Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 4: Không được




Khẩu khí Đan Hải Minh mạnh mẽ khiến người ta nhận không ra đây là câu hỏi hay là lời khẳng định, Tiêu Ninh suýt chút nữa không kiềm chế được đem cháo phun hết ra, trợn to hai mắt nhìn người đối diện, mà đối phương vẫn cứ an nhàn đem phần cháo còn lại và vào miệng, nhận ra tầm mắt của hắn, cắn cắn muỗng, giương mắt nhìn.

Hai người nhìn nhau không nói gì, một lát sau, Đan Hải Minh sùng sục nuốt cháo, nhíu mày ồ một tiếng.

Cũng không biết tại sao.

Bộ dáng cậu ta cau mày rất dễ nhìn, có chút cảm giác như một thiếu niên còn chưa trãi qua dằn vặt của đời người, Tiêu Ninh không biết nói gì mới tốt, người này rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì trong đầu?

Âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, Tiêu Ninh hỏi, “Đan tiên sinh, cậu cả đêm không về nhà, có cần gọi điện thoại báo tin cho người trong nhà một chút không?”

Đan Hải Minh đơn giản trả lời, “Không cần.”

May mắn Đan Hải Minh cũng không có nhắc lại chuyện đêm hôm qua, Tiêu Ninh đang định đề nghị một lát nữa sẽ gọi taxi chở cậu ta về, Đan Hải Minh liền lên tiếng, “Này, chúng ta thương lượng đi, sau này sẽ còn cần anh ra mặt, cũng không phải giúp đỡ không công, tôi sẽ trả tiền theo giờ.”

Thật lâu sau mới có thể lý giải Đan Hải Minh bỗng dưng nói ra lời này là có ý gì, Tiêu Ninh mấp máy khóe miệng, “Đan tiên sinh, đừng nói giỡn.”

“Chuyện này có cái gì hay ho mà đùa giỡn?” Đan Hải Minh bỏ vào trong miệng một mảnh bích quy, hai tay khoanh lại trước ngực, hơi ngã về phía sau, “Sẽ không liên tục làm phiền anh, chỉ vài trường hợp đặc biệt, anh đến lộ diện một chút là được. Anh không phải còn đang độc thân sao?”

Kiềm chế bản thân phun ra lời quá khó nghe, Tiêu Ninh nhịn thật lâu mới ôn hòa nói, “Việc này cùng việc tôi còn độc thân không liên quan, tôi nghĩ rằng tôi không có cách nào đảm nhận công việc này.”

Ngậm bánh bích quy, ngoáy đầu lại, Đan Hải Minh hỏi, “Vậy thì không liên quan đến chuyện độc thân. Anh không đảm nhận được hay là không muốn?”

Rột cuộc vì không quen bị người khác tra hỏi đến cùng như vậy, Tiêu Ninh đành phải nói, “Đan tiên sinh, hay là anh đi tìm người khác đi, nhất định sẽ có người nguyện ý.”

Đan Hải Minh kiên quyết gạt bỏ, “Không tìm được.”

Tiêu Ninh hỏi ngược lại, “Bạn bè đâu?”

Đan Hải Minh không biểu tình trả lời, “Tôi ở đây không có bạn bè nào, cũng không có ai thích hợp. Đêm qua nhờ vương Hoa giúp đỡ, kết quả hắn tìm tới anh, cũng rất tốt. Anh so với hắn thích hợp hơn nhiều.”

Lời này của cậu ta khiến Tiêu Ninh ngẩn người, xem ra đám người kia cũng không phải bạn bè thân thuộc gì của Đan Hải Minh. Những người kia rõ ràng muốn cùng Đan Hải Minh rút ngắn quan hệ, những lời nói khép nép đêm đó có lẽ bởi vì cùng Đan Hải Minh quen biết trong thời gian không ngắn, nhưng hình như không biết ở chung với Đan Hải Minh như thế nào. Bây giờ nghĩ lại, Tiêu liền phát hiện có chút kỳ quái, “Những người trong công ty cậu đâu? Dù sao, cũng nên có vài người thân tín…”

“Phiền phức.” Đan Hải Minh mất hứng cắt ngang hắn, “Đừng nói nữa, muốn tìm một người vừa thuận mắt vừa thích hợp trong thời gian ngắn như vậy ở đâu ra? Tôi rất vội.”

