Thi Tượng Bí Tình Lục Chi Hỉ Thần Hội

Chương 8: Long cường Châu*




*Tiêu đề có thể hiểu là rồng cưỡng ép châu, rồng nào châu nào đọc chương này sẽ rõ.

Về phần Nhị sư huynh dẫn theo tiểu sư đệ sau khi ra khỏi mộ Thái tử, việc đầu tiên là bắt đầu xem xét thế núi xung quanh, thế nhưng bản thân bọn họ cũng đang ở trong núi, cho nên không có cách nào quan sát hình thái chân chính của ngọn núi này được, cuối cùng y đưa ra quyết định: leo núi.

“Leo đến đâu?” Tiểu sư đệ hỏi.

“Nơi ta có thể nhìn rõ được thế núi.” Nhị sư huynh chỉ tay vào ngọn núi gần nhất, “Chỗ đó.”

Sở dĩ nói như vậy là vì bất cứ bố cục phong thủy nào cũng đều là từ 64 quẻ Phục Hy suy tính ra, phối hợp với bố cục Ngũ Hành, chú trọng gieo quẻ nghiên cứu địa thế khắp thiên hạ, chính vì vậy, chỉ cần xem hiểu địa mạch, thủy mạch của một nơi nào đó, là có thể định ra được vị trí đại mộ bị che giấu.

Tiểu sư đệ thả lỏng trong lòng, may là Nhị sư huynh không bảo phải leo lên ngọn núi cao cả trăm thước nào đó, nếu không cậu nhất định mệt tắt thở; như đã nói, thế núi xung quanh đây vốn chẳng cao mấy, chỉ cần tìm được vị trí cao tương đối, vậy thì việc phán đoán toàn bộ thế núi cũng chẳng phải khó khăn gì.

Hai người thuận lợi leo lên được đến đỉnh núi vào lúc chạng vạng tối, quả nhiên tầm nhìn rất tốt, có thể trông rõ được ở phía xa xa, có một dãy núi khác uốn lượn quanh co bị con sông nước chảy cuồn cuộn dưới sườn núi cắt qua.

“Quả nhiên ta nghĩ không sai, mộ Thái tử là một ngôi mộ phong thủy tùy táng.” Chỉ vào ngọn núi phía đối diện, Nhị sư huynh nói: “Hai dãy núi quanh co uốn lượn này, một cao một thấp, hình thành nên thiên địa song long hội tụ… Đệ thấy dưới khúc hạ lưu sông có hòn đảo nhỏ không?”

Tiểu sư đệ đứng trên vách đá dốc đứng mạo hiểm nhìn xuống, đúng thật như vậy, giữa làn nước biếc là một hòn đảo nhỏ xanh um, như thể có người khảm nạm một con mắt lên nơi này vậy.

Nhị sư huynh tiếp tục giải thích, “Đây là cách cục Song Long Thương Châu, vì để trấn trụ linh khí của rồng không bị tiết ra ngoài, cho nên An Quốc Quân chia ra lấy hai vị trí mắt rồng của mỗi sơn mạch làm mộ tùy táng, nơi này là mộ Thái tử, đối diện nhất định cũng có một ngôi mộ Công chúa; bản thân An Quốc Quân thì độc chiếm vị trí Long Châu, ngày đêm dùng linh khí song long để tu dưỡng, khiến cho thể xác đời đời bất diệt.”

“Bất diệt? Vậy cũng được sao?” Tiểu sư đệ tò mò hỏi.

“Thường thì không thể, nhưng nếu như phối hợp với Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, thân thể ngàn năm không hư không thối, thậm chí là cải tử hồi sinh, có lẽ đều làm được.”

“Mà ông ta có sống lại cũng vậy thôi, triều đại đã thay đổi rồi còn đâu.”

“Là người thì đều sợ chết, nhất là đế vương, khi còn sống nắm đại quyền, vinh hoa vô tận, đương nhiên là không nỡ chết, tìm đủ mọi cách để sống lại cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.”

“Ế.” Tiểu sư đệ chỉ vào hòn đảo nhỏ giữa con sông, “Cho nên, ý Nhị sư huynh là mộ An Quốc Quân nằm ở đó hả? Quái lạ, nằm ở chỗ lộ liễu dễ thấy như vậy, tại sao ngoài kia không ai biết đến?”

