuy là hạ quyết tâm ngủ trên giường, nhưng mà làm cách nào thuyết phục cái khối băng kia cho nàng ngủ chung đây? Hại Thiên Thu trong lòng lại tiếp tục vô hạn sầu não, đi qua đi lại trước cửa phòng. Đi được vài bước, nàng lại ghé tai sát vào cửa lắng nghe tiếng động trong phòng. Bên trong cực kỳ yên tĩnh, nàng đoán chắc Hàn Tuyết Âm đã ngủ rồi. Bỗng nhiên trong cái não nhỏ của Hại Thiên Thu nảy ra một ý tưởng. Sao nàng lại không thừa cơ lúc Hàn Tuyết Âm đang ngủ mà lẻn lên giường luôn?

Ý nghĩ vừa xuất hiện, Hại Thiên Thu liền bất giác rùng mình một cái. Tại sao cái ý tưởng này khiến cho nàng có chút cảm giác giống vô lại lẻn vào phòng khuê nữ trộm hoa thế này. Mà khoan, Hại Thiên Thu nàng cũng là nữ tử, vậy thì không thể gọi là làm chuyện mờ ám được. Mà đây phải gọi là tỷ muội tình thâm, đồng giường tâm sự.

Hại Thiên Thu nghĩ thông điểm này, một lần nữa liền quyết tâm làm theo kế hoạch. Để phòng ngừa vạn nhất băng nhân thức dậy, đem nàng làm thành miếng thịt đông lạnh, Hại Thiên Thu liền lấy ra mấy gói mê dược trong hộp gỗ, thủ sẵn trên tay. Lại hít sâu lấy tinh thần một lần nữa, Hại Thiên Thu liền tiến gần tới cái cửa gỗ, từ từ vương tay chuẩn bị mở cửa.

Nhưng tay nàng chưa kịp chạm vào cánh cửa, thì cánh cửa gỗ vốn vẫn đóng chặt lại đột ngột mở ra. Người mở cửa không ai khác chính là cái người mà Hại Thiên Thu vẫn cho là đang ngủ, Hàn Tuyết Âm. Hại Thiên Thu thấy Hàn Tuyết Âm mở cửa, trong chốc lát thân thể căn cứng, nhanh tay quăng hết mấy gói mê dược, gãi đầu cười khan: "Hàn cô nương... a ha ha..."

Hàn Tuyết Âm nhìn bộ dáng đáng ngờ của Hại Thiên Thu, mặt tới một chút cảm xúc cũng không có. Thật ra thì nàng không hề ngủ, chỉ là ngồi trong phòng đả tọa. Từ lúc Hại Thiên Thu tiến gần tới cửa phòng, nàng đã phát giác ra nàng ấy rồi. Nhưng mà nàng vô cùng thắc mắc vì sao nàng ta cứ đứng ngoài cửa, không vào phòng. Hàn Tuyết Âm tính nhìn xem Hại Thiên Thu đang tính giở trò gì, nhưng là đợi cả nữa ngày cũng không thấy gì xảy ra. Mà đêm tối sương lạnh, không nên ở ngoài lâu, nên Hàn Tuyết Âm liền quyết định trực tiếp mở cửa cho Hại Thiên Thu luôn.

Hại Thiên Thu trong lòng có quỷ, nhìn người trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy chột dạ. Vốn tình huống đã khó nói, băng nhân trước mặt, lại càng khiến nàng cảm thấy khó mở miệng.

Nhìn vẻ mặt cứng ngắt của Hại Thiên Thu, Hàn Tuyết Âm cũng không so đo nhiều, nói: "Bên ngoài sương lạnh, Hại cô nương còn tính đứng ngoài đây tới khi nào?"

Hàn Tuyết Âm đột nhiên lên tiếng, dọa cho Hại Thiên Thu giật bắn cả người, mờ mịt đáp: "À... ờ... đúng rồi! Đêm lạnh, ta vào ngay đây." Nói rồi cả người cứng đơ như khúc gỗ, chui vào phòng.

Hàn Tuyết Âm đóng cửa xong, quay lại liền thấy Hại Thiên Thu đứng bên bàn trà như cây cộc gỗ. Nàng càng nhìn càng chịu không được, mày liễu khẽ nhăn: "Hại cô nương có việc gì muốn nói với ta?"