Cậu nói cậu rất vội, vậy mà còn muốn tìm một người thuận mắt, là tìm người đóng giả hay tìm đối tượng hẹn hò a?

Chuyện này quả thật hết cách nói …

Tiêu Ninh bất đắc dĩ nở nụ cười, bởi vì có suy nghĩ nào đó chợt lóe lên, trong lòng đối với người tin tưởng bản thân như vậy có chút cảm động, bất quá chuyện này đối với hắn mà nói quả thật vượt xa tưởng tượng, nghĩ như thế nào cũng không thích hợp, “Vậy tôi thật sự không giúp được gì rồi.”

Đan Hải Minh nghe vậy, nhìn hắn một lúc, nuốt bánh bích quy, ngoài  dự đoán của Tiêu Ninh, không tiếp tục dây dưa nữa, “Vậy quên đi. Tôi phải đi.”

Vỗ vỗ tay để phủi bụi bánh, Đan Hải Minh đứng lên, nhìn qua cũng không có chút bực bôi nào, “Quần áo của tôi cũng không cần đâu, anh xem rồi xử lý đi.”

“Được…” Tiêu Ninh lịch sự cùng đứng lên, tiễn cậu ta tới cửa, “Đan tiên sinh, đi thong thả.”

Đan Hải Minh dứt khoát ra ngoài, cũng không quay đầu lại, chỉ tùy tiện đưa tay lên vẫy vẫy, bóng lưng biến mất ở góc rẽ thang máy. Tiêu Ninh đứng đó nửa ngày mới lấy lại tinh thần.

Người này thật kì lạ.

Thật không nhìn ra người này mở công ty, hay là làm cái gì? Có lẽ người trong nhà quăng tiền ra cho cậu ta chơi đùa? Vương ca cũng không biết nghĩ như thế nào mà lại đi làm việc cho cậu ta.

Suy nghĩ của Tiêu Ninh cũng không đặt ở trên người Đan Hải Minh được lâu, hắn đơn giản thu dọn một chút rồi ra ngoài giúp Lô Nham mua bữa sáng. Tin nhắn tối hôm qua, Lô Nham vẫn chưa trả lời, Tiêu Ninh dứt khoát mua hai loại thức ăn mà y thích, đi đường tắt, trước 11 giờ đã đến trước cửa căn hộ Lô Nham đang ở.

Ly tách trong khay trà vẫn nằm nguyên vị trí đêm qua, Tiêu Ninh đem đồ ăn đặt lên bàn, nhìn phòng ngủ Lô Nham, cửa vẫn đóng chặt, có lẽ vẫn chưa rời giường.

Kiểm tra lại thời gian lần nữa, ngủ quá lâu đối thân thể cũng không tốt, Tiêu Ninh đi tới gõ cửa, bên trong không trả lời, đành phải đẩy cửa đi vào, “Lô Nham? Rời giường.”

Vừa bước vào, hắn lập tức giật mình.

Trong phòng ngủ là hai thân ảnh đang nằm trên giường lớn, sàn nhà vung vải đầy quàn áo bị ném loạn xạ, hai con người vẫn còn chưa tỉnh ôm nhau ngủ, chăn gối ngổn ngang trên người bọn họ, có thể thấy được tay chân bọn họ đang quấn lấy nhau, thân thể dán chặt.

Một người trong đó chính là Lô Nham, âm thanh khi Tiêu Ninh bước vào đã làm kinh động đến y, không nhịn được xoa xoa trán, mang theo giọng điệu tức giận buổi sáng, “Làm gì a?”

Người còn lại là một thiếu niên xa lạ, hai tay vẫn còn đang ôm chặt cổ Lô Nham, lúc này bị ồn ào đánh thức, dụi đầu vào cổ Lô Nham, đem con mắt của chính mình che khuất ngủ tiếp.

Bầu không khí trong phòng ngủ vẫn còn đầy rẫy mùi vị ái tình. Một màn này đối với Tiêu Ninh không hề chuẩn bị trước mà nói là quá sức tưởng tượng, trong đầu hắn ong ong đau đớn, theo bản năng nói câu xin lỗi, kéo cửa nhanh chóng đóng lại.

Những năm gần đây, Lô Nham không ngừng đổi tình nhân, bất quá, Tiêu Ninh đều trách né nói đến chuyện này, càng cổ vũ Lô Nham thấy sắc quên bạn. Dù sao cũng biết đối phương đã là người trưởng thành rồi, chuyện nên làm sẽ không thể không làm, thế nhưng hôm nay, Tiêu Ninh mới lần đầu tiên ý thức chân chính, rõ ràng việc Lô Nham cùng người khác lên giường.

