Thiên Đạo

Quyển 1 - Chương 15: Sự thật bất ngờ




Trước diễn biến bất ngờ đó, ai ai đều thấy háo hức đang căng mắt chờ xem Thái cực lưỡng nghi đồ rốt cục trông hình dạng như thế nào. Nào ngờ họ Vương vừa cầm lấy xấp lụa lướt qua, kế đó gương mặt biến sắc: “Cái thứ này gọi là Thái cực lưỡng nghi đồ? Ngươi dám hí lộng lão phu sao? Hừ... đúng là gan to bằng trời!”

Gã áo trắng nghe vậy cười ngất: “Hà hà, đấy chẳng phải là tám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ thì là gì? Tiền bối thật khéo biết nói đùa, đếm thử xem có đủ tám tấm không nào?”

Phòng Huyền Linh vốn ưa nhiệt náo, nghe nói vậy thì đưa mắt ra nhìn xấp lụa trên tay Vương Niệm Tịch, khi thấy rồi ông ta chợt lăn ra cười: “Hà hà, Vương huynh thật đúng là không biết chữ sao. Đấy vốn dĩ chính xác là tám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ mà.”

Vừa nói, tranh thủ lúc Vương Niệm Tịch còn đang thất thần bèn vung tay giật lấy một tấm lụa từ họ Vương: “Giải bang chủ, bang chủ xem đây có đúng là Thái cực lưỡng nghi đồ không?”

Giải Nguyên đưa mắt ra quan sát tấm lụa trắng, vừa nhìn thấy bất giác ông ta cười phá lên: “Đúng! Đúng đây đích thị là Thái cực lưỡng nghi đồ!”

Tiếng cười của hai vị tuyệt thế cao thủ kia càng làm Vương Niệm Tịch thêm xấu hổ, gương mặt ông ta thoạt trắng thoạt xanh, nhìn hoạt kê hết sức. Tới đây Phòng Huyền Linh giơ cao tấm lụa trắng lên cho tất cả cùng xem. Thì ra tấm lụa đó đơn giản là một tấm nhiễu thông thường, có thêu mấy chữ “Thái cực lưỡng nghi đồ”, chỉ thêu mầu đỏ nổi vật lên nền trắng. Vừa quan sát thấy, nhất loạt mọi người cùng đồng loạt cười không ra hơi.

Vương Niệm Tịch thấy biểu tình của hết thảy mọi người như thế vừa ngượng vừa thẹn, ngay lập tức động sát cơ, tới đây thanh y lập tức phồng lên phấp phới, gương mặt ông ta vụt đổi sang sắc xanh. Gã áo trắng kia vừa trông thấy thế gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc: “Thanh ba đại pháp. Hóa ra là...”

Gã ta nói đến đây hốt hoảng co chân hất chiếc bàn lên che trước mặt, điểm mũi giầy vội vàng lùi lại phía sau, khinh công vừa nhanh như chớp lại vô cùng đẹp mắt.

Tuy nhiên tất cả dường như đã muộn nửa nhịp, cả người họ Vương như một con vụ lướt đi trong mây, ống tay áo theo đó phất mạnh về phía chiếc bàn. Chiếc bàn đồng thời tiếp một kình từ họ Vương tung tóe làm nhiều mảnh, dư kình còn chưa hết cuốn cả người áo trắng khiến gã văng đi như con diều đứt dây, máu trong miệng phun thành vòi, mái tóc bung ra kéo lê trong gió.

Diễn biến trước mắt rất nhanh và đột ngột và nằm ngoài dự liệu của mọi người. Với những biểu hiện trước đó, thật chẳng ai ngờ gã áo trắng có thể nhanh chóng thảm bại như thế. Ngay đến như Vương Niệm Tịch cũng ngơ ngác, ông ta trố mắt: “Y... thì ra y..”

Họ Vương nói đến đây thu lại sát cơ, mặt ngơ ngẩn xuất thần, thầm hiểu ra chuyện này có chút gì đó không ổn. Tất cả mọi người chú ý nhìn về phía người áo trắng thấy y nằm sõng xoài trên nền đại sảnh, mái tóc dài theo đó chảy trên nền nhà.

Một lát y gượng lấy hết sức đứng lên, máu tươi từ trong khóe miệng không ngớt rỉ ra, lại thấy y đưa tay áo chùi ngang mặt, ai nấy nhìn thoáng qua dung mạo y đều ngạc nhiên: “Hình như y là một vị cô nương. Hơn nữa còn là một vị cô nương rất xinh đẹp!”

Mạnh Phi bấy giờ giật mình hốt hoảng, miệng lắp bắp: “Tiêu Bích… Ngũ Độc tiên tử Tiêu Bích!” – Thần sắc gương mặt biến đổi liên hồi.

Quan sát biểu cử và hành vi vừa rồi của Trần Mạnh Phi, Giang Phong định tâm nhìn kĩ, vừa thoáng thấy dung mạo của gã áo trắng thì giật mình kinh hãi: “Kia chẳng phải là vị cô nương cách đây ba năm gặp ở Thanh Minh Các ư?”

Biến cô bất ngờ xảy ra làm mọi người rúng động không thôi, tới đây thấy Lưu Kiến hốt hoảng chạy vội đến bên cạnh Tiêu Bích: “Trần đại hiệp... Ài! Trần...”

Lưu Kiến nói đến đây y lắp bắp không biết xưng hô thế nào: “Ngươi không sao chứ. Có thể nói cho ta tung tích về Triệu Vũ đại ca không?”

Họ Lưu nói đến đây lại nhớ đến thương tích hiện giờ của Tiêu Bích, vừa ái ngại vừa cảm giác không ổn. Tiêu Bích bấy giờ lảo đảo đứng dậy, dường như thương thế của cô ta rất nặng. Cô ta cố nở nụ cười gượng gạo: “Lưu Kiến, thứ lỗi cho ta. Ta cũng không biết rõ. Nhưng trong số những người ở đây may ra có một người rõ sự việc xảy ra ba năm trước như lòng bàn tay. Ta cũng không dám chắc chắn, nhưng hi vọng…”

Cô nói tới đây thanh âm đã có chút yếu ớt, thần sắc mệt mỏi vô cùng. Lời vừa dứt, như thu chút hơi tàn, vị Ngũ Độc tiên tử kia xòe Tượng nha phiến lên giơ cao. Dõi mắt nhìn thấy vài vệt máu loang lổ trên mặt phiến lấp loáng dưới ánh trăng, song cũng không làm mờ đi hình ảnh một cô con gái đang cười giữa rừng hoa nở, trên tay có đôi bướm đang đậu, thần sắc bức tranh vừa thê lương vừa đẹp mắt.

Bấy giờ Tiêu Bích dường như lấy hết sức bình sinh, phều phào kêu lên: “Truy Phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi, huynh có mặt ở đây không vậy?” Lời vừa dứt bất giác mắt ứa ra một giọt lệ. Nước mắt rớt vì đau đớn hay là do nỗi thương tâm.

Trước thảm cảnh bất ngờ xảy ra trước mắt, không một ai trong Thủy kiếm sơn trang là không động tâm. Mạnh Phi cứ ngờ người áo trắng là địch thủ, kẻ có liên quan đến mối cựu thù năm xưa nên ban đầu ngưng thần phòng bị, cẩn thận ẩn thân để tránh bị phát hiện, có nằm mơ Mạnh Phi cũng không thể ngờ rằng người áo trắng mạo danh mình đó lại là Ngũ Độc tiên tử Tiêu Bích.

Mạnh Phi lúc này cố gắng định thần tập trung, tay nắm lấy Giang Phong tiến vội lại chính sảnh, cất giọng tang thương: “Truy phong Hồ Điệp năm xưa đã chết. Giờ chỉ còn lại mỗi Trần Mạnh Phi này là còn sống.” Lời lẽ vô cùng chua xót.

Bấy giờ, khi mọi người nhận ra được kẻ mạo danh Truy phong Hồ Điệp lại chính là Ngũ Độc tiên tử Tiêu Bích thì hết thảy đều bàng hoàng, lại nghĩ đến khả năng dụng độc thần không biết quỉ không hay của Tiêu Bích bất chợt vỡ lẽ: “Thì ra vừa rồi, trong một lúc cô ta đánh ngã hơn mười cao thủ trong chính sảnh căn bản đã dùng mê dược. Thảo nào...”

Đưa ánh mắt ra quan sát, tất cả lại thêm một dịp ngạc nhiên nữa, chỉ thấy có hai người ăn mặc rách rưới đang run run bước về chính sảnh. Thấy hai người này, Phòng Huyền Linh và Vương Niệm Tịch đều ngẩn người: “Chẳng phải là hai gã khất cái từng gặp ở Thanh Minh Các hay sao. Lại nữa, gã cụt tay kia nói như vậy là có ý nghĩa gì?”

