Thiên Cơ Diệu Thám

Chương 30: Người Này Là Cao Thủ




Hôm nay thời tiết không tốt, mới sáu giờ tối, bên ngoài trời đã tối đen.

Tư Nhuế đành phải đứng dậy, bật đèn điện trong văn phòng.

“Buổi chiều chúng ta lại hỏi thăm một vòng, lại tăng thêm hai tin tức!” Khổng Vượng báo cáo với đám người Chu Đường, “Điểm thứ nhất, bản thân Nam Ngọc Long đặc biệt thích ăn thịt chó!”

“Căn cứ theo lời nói của đám anh em kết nghĩa của hắn ta, Nam Ngọc Long thường xuyên làm lẩu thịt chó ở trong nhà, chó cũng do hắn ta tự tay giết!”

“Hơn nữa, không biết có phải là cố ý hay không, có mấy anh em kết nghĩa kia còn nhắc đến, nói Nam Ngọc Long thích nhất giết chó cảnh để cảnh cáo chó, mỗi một lần giết chết, đều muốn làm ngay trước mặt những con chó khác…”

“Đậu phộng…” Chử Tuấn Đào mắng một câu, nói, “Xem ta, tâm lý của người này chắc chắn có vấn đề?”

“Ừm…” Lý Tiểu Tiên thì nhíu chặt chân mày phân tích, “Có lẽ hung thủ biết thói quen này của Nam Ngọc Long, trộm chó, giết chó, bán chó… Đối với một người yêu chó như hung thủ, e rằng rất khó chấp nhận…”

“Vậy…” Nàng hỏi, “Điểm thứ hai thì sao?”

“Điểm thứ hai là.” Khổng Vượng tiếp tục nói, “Ta dẫn đám anh em kết nghĩa của Nam Ngọc Long đến hiện trường nhận biết một chút, bọn họ xác nhận, trên cơ bản lồng chó của Nam Ngọc Long không có thay đổi gì!”

“Điều này nói rõ, hung thủ chở chó đi, có thể đã sử dụng lồng chó của mình! Nhất là…” Khổng Vượng bổ sung thêm, “Là lão Tạ kia nhắc đến, trong hai mươi con chó bị mất đi này, có mấy con có tính tấn công khá mạnh, nhất định phải sử dụng lồng hoặc là trang bị đặc biệt.”

“Bởi vậy, chúng ta có thể phán đoán, có lẽ hung thủ là một người nuôi chó trong nghề…”

“Ồ…”

Lý Tiểu Tiên ghi chép lên trên quyển sổ, sau đó nhìn về phía Chu Đường theo thói quen.

Bởi vì vào lúc này, có lẽ tổ trưởng là người có tiếng nói lớn nhất!

Nhưng vào lúc này, Chu Đường lại đang nghịch ngợm, hắn cũng không chơi máy tính, mà đang viết vẽ thứ gì đó lên trên quyển sổ ghi chép của mình!

Trong lúc viết vẽ, hắn dùng tay trái đỡ cằm của mình, dáng vẻ lười nhác!

Hình ảnh này có chút giống đại sư huynh ở trong 《Vua Phá Hoại》, thậm chí Lý Tiểu Tiên còn nghi ngờ một giây sau hắn sẽ đứng lên nói với mọi người: Các vị đừng hiểu lầm, ta nói là, người đang ngồi đều là rác rưởi…

“Vậy…” Không còn cách nào, là phó tổ trưởng, Lý Tiểu Tiên đành phải tiếp tục chủ trì cuộc họp, hỏi Khổng Vượng, “Hôm nay các ngươi đã đi tìm những nhà dưới mà Nam Ngọc Long bán chó đến chưa? Có thu hoạch không?”

“Tìm, đã tìm tất cả!” Khổng Vượng trả lời, “Những nhà dưới này tỏ vẻ, gần đây chưa từng thu chó của Nam Ngọc Long, cũng chưa từng gặp Nam Ngọc Long!”

“Ồ…” Lý Tiểu Tiên lại nhìn Chu Đường một cái, nhưng Chu Đường còn không ngước cả mí mắt lên.

