Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 3: Tẩy trần yến




" Ngươi là muội muội của tên cuồng muội này?"

Giọng hắn lãnh lãnh mắt chăm chú nhìn nàng. Nàng gật đầu như đáp hắn không típ tục nữa nhìn hắn bằng không nàng bị hắn mê hoặc mất. Tên này đúng là yêu nghiệt mà hại nước hại dân, lầm người ta nhìn đến đỏ mặt.Tại sao trước kia nàng lại ngu ngốc đi theo tên tra nam đó mà không nhìn ngắm mỹ nam ngay trước mặt.Nghĩ kỹ nàng đúng là đồ háo sắc mà, haizz.

Nàng khẽ thở dài nhưng lại không hay biết có người đang chăm chú quan sát nàng thấy được tùng cử chỉ ánh mắt của nàng, sâu kín con ngươi như thăm dò nhìn thẳng nàng. Nhận biết điều gì nàng ngước đầu lên.

Hai mắt giao nhau cả hai điều đứng yên kinh ngạc nhìn đối phương không nói một lời.

"Ngươi nói cái gì ai là cuồng muội " Thiên Dục Phong tức giận lên tiếng

Tên nào đó không thức thời lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng,Hoàng Lãnh Hàn cũng lười trả lời hắn

"Vương gia hoàng thượng đợi ngài hồi cung " một gã thái giám bước ra cung kính nói.

"Đi thôi " Hắn dời ánh mắt khỏi nàng, xoay người lên ngựa ra lệnh típ tục đi hướng hoàng cung đi đến

Trước khi đi hắn còn liếc ngang nhìn nàng.

Hắn có bệnh đi tại sao lại nhìn nàng ánh mắt như vậy thật là muốn dụ dỗ nàng phạm tội sao haizz, ai đó thở dài khẽ vuốt vuốt ngực.

"Nha đầu muội suy nghĩ gì đó? Có hay không là bị Hàn vương hút hồn rồi không?"

Giọng Thiên Dực Phong Như hỏi như trêu ghẹo nhìn nàng mờ ám

Ca ca hắn là con giun trong bụng nàng đi sao nàng nghĩ gì hắn cũng biết thế? Nàng ho hai tiếng lãng tránh

"Mới không có ca ca nhanh đi làm chuyện của huynh đi, m...muội về phủ trước " Nàng ấp úng nói chạy như bay về phủ, nếu còn ở lại thì sẽ bị ánh mắt ca ca nhìn đến chết mất.

Thiên Dực Phong nhì bóng lưng nàng cảm thán " Nữ nhi lớn đúng là khó giữ nga, haizz"

Thiến Dực Phong lắc đầu leo lên ngựa đi theo đoàn phía trước tiến cung

Trong Hoàng Cung

"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế "

Hoàng Lãnh Hàn bước vào điện chắp tay hắn trước mặt thiên tử mặc long bào màu vàng trên áo thiêu hình rồng không giận mà uy ngồi trên ngai vàng. Hoàng Nghiêm hoàng đế của triều đại Thanh Long này thương dân như con, cai trị chế độ lấy dân chúng vì đầu , những quan lại tham ô tiền của dân chúng đều bị thâm tra bằng 24 hình cụ tàn nhẫn và phán tội chết.

Từ khi Hoàng Nghiêm lên ngôi dân chúng sống được sung túc cơm no áo ấm người ta gọi hắn là minh quân.

Hoàng Nghiêm mỉm cười đi xuống chỗ Hoàng Lãnh Hàn

"Không phụ sự hi vọng của hoàng thượng, Thần đã thắng trận trở về " Trong giọng nói băng lãnh có thêm vài phần tiếu ý

"Tốt tốt trở về là tốt" Hoàng Nghiêm vui mừng, hắn chỉ có một người đệ đệ là Hoàng Lãnh Hàn mẫu hậu cùng hắn rất yêu thương, nhưng không biết vì sao càng yêu thương hắn, hắn lại càng xa lánh, haizz

" Cái ái khanh vất vả rồi đến tối nay ta sẽ tổ chức tẩy trần yến, các khanh cùng người nhà đều đến ăn mừng Hàn vương thắng trận trở về " Hắn ra lệnh mọi người rút lui

Hoàng Nghiêm cùng Hoàng Lãnh Hàn đến thư phòng.

