Theo Em Đi Ra Biển Lắng Nghe

Chương 2




Giấc ngủ chưa đầy bốn tiếng đêm hôm qua làm cho đầu óc cô cứ mụ mụ mị mị như là ngủ đông vậy, sáng sớm đi làm xém nữa là ngủ gật trên xe buýt.

Từng bước chân như trôi đi trên mặt đường, hơi nóng hầm hập cứ cuồn cuộn quấn quanh.

Tháng bảy tháng tám không có phân biệt mùa, trong suốt mười hai tháng chỉ có hai tháng này liền kề nhau mà lại không phân chia nhau ra.

Đài nói Trung Quốc bây giờ không khác gì cái hỏa lò vĩ đại.

Thật sự là muốn chạy trốn khỏi cái thành phố oi bức, chật hẹp này lắm rồi. Cái suy nghĩ này riết rồi cứ không ngừng đeo bám, ào ào tràn đi giống như cỏ dại mọc hoang vậy.

Hôm nay đi làm lại có buổi họp. Phòng họp đang treo mấy bộ quần áo thể thao. Một nhãn hiệu thời trang đang bắt đầu chiến dịch vận động cho bộ sưu tập Thu Đông, muốn mở buổi trình diễn, giới thiệu sản phẩm, tay quản lý muốn tập trung vào hạng mục này. Cho đến thứ tư tuần sau, mọi người phải tập trung hết các ý tưởng của mình đem nộp lên trên bàn cho ông ta.

Tình hình hiện tại sao mà thê thảm …

Bộ phận thiết kế tổng cộng có 6 nhân viên thiết kế quảng cáo, mà tay trưởng phòng làm việc rất không thiên vị một ai. Với mỗi hạng mục, tay này sẽ không chỉ định cho người khác phụ trách mà ai cũng có cơ hội công bằng như nhau, sau đó mới lựa ra văn bản tốt nhất. Đây chính là tính chất giảo hoạt của tay quản lý. Người này không khác gì một đấng quân vương mà nhân viên cấp dưới là một đống phi tần tìm cách tranh thủ tình cảm của vua, đừng mong có chuyện đoán trước được suy nghĩ của “vua”, luôn luôn phải giữ hình thức biểu hiện của mình cho thật vững vàng, cũng như trạng thái làm việc phải ở mức độ cao nhất. Ai cũng phải biết cách phòng thủ cho riêng mình, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, y như rằng sẽ bị đày vào lãnh cung đời đời ở trong đó.

Thân thể căng ra như sợi dây đàn mà mỗi sợi đều muốn đứt phựt bất cứ lúc nào, cô thật lòng chán nản cuộc sống cứ tiếp diễn thế này. Kỳ phùng địch thủ giằng co, vô pháp dự liệu được thế trận, kết cuộc của ván cờ , quan hệ giữa người với người như thể bước trên lớp băng mỏng tùy thời sẽ nứt ra, đổ ào.

Mệt mỏi, chỉ có một từ này.

"Thần Thần!" Trưởng phòng gọi cô từ bên cửa phòng họp.

Ngoài ý muốn, cô quay đầu lại.

Các đồng nghiệp lén lút đoán với nhau chắc là tên trưởng phòng này đang bày ra một cuộc chiến âm thầm cho bên phe ta, người đàn ông này trời sinh có vẻ mặt cương nghị, rắn rỏi như thép, lông mày như kiếm, cặp mắt nghiêm nghị, sóng mũi lại cao. Thực tế là tay này vô cùng phúc hắc, âm trầm. Mà thực tế nữa là bản thân hắn ta lại cầm hộ chiếu Anh quốc, coi như là "Thằng Tây" . Thậm chí, hắn cũng không lấy tên Trung văn. Nhưng tiếng Hoa thì nói được, không tệ.

"Tôi hy vọng lần này cô sẽ thắng. Lần trước nhờ có cô, tòa building Lệ Uyển Sơn Trang đã bắt đầu phiên giao dịch từ lúc sáng làm tôi rất hài lòng.” Tay trưởng phòng nói.

Thế này là sao? Ám chỉ hay khích lệ? Cô không có phản ứng gì.

"Nếu như lần này lại nắm được hạng mục đó, về sau bọn họ làm chiến dịch quảng bá tuần lễ thời trang cho bốn mùa đều hợp tác với chúng ta. Bọn họ đang cạnh tranh đấu thầu để xuất khẩu quần áo ra nước ngoài nhân dịp thế vận hội Olympic, khả năng sẽ giành được rất lớn."

Cô gật đầu một cái. Hiểu, lần này lại là gánh nặng thiết kế đổ hết cả lên vai cô.

Quay lại phòng làm việc, đối diện với mười ánh mắt không hẹn mà cùng tổng tiến công, có nghiền ngẫm tìm hiểu, có đố kỵ ghen ghét, có nghi hoặc, và đủ các loại hoang mang khác.

"Thần Thần, rót cho tôi ly cà phê!" Người nói là tiền bối phòng thiết kế, tên là Thẩm úy.

Cô cười cười, mới vừa đụng tới cái ghế dựa đó thì cái mông kia lại giơ lên.

"Tiện thì giúp tôi photo một phần tài liệu này luôn!" Thẩm úy đưa luôn cho cô mấy tờ giấy tiếng Anh.

Chậm chạp nuốt ngụm nước miếng, cô nhận lấy, đứng dậy đi ra ngoài.

Ở phòng giải khát, gặp phải Ngô Diễm đang tựa cửa phiêu diêu nhả khói thuốc. Ngô Diễm là trưởng phòng tài vụ của công ty, áp lực không nhỏ, nên thường xuyên hút thuốc nhiều.

"Lại bị sai khiến như bồi bàn?" Ngô Diễm ưu nhã dập dập tàn thuốc lá.

Cô nhún nhún vai, cầm lên ly giấy rót đầy cà phê.

"Cô cũng không phải ma mới, không cần thiết phải làm thế cho bọn hắn. Loại người kia mới có chút màu sắc đã lên mặt muốn mở phường nhuộm. Bây giờ thành tích của cô không hề thua kém bọn họ, hoàn toàn có tư cách giành quyền tự chủ." Ngô Diễm hừ lạnh, giật lấy ly giấy trong tay cô ném vào thùng rác.

Cô nở nụ cười nhàn nhạt.

"Có thích làm gì lên dây cót tinh thần lại không?" Ngô Diễm hít sâu một hơi khói thuốc, quơ quơ bao thuốc lá về phía cô.

Cô lắc đầu, xoay người nhìn ra lùm cây um tùm ngoài cửa sổ, thấy mình ngẩn ngơ, nghe thấy tiếng mình kín đáo cất lên: "Cô. . . . . . có gặp gỡ bạn quen trên mạng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.