Thích Ta Khó Lắm Sao

Chương 36




Úc Tử Tịnh từ phòng bếp đi ra, Cận Sương đã uống ba chai bia, mặt nàng đã không còn như thường ngày, mà là lộ ra ửng đỏ, nhìn người thì sóng mắt lưu chuyển, giống như cất giấu điểm điểm tinh tinh, đang phát sáng.

Úc Tử Tịnh liếc nhìn liền bỏ qua một bên, nàng lấy chai bia trên tay Cận Sương xuống, nói với nàng: "Ăn cơm đi."

Cận Sương nhàn nhạt ' ân ' một tiếng nhỏ rồi đến trước bàn ăn, Úc Tử Tịnh làm ba món một canh, chỉ là món ăn, nhìn rất quen thuộc, Cận Sương ngồi xuống, vừa uống bia xong đầu lưỡi có chút chát chát.

Úc Tử Tịnh đưa đũa cho nàng, lại đi đến trước tủ lạnh, vốn định lấy chút đồ uống, nghĩ đến tâm tình Cận Sương không tốt, lại cầm mấy chai bia đến trước bàn ăn, cùng Cận Sương nói: "Uống đi, đêm nay ta bồi ngươi."

Cận Sương thấy nàng như vậy, trong lòng không lý do tức giận, từ trên tay nàng cầm lấy chai bia, một tay mở ra sau đó đặt ở một bên, bắt chuyện cùng Úc Tử Tịnh: "Tới dùng cơm."

Coi như muốn mua say, cũng không thể để cái bụng rỗng, dạ dày sẽ bị đau, Cận Sương cho phép nàng uống say, thế nhưng tuyệt đối không cho phép nàng chà đạp thân thể mình.

Trên tay Úc Tử Tịnh ôm mấy chai đặt ở bên cạnh bàn ăn, nàng ngồi xuống bên cạnh Cận Sương, tận lực giống như không có chuyện gì xảy ra nói: "Ăn cơm trước."

Hai người câu được câu không trò chuyện, Úc Tử Tịnh uống rượu cũng không quá nhiều, ngược lại là Cận Sương, ăn một miếng liền uống hai ngụm bia, qua một hồi trước mặt nàng chất đầy chai bia rỗng, bản mặt của nàng trước sau như một, trầm mặc uống rượu, sầu não uất ức.

Úc Tử Tịnh tình cờ cùng nàng chạm cốc, nhìn nàng chỉ lo uống bia, Úc Tử Tịnh hỗ trợ gắp rau, tận lực để Cận Sương ăn nhiều một chút, lót lót dạ dày.

Một bữa cơm tối, ăn hơn một giờ đồng hồ, lúc kết thúc đầu Úc Tử Tịnh có chút hỗn loạn, trước mặt hai người đều thả không ít chai rỗng, Cận Sương mặt mày hồng thấu, ánh mắt nhìn người mê ly, không tập trung.

Toàn bộ phòng khách chỉ có âm thanh từ trong tivi tình cờ truyền tới, ngồi ở trên bàn cơm hai người đều rất trầm mặc, Úc Tử Tịnh đem đầu tựa ở trên bàn cơm, lầm bầm nói: "Cận Sương, có phải là ngươi rất yêu thích Lâm tiểu thư a."

Nàng hoàn toàn không còn hờ hững như bình thường, câu hỏi còn mang theo cảm giác làm nũng, con mắt chăm chú nhíu mày nhìn vẻ mặt của Cận Sương, chỉ thấy Cận Sương sửng sốt một chút, quay đầu nhìn nàng, nở nụ cười nói: "Ngươi nói cái gì? Ta yêu thích Lâm tiểu thư?"

Úc Tử Tịnh vung tay lên: "Quên đi, không muốn nói cái này."

Cận Sương nhưng không buông tha nàng, kéo cánh tay nàng lại: "Tử Tịnh, ngươi biết ngày đó ta nhìn thấy gì không?"

Đầu Úc Tử Tịnh đã không còn tỉnh táo, nàng há mồm liền nói: "Không phải là bác sĩ Kỳ hôn Lâm tiểu thư ư."