“Hỏa Sa Hầu chính là cửa ải thứ nhất, được đặc biệt nuôi dưỡng để thủ lối vào núi; cho dù có qua được màn tập kích của Hỏa Sa Hầu, gặp được mộ Thái tử, bọn trộm mộ tuyệt đối cũng không chịu bỏ qua, nhất định sẽ hao tổn lực lượng trong Tụ Âm Trận bên ngoài mộ; nếu như có ai đó đoán được cách cục Song Long Thương Châu này, thật sự đặt chân lên đảo, trên đảo cũng sẽ có những phương pháp phòng trộm tương ứng khác, cho nên chưa từng có người nào có thể sống sót rời khỏi hòn đảo, tiết lộ vị trí lăng mộ của An Quốc Quân.”

Tiểu sư đệ đột nhiên lo lắng, “Nè, Nhị sư huynh, nghe có vẻ nguy hiểm quá… Hay là trở về thương lượng với Đại sư huynh chút đi, đừng đi tìm Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền nữa, hắn muốn mắng muốn la gì thì cứ kệ hắn, vụ này không đáng cho ngươi với ta vứt mạng lại đây đâu.”

Nhị sư huynh cười gian, hỏi: “Bộ xót ta hả?”

Tiểu sư đệ hoàn toàn không nghĩ như vậy, cậu chỉ đơn thuần là cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy còn mạng mới có thể ăn đùi gà được, cho dù thua ở Hỉ Thần Hội một lần thì cũng đâu có sao! Nhưng vừa nghe Nhị sư huynh hỏi như vậy, cậu bỗng chốc trở nên luống cuống, không biết phải đáp lời như thế nào cho phải; thế mà Nhị sư huynh trông thấy cậu cuống lên như vậy còn nghĩ rằng cậu bị mình nói trúng tim đen rồi, tâm trạng càng thêm khoái trá, cũng càng thêm hăng hái hớn hở.

“Không có chuyện gì mà Thính Mị ta không làm được cả, Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền cũng sẽ thuộc về ta dễ như bỡn thôi, ta không để cho Đại sư huynh mắng đệ đâu.” Y ha ha cười lớn.

Tiểu sư đệ cũng không biết phải khuyên người kia như thế nào, nếu Nhị sư huynh nhất định muốn đi, vậy thì cậu cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy, cho dù có chết, 18 năm sau vẫn là một hảo hán.

Xem xét sơ qua đường đi xuống núi, hai người lại chọn địa điểm dựng lều qua đêm. Nhị sư huynh khác hẳn với vẻ lãnh đạm ngày hôm qua, chủ động chạy tới giúp tiểu sư đệ trải cỏ khô, còn dặn dò phải trải dày một chút, bảo rằng như vậy ngủ mới thoải mái.

Tiểu sư đệ im lặng đỏ mặt làm theo lời dặn, cậu cũng đâu ngốc như vậy, hiển nhiên biết tỏng Nhị sư huynh lại muốn đòi hỏi, muốn làm cái chuyện sung sướng thoải mái gì kia với cậu; không thể nói rõ được là mình đang sợ hãi hay là có chút mong đợi, thế nhưng, chỉ cần Nhị sư huynh đừng trưng ra vẻ mặt như tối hôm qua với cậu nữa, vậy thì, ừm, cho dù mông đau, cậu cũng sẽ ráng chịu đựng.

Dùng xong lương khô và nước, lại tới chỗ khe núi tắm rửa qua loa, tiểu sư đệ nhón chân lần mò vào trong giường cỏ, quả nhiên, Nhị sư huynh đã ở đó chờ cậu trong niềm hứng thú dâng trào.

“Này, Nhị sư huynh còn chưa ngủ sao?” Cậu ngượng ngùng hỏi một câu như vậy.

“Thì đợi đệ mà.” Nhị sư huynh ung dung nói.

“Ồ.” Ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Nhị sư huynh.

Đợi thật lâu, Nhị sư huynh vẫn chưa có động tác gì, tiểu sư đệ thì ngược lại lòng như lửa đốt, ấy ấy ấy, chẳng lẽ Nhị sư huynh lại giận dỗi chuyện gì nữa rồi? Tại sao còn chưa tới ôm mình chứ?

Trong lều cỏ yên tĩnh không chút tiếng động, trái ngược một trời một vực với tiếng côn trùng gáy đêm vang dội bên ngoài.  fukurou275wordpress

Cuối cùng, Nhị sư huynh cũng mở miệng.