Ngẩn ra một lúc, lập tức cả hai cùng ngớ người: “Chẳng phải y muốn nói y chính là Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi sao!?”

Ở phía dưới Triển Ngọc Linh và hai vị sư ca của cô ta thấy vậy thì ngẩn người: “Hóa ra là bọn họ. Hừ... không ngờ gã cụt tay kia lại chính là Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi, thảo nào bản lĩnh ghê gớm thế kia.”

Ba người bọn họ nhân vừa rồi cũng thấy Tiêu Bích nhất loạt ra tay đánh ngã hơn mười cao thủ một cách vô thanh vô tức thì cho là võ công của Tiêu Bích cao cường lắm, nào ngờ lại dễ dàng bị người áo xanh kia một chiêu đánh trọng thương thì nhất thời cũng chẳng hiểu đâu ra với đâu cả. Chỉ có điều tính cách của Triển Ngọc Linh xưa nay thích xem nhiệt náo, sự việc càng kì lạ thì cô ta lại càng thích thú, mở chăm chăm đôi mắt xinh đẹp nhìn về chính sảnh. Bấy giờ khi thấy dáng điệu của Giang Phong thì ngạc nhiên: “Hừ... hóa ra cái tên khốn kiếp ấy cũng biết khóc cơ à?”

Tiêu Bích và Lưu Kiến thì khác, tuy mối quan tâm của hai người khác nhau song chung qui sự hiện diện của Trần Mạnh Phi đều làm bọn họ ngạc nhiên lẫn vui mừng. Tiêu Bích nhìn người cụt tay trước mặt, chỉ thấy người này da mặt vàng bủng, đôi mắt đỏ hoe, dáng điệu toát lên vẻ tang thương dâu bể. Bất giác Tiêu Bích sững người: “Là huynh ấy! Huynh ấy còn sống... là huynh ấy!”Cô nghĩ đến đây tức thời nghẹn ngào, chỉ thấy Mạnh Phi ngẩn ngơ đến xuất thần, mắt đăm đăm nhìn vào chiếc Tượng nha phiến trên tay mình.

Về phần Lưu Kiến, trước diễn biến vừa mới xảy đến ông ta lướt qua Trần Mạnh Phi kế đó nhìn chăm chăm vào Giang Phong không chớp, biểu tình vô cùng xúc động: “Hơn bốn năm trời không gặp, song gương mặt kia chẳng phải là có in bóng dáng Triệu Vũ đại ca sao!” Nhận ra điều gì, tới đây Lưu Kiến run run: “Phong nhi... là cháu phải không? Có phải Triệu Giang Phong kia không?”

Ông ta nói đến đây, gã tiểu khất cái kia lao vào lòng Lưu Kiến òa lên nức nở: “Lưu thúc thúc... cha cháu... cha cháu chết thảm quá!” Hắn nói đến đây không kìm được chua xót. nước mắt ướt đẫm gương mặt.

Mạnh Phi lát định thần lại, vẻ mặt vô cùng xúc động: “Tiêu cô nương, làm sao…? Từ đâu cô nương có được chiếc Tượng nha phiến này? Tại sao cô lại mạo danh ta? Tại sao vậy?” Ông nói đến đây nước mắt cứ chực trào ra, thần thái vô cùng kích động.

Tiêu Bích nghe họ Trần hỏi vậy không đáp, cô chỉ khẽ yếu ớt thốt lên hai câu thơ: “Xuân tàm chuyển qui ty khôn tận. Hồ Điệp lai sinh quyến luyến hoa.” Nói đến đây đưa ánh mắt nhìn Mạnh Phi, trên khóe môi còn đọng một vệt máu đỏ tươi như nửa cánh bướm ngơ ngác, đôi môi hồng khẽ mấp máy như muốn nói điều gì.

Nào ngờ Mạnh Phi khi nghe được hai câu thơ trên như tiếng sét đánh bên tai, ngẩn người ra nhìn Tiêu Bích, lệ ướt cả mặt: “Tại sao... tại sao cô nương biết hai câu thơ này?”

Thế rồi như hư như vô, Mạnh Phi mắt hoa lên, trước mặt thấp thoáng bóng một cô gái áo trắng như tuyết đang tung tăng giữa rừng xuân, quanh cô bóng bướm chập chờn muôn mầu, muôn sắc. Lại nghe như quanh tai một lời nói vô cùng ôn nhu, thuần khiết: “Trần ca ca, đời này kiếp này thiếp chỉ yêu chàng. Nếu có kiếp sau thiếp cũng muốn được yêu chàng, chỉ yêu chàng mà thôi!”

Đang ngơ ngẩn mơ màng bất chợt bên tai vang lên một tiếng quát sắc lạnh, giấc mộng uyên ương xa xưa của Mạnh Phi như tan như biến: “Hừ... khóc lóc ít thôi. Gã ăn mày cụt tay kia, vừa nãy ngươi nói vậy là có ý gì?”

Thì ra là Vương Niệm Tịch bấy giờ sốt ruột lên tiếng, trong lòng ông ta hiển nhiên Thái cực lưỡng nghi đồ là quan trọng nhất, vừa rồi lại bị một phen tẽn tò trước mặt mọi người lấy làm xấu hổ. Tính ông ta xưa nay vốn tự cao tự đại, thử hỏi làm sao không nóng vội, không bực mình cho được.

Phòng Huyền Linh nghe họ Vương nói thế thì động dung: “Hà hà... Vương đại giáo chủ vì Thái cực lưỡng nghi đồ mà không nhịn được rồi!” Tính họ Phòng xưa nay quái dị lại ưa châm chọc, khích động người khác. Căn bản ông ta đến đây vốn dĩ cũng muốn được chứng kiến một phen náo nhiệt, song không ngờ vừa rồi Vương Niệm Tịch khi phát hiện ra kẻ giả mạo Truy phong Hồ Điệp là Ngũ Độc tiên tử Tiêu Bích là thu lại sát ý, theo ông ta như vậy thì thật là đáng tiếc.

Vừa rồi lại thấy Mạnh Phi và Giang Phong bước ra thì trong lòng có chút cảm giác khác lạ: “Hừ... xưa nay ta quen hí lộng người khác. Không ngờ mấy hôm trước lại bị tên tiểu tử kia bao phen làm cho xấu mặt, lại còn vướng lời thề độc không thể xuống tay với nó. Thật là ấm ức! Chi bằng nhân cơ hội này mượn tay Vương Niệm Tịch giết hai gã ăn mày này cho rảnh!”

Họ Phòng nghĩ được thế xong lấy làm đắc chí, ông ta cười với Vương Niệm Tịch: “Vương huynh không nhận ra hai gã này hay sao. Hà hà... hơn nữa hắn ta cũng đã chân chính thừa nhận bản thân là Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi rồi còn gì!”

Vương Niệm Tịch nhe nói thế gương mặt nhíu lại, gật đầu: “Đúng thế thật. Tuy nhưng mà gã này...”

Nào ngờ Phòng Huyền Linh lại nói: “Hà... Vương huynh còn nhớ đến bộ pháp kì lạ của gã tiểu tử kia ngày hôm đó không? Chẳng phải là Bác cập nhi bộ của Thanh Dương tử Hàn Vũ thì là gì đây?”

Vương Niệm Tịch nghe Phòng Huyền Linh nhắc lại chuyện này chợt rùng mình, hừ lạnh một cái: “Đúng! Nhìn giống lắm... chỉ có điều... hai gã kia chân chính khẳng định không quen không biết ai tên là Hàn Vũ?”

Ông ta nghĩ đến đây đưa mắt ra quan sát Mạnh Phi thêm lần nữa, thấy người này chỉ đứng ngẩn người ra dường như không để ý lời nói của mình vào đâu. Nhớ lại biểu tình mấy hôm trước của Mạnh Phi không giống với kẻ nói dối cho lắm, chỉ cho rằng khi truyền nghệ Hàn Vũ cũng không cho họ Trần biết danh tính. Tuy nhiên ông ta tự phụ thân phận, không thể ngang nhiên vô cớ xuống tay với tiểu bối, bởi thế nên đang cố gắng tìm một cái cớ quang minh chính đại truy điều này cho ra nhẽ.

Vương Niệm Tịch suy nghĩ một hồi liền cười gằn: “Hừ... khá lắm. Đúng là không xem Vương Niệm Tịch ta vào đâu mà!”

Giang Phong là người đầu tiên nghe được câu này. Quay sang nhìn Mạnh Phi và Tiêu Bích thấy hai người này ngơ ngẩn, gương mặt đầy vẻ tang thương bất giác rùng mình: “Nguy hiểm quá, hai lão bất tử này cựa chút là ra tay giết người ngay.”

Nghĩ đến đó đưa tay áo lau nước mắt, lên tiếng thay cho Mạnh Phi: “Vương giáo chủ, người còn chưa minh bạch sao. Thúc thúc của vãn bối đích thị là Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi.”