"Hoàng huynh có sự tình gì triệu kiến đệ đến đây?"

" Nước Bạch Hổ gửi thư hòa hôn cùng nước ta ký hiệp nghị lâu dài, đệ nghĩ như thế nào, đệ cũng 23 tuổi rồi nên lấy vương phi đi thôi?" Hòang Nghiêm dè dặt hỏi, có trời mới biết hắn sợ đệ đệ hắn đến mức nào

"Hoàng huynh, huynh đáp ứng ta hôn nhân sẽ do ta tự định đoạt không ai có thể ép buộc, với lại đệ đã tìm được người, nên chuyện này không liên quan đến đệ" hoàng Lãnh Hàn lạnh lạnh khuôn mặt nghĩ tới Thiên Nhiễm Tịch bỗng chốc đáy mắt lộ ra ôn nhu Hoàng Nghiêm xem đến ngẩn người.

Lần đầu hắn thấy đệ đệ hắn lộ ra như vậy khuôn mắt nhất thời sợ đến ngây người, từ khi nào đệ đệ hắn có khuôn mặt này mà hắn không biết, chẳng lẽ thời gian này hắn bỏ lỡ gì sao?

Hoàng Nghiêm ngồi nghĩ thầm không biết người trước mặt đã đi mất tâm không thấy còn lại một mình hắn trong thư phòng cảm thán.

Thừa Tướng Phủ

"Tẩy trần yến con cũng đi sao ạ?" Thiên Nhiễm Tịch nhìn phụ thân đôi ắt long lanh trong suốt

"Đúng vậy, con là đích nữ nên nhất định phải đi, đừng sợ có phụ thân, mẫu thân cùng ca ca con"Thiên Hùng tưởng con gái đang sợ nên an ủi vài câu

"Phụ thân nữ nhi không sợ chỉ là đang háo hức thôi " Nàn nghịch ngợm nói

"Con đó....thôi đi thay trang phục chúng ta đi hoàng cung " Thiên Hùng gõ nhẹ trán nàng không hờn giận ra lệnh nói, ông thật thua với nha đầu nhỏ này

"Vâng " Nang vâng lời tức tóc chạy đi

Thiên Hùng ngồi một bên lắc đầu thở dài

Hoàng Cung

Trên đường xe ngựa đông đúc,Nàng ngồi chung xe cùng Thiên Dực Phong, Thiên hùng cùng thê tử một xe

Tới cửa cung "Thừa tướng đại nhân mời xuống xe ", trong cung quy định tới cửa cung mọi người phải xuống xe đi bộ chỉ có ngoại lệ Hàn Vương được đi xe ngựa và cưỡi ngựa trong hoàng cung cho thấy hoàng thượng cực quý trọng vị đệ đệ này.

Thiên Dực Phong nhảy xuống xe đầu tiên hôm nay hắn mặc bộ lam y thanh nhã, tóc dài được mũ trâm cố định, đai lưng cùng màu lam y tôn lên thân hình lực lưỡng mạnh mẽ mang theo ngọc yêu đái lưu ly màu trăng trong, làm cho bao thiếu nữ ngắm mê say.

Thiên Dực Phong không thèm để ý mấy thiếu nữ đó mà quay lại hô "Muội muội đến ca ca diều muội "

Thiên Nhiễm Tịch hé ra đầu nhỏ đưa tay lên tay Thiên Dực Phong nhảy cuống xe.

Xung quanh thiên kim tiểu thư chú ý đến nàng người được Thiên Dực Phong dìu xuống là ai?

"Đây không phải là đích nữ nhi thừa tướng đại nhân sao?" Ai đó trong đám đông cất giọng nói mọi người mới tỉnh ngộ ra là con gái thừa tướng không ngờ lại đẹp như vậy.

Trang phục nàng mặc là bạch y có thêu hình hoa sen trắng càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng thắt lưng cũng màu trắng bó ngang hông làm lộ ra đường công mê người, từng hành động cử chỉ của nàng thanh nhã cao quý, đôi mắt linh động có sức sống sáng ngời , môi nàng cười nhẹ những hình ảnh này đập vô mắt nam nhân khiến bọn hắn say mê nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.