[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh

Quyển 1 - Chương 27




Edit: Tiếu Tử Kì

“Các ngươi đây là …..”Thiết Thủ đẩy cửa, thấy Thích Thiếu Thương bị Cố Tích Triều chế trụ, rất kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy vài phần cổ quái.

Cố Tích Triều vừa nghe thấy thanh âm này, cơ thể căng thẳng nhất thời thả lỏng, tay buông nến xuống, nhẹ giọng nói:”Bằng hữu này của ngươi thực chán ghét quá đi.”

Thiết Thủ nghe xong, không biết nguyên do trong chuyện này thế nào nên cũng không tỏ thái độ tốt, liền làm bộ như không thấy, đưa thêm áo choàng đắp lên người Cố Tích Triều đang run rẩy, chỉnh lại mũ, buộc lại dây lưng, nói:”Đêm lạnh, mặc thêm nhiều quần áo đi.”

Một lúc sau, Thiết Thủ chuẩn bị cho Cố Tích Triều tốt rồi, liền hỏi:”Có thể đi được chưa?”

Người ngoài cuộc tỉnh tảo, người trong cuộc u mê. Thích Thiếu Thương cảm thấy được, ngữ khí nói chuyện của Thiết Thủ đối với Cố Tích Triều không phải là loại mệnh lệnh không hề có khách khí, mà là kiên nhẫn hỏi, thậm chí mang theo ý tứ cẩn thận. Thích Thiếu Thương mơ hồ cảm thấy được, sau khi Thiết Thủ bẻ gãy cánh tay của Cố Tích Triều, Cố Tích Triều đối với Thiết Thủ mà nói  sẽ không  chỉ còn là cố nhân chi thác đơn thuần nữa.

Cố Tích Triều cùng Thiết Thủ thời điểm đi nhanh ra cửa, bỗng nhiên quay đầu về phía Thích Thiếu Thương hỏi:”Xin hỏi vị huynh đài này cao tính đại danh là gì?”

Thích Thiếu Thương sửng sốt, cao giọng đáp:”Thích Thiếu Thương.”

” Thích Thiếu Thương “. Cố Tích Triều thì thào lặp lại, vùi đầu giống như đang suy tư, nhấc mắt vẫn là gương mặt không biến đổi thần sắc:”Tên nghe rất hay. Hôm nay được ngươi chiêu đãi, ngày sau nếu có duyên hội ngộ, tại hạ nhất định hảo hảo đáp tạ Thích Đại hiệp.”

Thích Thiếu Thương chẳng phải biết rất rõ lời y nói có ý gì, nhưng lại làm bộ không hiểu, chắp tay ôm quyền nói:”Tứ hải giai huynh đệ, Cố công tử không cần phải khách khí.”

“Cố công tử?”Cố Tích Triều hơi nheo mắt hỏi ngược lại.

Thích Thiếu Thương trong lòng cả kinh, biết mình vừa nói lỡ miệng, lại không chút hoang mang lạnh nhạt cười nói:”Ta nói là từ Cố trong Cố nhân ở nơi đâu, có chỗ nào có vấn đề gì sao?”

Cố Tích Triều thấy cũng hợp lý, liền không truy vấn nữa. Thiết Thủ đi bên cạnh không khỏi vã mồ hôi, nghĩ hai người này bất quá chỉ qua mấy lời liền biết cái gì mà Thích Thiếu Thương với Cố công tử, liền hiện rõ ra, nói thêm chừng chắc sẽ lại lộ ra cái gì mà ngàn dặm đuổi giết, tại hoàng thành bức vua thoái vị cũng không xa,chạy nhanh nói:”Đừng để cho mã phu đợi lâu, chúng ta đi thôi, được không?”

Cố Tích Triều nhìn Thiết Thủ liếc mắt một cái, tuy rằng nói sớm hay muộn đều phải đi, nhưng nghe được câu hỏi được không, liền cảm thấy thoải mái một chút. Hơn nữa, đây dường như là lần đầu tiên hắn hỏi y được không. Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều rõ ràng đáp:”Được.”

Thiết Thủ vừa nghe xong, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, động tác nhỏ này vô tình bị Cố Tích Triều thu hết vào mắt. Đáng tiếc, Thiết Thủ xoay người sang chỗ khác để mở cửa, đưa lưng về phía Cố Tích Triều, không nhìn thấy bộ dạng tươi cười xen lẫn ấm áp trong nháy mắt của y. Hai người vừa đi ra cửa, lại nghe Thích Thiếu Thương ở phía sau hô:”Chờ một chút.”

Thiết Thủ so với Cố Tích Triều còn nhanh hơn xoay người về hướng khác nói:”Thích huynh cửa thành đã sắp đóng.”

Dù chưa nói rõ, nhưng  phi thường rõ ràng trong đó có ý thúc giục. Cố Tích Triều lại không để ý, hướng Thiết Thủ nở một nụ cười trấn an, cười nói:”Nghe xem hắn nói cái gì đó, nửa khắc bây giờ cũng không phải vội. Nếu không thì tới quý phủ của quý nhân quấy rầy một đêm là được.”

