Thiên Cơ Diệu Thám

Chương 25: Lấy Chó Trả Chó Và Người Tốt Được Báo Đáp




Một tiếng sau, đội kỹ thuật đến hiện trường, dưới sự chỉ huy của Lý Tiểu Tiên, bắt đầu tiến hành điều tra và thu thập hiện trường.

“Đường ca, Đường ca.” Khổng Vượng nhân cơ hội đi đến trước mặt hỏi, “Ngươi thật sự càng ngày càng thần, chỉ nhìn mấy lần như vậy, sao ngươi biết bọn họ là trộm chó chứ?”

“Chẳng lẽ… Trước kia ngươi cũng từng làm?”

“Nói nhảm.” Chu Đường chỉ vào khoảng sân ở bên ngoài nói, “Bên cạnh thùng rác có rất nhiều vòng cổ bị cắt đứt, góc tường còn đặt một xấp thòng lọng và lưới, nếu thế mà không nhìn ra, còn làm thám tử cái gì?”

“À…” Khổng Vượng xấu hổ, vì hắn ta thật sự không nhìn ra.

“Khổng Vượng.” Chu Đường nói với Khổng Vượng, “Vừa rồi lão Tạ kia đã nhắc đến, Nam Ngọc Long có một xe minibus, thế nhưng ta vừa đi dạo một vòng, cũng không nhìn thấy!”

“Ngươi nhanh chóng đi xác minh tin tức chiếc xe này một chút, ta nghi ngờ, có khả năng hung thủ sử dụng xe của Nam Ngọc Long, di chuyển những con chó kia…”

“Ồ…” Khổng Vượng gật đầu, “Ta đi điều tra ngay!”

“Đây là tay không bắt chó trắng!” Khổng Vượng vừa đi, Lý Tiểu Tiên đã bóp eo đi đến trước mặt Chu Đường nói, “Đây là vận động viên thể hình nghe tiếng xa gần sao? Sao lại làm ra việc bẩn thỉu như vậy chứ!”

“Đúng vậy!” Chu Đường căn cứ vào trí nhớ của mình nói, “Trộm chó với quy mô này, đủ để bị phạt!”

“Đúng vậy!” Lý Tiểu Tiên chỉ ra bên ngoài, “Theo ta, phải bắt đám anh em kết nghĩa của Nam Ngọc Long, loại người này quá đáng ghét!”

“Con chó nhỏ đáng yêu như vậy, lại tàn nhẫn đưa vào nhà hàng, hơn nữa còn là bắt trộm…”

Lúc lòng đầy căm phẫn, Lý Tiểu Tiên phát hiện sự khác lạ của Chu Đường, vội vàng hỏi:

“Đường ca, ngươi nghĩ gì thế? Vẻ mặt nghiêm túc như vậy?”

“Ta đang nghĩ, nếu thật sự là vì trộm chó, vì sao hung thủ không đi tố cáo Nam Ngọc Long chứ?” Chu Đường lẩm bẩm nói, “Tại sao phải giết người, điều này phải thù hận lớn đến mức nào?”

“Cũng đúng, vừa rồi ta còn đang suy nghĩ đấy!” Lý Tiểu Tiên phân tích, “Nếu thật sự là trả thù giết người, vậy vì sao không lấy chó trả chó chứ?”

“Lấy chó trả chó?” Chu Đường không hiểu, “Có ý gì?”

“Đúng đấy.” Lý Tiểu Tiên thổi bong bóng một cái, nói, “Nam Ngọc Long đã gây ra chuyện chó của hung thủ bị người ta ăn hết, vậy vì sao hung thủ không mang Nam Ngọc Long đi cho chó ăn chứ?”

“Cho lão hổ ăn, hiển nhiên quá rắc rối?”

“…”

Chu Đường xấu hổ, sau đó sửa lại, “Ngươi đã sai, Tiểu Tiên! Chó đã được thuần hóa, sẽ chỉ cắn người, chứ không ăn người!”

“Nếu muốn tìm ra loại chó có thể ăn người, e rằng còn khó hơn tìm kiếm lão hổ đấy!”

“Ồ? Thật sao?” Lý Tiểu Tiên tò mò, “Từ lúc nào thì ngươi thành thạo về chó như thế?”

“Không phải về chó, mà là về hung thủ! Ngươi còn chưa phát hiện sao?” Chu Đường nặng nề nói, “Chấp niệm của hung thủ rất mạnh mẽ, hiệu quả mà hắn ta muốn, là muốn để Nam Ngọc Long trải nghiệm cảm giác bị ăn tươi nuốt sống!!!”

“Ờ ừ…” Lý Tiểu Tiên cắn môi một cái, cảm giác sau sống lưng lạnh lẽo…



Chờ Chu Đường lại lần nữa quay về trụ sở, đã là sau nửa đêm.

Lúc này hắn mới phát hiện, hóa ra công việc trinh sát hình sự không hề dễ, cường độ công việc không hề thua kém trước khi hắn xuyên qua, cảm giác cơ thể sắp tan thành từng mảnh.

Đương nhiên, hắn cảm thấy mỏi mệt như thế, cũng không phải hoàn toàn là vì công việc, còn vì hắn chưa hoàn toàn thích ứng với cuộc sống mới.

Tên lừa đảo làm thám tử, thật sự là một bước nhảy vọt quá mức, dù năng lực thích ứng của Chu Đường mạnh hơn, cũng không có khả năng chuyển tiếp hoàn mỹ trăm phần trăm!

Huống chi, oán khí của Chu tổ trưởng ban đầu quá nặng, cứng nhắc cố chấp, hoàn toàn không giống với phong cách của mình.

Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Chu Đường phát hiện toàn bộ tổ phá án cũng âm u đầy chết chóc, dù thỉnh thoảng mọi người sẽ nói đùa mấy câu, nhưng mỗi người đều giống như gánh vác trách nhiệm nặng nề, ngay cả nụ cười cũng có vẻ cứng đờ!

Lúc này, nhìn bản thân ở trong gương, Chu Đường lại lần nữa cảm thấy dao động, hắn đang suy nghĩ, mình còn cần tiếp tục ở lại trong đội cảnh sát hay không?

Hoàn cảnh làm việc như vậy, cũng không phải là điều hắn thích.

Thế nhưng, mặc dù cảm thấy dao động, nhưng hắn vẫn quyết định, dù như thế nào cũng phải chờ điều tra phá án mấy vụ án ở trong tay rồi lại nói!

Bởi vậy, trong lòng của hắn luôn nhút nhát, cho rằng ông trời để cho mình xuyên qua, hơn phân nửa là vì chấp niệm của Chu tổ trưởng, nếu mình cứ bỏ gánh rời đi như vậy, biết đâu sẽ gây ra chuyện gì đó không hay…

Ôi…

Hắn mở điện thoại di động ra, nhìn số dư bốn chữ số còn lại ở trên thẻ ngân hàng của mình một chút, không nhịn được lại than thở một chút!

Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc Chu tổ trưởng ban đầu sống như thế nào?

Không mời khách ăn cơm, không hút thuốc lá đánh bạc, sao lại sống nghèo đói như thế chứ?

Chẳng lẽ đã dùng tất cả tiền để mua rượu?

Sớm biết như vậy, tiền của mấy tên trộm vặt và lừa đảo kia, sao ta không giữ lại chứ?

Không cẩn thận!

Sau khi che mặt, Chu Đường đột nhiên nghĩ đến, nếu muốn biết tiền đã đi đâu, hình như cũng không khó?

Thế là, hắn kiểm tra ký ức của nguyên chủ một chút, chẳng mấy chốc đã tìm được đáp án!

Ôi chao…

Sau khi nhìn thấy đáp án, trong lòng Chu Đường cảm thấy rất khó chịu, không ngờ Chu tổ trưởng ban đầu lại tiết kiệm tiền lương, còn đi quyên góp cho cô nhi viện, đồng thời giúp đỡ mấy học sinh nghèo khó!

Hơn nữa, chuyện này đều được tiến hành bí mất, không có ai biết!

Chậc chậc…

Chu tổ trưởng, thật sự là một người tốt!

Kiểm tra những ký ức cảm động này, Chu Đường dần cảm thấy kính trọng, hắn bắt đầu hiểu rõ, tại sao mình lại xuyên qua đây!

Có phải đây chính là người tốt được báo đáp hay không?

Chu tổ trưởng chết đi, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi, vì vậy mới để mình xuyên qua, giúp hắn hoàn thành tâm nguyện?

Vậy ta không thể không nói, ông trời ngươi thật sự biết chọn người!

Được!

Chu Đường mặc niệm ở trong lòng, dù sao mình cũng lấy không một cái mạng, vậy mình cố mà làm, giúp đỡ Chu tổ trưởng hoàn thành tâm nguyện đi!

Vừa nhắc đến hoàn thành tâm nguyện, lúc này Chu Đường mới nhớ đến, tình huống gặp được ở cửa nhà Trình Hảo Khán hồi tối.

Không ngờ, Soái Quốc Đống lại thật sự có mờ ám, chẳng trách Chu tổ trưởng bỏ qua nhiều kẻ tình nghi như vậy không theo dõi, nhất định phải nhìn chằm chằm ông ta đấy!

Như vậy… Rốt cuộc ông ta có điều mờ ám gì chứ?

Có khi nào có liên quan đến vụ án “búp bê trên xe ô tô bị hỏng” vào hai mươi năm trước hay không?

Nghĩ đến chỗ này, Chu Đường đi tới phòng nhỏ ở phía sau, nhìn xuyên qua kính viễn vọng, thấy nhà Soái Quốc Đống ở phía đối diện đã tắt đèn nghỉ ngơi từ lâu, không có bất kì động tĩnh gì.

Chu Đường bắt đầu suy nghĩ, tiếp theo, có phải nên chủ động ra tay rồi không?

Căn cứ vào ký ức của mình, Chu Đường rất rõ ràng vụ án này tồn tại rất nhiều cản trở, dù sao có tổ chuyên án ở đây, nếu hắn tự tiện khởi động điều tra vụ án này, chắc chắn sẽ bị cấp trên phê bình, thậm chí là xử lý.

Nếu không, Chu tổ trưởng ban đầu cũng không trốn trong căn phòng này, làm việc bí ẩn như vậy.

Đương nhiên, Chu Đường cũng hiểu rõ, cấp trên không để tự mình điều tra, cũng có lo lắng của bọn họ.

Vụ án chưa giải quyết được khởi động lại cũng có nghĩa những người trong cuộc lại một lần nữa tiếp nhận thăm hỏi, mặc kệ là kẻ tình nghi, hay là người nhà của người bị hại, đều chịu sự ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.

Huống chi, vợ chồng Soái Quốc Đống là người nhà của người bị hại, lại là kẻ tình nghi.

Đã nhiều năm như vậy, bọn họ khó khăn lắm mới thoát ra khỏi nỗi đau, bây giờ lại bóc trần vết sẹo, hiển nhiên là một việc cực kỳ tàn nhẫn!

Điều tra thế nào cũng dễ nói, nhưng chẳng may điều tra sai, vậy tất nhiên hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Bởi vậy, Chu Đường cũng không dám hành động liều lĩnh, chỉ đang suy nghĩ, điều tra chiếc điện thoại kia của Soái Quốc Đống trước rồi lại nói sau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.