Thích Cậu Mình Nói Là Được

Chương 73




SU: Người mà tôi thích.

Không biết vì sao, Lâm Vi đột nhiên thấy có chút căng thẳng.

Ngay cả bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc mình đang căng thẳng cái gì nữa.

Căng thẳng đến nỗi hô hấp của cô cũng không ổn định.

Cô do dự một hồi, mới ở trên màn hình điện thoại gõ mấy chữ.

* * *Vậy cậu có người mình thích chưa?

Lúc đang chuẩn bị ấn gửi, ngón tay của Lâm Vi đột nhiên dừng lại.

Hỏi như vậy liệu có mạo phạm quá không nhỉ?

Dù gì cũng là chuyện riêng tư của người ta.

Trần Tư và cô quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh ta độc thân đến tận bay giờ, cô cũng chưa từng quan tâm đến chuyện riêng tư của anh ta.

Lâm Vi, sao mày lại nhiều chuyện như vậy chứ.

Ngón tay Lâm Vi ấn nút xóa, xoát hết câu vừa gõ ra, rồi tắt điện thoại nhét và ngăn bàn.

Đúng vậy, hỏi gì mà hỏi chứ, có gì hay ho mà hỏi, mình mới quen biết với người ta bao lâu đâu mà đã bắt đầu quan tâm đến chuyện người ta có thích ai hay chưa chứ.

Nếu như không có, thì mình muốn thế nào, lẽ nào giới thiệu đối tượng cho người ta sao?

Lâm Vi không hề phát hiện ra, bản thân đang thấy sợ hãi.

Sợ nếu như cô thực sự hỏi câu đó, Giang Túc trả lời lại cô một câu, tôi có người mình thích rồi.

Lúc chuông tự học vang lên, Lâm Vi cảm nhận được điện thoại để dưới ngăn bàn rung lên một cái.

Cô lấy điện thoại ra nhanh chóng liếc nhìn, là tin nhắn vị trùm trường bàn sau của cô gửi đến.

SU: Cậu xinh hơn cậu ta, giọng nói cũng hay hơn cậu ta.

Lâm Vi há miệng, vô thức quay lại phía sau liếc nhìn một cái.

Cậu thiếu niên tay phải thì để sau gáy, tay trái thì lướt điện thoại một cách rất miễng cưỡng.

Lâm Vi tò mò vươn cổ ra, nhìn thấy cậu ta đang chơi trò.. chém hoa quả.

Khung cảnh không có điểm gì nổi bật hết, nhưng Lâm Vi đột nhiên thấy tim đập nhanh, sau đó gấp gáp quay đầu lại.

Động tác của cô có hơi mạnh, khiến cho quyển sách ở trên bàn bị rơi xuống.

Bạch Kiến ngồi bên cạnh không biết chuyện gì đã xảy ra, quay ra hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì." Lâm vi mặt vô cảm nhặt quyển sách lên, sau đó cầm lấy bút tiếp tục làm bài tập hóa.

Cô rũ mắt nhìn chằm chằm vào đáp án vừa mới viết được một nửa, xoay bút một hồi lâu, lúc này mới phát hiện mình quên mất đề bài. Cô làm lại một lần, đầu óc khó khăn lắm mới bắt đầu chuyên tâm, thì lại nghĩ đến những lời Giang Túc nói.

* * *Tôi chỉ chuẩn bị nhận quà của một cô gái mà thôi.

* * *Người mà tôi thích.

* * *Cậu xinh hơn cậu ta, giọng nói cũng hay hơn cậu ta.

Đệch.

Lâm Vi gập quyển vở bài tập hóa lại, lấy tờ đề Olympic khó nhất ở dưới ngăn bàn lên, quyết định để bản thân bình tĩnh lại.

* * *

Sau chuyện của Lương Viên, hành lang của lớp nhất tại mỗi giờ ra chơi vẫn có rất nhiều nữ sinh đi qua đi lại như cũ.

