Thiên Ảnh

Quyển 2 - Chương 78: Lời hứa chính thức




Dịch giả: Hoàng Oanh Hay Hát

"Ông tin tôi như vậy à?" 

Lục Trần yên lặng hồi lâu, sau đó nhẹ giọng hỏi một câu.

Thiên Lan chân quân nói: 

"Yêu nhân Ma giáo xảo trá như hồ ly, lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu, nhưng nếu ta còn sống một ngày nào thì tuyệt đối không để Ma giáo làm bậy, ngoài ta ra, ta chỉ tin có một mình cậu."

"Tôi không muốn đi." 

Lục Trần nói.

Thiên Lan chân quân nhíu mày một cái, hỏi: 

"Vì sao?"

Lục Trần ngẩng đầu nhìn hắn, nói: 

"Trong mười năm này, mỗi khi Hắc hỏa thiêu đốt, tôi đã cảm thấy sống chán lắm rồi, khổ hơn cả chết, sau đó lại nghĩ tới những chuyện tôi làm lúc trước, phong đao sương kiếm, máu tanh đầy tay, có lúc tôi tự hỏi, mình làm những việc này có ý nghĩa gì hay không?"

"Vì chúng sinh trong thiên hạ, vì chính nghĩa của chính đạo?" 

Trên mặt Lục Trần có vẻ thê lương, nói: 

"Những lời này ông nói với tôi từ khi tôi còn nhỏ, tôi tin ông, cũng đi làm theo ông bảo. Nhưng bây giờ, tôi lại thấy nó chẳng có ý nghĩa gì nữa cả."

Hắn nhìn Thiên Lan chân quân, gằn từng chữ, từng chữ nói: 

"Chúng sinh trong thiên hạ và chính nghĩa của chính đạo có liên quan gì tới tôi?"

"Tại sao tôi lại phải vì những người không quen biết đó đi liều mạng, đi chịu khổ?" 

Lục Trần lẳng lặng nhìn Thiên Lan chân quân, nói: 

"Đừng nói là tôi, ông có muốn làm vậy không? Những năm gần đây, Chân Tiên minh tung ra nhiều sức lực trấn áp Ma giáo, nhưng những thế lực khác thế nào? Mọi người có ở trong tình trạng nay sống mai chết đâu, bao nhiêu người cười nhạo ông ở sau lưng, nói ông không thích sống cuộc sống thần tiên, thích tự làm khổ mình. Không những như vậy, chỉ sợ còn có vô số người oán hận ông, không chịu dốc sức cho ông, vì ông cản con đường tài lộ của họ, thậm chí trong đó còn có cả mấy người có địa vị chân quân nữa ấy."

Thiên Lan chân quân thở dài, nói: 

"Cậu nói những việc ta dốc sức làm không được người khác cám ơn hay sao?"

"Đúng vậy."

Lục Trần nói: 

"Ông cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ? Lấy thân phận của ông hiện giờ, địa vị cao, cảnh giới cũng cao, người trong Ma giáo có ngông cuồng hơn nữa cũng không dám đối nghịch với ông, không dám tùy tiện trêu chọc ông, mà cho dù họ gieo họa khắp thiên hạ cũng đâu có liên lụy tới ông. Không đúng sao?"

Thiên Lan chân quân trầm mặc, một lát sau bỗng nhiên cười nói: 

"Cậu nói hình như cũng có chút đạo lý."

Lục Trần nói: 

"Có chứ."

Thiên Lan chân quân nói: 

"Cậu nói xong chưa?"

"Nói xong rồi."

Thiên Lan chân quân suy nghĩ một chút, nói:

"Tiểu Lục, cậu hãy nghe ta nói. Đại trượng phu sống ở trong thiên địa, đừng nên tính toán so đo, phải mở rộng tầm mắt và nghĩ tới chuyện: Vì thiên địa lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, kế thừa tuyệt học thánh nhân, mở ra thái bình vạn thế..."