Nàng nói quá tùy ý, tựa như cùng mình không hề có một chút quan hệ, Cận Sương ý thức hỗn độn phản ứng lại không đúng, âm điệu của nàng bất ổn hỏi: "Tử Tịnh, ngươi đều không ngại sao?"

Úc Tử Tịnh kinh ngạc nhìn nàng, tỉnh tỉnh: "Ta tại sao phải chú ý?"

Cận Sương khẽ cắn răng, nói ra: "Ngươi không phải yêu thích bác sĩ Kỳ sao?"

Úc Tử Tịnh nghe lời nói của Cận Sương xong phút chốc cười ra tiếng, nàng dùng ngón tay đâm đâm vào đầu Cận Sương, ra sức, sau đó nói: "Cận Sương, ngươi có phải là uống say, ta lúc nào yêu thích bác sĩ Kỳ?"

Cận Sương bị câu hỏi của nàng làm sững sờ, đúng vậy, từ đầu đến cuối, Tử Tịnh đều chưa từng nói qua cảm thụ của chính nàng đối với bác sĩ Kỳ, đều là nàng tự đoán mò, lung tung.

Cho nên nàng không thích bác sĩ Kỳ?

Cận Sương còn cảm thấy có chút không chân thực, nàng hoài nghi là chính mình uống quá nhiều rồi bắt đầu sản sinh ra nghe nhầm, nàng dùng sức lôi kéo cánh tay của Úc Tử Tịnh, ánh mắt quay về nàng: "Tử Tịnh, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa."

Úc Tử Tịnh không rõ vì sao, cho là Cận Sương uống nhiều rồi, nàng tính trẻ con miết đầu, trừng mắt với Cận Sương, nhô miệng lên nói rằng: "Ta nói, ta không thích bác sĩ Kỳ a."

Nàng nói xong mới phản ứng lại, nhìn Cận Sương: "Không đúng —— ta tại sao muốn yêu thích bác sĩ Kỳ?"

Cận Sương trương há mồm, đột nhiên không biết nên nói cái gì, vì lẽ đó là nàng hiểu lầm, kỳ thực Tử Tịnh cùng bác sĩ Kỳ không có gì?

Vì lẽ đó, ngày đó Kỳ Phù biết rõ Tử Tịnh ở dưới lầu còn hôn Lâm tiểu thư?

Là bởi vì hai người các nàng căn bản không có quan hệ gì?

Cận Sương cảm giác lúc trước mình vẫn còn đang ở trong ngõ cụt, không nghĩ tới ở cuối ngõ cụt đột nhiên liền với một cái đại lộ khác, nàng đứng ở cuối ngõ cụt, có chút mờ mịt.

Úc Tử Tịnh uống rượu say tuy rằng không nháo, thế nhưng cũng không thành thật, giờ khắc này nàng vẫn còn có chút ý thức, nhìn bộ dạng thẫn thờ của Cận Sương, nàng di động ghế, ngồi ở trước mặt Cận Sương, dùng sức ôm lấy gò má của Cận Sương, làm cho nàng nhìn mình.

Nàng nói: "Cận Sương, Lâm tiểu thư còn yêu thích bác sĩ Kỳ."

Nói cách khác, chính là đối với ngươi vô vị!

Đầy đầu Cận Sương vẫn là câu nói kia, ta không thích bác sĩ Kỳ, nàng khẽ cười thành tiếng, Úc Tử Tịnh nhíu mày, bất mãn nhìn nàng: "Cận Sương —— "

Lời còn không nói ra, Cận Sương đột nhiên đứng lên, kéo Úc Tử Tịnh một cái, đưa tay liền ôm lấy bả vai nàng, Úc Tử Tịnh không đứng thẳng được, loạng choà loạng choạng tựa ở trong lòng Cận Sương, ngón tay nàng còn đang chỉ chỉ ở trước mặt, cũng không có khí lực để nói chuyện.

Cận Sương tuy rằng không có say khướt, thế nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nàng so với Úc Tử Tịnh uống nhiều hơn nhiều, hơn một nửa trên cái bàn này đều là tiến vào bụng nàng.

Hai người ở trong phòng khách ôm nhau, Cận Sương đỡ lấy thân thể của Úc Tử Tịnh, bản thân nàng cũng có chút bất ổn, muốn đem Úc Tử Tịnh đi vào trong phòng, hai người ở cửa bị vướng vào khuông cửa, Úc Tử Tịnh suýt chút nữa ngã chổng vó, Cận Sương nhanh tay kéo nàng vào trong lòng.