Phòng Huyền Linh nghe được thì cười: “Ta nhớ hôm đó ngươi đâu có lần nào gọi ta hai tiếng tiền bối đâu. Sao mà lần này đối với Vương giáo chủ lại khách khí thế. Hừ.. là đồ tôn của Thanh Dương chân nhân Hàn Vũ mà lá gan lại nhỏ thế ư?”

Vương Niệm Tịch nghe được thì hơi có chút giật mình: “Cái gì? Như vậy chẳng hóa ra là gã cụt tay kia là đệ tử của lão mũi trâu họ Hàn sao? Chẳng thể nào, Đệ nhất cao thủ võ lâm Hàn Phi Tử không thể có một đệ tử mà bản lĩnh lại kém cỏi như thế. Nhưng điều này há lấy làm quan trọng nhỉ? Chỉ cần trên giang hồ biết được rằng, trung thu năm nay truyền nhân của Hàn Phi Tử đã bị ta hạ sát, như vậy mới nguôi được phần nào nỗi nhục khi xưa!” Ông ta nghĩ được thế thần thái gương mặt biến đổi không ngừng.

Như cũng đoán được tâm sự của Tịnh Minh giáo chủ Vương Niệm Tịch, Phòng Huyền Linh đưa mắt nhìn Mạnh Phi hừ nhẹ giúp một tay phụ họa: “Gã cụt tay kia. Ngươi cũng giỏi che dấu bản lĩnh lắm. Hừ... nếu hôm đó ta không cẩn thận thì đã mất mạng dưới tay ngươi rồi!”

Giang Phong nghe Phòng Huyền Linh nói vậy thì toát hết mồ hôi, nhất thời hắn lập tức hiểu ra kế: tá đao sát nhân của họ Phòng, song lúc này cứng lưỡi không biết giải thích thế nào. Về phần Vương Niệm Tịch, tuy ông ta biết điều này là giả dối song cũng làm bộ giật mình: “Có chuyện này thật sao! Song nhưng mà hôm đó rõ ràng là...”

Phòng Huyền Linh nghe xong câu này của họ Vương, lập tức đã hiểu ông ta và mình cùng có cùng mục đích rồi, bởi thế tư tưởng đã thông suốt, thầm nghĩ rằng hôm nay đến chín phần Truy Phong Hồ Điệp thật và giả đều nằm xuống ở đây rồi. Tới lúc này Phòng Huyền Linh vô hình chung đã hợp tác cùng với họ Vương diễn một vở kịch hoàn hoàn hảo hảo: “Vương huynh! Còn nhớ điểm đáng sợ nhất của Thanh Dương Tử Hàn Vũ là gì không! Là kiếm, chính là kiếm đấy.”

Vương Niệm Tịch gật đầu: “Đúng! Là kiếm, là Thái cực kiếm. Song vốn dĩ ông ta còn có một pho Thái cực quyền ảo diệu tuyệt luân, đồng thời về kiếm cảnh đã đạt đến cảnh giới vô ngã vô kiếm rồi!”

Ông ta nói đến đây thần sắc mang đầy vẻ tức giận, tuy nhiên tự đáy lòng mà nói vẫn không thể không khâm phục võ công của Hàn Vũ.

Họ Phòng nghe vậy gật đầu: “Đúng là thế! Song tên này vì cụt tay nên chỉ được truyền thụ mỗi Thái cực kiếm, bản thân hắn ta làm sao đạt đến cảnh giới vô ngã vô kiếm chứ. Nhớ lần trước tiểu đệ may mắn đắc thủ, chẳng qua khi ấy y không có kiếm và chưa giở hết bản lĩnh. Ắt rằng hôm đó hắn ta giả vờ, chờ cơ hội huynh chủ quan khinh địch là lập tức ra tay thu thập huynh ngay.”

Vương Niệm Tịch nghe vậy vờ a lên một tiếng ngạc nhiên, kế đó gật đầu phụ họa: “Có thể là vậy. Truyền nhân của Hàn Phi Tử lý nào bản lĩnh võ công chỉ như vậy!”

Ông ta nói đến đây cao giọng: “Trần Mạnh Phi, ngươi là truyền nhân của Hàn Phi Tử, tính ra là cùng bối phận với họ Vương này. Hừ, mối thâm thù huyết hận năm xưa hôm nay giải quyết ở đây luôn thôi!”

Tất cả mọi người nghe ông ta nói đến đây thì rúng động vô cùng. Hàn Phi Tử là ai kia chứ!? Chính là một tồn tại vô địch, Thanh Dương chân nhân Hàn Vũ là Võ lâm đệ nhất cao thủ, là sư thúc của đương kim chưởng môn Võ Đang phái. Ngay đến người trầm tĩnh như Thần cái Giải Nguyên nghe được tin này cũng giật mình không ít.

Giang Phong nghe nói vậy, hắn nào đâu hiểu hết được đầu đuôi chuyện năm xưa, song cũng biết tình huống này rất hung hiểm bởi thế hoảng hốt: “Vương giáo chủ! Đừng có nghe ông ta nói bậy. Sự thực không phải thế…. “

Lưu Kiến bên cạnh nghe vậy giật tay cậu: “Phong nhi! Có chuyện gì làm cháu hốt hoảng vậy?”

Ông ta nói rồi đưa mắt nhìn Mạnh Phi thì thấy họ Trần như kẻ mất hồn. Tiêu Bích bấy giờ hướng đôi mắt đen nhìn chăm chăm vào Mạnh Phi, dường như có tâm sự gì rất lớn. Bởi thế hai người Mạnh Phi, Tiêu Bích như không để ý đến mấy lời vừa rồi của Vương Niệm Tịch.

Diễn biến trước mắt có chút khó hiểu, dưới con mắt người khác câu chuyện vừa rồi như một bể sương mù. Thần cái Giải Nguyên lúc này lại uống một ngụm rượu lớn: “Không ngờ Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi hôm nay trông bộ dạng lại như thế này. Thảo nào mà y nói Truy phong Hồ Điệp năm xưa đã chết.”

Ông nghĩ thế đưa ánh mắt nhìn Giang Phong: “Chắc hắn thiếu niên kia là nhi tử của Triệu ngự sử! Hừm, có khi nào họ là khất cái phân đà Hàn trì không nhỉ? Hay là chỉ cố tình hóa trang che mắt địch nhân..”- Nghĩ được thế lại đưa mắt chăm chăm quan sát biểu tình của hai người trong số Tứ bất tử, động dung: “Người ta nói rằng võ công hai người này xuất thần nhập hóa, bản lãnh võ công vượt lên trên mình. Vừa rồi lại được xem gã giáo chủ kia thi triển Thanh ba đại pháp, thật danh bất hư truyền. Ôi! Chỉ đáng tiếc Giáng Long thập bát chưởng ta chỉ học được mười lăm thức!” Nghĩ đến đây Giải Nguyên không kìm được tiếng thở dài tiếc nuối.

Thị vệ độc hành Trung Nguyên thấy biểu tình của Tiêu Bích như thế ngẩn người: “Lẽ đâu hai người này là một cặp uyên ương. Nhưng mà thái độ ban nãy của họ thật khó hiểu, song nếu không phải vậy thì cớ gì cô ta trăm phương ngàn kế dụ Trần Mạnh Phi xuất hiện. Ái dà... cô ta còn ra tay giết Hứa Vĩnh nữa chứ. Nếu mà ta không tận mắt chứng kiến, có chết cũng không dám nghi ngờ một cô nương xinh đẹp như hoa thế này mà khi giết người vẫn cười cười nói nói.”

Trung Nguyên nghĩ đến đây đưa con mắt hiếu kì ra nhìn Vương Niệm Tịch và Phòng Huyền Linh: “Không hiểu hai người này đang suy nghĩ cái gì thế nhỉ. Vậy người kia thật sự là truyền nhân của Hàn Phi Tử chăng?”

Nghe Giang Phong kêu lên như thế, Vương Niệm Tịch như cố muốn diễn trọn vở kịch, bởi thế ông ta làm bộ khó hiểu đưa con mắt nghi ngờ nhìn Phòng Huyền Linh dò xét. Họ Phòng thấy vậy chỉ cười: “Ái dà, huynh nghĩ mà xem: cái tin tên Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi này có được Thái cực lưỡng nghi đồ từ đâu ra. Chẳng phải từ võ công của y được chân truyền của Thanh dương chân nhân Hàn Vũ sao. Có lý nào không có lửa lại có khói.”

Vương Niệm Tịch nghe vậy gật đầu: “Đúng là đột nhiên cách đây mấy năm đã có tin đồn Truy phong Hồ Điệp nắm giữ tám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ, chỉ có điều Vương Niệm Tịch ta lúc ấy không nghĩ ra hắn có liên quan đến lão mũi trâu chết dẫm ấy!”

Tuy ông ta nói thế song vẫn vờ hỏi lại Phòng Huyền Linh như để thêm xác minh lại câu chuyện: “Lần này Phòng huynh không trêu chọc ta đấy chứ.”