“… Hôm nay đệ hỏi ta vì sao lại đọc được Yêu Văn, lúc ấy ta không nói gì, bởi vì lo rằng sẽ khiến đệ sợ hãi.”

Tiểu sư đệ lại không nghĩ như vậy, bản thân là một học đồ thuộc giới cản thi, có màn thi biến kinh khủng nào mà chưa từng thấy qua? Mới sáng nay thôi còn thiếu điều bị con bạch xà to tướng nào giờ mới được nhìn thấy lần đầu đớp cho phát vào mông kia kìa, cậu cảm thấy tâm tính của mình đã quá kiên cường rồi.

Nhị sư huynh lại nói tiếp, “Nhưng mà đệ cũng đã bán đứt cho ta rồi, không cần sợ đệ nghe xong sẽ chạy trốn nữa. Ta là nửa người nửa quỷ.”

“Hả, nửa người nửa quỷ?” Vô cùng kinh ngạc, tiểu sư đệ ngược lại thật sự nảy sinh hứng thú, hỏi lia lịa: “Người là người, quỷ là quỷ, đâu ra có chuyện nửa người nửa quỷ chứ?”

Nhị sư huynh lại trầm mặc một lúc, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân ta lúc chết vừa khéo lại đang mang thai 10 tháng, phụ thân nhà nghèo, không mua nổi quan tài, đành dùng chiếu rơm quấn bà lại, ta chào đời vào lúc bà sắp bị chôn vào bãi tha ma, quanh quẩn một vòng giữa hai giới âm dương, hồn phách bị lây dính quỷ khí ở Âm giới, cho nên cũng xem như là nửa quỷ.”

Tiểu sư đệ hoảng hốt: “Vậy vậy vậy, chẳng phải là đứa con của quỷ như người ta thường nói sao?”

“Con của quỷ bị người đời xem là điềm xấu, nếu giữ ở nhà thì sẽ nguyền rủa người nhà chết sớm, cho nên phụ thân bán ta cho sư phụ Y Na Phái làm học đồ cản thi; vốn dĩ ta đang sống rất tốt ở Y Na Phái, sắp sửa xuất sư, đệ có biết tại sao sư phụ lại đuổi ta đi không?”

“Sư phụ chỉ nói giữ lại ngươi không may mắn.”

“Bởi vì ta bất ngờ khai khiếu, nhìn thấy, nghe thấy được những cô hồn dã quỷ xung quanh mình, lúc ấy ta còn tưởng là ảo giác, chạy đi tìm sư phụ, sư phụ đoán được ta là đứa con của quỷ mang điềm xui rủi, cho rằng ta không thể đảm nhiệm được vai trò cản thi tượng, còn có thể dẫn tới một đám cô hồn dã quỷ.”

Chẳng hiểu vì sao, tiểu sư đệ đầu óc lúc nào cũng chậm chạp lại đột nhiên nghe ra được phẫn uất cùng bất mãn trong lời kể của Nhị sư huynh, đúng vậy, Nhị sư huynh lúc trước vẫn thường bảo rằng phải trở thành một cản thi tượng cực kỳ lợi hại, kiếm thật nhiều tiền, sau đó chu du khắp thiên hạ nhìn sông ngắm núi, kết quả còn chưa xuất sư đã bị đuổi đi, hoàn toàn cắt đứt hết những ý niệm của y.

Đứa con của quỷ tuy rằng nghe rất đáng sợ, nhưng sự thật chứng minh, sau khi Nhị sư huynh rời đi, Y Na Phái cũng chẳng tốt hơn tẹo nào, sư phụ chẳng bao lâu sau cũng qua đời, Đại sư huynh tiếp nhận vị trí chức vụ Chưởng môn, ngày ngày dốc sức ngược đãi đe dọa uy hiếp các sư đệ, nói thiệt tình chứ, Đại sư huynh xem ra còn giống quỷ hơn.

Vừa so sánh như vậy, liền thấy Nhị sư huynh còn hòa ái dễ gần chán, tiểu sư đệ trong lòng nhiệt huyết trào dâng, nắm chặt y phục Nhị sư huynh lớn tiếng nói: “Ta không sợ Nhị sư huynh.”

“Thật sự không sợ?”