Phòng ngủ rất nhỏ, một cái giường một ngăn tủ, còn có một bàn trang điểm, Cận Sương đỡ Úc Tử Tịnh xuyên qua bàn trang điểm, cửa phía sau xoạt xoạt một tiếng đóng lại, trong phòng nhất thời tối hề hề, Cận Sương buông Úc Tử Tịnh ra, nói với nàng: "Tử Tịnh, ta đi mở đèn."

Nhưng Úc Tử Tịnh lại trở tay ôm eo nhỏ của nàng, không có một tia sẹo lồi, tinh tế lại căng thẳng, nàng mơ hồ không rõ nói rằng: "Cận Sương, đừng sợ, ta sẽ dẫn ngươi về nhà."

Cận Sương chuẩn bị rời đi, thân thể nhất thời không thể động đậy, Úc Tử Tịnh thuận thế ôm nàng đồng thời cũng ngã lên giường lớn ở phía sau, cả người nàng chôn ở trong ngực Cận Sương, mềm mại làm cho nàng theo bản năng dụi lại dụi, Cận Sương nhất thời căng thẳng muốn đứng dậy, nguyên bản đã uống say, giờ khắc này sao có thể chịu được Úc Tử Tịnh vặn vẹo ở trên người nàng.

Hai người da thịt đụng vào nhau rất nhanh liền nóng rực lên, Úc Tử Tịnh tắm xong chỉ mặc áo ngủ, một trận vặn vẹo vừa rồi, làm khăn mặt trên đầu rơi mất, tóc ướt buông xuống cánh tay của Cận Sương, không cảm thấy mát mẻ, ngược lại càng làm cho nàng cảm thấy khô nóng.

Úc Tử Tịnh có chút oi bức, nàng đưa tay gỡ bỏ cổ áo của mình, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn, còn có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, con mắt Cận Sương cấp tốc bị nhuộm đỏ, nàng đứng dậy liền muốn rời đi, Úc Tử Tịnh giống như biết nàng muốn làm gì, giơ tay liền kéo nàng lại, vô cùng đáng thương nói rằng: "Cận Sương, ngươi muốn đi đâu?"

Cận Sương nhìn nàng như vậy chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, âm thanh của nàng khàn khàn nói: "Tử Tịnh, ngươi uống say."

Úc Tử Tịnh lắc đầu, nắm chặt cổ tay nàng: "Mới không có, ngươi đêm nay làm sao không cùng ta hôn nhẹ a."

Nàng nói xong liền tiến lên trước, Cận Sương vội vàng đứng lên, Úc Tử Tịnh còn đang nắm cổ tay nàng, bị nàng kéo bật người dậy, quỳ ở trên giường, Cận Sương muốn quay đầu bước đi, lại không nỡ thương tổn Úc Tử Tịnh, trên trán đã xuất ra giọt mồ hôi nhỏ, ý thức cũng càng ngày càng yếu mỏng.

Úc Tử Tịnh nhìn Cận Sương dừng lại bất động, nàng giống như xà từ sau lưng Cận Sương sát gần kề nàng, bám vào bên tai nàng nhẹ giọng nói rằng: "Cận Sương, ngươi hôn nhẹ ta có được hay không?"

Lý trí Cận Sương miễn cưỡng duy trì trong nháy mắt vỡ vụn, nàng căng thẳng thân thể, xiết chặt song quyền, đầu cũng không dám quay lại: "Tử Tịnh, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?"

Úc Tử Tịnh rên một tiếng, giống như một đứa nhỏ, trong bóng tối, nàng chuẩn xác tìm được gò má của Cận Sương, nhẹ nhàng hôn một cái, cuối cùng xuyên qua nguyệt quang chăm chú nhìn vào đôi môi mỏng kia, tựa như đang trầm tư, Cận Sương thấy nàng rốt cục yên tĩnh, nàng thở một hơi, kêu lên: "Tử Tịnh —— "

Lời còn lại đã bị Úc Tử Tịnh ngậm ở trong miệng, vò nát theo nụ hôn đồng thời ăn vào bên trong bụng.