Phòng Huyền Linh nghe ông ta nói câu này thì trong bụng đã cảm thấy đắc chí vô cùng, tuy vậy ông ta vẫn cố gắng thở dài: “Tiểu đệ thề có trời có đất, nếu có nửa lời gian dối thì bị sét đánh chết, mãi mãi không được siêu sinh.”

Lần này ông ta lợi dụng cách phương thức cưỡng từ đoạt lý của Giang Phong hôm nọ: “Lần đó chân chính tiểu đệ có phân hơn thua với hai gã đó, nào ngỡ gã cụt tay khi cầm kiếm trong tay thì như hóa thành một người khác. Tiểu đệ lúc ấy nào có ngờ đến kết cục ấy, cuối cùng đã bại mà đào tẩu. Nỗi nhục này phải nhắc lại, thật xấu hổ không gì kể xiết.”

Mọi người ở Thủy Kiếm sơn trang ban đầu còn có chút nghi ngờ, song khi nghe Phòng Huyền Linh thề độc vậy thì đã tin hoàn toàn. Nhất là về phần ba người Triển Ngọc Linh và huynh đệ Tề Lâm, Tề Vũ khi nghe họ Phòng khẳng định vậy thì kinh sợ không thôi: “Hóa ra gã cụt tay kia chính là truyền nhân cuả Thái sư thúc tổ Hàn Phi Tử ư?”

Mặc dù Giang Phong ra sức thanh minh, thế nhưng làm gì Vương Niệm Tịch để mấy lời này vào tai. Lúc này ông ta đã động sát cơ, cao giọng quát lên như sấm: “Hừ! Hai tên khốn kiếp, dám bày trò lừa gạt lão phu.”

Lần này tuy là cố tình gây sự, song cứ nghĩ đến cái chết của phụ thân, thầm cho rằng ít nhiều thì gã cụt tay kia cũng có liên quan tới Hàn Phi Tử, hà huống ông ta muốn sự việc lần này nếu có thể kéo Hàn Phi Tử xuất hiện trong chốn giang hồ thì thật tốt. Theo đó lộng giả thành chân, sự bực bội căm phẫn tráo lên khiến tiếng hét đầy rẫy nội lực ầm vang như sấm động giữa trời quang, không ai là không biến sắc.

Mạnh Phi và Tiêu Bích đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn bất chợt giật mình, quay sang nhìn thì thấy Giang Phong toát mồ hôi lạnh, bất giác không hiểu chuyện gì: “Vương giáo chủ, tiền bối nói vậy là có nghĩa làm sao?”

Vương Niệm Tịch cười gằn: “Thật không ngờ Truy phong Hồ Điệp lại là một kẻ nói dối không biết ngượng mồm như vậy. Hừ, càng không ngờ đệ tử của lão mũi trâu ấy lại giảo hoạt, bỉ ổi như vậy!”

Khẽ ngừng lại một chút để mọi người kịp “tiêu hóa” vấn đề, ông ta nói đến đây cao giọng: “Được! Tất cả mọi sự Vương Niệm Tịch ta cũng không muốn truy xét nhiều, chỉ cần ngươi nói cho ta biết lão mũi trâu ấy hiện giờ ở đâu thì mọi chuyện xảy ra có thể xí xóa từ đây.”

Tất cả mọi người (trừ Phòng Huyền Linh ra) không ai là không ngạc nhiên, chẳng hiểu Vương Niệm Tịch đang nhắc đến ai, chỉ có Mạnh Phi sau định thần nhớ ra: “Dám hỏi Vương giáo chủ có phải muốn nói đến Thanh Dương chân nhân Hàn Vũ.”

Vương Niệm Tịch hừ lạnh: “Không phải lão mũi trâu đó thì còn ai nữa. Hừ! Ngươi thật là khéo giả vờ!"

Giải Nguyên nghe vậy chợt động tâm, thầm nghĩ: “Vương Niệm Tịch nói vậy là sao nhỉ? Căn cứ vào lời y nói thì hình như chắc rằng Trần Mạnh Phi có liên quan đến Thanh Dương chân nhân hay sao. Song gã họ Trần đó một hai lại đi phủ nhận, chẳng nhẽ bản lĩnh của truyền nhân Hàn Phi Tử lại tầm thường đến thế!”

Ông ta vừa nghĩ vừa đưa mắt ra nhìn, song nhất thời chẳng hiểu đầu cua tai nheo như thế nào. Về phần Mạnh Phi nghe Vương Niệm Tịch nói vậy nhất thời cũng ngơ ngác: “Vãn bối đích thực là không biết Thanh Dương chân nhân Hàn Vũ ở đâu cả? Sao Vương giáo chủ lại hỏi vậy!”

Vương Niệm Tịch nghe đến đây trừng mắt tức giận, bên cạnh Phòng Huyền Linh cũng phối hợp cực kỳ ăn ý, ông ta cười nhạt: “Con người gã cụt tay này thật xảo trá vô cùng. Tiểu đệ chút nữa cũng mất mạng dưới tay y. Mong Vương huynh ngàn lần không được chủ quan.” Ông ta nói xong đưa ánh mắt ra nhìn đầy vẻ ngụ ý.

Nghe Phòng Huyền Linh nói vậy Vương Niệm Tịch ra bộ giật mình: “Trước mối cựu thù nên Vương mỗ có chút kích động. Đúng là nãy giờ ta vẫn còn xem thường gã tiểu tử cụt tay này. Thật may có Phòng huynh nhắc nhở.”

Ông ta nói đến đây một lần nữa Thanh ba đại pháp tức tốc triển khai, cả người phồng lên, áo xanh phấp phới, gương mặt cũng chuyển sang sắc xanh.

Tiêu Bích thấy vậy hốt hoảng vô cùng, cô đã kinh qua bản lĩnh kinh hồn của Vương Niệm Tịch, nhất là cách đây mấy năm Tiêu Bích cũng từng giao thủ với Trần Mạnh Phi nên thừa hiểu: “Huynh ấy còn lâu mới là đối thủ của gã bất tử này. Nếu giao tranh, chỉ sợ tỷ tỷ…” Cô nghĩ đến đây hốt hoảng kêu to: “Giải bang chủ! Bang chủ nếu muốn biết chân chính về cái chết của Hứa Vĩnh thì xin hãy ra tay ngăn cản Vương giáo chủ lại.”

Giải Nguyên vốn dĩ thấy Vương Niệm Tịch triển lộng Thanh ba đại pháp thì giật mình, chỉ phỏng đoán là ông ta sắp sửa ra tay hạ thủ. Nghe Tiêu Bích nói vậy nhất thời động tâm cơ, hơn nữa bản tính Giải Nguyên xưa nay quang minh lỗi lạc, nhất định thấy bất công ngang trái ông ta sẽ ra tay can thiệp.

Nghĩ đến đây Thần cái Giải Nguyên uốn người di thân vụt lên trên, đứng trước mặt Vương Niệm Tịch, đả cẩu bổng thuận thế đưa ngang: “Xin Vương giáo chủ nể mặt Giải mỗ mà khoan ra tay hạ thủ. Có gì từ từ nói chuyện cho rõ ngọn ngành!”

Vương Niệm Tịch lúc bấy giờ sợ đêm dài lắm mộng. Hơn nữa thầm tính bản lĩnh của Thần cái Giải Nguyên e rằng cũng suýt soát mình, nếu nóng vội chỉ sợ chuốc lấy thiệt thòi. Bởi thế nhất thời họ Vương ngẩn người ra, trong lòng có chút bực dọc, thầm nghĩ nếu dây dưa với Giải Nguyên biết đâu lại để Trần Mạnh Phi trốn thoát.

Đang băn khoăn lại nghe Phòng Huyền Linh bên cạnh cất tiếng: “Vương huynh, xin hãy cứ yên tâm. Nếu xảy ra động thủ đệ tuyệt đối sẽ đứng về phía huynh. Cứ chờ xem lão ăn mày kia nói gì cũng không muộn.”

Vương Niêm Tịch nghe nói vậy thì yên tâm tạm thời không động thủ vội, ông ta đưa mắt nhìn Giải Nguyên khẽ cười nhạt: “Sao Giải bang chủ lại cố tình xen vào chuyện của Vương mỗ thế?”

Giải Nguyên nghe ông ta chất vấn chỉ bình thản, trúc bổng chỉ vào Trần Mạnh Phi rành mạch nói: “Giải mỗ từ đầu đến cuối cũng chưa thấy vị huynh đệ này có điểm gì đắc tội với Vương giáo chủ. Có lý nào chỉ vài câu nói không thuận mắt lại hạ độc thủ với người khác.”