Bất ngờ bị hỏi ngược lại một câu như vậy, tiểu sư đệ cảm thấy không chắc chắn lắm, nghĩ ngợi một chút, chắc là không sợ thiệt đâu ha.

“À thì, cho đệ hỏi tí…” Tiểu sư đệ nuốt nước miếng, “Con của quỷ có ăn thịt người không?”

“Không.”

“Vậy thì chẳng có gì phải sợ hết.” Tiểu sư đệ yên tâm.

Nhị sư huynh cười, tiểu sư đệ chính là đáng yêu như vậy đấy, thảo nào trong những tháng ngày một mình một người chăn đơn gối chiếc khi trước, mình lại cứ ngày nhớ đêm mong đệ ấy như vậy.

Bất chợt tiểu sư đệ hoài nghi: “Không đúng, Nhị sư huynh làm sao ngươi biết được lúc chào đời đã xảy ra chuyện gì kia chứ? Bộ đang hù dọa ta đó hả?”

“Tiểu sư đệ thông minh ra rồi.” Nhị sư huynh kinh ngạc nói.

“Hê hê.” Tiểu sư đệ cũng cảm thấy như vậy.

Nhị sư huynh bỗng nhiên nghiêm mặt, thấp giọng nói: “… Sau khi rời khỏi Y Na Phái, ta trở về thăm lại quê quán một lần, phụ thân vẫn chưa mất, đã kể lại hết mọi chuyện cho ta… Nghĩ lại cũng thật là buồn cười, dù không có ta thì bọn họ vẫn cứ nghèo khổ như vậy, một năm không được mấy ngày ăn no, điềm dữ điềm lành gì đó, với bọn họ vốn có gì khác nhau đâu?”

Sau khi nghi hoặc được tháo gỡ thì tiểu sư đệ rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi, ngáp một cái muốn đi ngủ ──

“Vẫn còn chuyện quan trọng chưa giải quyết, ngủ gì mà ngủ?” Nhị sư huynh bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, sắc mặt bản thân y cũng khá khó coi.

Khuôn mặt bị bóp đau khiến cho tiểu sư đệ buộc phải tỉnh táo lại, “Chuyện quan trọng?”

“Đương nhiên là chuyện quan trọng rồi, tối hôm qua không thể cá nước thân mật với đệ, nghẹn chết ta rồi.” Lúc nói mấy lời dâm uế trắng trợn thế này, Nhị sư huynh vẫn trưng ra bộ mặt đàng hoàng đứng đắn, cứ như thể y đang đề cập tới việc nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn được nữa vậy.

“Ể?!” Tiểu sư đệ mới vừa rồi vốn cũng có ý định này, nhưng cậu còn chưa thoát ra khỏi câu chuyện quá khứ bi thảm của Nhị sư huynh, cho dù trong thân thể đang nhen nhóm lửa tình gì đó, nhưng cũng đã bị dập tắt từ lâu rồi.

“Qua đây.” Tâm trạng Nhị sư huynh thay đổi xoành xoạch, y cởi phăng áo choàng vứt ra sau, lại cầm lấy tay tiểu sư đệ sờ tới cái vị trí thân dưới nào đó đang rục rịch.

Cho dù đang thật sự hưng phấn, nhưng nhiệt độ của thứ kia vẫn cứ lành lạnh, khác hẳn với cái nóng hầm hập nên có của nam nhân bình thường, thế nhưng tiểu sư đệ đã được giải thích, Nhị sư huynh thể chất đặc biệt, cho nên dù không có nhiệt độ cơ thể như người bình thường thì cũng chẳng thành vấn đề, chỉ là  ──

Cứ như Nhị sư huynh đã tính trước là sẽ không để yên cho cậu ngủ sớm vậy, cứ sờ vào vật hình trụ cứng như sắt này là biết.

“Sư đệ, dùng miệng ủ ấm nó chút đi.” Giọng nói trầm khàn, mang chút cố ý, y dụ dỗ nói.

“Miệng?” Tiểu sư đệ đỏ bừng mặt, “Không, cái đó, ta không biết.”

“Đệ biết.”

Ấn đầu tiểu sư đệ xuống cái bộ phận đang ngẩng cao đầu nào đó, còn chưa xuống tới nơi, Nhị sư huynh đã không đợi được mà nâng eo đưa đầu khấc dính ướt lên, chạm vào đôi môi mềm mại mà ấm áp của tiểu sư đệ, tiểu sư đệ chỉ kịp kêu “A” một tiếng, dương v*t đã chen vào miệng, đẩy lên thẳng nơi cổ họng nhạy cảm.