Vân vê ngón tay, xong lại kéo kéo vạt áo, chính là Hại Thiên Thu nàng trước mặt Hàn Tuyết Âm không biết dũng khí liền bay đi đâu mất cả rồi? Nàng sống bảy trăm năm, thật là quá sức uổng phí mà! Không biết từ lúc nào Hại Thiên Thu cảm thấy bản thân mình ở trước mặt Hàn Tuyết Âm vô cùng ủy khuất. Sau một hồi, nàng cuối cùng cắn chặt răng quyết tâm tố khổ.

Hàn Tuyết Âm đứng cạnh cửa nhìn nàng, thấy nàng rối rắm cũng không hối thúc. Trong lòng nàng nắm chắc tới tám phần thân phận Hại Thiên Thu rất không đơn giản. Lại nói nàng ta vừa nãy chính là giúp nàng trong lúc nhập hồn, tính ra thì nàng vẫn còn nợ Hại Thiên Thu một lời cảm tạ.

"Hàn cô nương." Hại Thiên Thu bỗng nhiên gọi Hàn Tuyết Âm bằng một giọng điệu vô cùng nũng niệu. "Ngươi có thể xem xét một chút cho ta ngủ trên giường hay không? Ngươi xem, ta tuy phẫn nam trang nhưng cũng là nữ tử. Ở trên ghế vừa cứng vừa lạnh, liễu yếu đào tơ như ta làm sao chịu nổi. Ta hứa sẽ không quấy phá ngươi đâu mà. Có được không?" Hại Thiên Thu nói xong, gương mặt đầy vẻ ủy khuất như tiểu tức phụ bị người khinh bạc. Chỉ thiếu không nặn ra thêm hai giọt nước mắt nữa mà thôi.

Nghe xong, mặt Hàn Tuyết Âm ngoài ám trầm ra thì chỉ còn là ám trầm. Ai biết được, nhìn khuôn mặt đáng thương của Hại Thiên Thu không gợi lên được sự đồng cảm của nàng. Mà ngược lại, lại gợi cho nàng một cảm xúc muốn đánh người mãnh liệt tới khó hiểu. Nếu nàng không phải là người bình tĩnh, chắc có lẽ đã tiến lên lấy kiếm đâm Hại Thiên Thu mấy chục nhát.

Rất may Hàn Tuyết Âm làm người rất có chừng mực, lại nhìn tới người kia như sắp khóc tới nơi, nàng đành thở dài nói: "Trước ngươi đi tắm trước đi đã." Nói xong nàng nhìn bộ áo trắng sớm đã dính đầy bụi đất của Hại Thiên Thu mà cau mày.

Hại Thiên Thu tưởng ý kiến sẽ bị bác bỏ, ai ngờ Hàn Tuyết Âm lại dễ thỏa hiệp như vậy. Trong nhất thời nàng mừng như mở cờ trong lòng, lại nhìn lại bản thân một chút, quả thật người dơ không chịu nổi. Hại Thiên Thu liền nhanh chóng lấy từ trong hộp gỗ ra một bộ trung y trắng, chạy ra phía sau bình phong. Sau bình phong đã để sẵn thùng tắm cùng nước nóng, đang tính cởi bỏ ngoại y thì Hại Thiên Thu như nhớ ra gì đó, ló đầu ra khỏi bình phong nói: "Ngươi cứ ngủ trước đi, ta tắm xong sẽ tự động lên giường." Ngừng một chút, nàng lại nói: "Mà ta gọi ngươi là Tuyết Âm được không? Ngươi cũng gọi ta là Thiên Thu đi."

Hàn Tuyết Âm cũng lười tiếp lời nàng, liền đến bên giường xốc chăn lên nằm vào, sau đó nói: "Tùy ngươi." Dù gì cũng là một cái xưng hô, cũng không quan trọng lắm.

Hại Thiên Thu rất nhanh liền tắm rửa xong, tùy tiện khoát lên trung y, lau sơ mái tóc rồi nhanh chóng tới bên giường. Nàng nhẹ nhàn dở gốc chăn lên, tránh cho người trên giường bị đánh thức. Sau đó thân thủ lanh lẹ mà chui vào trong chắn ấm. Làn da nhẹ chạm tới nệm mềm mại, tuy không thể so sánh bằng một phần các loại nệm gấm đắt tiền, nhưng là thoải mái hơn hẳn. Đối với kẻ lang bạc suốt sáu năm như Hại Thiên Thu, đây mới quả thật là cảnh giới tốt đẹp nhất!