Ông ta nói đến đây bất chấp ánh mắt hằn lên vì giận dữ của Vương Niệm Tịch, thản nhiên tiếp lời: “Mạng người chứ nào phải cỏ rác đâu. Mong Vương giáo chủ bình tâm suy nghĩ lại. Huống chi sự việc này lại có ít nhiều liên quan đến cái chết Hứa trưởng lão tệ bang. Mong Vương giáo chủ cho Giải mỗ chút thời gian xem xét trắng đen.”

Phòng Huyền Linh thấy cá đã cắn câu, nhất thời với tính cách của Vương Niệm Tịch thì khó lòng tránh khỏi một trường ác chiến. Nhân đây ông ta vì câu nói của Tiêu Bích cũng muôn biết chân chính sự việc cái chết của Hứa Vĩnh, nghĩ vậy liền nói khẽ với Vương Niệm Tịch: “Giải bang chủ nói cũng có lý. Đằng nào thì gã cụt tay kia cũng không thể thoát thân được. Chi bằng để cho vị cô nương kia nói hết một lượt ra xem.”

Vương Niệm Tịch nghe được chỉ hừ lạnh, quay bước lại ngồi vào một chiếc ghế song mắt vẫn không dời Trần Mạnh Phi. Về bản thân vị Truy phong hồ điệp kia, thấy một hai Vương Niệm Tịch cứ khăng khăng mình có liên quan đến Thanh Dương chân nhân Hàn Vũ liền động tâm suy nghĩ: “Có khi nào vị tiền bối vô danh ngày trước lại là Thanh dương tử Hàn Vũ không nhỉ?”

Thế song lúc này tâm trí Trần Mạnh Phi rối như tơ vò, cũng chẳng tiện suy nghĩ về vấn đề này nhiều. Hiện tại điều khiến ông thắc mắc và hoài nghi nhất là về hai câu thơ Tiêu Bích vừa đọc, bởi thế quay sang hỏi Tiêu Bích, giọng lúc này vô cùng kích động: “Tiêu cô nương? Tại sao cô nương lại biết hai câu thơ này? Tại sao vậy?”

Tiêu Bích nhìn biểu tình của Mạnh Phi cũng ngẩn người, thì thầm tự hỏi: “Như thế này cũng giống một kẻ bạc bẽo vô tình ư? Nhưng tại sao Sở tỷ tỷ lại bảo đã tận mắt chứng kiến.... Ái dà! Chuyện này thật không thể tài nào hiểu nổi.”

Một lát, cô đưa mắt nhìn cây Tượng nha phiến, song thủy chung vẫn không trả lời câu hỏi của Mạnh Phi, sau đó giơ tay: “Cây tượng nha phiến này vốn là của huynh. Ta giao nó lại cho huynh.”

Cô nói đến đây miệng thổ ra một búng máu, cả người run rẩy không tự chủ được lảo đảo chực ngã xuống đất. Mạnh Phi vội vàng rướn người, cánh tay còn lại nhanh chóng vươn ra nắm vội lấy Tiêu Bích kéo lại, gương mặt nhợt nhạt của Tiêu Bích thoáng ẩn sắc hồng. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì nghe Mạnh Phi hô khẽ: “Tiêu cô nương, xin hãy cố gắng chi trì!”

Tiếng chưa dứt thì Tiêu Bích cảm giác thấy một luồng khí nóng ấm chạy vào cơ thể, liền biết rằng Mạnh Phi đang dùng nội lực điều trị thương thế cho mình. Tiêu Bích tới đây chỉ thở dài: “Vốn dĩ huynh chưa nghe câu “Thanh ba đảo hải, nhật nguyệt lu mờ” ư? Vừa rồi cho dù có chiếc bàn kia đỡ cho ta một phần kình lực, song hầu hết kinh mạch đã bị tổn thương rồi, huynh đừng phí sức nữa.”- Cô nói đến đây cố nén một tiếng thở dài bi thương.

Mạnh Phi nghe vậy buồn rầu, không biết nên làm thế nào cho phải. Tiêu Bích thấy vậy bèn gạt tay Mạnh Phi ra, như cố gắng thu chút sức lực đứng lên, một tay tì vào chiếc bàn nhỏ. Dưới ánh trăng rằm huyền ảo, trên gương mặt nhợt nhạt của Tiêu Bích dù có vương vệt máu dài bên khóe miệng song vẫn không làm lu mờ đi vẻ đẹp câu hồn đoạt phách nam nhân.

Thần cái Giải Nguyên động tâm suy nghĩ: “Cô ta đã trúng phải Tà công Thanh ba đại pháp của gã giáo chủ kia, e rằng nội thương không nhỏ đâu. Nếu không có linh đan thánh dược hoặc được một người công lực cao thâm đả thông kinh mạch thì e rằng cô ta cứ thổ huyết không dứt mà chết. Ta... liệu có nên ra tay cứu ả chăng?”

Ông ta nghĩ thế liền nói: “Tiêu cô nương, cô nương đã làm gì với bọn họ rồi. Thỉnh cầu cô nương ra tay cứu họ dậy được không?”- Vừa nói vừa chỉ về phía mấy người Ngạo Vân Tông.

Tiêu Bích ho nhẹ, yếu ớt nói: “Giải bang chủ đừng sợ, vốn dĩ cũng chỉ là ít mê dược độc môn. Cứ mang mấy người này vào nhà nghỉ ngơi, qua sáu canh giờ tự động sẽ tỉnh lại thôi!”

Cô nói xong đưa tay vẫy đám gia nhân đứng đằng xa lại. Bọn chúng lúc này mới dám mon men tiến lại chính sảnh, vừa đi vừa run. Bấy giờ nghe Giải Nguyên cất lời: “Nhờ các vị huynh đệ mang mấy người này vào trong phòng nghỉ ngơ vậy.”

Ông nói xong quay sang bên Tiêu Bích, ánh mắt có mấy phần ái ngại: “E rằng Tiêu cô nương thương thế không nhỏ. Vậy xin hãy mau mau đem sự việc về cái chết Hứa Vĩnh nói ra cho ta biết, được thế Giải Nguyên này vô cùng biết ơn?”

Tiêu Bích cười yếu ớt: “Được! Chỉ cần Giải bang chủ hứa lát nữa ra tay tương trợ cứu mấy người kia một mạng, chẳng những tiểu nữ mang sự việc khi đó thuật lại chi tiết mà còn giao tận tay hung thủ giết Hứa trưởng lão cho bang chủ. Thế nào? Giải bang chủ đồng ý chứ?” Vừa nói cô vừa đưa tay chỉ về phía Mạnh Phi.

Giải Nguyên nghe cô ta nói vậy, thầm nghĩ cô ta có thể kiếm đâu ra hung thủ sát hại Hứa trưởng lão đây. Kế đó như nhớ ra điều gì, ông điềm đạm: “Xưa nay Giải mỗ chưa từng thấy bất bình mà không ra tay tương trợ. Những chuyện như thế bất tất phải hứa làm gì! Cô nương hãy yên tâm.”

Vào lúc này Mạnh Phi cầm Tượng nha phiến trên tay mà như kẻ mất hồn, không ngờ sau ba năm vật xưa mới về cố chủ. Tự lúc này bên tai họ Trần vẫn vang lên hai câu thơ của Tiêu Bích vừa đọc, nào ngờ bất chợt nghe tiếng hừ lạnh của Vương Niệm Tịch thì rùng mình: “Nguy hiểm quá! Bây giờ không phải là lúc nhớ lại chuyện xưa mà đau lòng, vừa rồi nếu không có lời của Tiêu Bích e rằng lão bất tử kia đã ra tay động thủ rồi.”

Ông bất giác tới đây lại nhớ đến bộ pháp Hồ Điệp xuyên hoa thì thầm than: “Chuyện này đúng là thật không biết giải thích sao cho phải. E là phen này rắc rối to rồi. Hà huống Phong nhi mới gặp lại được Lưu Kiến. Chỉ sợ e là...” - Nghĩ đến đây liền toát hết cả mồ hôi.

Lưu Kiến lúc này quay sang hỏi Giang Phong, ánh mắt vừa khẩn trương vừa chua xót: “Đúng rồi, Phong nhi! Cháu mang chuyện ngày xưa ra kể lại cho thúc nghe được không ?”

Nào ngờ Lưu Kiến hỏi mà chẳng thấy Giang Phong trả lời, trên mặt Triệu Giang Phong hắn mồ hôi rịn ra to bằng hạt đậu, nhất thời họ Lưu không hiểu vì sao. Bấy giờ đến đây nghe Tiêu Bích nói: “Được! Quyết định thế đi. Giải bang chủ, bang chủ có biết ai là người ra tay sát hại Hứa Vĩnh không? Và ai là người sát hại Trung Châu tam kiệt không?”

Giải Nguyên trầm ngâm: “Chỉ là chuyện này dính dáng đến Truy phong Hồ Điệp. Nhưng quả thật mọi chuyện giờ thị phi, trắng đen lẫn lộn. Giải mỗ cũng không biết thế nào là đúng nữa. Mong cô nương hãy mang mọi việc thuật lại cho mọi người ở đây được biết chân chính sự việc!”