Miệng bị nhét vào một cây gậy th*t to tướng, gần như không thể thở nổi, tiểu sư đệ cuống cuồng vung vẩy hai tay, dùng sức đẩy một cái, cuối cùng cũng thoát ra khỏi trói buộc của Nhị sư huynh.

Nhị sư huynh vô cùng tiếc hận bình luận: “Chẳng có tuệ căn gì cả.”

Đúng thật là chẳng có tuệ căn, hai cái răng nanh nho nhỏ cũng cạ luôn vào đầu khấc, đau đến mức khiến cho Nhị sư huynh hít hà, thế nhưng y chỉ dùng giọng điệu “Đệ đúng là ngốc nghếch” để quở nhẹ cho qua.

“Cái, cái chuyện này… làm gì mà cần… tuệ căn…” Tiểu sư đệ mặt đỏ bừng bừng nói.

Nhị sư huynh đè người kia xuống dưới thân, vừa cởi quần áo người ta vừa nói: “Để ta dạy đệ.”

Thân thể trẻ trung bị phơi bày, mang theo khí tức sinh động hoạt bát, trong đêm đen, nhiệt độ cơ thể ấm áp như lan tỏa ra khắp căn lều cỏ, Nhị sư huynh say mê thứ mùi hương cùng nhiệt độ cơ thể này, y chính là thích vẻ thuần khiết hồn nhiên như vậy của tiểu sư đệ.

Còn tiểu sư đệ thì sao? Chỉ cảm thấy mình cứ như một món ngon quý hiếm nào đó bị người ta bày lên bàn săm soi, hồi hộp nhìn sư huynh dùng lòng bàn tay lạnh lẽo bao bọc xoa nắn cậu bé của mình, mặc dù mấy ngày trước đã bị người ta sờ soạng không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này đây cậu vẫn cảm thấy xấu hổ như cũ, căng thẳng tới mức tay chân không biết nên đặt chỗ nào, cậu hãy còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm ít ỏi, có rất nhiều chuyện chưa thể quen được.

Bộ phận đang rũ xuống nào đó bị nước miếng thấm ướt, sự sung sướng nhoáng cái bùng lên khắp toàn thân, cậu lại bắt đầu đỏ mặt, biết cái lưỡi của người nào đó đang linh hoạt liếm láp lấy nơi yếu ớt nhất trên thân thể mình.

Liếm đến mức tiếng chụt chụt phát ra liên hồi, cứ có cảm giác như thể y đang thưởng thức quỳnh tương ngọc dịch vậy, cầm thứ nho nhỏ của tiểu sư đệ đảo nhẹ một vòng xung quanh miệng, rồi lắng nghe tiếng rên rỉ như thẹn thùng lại như quẫn bách của đối phương.

Trò tiêu khiển này vừa khéo rất phù hợp để xua tan cái lạnh lẽo buồn tẻ trong núi, thế nhưng lại có hơi nhạt nhẽo quá mức, ngón tay ai kia lại bắt đầu ác ý xâm phạm vào cái động nhỏ còn chưa ướt đẫm hoàn toàn bên dưới.

Nhẹ nhàng, lặng lẽ, như thể một thích khách đang ẩn núp, trơn tru trượt vào động nhỏ nóng ấm mềm mại giữa khe mông.

Tiểu sư đệ cắn răng, ý thức cùng giác quan đều đã tập trung hết vào kỹ xảo nơi miệng sư huynh, toàn thân cậu bởi vì hưng phấn mà run rẩy, bộ phận nho nhỏ nào đó bắt đầu thả lỏng, dần dần ngẩng đầu trong miệng sư huynh.

Trong cơn khao khát sự khoái cảm tột đỉnh, cậu vì vậy mà không màng đến lối vào phía dưới cũng đang bí mật bị chiếm đoạt.