Cảm giác này tựa như từng trận từng trận thủy triều lớn bị dồn lại, đè ép Tiêu Ninh đến nỗi không thở được, cho nên hắn đều quên mất nên dựa theo thói quen ngày xưa nhanh chóng rời đi.

Mãi đến tận khi tiếng cửa phòng ngủ vang lên, Tiêu Ninh bừng tỉnh.

“Cậu đến rồi?” Lô Nham đi ra, cũng đã rửa mặt xong, ngay cả quần áo cũng mặc chỉnh tề, ngáp một cái ngồi bên cạnh Tiêu Ninh, “Sao rồi?”

Tiêu Ninh thở gấp một hồi, lập tức khôi phục biểu tình thường ngày, “Tôi nghĩ bạn trai nhỏ của cậu xế chiều hôm nay mới đến.”

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế.” Lô Nham xoa xoa mặt, “Không đêm qua cậu ấy đã đến, còn kéo theo hành lý trực tiếp tới tìm tôi, chắc muốn tạo niềm vui bất ngờ cho tôi đi.”

Không hỏi nhiều nữa, Tiêu Ninh cũng không muốn tiếp tục nghe chuyện này, “Cũng vừa vặn, tôi đem theo món ăn cậu đặc biệt thích, hai người các cậu ăn đi.”

“Không ăn, cậu mang đến đã bao lâu rồi, không tươi a, muốn ăn thì cậu ăn đi.” Lô Nham vô tình trả lời, xoay đầu đi, không tự chủ lộ ra dấu hôn trên cổ, “Hơn nữa tôi chuẩn bị dẫn cậu ta đi ăn gì đó ngon ngon, ngày đầu tiên cũng nên mời cậu ta đi ăn ngoài phải không.”

Tiêu Ninh cười cười, “Đúng vậy.”

Hai người đang nói chuyện thì có một người đẩy cửa đi ra, hắn mặc áo cánh hoa nhàn nhã cùng quần bò, da dẻ trắng nõn, ngũ quan thanh tú, mới tắm xong nên trên mặt còn nhìn ra được một tầng hơi nước, nhìn qua khí chất rất sạch sẽ, lại giống như một sinh viên chưa tốt nghiệp.

Cậu ta nhìn về phía Tiêu Ninh, trong ánh mắt mang theo chút hiếu kỳ, bước nhanh về phía Lô Nham hỏi, “Lô Nham, đây là bạn của anh sao?”

“Ừ, Hạ Ly, đây là Tiêu Ninh. Tiểu Ninh, đây là Hạ Ly.” Lô Nham thấy cậu ta đi tới liền đứng lên, cười vô cùng ôn nhu, vươn tay giúp cậu ta vén lên mái tóc trên trán, khôi phục lại nụ cười thân mật núc trước nặn nặn gò má của cậu ta, “Đã xong? Vậy đi thôi?”

Hướng Tiêu Ninh cười cười, Hạ Ly hỏi, “Tiêu Ninh có cùng chúng ta đi không?”

Lô Nham vẫn chưa trả lời, Tiêu Ninh vội vàng mở miệng, “Không cần, các cậu cứ đi đi. Tôi còn có chút chuyện phải xử lý.”

Nhìn hắn nháy nháy mắt, Lô Nham bộ dạng cưng chiều, biểu tình tươi cười ôm ôm Hạ Ly, “Chung quanh đây có những nhà hàng kiểu Nhật ăn cực kỳ ngon, không phải em rất thích ăn đồ ăn Nhật Bản sao?”

Hạ Ly hình như bởi vì Tiêu Ninh còn đang ở đây mà hành động thân mật như vậy có chút không thích ứng, sắc mặt hơi ửng hồng, nhưng vẫn không đẩy Lô Nham ra, có điều ngượng ngùng cười cười, “Anh vẫn còn nhớ sao?”

“Đương nhiên.” Lô Nham vô cùng nhanh chóng nhẹ nhàng chạm một cái vào môi của cậu ta, ôm cậu ta ra ngoài, quay đầu lại trầm mặc nhìn Tiêu Ninh nói, “Vậy chúng tôi đi trước.”