Tiêu Bích lại quay sang nói với Mạnh Phi: “Huynh có biết vì sao ta lại có Tượng nha phiến không? Được rồi, để ta nói cho huynh nghe.”

Tiêu Bích nói đến đây hai mắt nhắm hờ, bình thản: “Nhớ lại cách đây hơn ba năm, qua ngày hôm sau khi đi qua cổng bắc Tô Châu thấy có cáo thị truy nã huynh. Hừm... yết bảng truy nã huynh thì ta thấy nhiều rồi, bất quá điều khiến ta kinh ngạc chính là tại đây có treo một cái thủ cấp. Hừ... đó chính là thủ cấp của Triệu đại nhân, huynh đệ kết nghĩa của huynh.”

Giang Phong một lần nữa lại nghe người khác kể về thảm biến mấy năm trước thì đau lòng vô cùng, mắt rưng rưng. Phụ thân của hắn vốn là một vị minh quan, một đời liêm khiết chính trực không ngờ sau này lại chết thảm như thế. Đã vậy bây giờ di hài Triệu Vũ còn không biết lưu lạc ở đâu, phận làm con như hắn thử hỏi làm sao không đau lòng cho được.

Mạnh Phi nghe tới đó run run: “Phải chăng người lén mang thủ cấp của Triệu đại ca năm đó đi chôn cất là cô nương?”

Giải Nguyên nghe vậy thì ngạc nhiên: “Chuyện này thì có liên quan gì đến cái chết của Trung Châu tam kiệt và Hứa Vĩnh nhỉ?” Tuy ông ta ngạc nhiên nhưng tính ra đây cũng là một vấn đề đáng quan tâm bèn chăm chú lắng nghe, tạm thời không truy cứu việc kia nữa.

Tới đây nghe Tiêu Bích ậm ờ: “Chuyện này lát nữa hãy nói sau vậy. Hừm, lúc ấy ta trông thấy thủ cấp của đại ca huynh, lại nghĩ đến chuyện tối hôm đó liền đoán ra được huynh đã gặp phải biến cố gì rồi, kế đó ta nghĩ ngay đến vị Triều quan gia tối hôm ấy. Tuy nhiên không thể tài nào hiểu nổi, bằng vào bản lĩnh của y có thể gây khó dễ được cho huynh sao. Nghĩ vậy ta liền lén đột nhập vào phủ nha Tô Châu dò xét tình hình.”

Tiêu Bích nói đến đây thì lại thổ ra một búng máu nữa, Mạnh Phi thấy vậy thì hốt hoảng kêu lên: “Tiêu cô nương! Cô...”

Nào đâu chỉ thấy Tiêu Bích xua tay: “Huynh bất tất phải quan tâm. Hừ.... để ta kể nốt chuyện này đã.”

Tiêu Bích nói xong liền hít một hơi dài, chậm rãi: “Lần ấy ta may mắn thu được chút kết quả. Khi thấy Triều Mục Giang có đi với mấy tên trong Giang Nam lục quái, lại chỉ còn có bốn tên liền đoán rằng tối hôm đó huynh đã đối đầu với sự liên thủ của mấy tên này. Hừ... lại nghe bọn chúng nói ra thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ khi đối phó với huynh với vẻ dương dương đắc ý, nhất thời ta nảy ra ý định hạ độc, định nhất loạt cho lũ này về chầu diêm vương.”

Giang Phong và Mạnh Phi nghe được thì thót mình. Lại nghe Tiêu Bích nói tiếp: “Tuy nhiên có một chuyện sau này làm ta đổi ý. Ta nghe bọn chúng bàn luận rằng huynh tuy đã cụt tay song vẫn rất là nguy hiểm. Chi bằng để trừ đi cái mầm họa, bọn chúng tìm cách để sau này huynh không còn chốn dung thân trên giang hồ nữa. Hừ... thật là một lũ súc sinh.Tuy nhiên ta nhẫn nhịn để xem đồng bọn chúng là ai nữa, và cũng để xem thủ đoạn của bọn chúng thế nào bèn lén lút bám theo Triều Mục Giang.”

Như nhớ lại chuyện cũ, kế đó thấy Tiêu Bích cười nhat, gương mặt ra vẻ đầy phẫn nộ: “Ta bám theo tên họ Triều năm ngày liên tục, đến ngày thứ ba hắn ta cuối cùng cũng đã tới gặp một tên đồng bọn. Hừ... bản lĩnh tên này ta e rằng nếu chân chính đối đầu ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Lại nghe hai tên này bàn với nhau: “Đã làm thì làm tới nơi tới chốn!”, thế là bọn chúng sử ra kế gắp lửa bỏ tay người. Hừ.. thật là đê tiện. Nghe ra kế hoạch của bọn chúng, ta bèn tạm thởi bỏ qua cho gã họ Triều mà bám theo đồng bọn của y.”

Mạnh Phi nghe đến đây có chút nóng vội, cất tiếng hỏi: “Tiêu cô nương có biết tên Triều Mục Giang ấy hiện thời ở đâu không. Và còn.. gã đồng bọn ấy rốt cục là ai?”

Tiêu Bích nghe được ho lên mấy tiếng yếu ớt: “Hừ... con người huynh lúc nào cũng vội vàng, nôn nóng. Hơn nữa lại quá chú trọng đến chữ “nghĩa khí” dở hơi. Chẳng trách mà ba lần bẩy lượt gặp phải thiệt thòi. Hừ... cứ để ta kể hết đã!”

Nói tới đây sắc mặt Tiêu Bích rất không được tốt, giọng nói của cô lúc này vô cùng thiếu sinh khí: “Ta đi theo tên đồng bọn của gã họ Triều. Hừ... tên súc sinh này ban đầu là lấy danh nghĩa của huynh hẹn gặp Trung Châu tam kiệt, cố tình để cho thân thích của ba gã này biết được cuộc hẹn. Rồi trong buổi hẹn gặp nói chuyện, bất thình lình hắn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, một lúc giết cả ba tên ngốc tử đó. Hừm, tuy thủ đoạn của hắn đê tiện song võ công phải nói rất là cao cường. Hơn nữa theo như ta biết: hắn ta sẽ không dừng lại tại đây. Theo kế hoạch thì danh sách sau đó còn có thêm một loạt người có chút tiếng tăm trên giang hồ.”

Mạnh Phi nghe đến đây bất chợt thở dài, lại rùng mình vì thủ đoạn đê hèn kia. Về phần Thần cái Giải Nguyên, khi ông nghe vậy thì động tâm: “Hóa ra sự việc lại phức tạp thế này. Thảo nào mà...”

Song tuy nôn nóng nhưng Giải Nguyên cũng không dám ngắt ngang câu chuyện, chú ý lắng nghe Tiêu Bích kể tiếp: “Hừ.. thật là thâm độc hết sức. Y làm như thế này một là dụ huynh bất bình xuất hiện rồi ra tay hạ thủ. Hai là sau này huynh có hiện thân chốn giang hồ sẽ trở thành đích ngắm của võ lâm chính đạo. Hừ. cái lũ ngốc lúc nào cũng tự hào ưỡn ngực ta là danh môn chính phái ấy có gì hay chứ. Cuối cùng cũng chỉ tự suy tự luận, rồi hùng hục vạch ra cái kế hoạch trả thù rửa hận này nọ. Thật là ngu ngốc hết sức.”

Thần cái Giải Nguyên nghe Tiêu Bích nói đến đây, như nhận ra hàm ý trong câu nói vừa rồi của cô liền ngượng đỏ mặt. Lại nghe Ngũ độc tiên tử Tiêu Bích yếu ớt thuật lại: “Hừ... bản danh sách đó có Trang chủ Thủy kiếm sơn trang Ngạo Vân Tông, Lôi động thần quyền Tái Phi Bằng của Không Động... Hà hà! Và trong đó còn có cả Giải bang chủ nữa. Thật là lắm chuyện hay mà!”

Mọi người nghe tới đây thì biến sắc, Ngạo Vân Tông cũng có thể miễn cưỡng xem là có chút công phu, thế nhưng Lôi động thần Quyền Tái Phi Bằng của phái Không động đích thị là một cao thủ hàng đầu. Đã thế trong đó lại có Thần cái Giải Nguyên - một tuyệt đại cao thủ bậc nhất võ lâm. Nếu mà quả thật gã đồng bọn của Triều Mục Giang đủ bản lĩnh hạ sát mấy người này thì không biết bản lĩnh võ công y phải đến mức độ nào rồi. E rằng không dưới Tứ bất tử là mấy.