Ngón tay trước tiên thăm dò trước cửa động nhằm hạ thấp sự cảnh giác của chủ nhân, tiếp theo chậm rãi mơn trớn theo từng nếp gấp khin khít nhau, an ủi, xoa nắn, phối hợp với miệng lưỡi đang trêu chọc cậu bé bên trên, động nhỏ liền bắt đầu co rút vội vàng như thể muốn biểu đạt sự đói khát, qua mấy ngày được dạy dỗ, động nhỏ đã quen với sự quấy nhiễu từ bên ngoài, một khi được ve vuốt ám chỉ thì sẽ lập tức phản ứng, bắt đầu tham lam muốn cắn nuốt vật nào đó.

Nhị sư huynh đưa ngón tay mình vào, hưởng thụ vách thịt bên trong vội vàng co thít bao bọc, mà dâm dịch của tiểu sư đệ cũng bắt đầu tuôn ra không ngừng, cậu mất tự chủ phát ra tiếng rên rỉ khó kiềm nén.

“Nhị sư huynh…”  fukurou275.wordpress.com

Nhị sư huynh hiểu được nhu cầu chân chính của cậu, dùng sức mút một cái, tiểu sư đệ bị kích thích, động nhỏ cũng theo đó mà co thít càng nhanh, hại cho Nhị sư huynh nhộn nhạo trong lòng, lúc này nếu như mình đang ở bên trong đó thì tốt biết bao, nhất định sẽ sung sướng được nuốt vào thật sâu, hưởng thụ khoái cảm tột đỉnh.

Tiểu sư đệ đầu óc trống rỗng, suýt chút nữa là bắn ra, nắm lấy đầu tóc đang không ngừng ngọ nguậy ở phần bụng dưới mình, chỉ hận không thể khiến cho miệng sư huynh vĩnh viễn không bao giờ rời đi, bởi vì chuyện này cực kỳ thoải mái, cực kỳ vui thích, giờ đây cuối cùng cậu mới hiểu được vì sao sư huynh cứ suốt ngày diễn tả hành động này là chuyện thoải mái sung sướng, chỉ với sự sảng khoái lúc này thôi, cậu cảm thấy cho dù có bán đứt luôn hai kiếp cho sư huynh cũng chẳng thành vấn đề.

Mở mắt ra muốn nói gì đó với sư huynh, lại phát hiện sau lưng y, cũng chính là bên ngoài lều cỏ, có một đôi mắt chết đang trợn to nhìn vào bên trong này, đôi mắt kia ngậm sầu mang oán, chẳng hề chớp lấy một cái mà cứ ngó chằm chặp quan sát động tĩnh bên trong lều cỏ.

Tiểu sư đệ lập tức sợ xám hồn, ma núi! Ma núi tập kích!

Cậu nhỏ cứng nóng lập tức héo queo tại chỗ, cậu la to, “Nhị sư huynh, có ──”

Nhị sư huynh hơi xoay đầu sang, thờ ơ liếc một cái, nhả thứ kia ra rồi mất kiên nhẫn nói: “Là Hàm Oán.”

Một thân y phục đỏ rực, dung mạo diễm lệ xinh đẹp, ngồi xổm ngay bên chân nhìn hai người bọn họ thân mật mà mặt vẫn không đổi sắc, chẳng phải thi tỳ Hàm Oán của Nhị sư huynh thì còn ai vào đây nữa?

“Cô, cô ấy lại nhìn lén kìa!”

Tiểu sư đệ kinh hãi kêu lên, kết quả phát hiện Nhị sư huynh còn đang bận mân mê, ặc, cái kia của mình, muốn khiến nó khởi tử hồi sinh, cậu lại càng thêm quẫn bách, nhanh chóng dùng tay mình bảo vệ nơi đó, bất kể ra sao, có một cô nương cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào mình như vậy, cậu làm thế nào cũng chẳng thể tỏ ra bình thản được, dù cho cô nương kia có là người chết thì cũng vậy thôi.

Nhị sư huynh còn chưa nếm đủ mùi vị của tiểu sư đệ, tay vẫn tiếp tục sờ nắn, thuận miệng nói: “Để cô ấy xem chút thì có sao đâu… cũng phải, tối quá, không thấy rõ được tiểu sư đệ… Hàm Oán, đem cái đèn tới.”

Hàm Oán ê a một tiếng rồi lui ra, từ trong câu đáp kia có thể nhận thấy được cô nàng đang rất vui vẻ, còn về việc đang vui vẻ chuyện gì thì cũng chỉ có mình cô nàng biết được; sau khi trở về trong tay cô lại có thêm một cành cây khô, trên ngọn cây treo một con chuột núi đáng thương mập ú nu đang bị thiêu cháy.