Đầu óc Cận Sương nổ ầm một tiếng, hai tay nàng run rẩy, không biết nên đặt ở vị trí nào, Úc Tử Tịnh lôi kéo cổ nàng, cắn đầu lưỡi của nàng, nàng hôn rất trúc trắc, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng mà đòi lấy.

Rõ ràng không nên tiếp tục, nhưng Cận Sương không khống chế được chính mình nữa.

Tay nàng leo lên trên vai của Úc Tử Tịnh, dùng sức hận không thể vò nát nàng, Úc Tử Tịnh bị đau nhíu lông mày, muốn lùi bước, nhưng Cận Sương không cho nàng cơ hội rời đi, ngay lúc nàng muốn chạy trốn, mạnh mẽ nhắm mắt hôn xuống.

Đầu lưỡi nô đùa, gắn bó quấn quýt, Cận Sương đỡ thân thể Úc Tử Tịnh chậm rãi mềm nhũn, ngón tay nàng xuyên qua áo ngủ mỏng manh tham nhập vào bên trong, mở ra nút buộc.

Cận Sương hôn từ dưới cằm hôn đến cái cổ thon dài của nàng, mùi sữa tắm thơm ngát giống như sự thúc dục mãnh liệt nhất, tình, thuốc, làm cho nàng trong nháy mắt liền lạc lối, chỉ muốn trầm luân.

Úc Tử Tịnh hô hấp dồn dập, nàng có thể cảm giác được hàm răng của Cận Sương đang ma sát ở cổ của mình, cái cảm giác đâm hơi nhói quá mãnh liệt, làm cho nàng không nhịn được ôm Cận Sương, trong miệng tràn ra kêu r3n.

Cận Sương nghe được âm thanh, vội vàng dừng tay lại, nàng ngẩng đầu, không biết là do rượu hay là tình, đã muốn nhuộm đỏ hai con mắt mang theo ẩn nhẫn, nàng tiến đến bên tai Úc Tử Tịnh nói: "Tử Tịnh, ta là Cận Sương."

Úc Tử Tịnh cắn môi, nhất quán hờ hững trên mặt có chút không rõ, nàng sững sờ nhìn Cận Sương, giống như đang ngẫm nghĩ nàng vừa rồi làm cái gì.

Cận Sương nhìn nàng không còn nhã trí của thường ngày nữa, giờ khắc này nàng ở dưới thân tràn đầy xấu hổ, Cận Sương đầu óc không rõ ràng nói rằng: "Tử Tịnh, ta là Cận Sương, ngươi còn muốn ta tiếp tục không?"

Úc Tử Tịnh nghe hiểu câu nói này, cười ra tiếng: "Cận Sương, chúng ta tiếp tục hôn nhẹ không?"

Cận Sương hô hấp cứng lại, phải hoặc không phải, nàng đều không nói ra được, Úc Tử Tịnh cũng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp dâng lên môi thơm, dọc theo dưới cằm Cận Sương trực tiếp hôn đến xương quai xanh, còn dùng răng cắn xé, thầm thì trong miệng: "Cận Sương, ngươi vừa rồi cắn ta đau quá a."

Ý thức đang phản kháng, thế nhưng thân thể lại quá thành thực.

Cận Sương biết rõ ràng giờ khắc này nên đẩy nàng ra, nhưng hai tay lại không khỏi nắm chặt thêm hai vai của Úc Tử Tịnh, lúc tiếp xúc với da thịt lộ ra ở bên ngoài, trong long nàng lại bốc lên vô số ngọn lửa, làm sao cũng không ép xuống đi.

Trong phòng, quần áo rối loạn một chỗ.

Màn đêm thăm thẳm.

Lâu dài âm thanh đứt quãng vang lên, thân ngâm kiềm nén, ngâm xuyên thấu qua cửa sổ, phiêu đi ra bên ngoài.

Nguyệt quang nhuộm màu xấu hổ, trốn đến sau vầng mây.

Say rượu lúc nào cũng làm người nhức đầu, nhưng Úc Tử Tịnh sau khi say rượu không chỉ có đau đầu, còn đau toàn thân, nàng mở mắt liền nhìn thấy sườn mặt tinh xảo của Cận Sương, nàng sửng sốt một chút, ý thức rất mau liền trở lại.