Nào đâu tới đây như đọc được những suy nghĩ băn khoăn của mọi người, nghe Tiêu Bích cười: “Có gì mà xì xào bàn tán thế, võ công không bằng người có thể dủng thủ đoạn. Hừ... không biết sao, để cho ta nói tiếp đã ... ta đáng nhẽ cũng nên để cho y giết thêm mấy tên ngốc lúc nào cũng ra vẻ ta đây cao thượng hiệp nghĩa đi, cho giang hồ đỡ chật chội. Song mà có chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Hừ... tên súc sinh này một lần nữa lại phao tin đồn thất thiệt rằng Truy Phong Hồ Điệp là người chân chính đang giữ Thái cực lưỡng nghi đồ. Vào lúc này thì e rằng Trần Mạnh Phi sẽ là đích nhắm của rất nhiều người, chính phái cũng có mà tà phái cũng nhiều. Thái cực lưỡng nghi đồ trân quí đến mức độ nào chứ!”

Vương Niệm Tịch nghe được thì ngẩn người: “Hóa ra là thế. Hừm căn bản bộ pháp của tên ăn mày kia không phải là từ Thái cực lưỡng nghi đồ mà. Vậy chỉ cần ra tay hạ sát y, lo gì lão mũi trâu kia không hiện thân.”

Nghĩ đến đó ông ta nghiến răng, chú ý xem Tiêu Bích còn nói những gì nữa. Chỉ nghe Tiêu Bích vẫn đều đều: “Hừ... ta toan mấy lần định xuống tay hạ độc, tiễn tên súc sinh đó về chầu ông vải. Nhưng tên súc sinh kia quá cảnh giác, ta chỉ sợ hành động lỗ mãng bị y phát hiện ra thì chỉ có con đường chết. May thay...”

Cô nói đến đây trầm giọng, tiếng nói có phần nhỏ đi: “May thay chung qui gã này cũng là một tên háo sắc. Khi y đi ngang qua lầu Ngưng Bích thì y có gặp một gã súc sinh khác nữa. Hừ...”

Tiêu Bích nói đến đây ngữ âm có phần phẫn nộ, trong đầu loáng thoáng suy nghĩ:” Thật không ngờ Sở Hạ Tuyết tỷ tỷ lại có một gã biểu ca lưu manh khốn kiếp như thế! Thật là...”

Song suy nghĩ này chỉ lướt qua rất nhanh, Tiêu Bích lại kể tiếp câu chuyện, giọng điệu lạnh lùng: “Hừ... cái gã mạo danh ấy ở lầu Ngưng Bích gặp một tên lưu manh bỉ ổi, gã gọi là gì ấy nhỉ?. Hừ... là Bạch diện thư sinh Sở Khanh... thật là một lũ vô lại. Gã mạo danh kia đúng rất là háo sắc, nghe gã họ Sở nói về một vị cô nương họ Vương ở lầu Ngưng Bích thì không tự chủ được. Y bèn bỏ dở kế hoạch lừa lẻn vào lầu Ngưng Bích mua vui.”

Cô nói đến đây đôi gò má nhợt nhạt chợt ửng hồng: “Vốn dĩ ta không định theo gã vào chốn hạ lưu ấy. Song mà...” Nói đến đây ngữ âm có phần nhỏ hơn: “Hắn ta khi gặp vị Vương cô nương ấy thì thần hồn nát thần tính, lơ lửng như người ở trên mây không còn nhớ bất cứ điều gì nữa. Cũng may vì thế mà y mất cảnh giác, ta bèn nhân cơ hội ấy cho một chút Tiêu hồn tán vào trong rượu của y.”

Nói đến đây Tiêu Bích liền cất một tiếng thở dài: “Vốn dĩ cô nương họ Vương ấy cũng thật là khiến ta khâm phục, phận nữ lưu sa vào chốn hồng trần mà hơn vạn lần lũ nam nhân bỉ ổi các ngươi. Hừ... chỉ biết chuyên gia khi phụ, lừa gạt các thiếu nữ ngây thơ. Vương cô nương ấy chẳng những tài sắc vẹn toàn mà còn thuần lương nhân hậu, cô ta bán nghệ chứ không bán thân nhất mực chống cự lại thú tính của gã súc sinh kia. Cũng may lúc đó Tiêu hồn tán phát huy diệu dụng, ta liền xuất hiện thu thập gã. Chỉ có điều đáng tiếc là nhất thời vội vã, không thể đưa được vị cô nương đáng thương kia ra khỏi chốn bùn nhơ.” – Cô nói đến đây cất tiếng thở dài.

Tiêu Bích vừa dứt lời thấy biểu tình của mọi người ngẩn người, gương mặt ai nấy đầy vẻ tò mò thì lấy hết sức bình sinh, nuốt vội búng máu chực trào ra trong miệng rồi kể tiếp: “Vốn dĩ ta định lúc đó một đao chặt đầu tên vô lại kia, song cuối cùng vì chút việc nên nghĩ ra một kế sách vẹn toàn hơn. Khi lục soát người tên súc sinh kia ta lấy được cây Tượng nha phiến - đó vốn dĩ là tiêu chí trên giang hồ của Truy phong Hồ Điệp. Ta bèn cất công đưa y về biệt viện của y, một đao cho tên súc sinh ấy chầu trời. Vì ta đã giết y nên cũng muốn thay Truy Phong Hồ Điệp làm một chuyện: đó là viết lên tường mấy chữ bằng máu: Truy phong Hồ Điệp.”

Mạnh Phi nghe được giật mình: “Tiêu cô nương! Tại sao đến ngay cả cô nương cũng muốn đổ oan cho ta?”

Nào ngờ ông vừa dứt lời đã thấy Tiêu Bích cười thảm: “Hà hà.. huynh hỏi hay lắm. Huynh không biết vì sao ư?”

Cô chỉ hỏi lại Mạnh Phi mà không chờ họ Trần trả lời, kế đó quay sang Thần cái Giải Nguyên hỏi: “Giải bang chủ, đến đây thì bang chủ có đoán được gã súc sinh kia là ai rồi chứ. Đích thực tiểu nữ là người ra tay hạ sát y.”

Giải Nguyên nghe được thở dài: “Hừm... nói như cô như vậy kẻ đó là Hứa Vĩnh - trưởng lão tệ bang. Chỉ là nếu quả thật những lời cô nương nói là đúng, Hứa Vĩnh chết là đáng tội. Song...”

Ông ta nói đến đây hai mắt sáng quắc, cao giọng: “Cô nương có gì chứng minh những điều cô nương nói là sự thật!”

Tiêu Bích cười nhạt: “Không ngờ Thần cái Giải Nguyên cũng có lúc hồ đồ. Thiên lý nhãn mà không thể suy xét được việc cỏn con này hay sao. Tiểu nữ muốn hỏi ông tại sao Hứa Vĩnh mới gia nhập Cái Bang mà được làm trưởng lão chứ. Hơn nữa hoàn cảnh của y lại khác xa anh em cái bang khác thế?”

Giải Nguyên nghe vậy giật mình, chậm rãi trả lời: “Hứa Vĩnh là trưởng lão danh dự của tệ bang. Nạn đói cách đây bẩy năm, y đã quyên tiền cứu giúp cho cả ngàn đệ tử cái bang không bị chết đói. Bởi vì thế mà tuy y không phải khất cái, song cái ơn này đủ để tính là trưởng lão danh dự của bản bang rồi.”

Tiêu Bích nghe được thì cười: “Đúng rồi, hừ... là trưởng lão danh dự. Vì thế nên y thân là trưởng lão Cái Bang mà có năm thê bẩy thiếp, mới có nhà cao cửa rộng. Song ông đã bao giờ nghĩ, Hứa Vĩnh làm gì mà có số tài sản khổng lồ đó không. Bản thân y chỉ là người nhập cư, lại không buôn bán gì. Chẳng nhẽ y đào được một kho vàng chắc?”

Giải Nguyên nghe thế giật mình: “Quả có điều này!”

Đang băn khoăn suy tư bấy giờ nghe Tiêu Bích cười nhạt: “E rằng Giải bang chủ phải cáng đáng quá nhiều chuyện mà phút chốc hồ đồ, nuôi ong tay áo bao năm mà không hay. Hừm... nói đúng hơn thì Hứa Vĩnh tên thật là Hồ Vĩnh - y là con nuôi của Xưởng chủ Đông Xưởng Hồ Lăng đấy. Hà hà... bang chủ không biết ư? Y vốn là nghĩa tử của tên thái giám Hồ Lăng, là tay trong của Đông xưởng ở cái Bang đấy. Điều này làm Bang chủ bất ngờ lắm phải không?”

Mạnh Phi và Giang Phong nghe nhắc đến tên Hồ Lăng thì nghiến răng: “Lại có mặt của tên cẩu quan đó! Hận là không thể một kiếm chém bay cái đầu chó của hắn.”

Giải Nguyên nghe thế ông giật mình, vội vã hỏi lại:” Có chuyện này ư? Không thể nào...”