Ánh lửa rọi vào bên trong lều cỏ lúc tỏ lúc mờ, sắc mặt tiểu sư đệ cũng thoắt sáng thoắt tối, cậu ấp úng nói.

“Nhị sư huynh… đừng để cho cô ấy… nhìn chúng ta… ta thật sự… xấu hổ lắm…”

Hàm Oán đau đớn kêu than, khẩn cầu tiểu sư đệ, làm người thì phúc hậu một chút đi, bọn ta đã thành quỷ rồi, số phận bi thảm, thỉnh thoảng xem mấy màn tình ái hoạt sắc sinh hương chút xíu thì cũng có gì là quá đáng đâu.

“Hàm Oán, lùi xa ra một chút, tiểu sư đệ xấu hổ.” Nhị sư huynh quay đầu dặn dò thi tỳ.

Hàm Oán lui ra sau đúng một bước, tiếp tục ngồi chồm hổm xuống, đôi mắt đẹp bi thương vẫn cứ ngó đau đáu.

“Cô ấy lùi ra rồi, chúng ta tiếp tục.” Nhị sư huynh nói như đúng rồi.

“Lui có một bước thì sao được! Cô ấy ──”

“Rồi rồi, cho cô ấy nhìn một chút cũng đâu mất miếng thịt nào.” Nhị sư huynh nói xong, vừa định cúi xuống tiếp tục chơi với cậu bé nho nhỏ đáng yêu của tiểu sư đệ, bất chợt sực nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại hỏi Hàm Oán, 『Ngươi tới đây hội họp nhanh như vậy, còn đám người bám đuôi kia thì sao? 』

“Y y!” Hàm Oán kêu một tràng.

Tiểu sư đệ nghe không hiểu quỷ ngữ của Hàm Oán, bèn hỏi Nhị sư huynh: “Cô ấy nói gì vậy?”

“Cô ấy nói ở gần đây có người ẩn núp nhìn lén chúng ta, không phải là Quý Đường, hẳn cũng không tạo thành uy hiếp gì.”

“Cái gì, có thêm người nhìn lén nữa hả? Đừng, Nhị sư huynh, đêm nay đừng… à thì, chúng ta đi ngủ đi.” Tiểu sư đệ vừa nghe liền thấy sai sai, ở đâu ra lắm người quá vậy? Da mặt cậu cũng chả dày được như Nhị sư huynh, không có khả năng dưới tình huống bị người ra ẩn núp rình rập mà còn có thể bình tĩnh làm chuyện này chuyện kia được.

“Một người nhìn cũng là nhìn, hai người nhìn cũng là nhìn, có vấn đề gì đâu?” Nhị sư huynh hỏi ngược.

“Không phải, thì là, Hàm Oán không phải là người ngoài… nhưng mà những người khác…” Ây dà, tiểu sư đệ cũng không biết nên nói như thế nào, tóm lại, không đúng là không đúng.

“Được rồi, để ta bảo Hàm Oán cầm Quỷ Tán đi đuổi cổ tên kia, sau đó chạy về xem tiếp, dù sao đệ cũng nói Hàm Oán không phải là người ngoài rồi.”

Dưới quyết định đầy anh minh cơ trí của Nhị sư huynh, Hàm Oán vui sướng rít gào giơ tay đón lấy một bao Quỷ Tán do Nhị sư huynh ném tới, xoay người phóng đi nhanh như chớp, Quỷ Tán kia là do Nhị sư huynh dùng phấn hoa của một loài hoa tên là Quỷ Vô Miên chế thành, mùi thơm ngọt, người bình thường chỉ cần hít phải một chút thì sẽ lập tức lăn ra ngủ đến mấy canh giờ, ngủ say như chết, thế nhưng thuốc này cũng chẳng gây ra tác dụng phụ gì cho cơ thể, Nhị sư huynh chẳng qua chỉ chế ra để đối phó với mấy tên côn đồ ngang ngược thỉnh thoảng gặp phải trên đường hành tẩu giang hồ, hoặc là mấy tên tặc trộm mộ ngu xuẩn mà thôi.

Tiểu sư đệ ở bên cạnh đực mặt ra, Nhị sư huynh cùng Hàm Oán, đôi chủ tớ này bộ muốn chơi cậu đó hả?