"Ông đi lừa quỷ đi!" 

Lục Trần mắng: 

"Đầu trọc chết bầm, ông chém gió cái gì, ông là một người béo tốt mà sao nói những lời ngu xuẩn như lợn vậy. Mấy câu nói này có ý gì ông có hiểu không, đại khái nó tạo ra cảm giác vĩ đại, cảm giác đặc biệt lợi hại, mang tới tâm trạng lâng lâng cho bản thân, thấy mình là đấng cứu thế? Tôi nói với ông câu này, đừng có làm bộ với tôi, đi lừa gạt mấy tên hủ nho đọc sách đi!"

Thiên Lan chân quân không tức giận, cười nói: 

"Tính khí gần đây không được tốt nha. Những đạo lý lớn đường hoàng đó, mười năm trước ta đã nói với cậu rồi, giờ trông có vẻ không muốn nghe nữa nhỉ?"

Lục Trần nói: 

"Không nghe, nghe phiền lắm!"

"À... Vậy chúng ta đổi cách nói, cậu sống hưởng thụ cuộc đời, ta với cậu đều sống trên thế gian luôn có một số chuyện phải làm. Đại trượng phu một bầu nhiệt huyết, vì thiên hạ chúng sinh... á à, cậu chỉ tay vào ta là có ý gì?"

Lục Trần cười lạnh một tiếng, thu hồi ngón giữa thẳng đứng, nói: 

"Đầu hói chết tiệt, đừng nói với tôi những lời nhảm nhí này nữa, có tin lão tử nhổ nước miếng vào ông không!"

Thiên Lan chân quân sờ cái đầu trọc của mình một cái, có chút lúng túng, ngay sau đó cười nói: 

"À... Thói quen đấy. Cậu biết đấy, ở Chân Tiên minh, cả ngày ta phải đi dụ dỗ những người trẻ tuổi đầu óc đơn giản bán mạng cho thiên hạ chúng sinh, chính nghĩa của chính đạo, không nói như vậy không được..."

"Cút đi!" 

Lục Trần không khách khí chút nào cắt ngang lời của lão, nói: 

"Rốt cuộc có nói sự thật hay không? Lừa tôi bán mạng cho ông mười năm rồi, tôi còn chưa tính, bây giờ nếu không nói thì tôi đi."

"Nói gì?"

"Nói tiếng người! Ông cho tôi một lý do, tại sao chúng ta vốn dĩ có thể sống thoải mái mà lại phải đi liều chết với đám Ma giáo hung ác kia?"

"Không nói có được hay không?"

"Không được!"

"Ầm!" 

Đột nhiên có một tiếng nổ lớn, hóa ra là Thiên Lan chân quân vung tay tung ra một chửng, vỗ xuống mặt đất nơi lão ngồi.

Nhất thời, chỉ thấy một tiếng nổ như rồng ngâm hổ gầm, mặt đất chấn động, khe nứt giăng đầy, lan ra bốn phía, vô số đá vụn tung bay trên không trung.

"Được, nói thì nói!"

Thiên Lan chân quân thu nụ cười, óa trên người không gió tự động tung bay, khí thế bản thân tăng vọt như thần, như ma, khiến cho người khác có cảm giác lão là nhân vật đỉnh thiên lập địa.

Chỉ nghe lão lớn tiếng quát: 

"Con mẹ nó, lão tử đã sớm không vừa mắt với đám Ma giáo ngu xuẩn này rồi!"

Tiếng thết này như sấm chớp nổ vang trên không trung, mây đen đảo lộn, thiên địa biến sắc, tiếng ầm ầm truyền đi rất xa, khiến cho gió nổi mây vần trong Hoang cốc. Tiếng nói vang vọng vào vách đá, lặp đi lặp lại nhiều lần.