“Đường ca, Tiên tỷ.” Lúc này, Tư Nhuế bắt đầu báo cáo, “Trước mắt chúng ta đã hỏi thăm hai mươi hai tổ chức thu nhận chó, không phát hiện bất kì tình huống khả nghi gì, vẫn đang tiếp tục điều tra…”

“Thế nhưng, chúng ta đã hỏi rõ ràng được một chút chuyện, những tổ chức thu nhận chính quy như vậy, không thể nào tùy tiện thu nhận chó do người khác đưa đến, bọn họ cần kiểm tra ghi chép kiểm dịch, nhưng rõ ràng chó của Nam Ngọc Long không có.”

“Vì vậy.” Tư Nhuế suy đoán, “Nếu hung thủ thật sự là một người yêu chó, vậy những con chó kia, rất có thể là hắn tự nhận nuôi!”

“Ừm…” Lý Tiểu Tiên gật đầu nói, “Ta cảm thấy, hung thủ không chỉ là người yêu chó bình thường, hơn nữa là một người yêu chó cực đoan, vì vậy hắn ta chưa chắc chỉ đơn giản thu nhận hai mươi con chó của Nam Ngọc Long, có lẽ trong nhà hắn ta còn có nhiều hơn!”

“Phải!” Tư Nhuế nói, “Người của chúng ta đã đi tìm kiếm, có người đủ điều kiện nuôi chó hay không…”

“Rất tốt! Vậy…” Lý Tiểu Tiên lại hỏi Chử Tuấn Đào, “Bái Bì, bên ngươi thế nào?”

Bởi vì Chử Tuấn Đào là một cao thủ leo núi, sức tay cực lớn, vì vậy được người ta đặt biệt danh là Bái Bì!

“Chúng ta triệu tập tất cả nhân lực để điều tra máy giám sát.” Chử Tuấn Đào trả lời, “Toàn lực truy tìm địa điểm chiếc xe van của Nam Ngọc Long!”

“Chúng ta phát hiện, hơn một giờ đêm ngày xảy ra sự kiện lão hổ ăn thịt người, chiếc xe van kia từng đi qua giao lộ phía nam của vườn bách thú, sau đó đến khoảng 3h15, lại quay về từ con đường này…”

“Thế nhưng, chúng ta vẫn luôn truy tìm tiếp nữa, lại biến mất ở gần Đinh Trang, bên kia đang tiến hành xây dựng cầu đường, có rất nhiều điểm mù giám sát, sau đó làm thế nào cũng không tìm được…”

“Đã vậy.” Lý Tiểu Tiên lại nhìn về phía Chu Đường, nói, “Có phải chúng ta nên phái người đến gần Đinh Trang lục soát điều tra một chút hay không?”

Kết quả, Lý Tiểu Tiên nói xong, Chu Đường vẫn không có chút phản ứng nào, vẫn đang vẽ lên quyển sổ…

“Bái Bì!” Lúc này, Tư Nhuế nhắc đến một vấn đề, hỏi Chử Tuấn Đào, “Quy tắc cũ, không tra được hướng đi thì tra hướng đến, chắc chắn chiếc xe van của Nam Ngọc Long sẽ được lái từ nhà của Nam Ngọc Long, có tra được nơi đến không?”

“Ừm… Còn đang tra… Thế nhưng…” Chử Tuấn Đào khó xử nói, “Rất kỳ lạ, chiếc xe này xuất quỷ nhập thần, chúng ta điều tra nửa ngày, cũng không điều tra ra, hắn ta lái từ đâu!”

“Chỉ biết, đến phía bắc của vườn động vật, thế nhưng… Nơi đó hoàn toàn ngược hướng với nhà của Nam Ngọc Long, hơn nữa cũng không phải hướng đến Đinh Trang…”

“Không thể nào? Mới lạ đến thế sao?” Tư Nhuế nhướn mày!

“Mới lạ như vậy đó!” Chử Tuấn Đào nói, “Nhắc đến cũng kỳ lạ, cho đến bây giờ, chúng ta cũng chưa từng thấy chiếc xe này trên máy giám sát gần nhà Nam Ngọc Long!”