Nàng nằm trên giường ấm, vui sướng không thôi, bất tri bất giác lại nổi lên một số tâm tư. Nàng nằm yên lắng nghe tiếng thở đều đều của người bên cạnh truyền đến. Hại Thiên Thu thử hô nhẹ một tiếng: "Tuyết Âm. Ngươi ngủ chưa?"

Hàn Tuyết Âm vốn ngủ không sâu, nghe Hại Thiên Thu lên tiếng, cũng đáp lại một tiếng: "Có chuyện gì sao?"

"Ta còn một việc muốn hỏi? Ngươi có phiền không?" Hại Thiên Thu lên tiếng, sau đó xoay người về phía Hàn Tuyết Âm.

Nghe trong thanh âm Hại Thiên Thu có chút nghiêm túc, Hàn Tuyết Âm cũng xoay người lại đối diện với nàng: "Ngươi cứ nói đi."

Căn phòng vốn khá nhỏ, vậy nên giường ngủ cũng không thể nào to được. Hai người trưởng thành chen chúc với nhau, miễn cưỡng mới có thể nằm được. Nhưng mà khoảng cách cũng quá gần nhau đi! Hại Thiên Thu, trong giây phút Hàn Tuyết Âm xoay người sang, nương theo ánh trăng mà ngắm nhìn gương mặt của đối phương. Tuyệt thế dung nhan phóng đại trước mắt nàng, vô thanh vô tức mà khiến cho Hại Thiên Thu cảm giác như tim thiếu mất một nhịp.

Không phải là nàng chưa từng nhìn thấy các loại dung nhan khuynh đảo thiên hạ, nhưng riêng Hàn Tuyết Âm lại mang cho nàng một cảm giác hoàn toàn khác biệt, một cảm giác muốn chiếm hữu tới kỳ lạ. Cái cảm xúc mãnh liệt muốn đem người trước mặt làm của riêng, chỉ để mình ngắm, chỉ để mình chạm.

Khoan đã, nàng vừa nghĩ gì vậy? Hại Thiên Thu nghĩ xong cũng tự cảm thấy hốt hoảng với suy nghĩ của bản thân. Trong phút chốc nàng lại phải tự coi lại tính hướng của bản thân. Ừm, nàng cũng không có sở thích thích nữ nhân. Hại Thiên Thu nàng chính là thích nam nhân, muốn tìm như ý lang quân chứ không phải tuyệt sắc thê tử. Có lẽ vì Hàn Tuyết Âm có nét đẹp khá đặc biệt, mà bản tính của con người là thích cái đẹp mà. Vậy nên nàng chú ý tới nàng ấy cũng là bình thường thôi.

Hàn Tuyết Âm một bên nhìn Hại Thiên Thu hết lắc đầu lại gật đầu, khó hiểu không thôi. Hay là lúc nãy chiêu hồn bị ảnh hưởng, thần kinh không bình ổ định? Nàng có nghe nói, một số người sau khi tham gia chiêu hồn, sẽ bị ảnh hưởng tới cảm xúc trong một thời gian ngắn, huống chi Hại Thiên Thu hiện giờ nửa điểm tu vi cũng không có. Hàn Tuyết Âm nghĩ rồi, tuy gương mặt vẫn lạnh lẽo như cũ nhưng trong mắt lại vô tình toát ra một tia nhu hòa. Nàng ân cần đưa tay sờ trán Hại Thiên Thu, nhẹ hỏi: "Ngươi có chỗ nào không khỏe?"

Hại Thiên Thu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Hàn Tuyết Âm, mặt liền trở nên nghệch ra trong phút chốc. Nhưng nàng rất nhanh liền hoàn hồn, không tự nhiên nói: "À à cũng không có gì quan trọng. Ngươi ngủ đi, mai nói cũng không sao." Nói xong nàng liền xoay lưng lại với Hàn Tuyết Âm, kéo chăn phủ kín đầu. Có lẽ như nàng thật sự bị ảnh hưởng bởi phép gọi hồn lúc nãy, nếu không sao có thể có suy nghĩ kỳ lạ như thế chứ!

Hàn Tuyết Âm thấy Hại Thiên Thu rút cả người vào chăn bông, thầm nghĩ chắc cũng không có gì nghiêm trọng. Nghĩ rồi nàng cũng xoay lưng lại với Hại Thiên Thu, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.