※※※

Lục Trần cau mày lắc lắc đầu, hai cái lỗ tai vẫn còn ong ong, thậm chí ngay cả đầu óc cũng đau đớn, có thể thấy tiếng gầm của Hóa Thần chân quân có uy lực đáng sợ tới mức nào.

Một lát sau, đợi tiếng ong ong trong đầu hết hẳn, hắn mới ngẩng đầu nhìn Thiên Lan chân quân một cái, vẻ mặt có chút cổ quái, hỏi: 

"Chỉ vì cái này?"

Thiên Lan chân quân xụ mặt, hừ lạnh một tiếng, nói: 

"Cái đám ngu xuẩn này suốt ngày gây chuyện, luôn miệng thao thao nhất thống tam giới, liều mạng gây chuyện khiến cho người ta không được bình an. Lão phu còn sống chỉ thích thiên hạ thái bình, thích bầu trời trong xanh, thích chúng sinh an cư lạc nghiệp, ta ngồi bên trên dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn chúng sinh trong thiên hạ, đạt lấy đại đạo thần tiên. Kết quả là bị bọn này làm cho phiền chết, khiến ta không thoải mái, lão tử có nên dồn họ vào chỗ chết hay không?"

Lục Trần nhìn đầu trọc mập mạp một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: 

"Mười năm không gặp, sao ông trở nên thô bỉ vậy, đâu còn chút khí phái của Hóa Thần chân quân cơ chứ?"

Thiên Lan chân quân "phì" một tiếng, nói: 

"Còn không phải bị tên nghịch đồ như cậu chọc tức à!"

Lục Trần khoát khoát tay, nói:

"Đừng nói như vậy, năm đó ông đã chính miệng nói với tôi, việc tôi trà trộn vào Ma giáo đã khiến ông không thể nhận tôi làm đồ đệ, dù tôi có chết trước mặt ông cũng là tự sinh tự diệt."

Thiên Lan chân quân ngẩn ra, đột nhiên trầm mặc, một lát sau mới thở dài, thấp giọng nói: 

"Cậu nhớ rõ vậy à."

Lục Trần không trả lời, chỉ nói: 

"Hãy bớt nói nhảm đi, lần này tôi bán mạng giúp ông có lợi ích gì?"

Thiên Lan chân quân cười nói: 

"Tuy nói lão phu không vừa mắt Ma giáo, nhưng diệt trừ Ma giáo là trách nhiệm của chính đạo, cậu đột nhiên mở miệng muốn lợi ích, như vậy không tốt lắm đâu?"

Lục Trần khịt mũi coi thường, nói: 

"Có hay không?"

"Có." 

Thiên Lan chân quân thần sắc đoan chính, bắt đầu ngồi thẳng, trầm ngâm nhìn vào Lục Trần, trầm giọng nói: 

"Lão phu cả đời này ngoài cậu ra thì không còn truyền nhân, xong chuyện này ta sẽ để cậu nhận tổ quy tông, bái làm môn hạ Côn Luân ta."

Lục Trần hừ một cái, không lên tiếng.

"Sở học của ta sẽ truyền hết cho cậu, cả đồ vật cũng vậy."

"Trước kia cậu chịu khổ sở, việc này ta cũng áy náy lắm. Sau chuyện này, cậu sẽ rời khỏi bóng tối, quang minh chính đại đứng trong ánh sáng, từ nay hãnh diện làm một đệ tử danh môn chính phái. Côn Lôn là môn phái đã năm ngàn năm, chỉ cần sau này cậu có thực lực, lão phu sẽ toàn lực giúp cậu lên chức, giao đại phái này vào trong tay cậu!"

Nói đến chỗ này, Thiên Lan chân quân bỗng nhiên đứng lên, trông cao hẳn hơn so với người thường, thân hình kỳ vĩ, khí thế giống như núi non, gằn từng chữ nói: 

"Như vậy được không?"

Lục Trần nhíu mày một cái, vẫn không nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.