Thiết Thủ nghĩ, quý phủ của hắn không phải là Lục Phiến Môn đấy chứ? Làm sao lại để cho Cố Tích Triều đi Lục Phiến Môn ở một đêm, Thiết Thủ vừa nghĩ đã muốn đau hết cả đầu. Cố Tích Triều vừa thấy, liền cười nhạo nói:”Ta bất quá là nói giỡn thôi mà, đại nhân ngươi không cần phải khẩn trương.”

Thiết Thủ  vô lực nhìn Cố Tích Triều một cái:”Nếu ngươi có thể đối với tình cảnh của mình mà lời nói biết chút tự giác, ta cũng không cần phải khẩn trương như vậy.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Thiết Thủ cảm thấy từ ngữ khí đến nội dung đều không ổn. Chính là đến tột cùng hắn cũng không thấy không ổn chỗ nào, chỉ cảm thấy được không hiểu sao bên tai đột nhiên lại nóng lên.

Cố Tích Triều mỉn cười:”Ngươi thấy theo ý ngươi thì ngươi tự mình tìm đi.”

Thiết Thủ vốn hận nhất sự chế giễu lạnh lùng của Cố Tích Triều, nhưng hiện tại, sau khi hung hăng làm y bị thương, phải nhìn nụ cười châm chọc quen thuộc củ nửa kia, Thiết Thủ không khỏi cười trấn an, thậm chí nhịn không được muốn đưa tay lên sờ đầu của Cố Tích Triều.

Người này vô luận theo bộ mặt phản đối như thế nào, cũng trước sau sạch sẽ đến kinh người. Giống như hiện tại, trên mặt của Cố Tích Triều tuy mang vẻ mặt thản nhiên trào phúng, nhưng khi tóc bị gió che khuất, chỉ lộ ra nửa mặt trắng như tuyết, còn có nhiều oán khí của trẻ con, giống như đứa nhỏ mới bắt đầu lớn lên.

Cố Tích Triều cảm thấy được, y tựa hồ người kia ngoài mặt đối với y thì khách khí, trên trong thì âm thầm đề phòng nam tử ở trong mắt nhìn không thương tiếc, nhưng không xác định được, dù sao chuyện này đối với y cũng quá sức xa lạ. Chính là, cho dù không phải thương tiếc, trông nom gì cũng tốt hết, việc nhìn chăm chú kia khiến cho thân thể y vốn đang đông cứng tự dưng cảm thấy ấm áp.

Vẫn là trời đầy băng tuyết, theo lý vì sinh tồn, cơ thể con người phải cố gắng hạ thật chậm nhiệt độ cơ thể. Tuy rằng đã có thói quen chịu rét lạnh, nhưng bản thân quen lạnh lùng, cho dù chỉ là một ánh mắt thân thiết cũng làm y cảm thấy ấm áp, tâm sinh lưu niệm, không dễ mất đi.

Chính là không nghĩ mất đi, làm sao có thể? Không nói đến lòng người như lục bình trôi nổi không ngừng, khó có thể bắt giữ. Mặc dù là thề non hẹn biển, đoàn tụ xum vầy, cũng không chống lại được đao kiếm phong sương cùng lúc ập tới uy hiếp, không gặp người lâu dài, chỉ sợ gió mát cô ảnh, trăng lạnh không đình.

Vẫn là lãnh khí đừng lo hạ xuống, dù sao y đã sống như vậy hơn hai mươi năm, tin tưởng có thể tiếp tục sống sốt. Chính là, sau khi cho y trải qua ba tháng mùa đông ấm áp xong, sẽ đem tuyết trắng từ đâu tới thế giới của y, hắn sẽ  bị đông chết. Nước mắt không chảy được, hóa thành băng tuyết ở trong lòng, lộ ra cả xương lạnh, dù co ôm chặt chính mình như thế nào cũng là phí công.

“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”Thiết Thủ thấy Cố Tích Triều không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn mình, không ngờ ánh mắt sáng ngời lâu lâu lại hạ xuống, hạ xuống, trong lòng Thiết Thủ như có tảng đá đang đè nặng, chìm sâu trong lòng.

Cố Tích Triều vẻ mặt đang không biểu lộ gì, đột  nhiên  mỉn cười nở rộ:”Không, không có gì.”Thanh âm mơ hồ như cánh chim, vừa nhẹ lại mềm mại.

Thiết Thủ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tích Triều mỉn cười đoan trang cẩn thận như vậy. Tuy ấn tượng rằng Cố Tích Triều luôn luôn cười, nhưng hắn chưa bao giò nhìn kĩ giống như ngày hôm nay, chỉ cảm thấy khóe miệng cong ra sau, tựa hồ sẽ không thấy lại.Nụ cười tươi này của Cố Tích Triều tuy rằng mềm mại xinh đẹp, nhưng bên trong lại trống rỗng, không có ý tứ, Thiết Thủ nhìn thấy trong lòng lại cảm thấy chua xót, bi ai tới tận xương. Hắn giờ này mới phát hiện trên mặt Cố Tích Triều tuy rằng đang mỉn cười, nhưng căn bản là không vui vẻ, bất quá chỉ là cái nhếch mép của nam tử trẻ tuổi mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.