Ông ta nói đến đây ngơ ngẩn xuất thần, đang suy nghĩ xem chuyện kia có phải sự thật không. Bấy giờ nghe Tiêu Bích cười nhạt: “Nếu bang chủ không tin thì có thể về nhà y. Tìm đến gian thờ, xoay bức tượng Quan thế âm từ trái sang phải ba vòng, lúc đó sẽ hiện ra một căn hầm nhỏ, trong căn hầm đó chứa rất nhiều thư từ qua lại của Hứa Vĩnh thông báo tình hình Cái bang mấy năm nay cho Đông Xưởng đấy!”

Cô nói đến đây không kìm được ho ra một búng máu: “Nhưng lúc này chỉ sợ sau cái chết của y, người của Đông xưởng đã đến phi tang hết bằng chứng rồi!”

Giải Nguyên nghe vậy toát cả mồ hôi: “Nếu lời của ả nha đầu này mà đúng thì e đây là một chuyện kinh thiên động địa đối với Cái Bang rồi. Và ta e rằng gian tế chẳng phải riêng có một mình hắn thôi đâu!”

Động tâm cơ, ông ta nghĩ thế liền hỏi lại: “Chuyện này là có thật ư? Nếu quả vậy thì … cô nương còn bằng chứng nào nữa không?”

Vừa nói đến đây Giải Nguyên trông thấy Tiêu Bích thần tình đã rất yếu ớt, khóe mắt hơi nhắm lại thì lấy làm bất nhẫn không tiện truy vấn. Nào đâu ông nghe một tiếng thở dài: “Tiêu cô nương hãy tạm nghỉ ngơi. Giải bang chủ, vãn bối có thể đứng ra chứng thực chuyện này. Hứa Vĩnh đích thực là người của Đông Xưởng!”

Thần cái Giải Nguyên đưa mắt nhìn thì thấy người vừa phát thoại là Thị vệ độc hành Trung Nguyên. Vốn dĩ xưa nay Trung Nguyên là Nhất đẳng cẩm y vệ, chuyên gia điều tra phá các vụ trọng án của hoàng cung. Lời của người này được xem là Kim khẩu, có thể tin tường mười phần. Nghe Trung Nguyên lên tiếng xác minh, Giải Nguyên toát mồ hôi hột, cung tay đáp: “Trung thị vệ Nhất ngôn kim khẩu, Giải mỗ xin đa tạ!”

Bất chợt Giải Nguyên vừa dứt lời thì nghe có tiếng cười như xuyên thủng màng nhĩ: “Tiêu nha đầu, hừ... đã trúng phải độc thủ Thanh Ba đại pháp của ta mà cố gắng hết hơi hết sức thế e rằng không tiếc cái tiểu mạng của mình rồi! Hà hà... lần này Giải bang chủ đã biết được ai là chân chính hung thủ sát hại Hứa Vĩnh rồi nhé! Giờ tới phen tiểu đệ ra tay được chăng?”

Vương Niệm Tịch vừa dứt lời, chỉ nghe Tiêu Bích run giọng: “Giải bang chủ, tiểu nữ ưng thuận để bang chủ mang tiểu nữ về tổng đàn Cái bang từ từ tra xét vấn đề này. Chỉ có điều mong người hãy ra tay cứu mạng mấy người kia!”

Cô nói đến đây sa nước mắt chỉ về phía Mạnh Phi và Giang Phong, miệng lại ho ra một búng máu: “Còn kia là nhi tử của Triệu vũ đại nhân.”

Giải Nguyên nghe thế cười lớn, trúc bổng trên tay xanh biếc lấp lánh dưới trăng: “Được! Tiêu cô nương yên tâm. Giải mỗ sẽ tận lực bảo vệ tính mạng họ.”

Tiêu Bích vừa thở phào, nào ngờ một lát gương mặt lại biến sắc, chỉ nghe có một ai đó nói: “Vương huynh xin cứ yên tâm ra tay quá chiêu cùng tên ăn mày giảo quyệt đó. Tiểu đệ xin tận lực ngăn cản Giải bang chủ.”

Người này nói đến đây thì cười vang một tiếng, thần tình hết sức hứng khởi: “Tiểu đệ Phòng Huyền Linh thỉnh cầu Thần cái cho thưởng qua một chút về công phu Giáng long thập bát chưởng.”

Nghe đến tên Phòng Huyền Linh lập tức Tiêu Bích hốt hoảng, gương mặt trắng bệch kia dường như càng trở nên ảm đạm vô quang hơn, cúi đầu thở dài: “Phen này xem ra di nguyện của Sở tỷ tỷ khó mà..”

Nghĩ tới kết cục xấu nhất, đến đây cô ho rũ rượi, máu trong miệng theo đó trào ra ngoài thành từng vệt đỏ ối. Nào đâu bất chợt như nhớ ra chuyện gì, Tiêu Bích ngước mắt nhìn Trung Nguyên, nhãn thần toát lên vẻ chờ mong vô cùng. Chẳng hiểu sao Trung Nguyên nhìn vào đôi mắt ấy, một người nổi tiếng Thiết tỏa vô tư như anh cũng rúng động mãi không thôi, thần tình muôn vàn phức tạp.

Tiêu Bích vừa nghĩ đến đây lại nghe thanh âm của Giang Phong: “Trần thúc, sự việc đã đến nước này e rằng phải nói cho ông ta biết về Thanh Dương chân nhân Hàn Vũ rồi.”

Cậu nói đến đây cất tiếng thở dài: “Danh dự và lời hứa đâu có thể quan trọng bằng tính mạng chứ. Chỉ e nếu cứ thế này chúng ta lúc chết thành con quỉ hồ đồ mất thôi.”

Mạnh Phi nghe được thì giật mình: “Chẳng nhẽ Phong nhi lại biết Thanh Dương chân nhân Hàn Vũ ở đâu ư? Cái gì là lời hứa… A, thì ra hiện Phong nhi đang cố kéo dài thời gian.”

Ông ta nghĩ đến đây bất chợt nghe Vương Niệm Tịch cười: “Hừ... nghĩ thông được vấn đề sớm có phải hơn không? Được rồi tiểu tử, ngươi nói đi. Lão mũi trâu ấy hiện giờ ở đâu?”

Phòng Huyền Linh nghe Giang Phong nói vậy thầm nghĩ: “Hỏng! Tên tiểu tử này rất giỏi những trò ma quỉ giảo hoạt. Chi bằng nhân cơ hội này ta ra tay trước để mọi việc không thể vãn hồi được nữa.”

Ông ta nghĩ đến đây lập tức quyết định, lập tức cười: “Vương huynh! Đến giờ vương huynh còn tin những lời của thằng tiểu tử kia ư? Hừ... lão ăn mày kia bản lĩnh ngang ngửa tiểu đệ. Còn gã cụt tay kia e rằng không kém Vương huynh là bao nhiêu đâu. Có lý nào chúng bỗng nhiên trở nên sợ sệt như thế, nhất định là có gian kế.”

Vương Niệm Tịch nghe vậy động dung: “Hừ ... Đêm dài lắm mộng. Song mà biết đâu…”

Khi ông ta đang còn suy nghĩ bất chợt thấy Phòng Huyền Linh chuyển động, cả người như bóng ma lướt về phía Giang Phong.

Thần cái Giải Nguyên thấy vậy thì biến sắc: “Thằng cha này nói một đằng làm một nẻo. Y định xuống tay với đứa nhỏ kia ư?”

Giải Nguyên nghĩ đến đây không dám chậm trễ, đả cẩu bổng trên tay vẽ một hình vòng cung, nhằm Phòng Huyền Linh sử ra chiêu “Hiên viên thác bát”, đồng thời miệng hô to: “Tiểu tử! Tránh ra mau.”

Giang Phong vừa thấy Phòng Huyền Linh lao lại thì tái mặt, cấp tốc lùi vội lại phía sau miệng quát to: “Ông dám nuốt lời sao?” Gương mặt hắn lúc này xám ngoét. Trước biến cố ấy Mạnh Phi cũng vã mồ hôi hột, thầm cảm ơn một bổng vừa rồi của Giải Nguyên đã cứu mạng Giang Phong. Nào ngờ chưa vội mừng thì thấy Phòng Huyền Linh cười to: “Ta sao lại có thể nuốt lời được!”

Ông ta vừa nói người chếch sang, tay phải theo đó quơ ngang. Lưu Kiến đứng cạnh Giang Phong như con diều đứt dây văng mạnh vào tường.

Thì ra người mà ông ta nhắm đến là Lưu Kiến, người không biết một chút võ công nào. Con cờ chiến lược của họ Phòng đã phát huy tác dụng. Sự việc đến đây không thể vãn hồi được nữa rồi.

Thần cái Giải Nguyên thấy vậy mắt đỏ hoe, ông ta lúc này đã vô cùng phẫn nộ: “Hạ lưu! Ngươi xuống tay với người vô can, thậm chí không biết võ công ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.