Chớp mắt đã đến cuối tháng, mỗi tháng được nghỉ hai ngày cuối tuần của tuần cuối cùng trong tháng, cuối tuần này vừa đúng là ngày mùng 1 tháng 5, nghỉ lễ năm ngày.

Học xong tiết thể dục cuối cùng, nhân lúc mọi người quay về lớp thu dọn sách vở, giáo viên bộ môn lại chạy đến lớp phát thêm mấy tờ đề nữa. Người cuối cùng đến là Khương Chương Vân giáo viên chủ nhiệm, cô chủ nhiệm ngược lại không hề phát bài tập, nhưng lại sắp xếp một đống bài tập nhất định phải học thuộc.

Học sinh của lớp tự nhiên, không hề thấy sợ hãi với bài tập của mấy môn toán vật lý gì đó, nhưng phải học thuộc thơ ca các kiểu, thì ai nấy cũng đều thấy sợ hãi.

Trong tiếng kêu than của học sinh, Khương Chương Vân gõ gõ hai cái vào bàn học: "Đừng than thở nữa, còn than nữa thì kỳ nghỉ lễ này sẽ không chỉ học thuộc thơ đâu mà sẽ chép lại bài hai lần giống như Giang Túc ấy."

"Câu này nghe có hiểu không? Chính là người khác chỉ cần học thuộc bài, còn Giang Túc, trừ việc học thuộc ra, còn phải chép lại hai lần nữa."

Giang Túc: "..."

"Còn có, nghỉ lễ xong, lúc quay lại học chính là kỳ thi tháng, về nhà đừng chỉ mải chơi, nhớ phải đọc sách nhìn lại bài vở.." Đợi Khương Chương Vân nói xong, đi ra khỏi lớp học, thì học sinh trong lớp đã rời đi được một nửa rồi.

Lâm Vi đang thu dọn sách vở, Vương Vĩ ngồi phía trước cô đột nhiên quay xuống nói: "Này, Vi trùm, cậu có cần về nhà luôn không?"

"Không gấp." Lâm Vi đem bút cất vào trong balo, một bên kéo khóa lại, một bên ngẩng đầu hỏi: "Sao?"

"Nếu như không gấp, thế thì thương lượng với cậu một chuyện, chính là Trần Dương, hôm nay cậu ta muốn mời mọi người đi ăn, cậu cũng đến đi."

Lâm Vi "a" một tiếng, có chút ngạc nhiên với lời mới của Vương Vĩ.

Cô với Vương Vĩ và Trần Dương dù gì cũng là bạn học cùng lớp hơn một năm rồi, quen thuộc thì chắc chắn là có, nhưng hẹn ra ngoài đi ăn như vậy thì vẫn là lần đầu tiên.

Lâm Vi ôm balo, hỏi: "Sao đột nhiên lại gọi tôi đi cùng?"

"Không phải là vì lần trước ở sân bóng rổ, cậu cũng đã giúp đỡ sao, nên muốn mời cậu đi ăn.." Vương Vĩ ngưng lại một lát rồi nói: "Chủ yếu cũng không phải muốn mời một mình cậu, mà là muốn mời vị ở phía sau cậu ấy, nhưng Trần Dương và tôi đều không dám nói với cậu ấy, cho nên chỉ còn cách tìm cậu thôi."

Lâm Vi: "..."

Hóa ra cô chỉ là người được ăn nhờ thôi à.

"Vi trùm, cậu giúp đi." Vương Vi hai bàn tay nắm lại: "Nhờ cậu đấy."

Giang Túc đối với học sinh lớp nhất mà nói, khá là không hòa nhập.

Lâm Vi nghĩ ngợi một chút, đồng ý: "Được rồi, tôi thử."

Trong lời cảm ơn rối rít của Vương Vĩ, Lâm Vi quay người lại hỏi Giang túc: "Lát nữa cậu có việc gì không?"

Giang Túc đang chậm chạp nhét sách vở vào balo: "Không."

"Nếu không có việc gì, vậy thì cậu có muốn đi cùng tôi không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.