“Ta đoán, có thể là thời gian của chúng ta xảy ra vấn đề, không phải ta nói chuyện giật gân.” Vẻ mặt Chử Tuấn Đào nghiêm túc nói, “Thậm chí ta nghi ngờ, có thể hung thủ bắt Nam Ngọc Long đi giữa ban ngày, chở chó của Nam Ngọc Long đi, đồng thời nghênh ngang lái xe đi!”

Chử Tuấn Đào vừa nói như vậy, hiện trường lập tức chìm trong im lặng, trái tim của mỗi người, đều bao phủ một tầng bóng ma!

Nếu Chử Tuấn Đào đoán đúng, từ lúc bọn họ tham gia công tác trinh sát hình sự đến nay, chưa từng thấy tên hung thủ nào lớn lối lại cẩn thận như thế…

“Làm ơn đi, Đường ca!” Lý Tiểu Tiên thật sự không chịu nổi nữa, gọi Chu Đường, “Ngươi là tổ trưởng, không phải ngươi nên nói một chút sao?”

Lý Tiểu Tiên vừa nói như vậy, đám người đều nhìn về phía Chu Đường.

“Ồ.” Cuối cùng Chu Đường đã đặt bút xuống, nghiêm túc nói, “Vào lúc các ngươi đang thảo luận, ta đã đưa ra kết luận của ta, kết luận của ta chính là… Người này mẹ nó thật sự là một cao thủ!!!”

Ta ngã!

Đám người đồng loạt ngã quỵ…

“Đường ca…” Lý Tiểu Tiên đỡ bàn nói, “Ngươi lại muốn chơi cái gì nữa? Ngươi hiểu rõ tính cách của đội trưởng lão đại mà, thoáng cái là qua năm ngày, hắn chắc chắn sẽ đổi người!”

“Còn có ba ngày, ta có thể thoải mái một chút không?”

“Ha ha ha…” Chu Đường ngửa mặt lên trời mà cười, ghi lên sổ ghi chép của mình nói, “Các vị đừng gấp gáp, sơn nhân tự có diệu kế(1)!”

(1) Là một ẩn sĩ thì chắc chắn anh ta có kế hoạch khôn khéo.

“Ồ?” Lý Tiểu Tiên nhướn mày, “Ngươi sẽ không… Lại muốn làm ảo thuật chứ?”

“Không!” Chu Đường đi đến bên cạnh một người, đưa quyển sổ cho Khổng Vượng nói, “Các vị! Từ giờ trở đi, các ngươi không cần làm việc khác, dựa theo những thứ ta viết ở bên trên quyển sổ, bắt đầu dốc hết sức chuẩn bị đồ vật cho ta đi!”

“Lần này có thể phá án đúng thời hạn hay không, cũng phải xem tốc độ chuẩn bị đồ vật của các ngươi!”

“Cái gì?” Đám người không hiểu ra sao, đồng loạt nhìn về phía quyển sổ.

Chỉ thấy trên quyển sổ ghi chép rất nhiều vật phẩm rõ ràng chi tiết, ví dụ như mấy bình cồn, mấy món đồ chơi, kỳ lạ nhất là, còn có rất nhiều đồ trang điểm của nữ nhân…

“Đường ca!” Lôi Nhất Đình nhìn bảng biểu chi tiết rõ ràng, ngạc nhiên hỏi, “Ngươi lại bắt đầu bán hồ lô? À không, bán thuốc? À không, bán thuốc trong hồ lô?"

"Nhất là cái này.” Chu Đường không để ý đến, lại còn vỗ vai Chử Tuấn Đào căn dặn, “Camera lỗ kim và máy nghe trộm là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của ta!”

“Nhanh chóng chuẩn bị thêm mấy cái cho ta, tối nay ta muốn dùng!”

Chu Đường càng nói như vậy, mọi người lại càng cảm thấy thần bí.

“Đường ca.” Lý Tiểu Tiên không nhịn được hỏi, “Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có kế hoạch gì không? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Ha ha ha ha…” Chu Đường lại lần nữa cười to, không hề e dè nói, “Lão hí cốt(2) Chu Đường, sắp ra sân! Ha ha ha ha…”

(2) Ý chỉ những diễn viên lão làng hoặc là những diễn viên có thực lực về diễn xuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.