Hạ Ly cũng nhanh chóng quay đầu lại, “Tạm biệt.”

“Tạm biệt, đi chơi vui vẻ.” Tiêu Ninh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn bóng lưng của bọn họ cùng biến mất phía sau cánh cửa, ngẩn người, nhắm mắt lại xoa xoa trán, đột nhiên cảm thấy căn phòng này thực sự trống trãi đến đáng sợ, cũng nhỏ đến đáng sợ, chật chội đến nỗi hắn cảm thất vô cùng khó thở.

Không phải đã sớm nghĩ thông suốt rồi sao? Tại sao lúc này trái tim lại loạn nhịp như vậy?

Tiêu Ninh lúc này mới cười cười, đi tới cạnh bàn ăn lấy đũa, vừa bắt đầu ăn chén mì vằn thắn phủ đầy ớt, vừa gửi tin nhắn cho Vương Hoa.

“Mọi việc thuận lợi chứ? Chị dâu sinh con trai hay con gái vậy?”

Không ngờ Vương Hoa phản ứng rất vui vẻ.

“Thuận lợi, là một tiểu khuê nữ. Lần này thật cám ơn người anh em, Vương ca lần sau sẽ mời cậu ăn nhà hàng!”

Tiêu Ninh cũng không nhẫn tâm trách cứ hành vi của Vương Hoa đêm qua, ngược lại vô cùng mừng cho gã.

“Chúc mừng, khi nào có thời gian tôi nhất định sẽ ghé xem chị dâu và cháu gái một chút”

Vương Hoa nhắn tin nhắn dài, “Cái gì mà cháu gái, tôi sẽ để con bé nhận cậu làm cha nuôi. Chị dâu câu vẫn chưa ra viện đâu, cậu trước tiên đến thăm nàng chút đi, sau đó đến nhà tôi. Đúng rồi, chuyện đêm qua đã xong rồi đi?”

Cái gì gọi là đã xong… chuyện này có thể xong sao?

Tiêu Ninh cười cười, “Không chút sơ suất, chuyện gì cần giải quyết tôi đã giải quyết vô cùng tốt.”

“Vậy thì tốt, ai, tôi biết cậu mà làm thì nhất định sẽ ổn thỏa. Nếu được vậy thì thời điểm tôi nói chuyện với Đan tổng sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Bởi vì gã đột nhiên nhắc lại, tâm tư Tiêu Ninh trầm xuống, nhớ tới chuyện ban sáng, do dự không biết có nên nới chuyện với Vương Hoa về việc Đan Hải Minh muốn cùng cậu “Thương lượng” hay không. Kỳ thực, hắn cảm thấy bản thân thực sự không thích hợp, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà nói, bộ dáng hắn quả thật không kém, nhưng lại không đến nỗi khiến ai ai cũng kinh diễm, khí chất và khả năng giao tiếp cũng không thể coi là xuất sắc, không như Hạ Ly kia…

Trong lòng bất tri giác cứng đờ.

Cảm giác này giống như đã từng gặp qua, rất giống với thời điểm lần đầu tiên Lô Nham nói cho Tiêu Ninh biết đối tượng y giao du là nam nhân. Chỉ là khi đó Tiêu Ninh chỉ cảm thấy tim đập đến không không thể kiểm soát được, thiếu chút nữa đã nói ra lời không nên nói.

… Nếu lúc đó nói, thì bây giờ sẽ như thế nào đây?

Sau đó Lô Nham cùng người nam sinh kia bảo trì quan hệ yêu đương hơn hai tháng. Rồi nói với Tiêu Ninh: Nha, thì ra cảm giác cùng nam nhân giao du chính là thế này a, cũng không đặc biệt gì.

Tiêu Ninh nghĩ tới đây, lại nghĩ đến người lớn nhà Lô gia, đột nhiên có cảm giác rất may mắn. Hắn ăn xong mì vằn thắn, cay đến mức không chịu được, lập tức kéo qua cơm cà ri, nhanh chóng ngậm một ngụm, bên trong miệng là cảm giác bỏng rát cay xé, cũng không quan tâm cơn dạ dày đang giằn xéo, từng miếng từng miếng ăn hết bát cơm nhạt như nước ốc không chừa chút nào.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Ninh: “Tại sao không tìm được người nào?”

Đan Hải Minh: “Bởi vì tôi đẹp tai xuất sắc đến nỗi không có bạn.”

Tiêu Ninh: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.