Tối hôm qua, các nàng uống rượu.

Hơn nữa uống rất nhiều.

Mấu chốt nhất chính là, nàng mơ hồ nhớ được bản thân quấn quít lấy Cận Sương, không cho nàng đi, còn muốn hôn nhẹ.

Úc Tử Tịnh bán nằm ở trên giường, tỉnh táo lại, nếu không có được ngày thường tu dưỡng, đã sớm muốn táo bạo mắng người, nàng làm sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt như vậy!

Trong phòng thời gian tí tí tách tách liên tục qua đi lại, Úc Tử Tịnh hơi ngửa đầu liền có thể nhìn thấy dung nhan ngủ say của Cận Sương, ngũ quan tinh xảo giống như tác phẩm điêu khắc, hai con mắt nhắm, thần thái tự nhiên, tình hình như vậy không thể quen thuộc hơn được, trước đây các nàng ngủ cùng một chỗ, vô số lần tỉnh lại đều có màn này.

Nhưng một mực hiện tại lại không giống nhau.

Úc Tử Tịnh không cần vén chăn lên cũng có thể biết hai người dưới chăn đều là tr@n trụi, tầm mắt của nàng quét qua một bên, một bên mép giường còn mang theo nội y màu xanh lam, nàng xưa nay không có nội y màu sắc này, khẳng định là Cận Sương.

Tối hôm qua tất cả đều ở trong đầu chạy qua một lần, Úc Tử Tịnh ảo não hận không thể nện đầu mình, lại lo lắng động tác quá lớn, làm Cận Sương tỉnh lại, nàng chỉ có thể chậm rì rì xuống giường.

Ở sau lưng, nàng vừa mới đi, Cận Sương liền mở mắt ra, kỳ thực thời điểm Úc Tử Tịnh tỉnh lại nàng đã tỉnh rồi, thế nhưng sợ Tử Tịnh cảm thấy lúng túng, nàng mới giả bộ ngủ.

Mà Tử Tịnh trong ngày thường là một người tỉ mỉ như vậy, lại không có phát hiện ra nàng dị thường.

Có thể thấy được chuyện xảy ra tối hôm qua, xác thực doạ đến nàng.

Úc Tử Tịnh khoác áo ngủ đến phòng vệ sinh, đứng trước gương, nhìn chính mình trong gương trên người tràn đầy hồng ngân, đặc biệt nghiêm trọng nhất là nơi cổ, dấu vết hàm răng cắn xé rất rõ ràng, đủ để chứng minh các nàng đã từng điên cuồng cỡ nào.

Nàng buồn bực đem áo ngủ che khuất toàn thân, rón rén chạy vào trong phòng lấy một bộ nội y ra mang đi, thấy người trên giường vẫn còn ngủ say, nội tâm Úc Tử Tịnh dâng lên cảm thụ phức tạp.

Nàng có tính là thừa dịp người gặp nguy hay không?

Tối hôm qua, Cận Sương đều đã muốn đi, nàng còn nhất định phải quấn quít lấy nàng, không cho nàng rời đi, còn nhân lúc nàng uống say dụ dỗ nàng, quá đáng thẹn.

Úc Tử Tịnh ôm nội y trở lại trong phòng vệ sinh, vội vội vàng vàng mặc vào, trong đầu trống rỗng, nàng không chút nào cảm giác được thân thể đau đớn, chỉ cảm giác cách làm của mình quá làm người buồn nôn.

Cận Sương —— có thể hay không hận nàng?

Úc Tử Tịnh ngồi ở trên bồn cầu suy nghĩ lung tung, ngoài cửa, Cận Sương đang đi qua đi lại, nàng liên tiếp nhìn về phương hướng phòng vệ sinh, rất muốn gõ cửa, nhưng lại không biết ý nghĩ của Tử Tịnh, tối hôm qua nàng uống say như vậy, nói chuyện hoàn toàn là vẻ say rượu, nhưng nàng không chỉ không ngăn cản.

Còn đem nàng đánh gục.