Cách đó không xa truyền tới tiếng kêu rên nặng nề, nghe thấy Hàm Oán đã quật ngã đối phương, tiếp đó lại thấy cô nàng lả lướt trở về, nỗi vui mừng háo hức lan tỏa theo từng bước chân, có thể thấy cô nàng thật sự, thật sự, thật sự muốn xem việc kia đến thế nào…

Tiểu sư đệ chẳng đành lòng cự tuyệt nữa, nhắm mắt lại, thôi cứ coi như mình chết rồi đi.

Đương nhiên trong vòng một canh giờ kế tiếp, Nhị sư huynh quả thực cũng khiến cho cậu muốn chết muốn sống, điều này có thể chứng thực từ tiếng kêu la khóc lóc đầy ngây ngất của cậu, đến mức quên bẵng luôn rằng vẫn còn có một thi tỳ đang ở bên cạnh xem.

Rạng sáng ngày tiếp theo, Hàm Oán xách cái tên tối hôm qua bị Quỷ Tán làm gục ngã tới, để cho chủ nhân xử lý.

Kẻ bị bắt kia thật ra chính là Chương Tiểu Khải, cậu ta lần theo dấu chân Nhị sư huynh cùng tiểu sư đệ mà bám đuôi tới, lúc đi đến mộ Thái tử, bọn Nhị sư huynh đã rời khỏi từ lâu, cậu ta lại đuổi theo đến ngọn núi này, thấy được hai người dựng lều, hiển nhiên cũng nghe được mấy âm thanh kỳ dị nào đó.

Đúng là cực hình, cậu ta đau thương nghĩ, nhưng vì lo lắng tới đại cục, cậu ta chỉ đành ngồi ở nơi gần đó nghe một lúc lâu, chẳng bao lâu sau Hàm Oán cũng đến, bịn rịn bám víu bên ngoài lều cỏ một hồi thì liền đi về phía cậu ta, cậu ta muốn chạy cũng không còn kịp nữa, bất cẩn hít phải một hơi Quỷ Tán xong, lập tức bịch một tiếng ngã lăn ra đất.

Lúc Nhị sư huynh đi tới kiểm tra phạm nhân, dược tính còn chưa tan hết, cậu ta không thể động đậy, chỉ oán hận trừng mắt nhìn Nhị sư huynh, nhất định ngậm miệng không nói lời nào.

Nhị sư huynh không biết cậu ta, nhưng căn cứ vào một số dược vật và vật phẩm đặc thù của cản thi tượng lục tìm được trong túi đối phương, không khó để đoán ra được.

“Người của Quỷ Sơn Môn.” Rồi lại có chút nghi hoặc, “Ta còn tưởng rằng sẽ là Quý Đường.”

Nghe thấy tên sư huynh mình, hai mắt Chương Tiểu Khải bắt đầu đỏ lên, sư huynh nhảy xuống sông, sống chết chưa rõ, cũng không biết hiện giờ đang ở nơi nào, nghĩ đến đây, nỗi hận liền bùng lên, hận cái tên hồ ly tinh Bất Hồi kia, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ cách thiêu chết cái thứ đó, để cho sư huynh có thể trở lại như cũ.

Nhị sư huynh quyết định trước mắt chính sự vẫn là quan trọng hơn, y ngồi xổm xuống nói với Chương Tiểu Khải: “Nếu gặp được Quý Đường, nói với gã, Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền đã có chủ, nếu còn không nghe, ta tự có biện pháp khiến gã phải buông tay.”

Chương Tiểu Khải cố gắng làm ra vẻ mặt khinh thường trước lời đe dọa này, nhưng tiếc là gương mặt của cậu ta vẫn cứ cứng ngắc, vậy nên chỉ đành ngồi đơ ra như khúc gỗ, ngoan ngoãn đưa mắt nhìn hai người một tỳ kia xuống núi.

Chương Tiểu Khải không phải loại người dễ dàng từ bỏ, điều này có thể chứng thực từ việc sau khi dần dần khôi phục được năng lực hành động, cậu ta lại tiếp tục mon men lần theo dấu chân bọn họ mà đuổi theo, chỉ là lúc này cũng biết phải cẩn thận giữ một khoảng cách nhất định, tuyệt đối không dám tiếp tục để cho Hàm Oán phát hiện ra được sự tồn tại của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.