Cận Sương ở cửa do dự, Úc Tử Tịnh ở trong phòng vệ sinh quấy nhiễu, ngoài cửa tiếng chuông báo thức vang lên, Úc Tử Tịnh bổng nhiên ngẩng đầu, bước nhanh đi tới cửa, mở cửa, còn chưa đi ra đã nhìn thấy Cận Sương đang đứng ở ngoài cửa.

Hai người lúng túng đối diện, Úc Tử Tịnh căng thẳng đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mở miệng nói: "Sớm."

Cận Sương hai tay nắm chặt, tâm thình thịch nhảy lợi hại, cổ họng nàg lạnh lẽo, cũng trả về nói: "Sớm."

Úc Tử Tịnh tránh ra một vị trí: "Vào đi thôi."

Cận Sương: "Ừm."

Nghe được phía sau vang lên tiếng đóng cửa, Úc Tử Tịnh phun ra một hơi, cấp tốc đi tới phòng ngủ, tắt chuông báo, trong tầm mắt, chăn ngổn ngang, quần áo rơi trên sàn nhà, nàng vừa rồi quá sốt sắng, cũng không phát hiện ra Cận Sương mặc chính là áo ngủ của nàng.

Úc Tử Tịnh kéo màn cửa sổ ra, cấp tốc thu thập lại gian phòng, thời điểm bắt được quần áo của Cận Sương lại do dự, vẫn là đặt ở cùng một chỗ với quần áo của chính mình, ôm bỏ vào bên trong cái rỗ đựng đồ cần giặt.

Chờ Cận Sương từ phòng vệ sinh đi ra, Úc Tử Tịnh đã cầm một bộ quần áo mới đưa cho nàng: "Ta đi làm điểm tâm."

Hai người đều không nói chuyện tối hôm qua, Cận Sương tiếp nhận quần áo, nhìn nàng xoay người tiến vào nhà bếp, trên bàn ăn còn có bia chưa uống xong cùng đồ ăn chưa ăn xong, Cận Sương từ trong một bên ngăn tủ cầm một cái túi ny lon lớn, đem chai không đều bọc lại, thu thập xong bàn ăn, nàng đem bát đũa mang vào trong phòng bếp.

Úc Tử Tịnh quay lưng với nàng, nghe được phía sau có âm thanh, mở miệng nói rằng: "Cận Sương, tối hôm qua xin lỗi."

Cận Sương tay ôm bát đũa dừng lại, thân thể cứng ngắc, nửa ngày không có đáp lời.

Trong phòng bếp rất yên tĩnh, Úc Tử Tịnh giống như có thể nghe được âm thanh tim của chính mình đập càng ngày càng tăng nhanh, nàng khẽ cắn răng: "Chúng ta tối hôm qua đều uống nhiều rồi, chỉ là một hồi bất ngờ."

Cận Sương giật giật, đưa tay thả bát đũa vào trong bồn rửa, hơi rủ mí mắt xuống.

Rõ ràng muốn nói gì đó.

Thế nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn đến sống lưng thẳng tắp của Úc Tử Tịnh, Cận Sương cái gì cũng không nói ra được, chỉ yên lặng đứng tại chỗ, không có đáp lời.

Không khí nhanh chóng vắng lặng hạ xuống, Úc Tử Tịnh chậm chạp không có được phản ứng từ Cận Sương, nàng vừa mới chuyển đầu, chuông điện thoại di động của Cận Sương liền vang lên, nàng nhìn thấy Cận Sương lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ngắn gọn nói rằng: "Ừm, biết rồi, ta lập tức tới ngay."

Úc Tử Tịnh: "Điện thoại của Lâm tiểu thư?"

Cận Sương e hèm: "Lâm tiểu thư nghỉ làm rồi, ta qua được."

Úc Tử Tịnh giục nàng: "Mau đi đi."

Cận Sương mím mím môi, nàng quay đầu ra khỏi nhà bếp, khi đi tới cửa đổi xong giầy, thấy Úc Tử Tịnh còn đi theo phía sau mình, nàng nhìn thẳng vào mắt Úc Tử Tịnh, mở miệng hô: "Tử Tịnh."

Úc Tử Tịnh cấp tốc ngẩng đầu, nhìn về phía Cận Sương,vẻ mặt không rõ.

Cận Sương: "Kỳ thực tối hôm qua, ta không có uống say."

Úc Tử Tịnh:...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.