Theo Đuổi Ngươi, Hảo Cực Khổ

Chương 11: Đoạn kết




Hôm nay ——

Trong tiệm áo cưới, Sài Trọng Sâm ngồi ở trên ghế salon kín đáo cười trộm, ánh nhìn chăm chú vào người con gái đang mặc thử áo cưới.

Trong gương, người con gái mặc áo cưới hết xoay bên này lại xoay bên kia, nháy mắt, chun mũi, bày ra tất cả các tư thế mà cô có thể tưởng tượng được. Cô biểu diễn rất say mê, nhưng người bên cạnh chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô nhìn vào gương, vẻ mặt rất hài lòng, vuốt cái váy cưới nói: "Cái này không tệ, kiểu dáng đẹp, thiết kế đặc biệt, nhất là những bông hoa trên cổ áo, tớ thích nhất mấy cái hoa văn này..."

"Tiểu thư à ——" cô gái vẫn đứng ở bên cạnh cô không chịu được, giật nhẹ vạt váy kháng nghị: "Người sắp kết hôn là tớ cơ mà!"

Dưới mặt đất, Tổ Dĩnh nhìn lên Xa Gia Lệ, Xa Gia Lệ lôi làn váy cúi đầu nhìn cô.

"Tớ biết, tớ ôn lại một chút cảm giác làm cô dậu, tiện thể giúp cậu thử áo cưới trước."

"Nhưng mà số đo ba vòng của chúng ta khác nhau mà." Tổ Dĩnh nói thầm.

"Cậu nói gì? !" Gia Lệ nheo mắt, lườm Tổ Dĩnh một cái. "Là ai đã giúp cậu thuyết phục cha cho phép cậu kết hôn?"

"Nói nhỏ thế mà cũng nghe được, áo cưới cũng bị cậu mặc trước..." Tổ Dĩnh uể oải nói: "Cậu thử đi rồi lúc nào mệt quá thì nói cho tớ biết, để tớ còn chọn số còn lại."

Trời ạ! Sài Trọng Sâm ngửa đầu cười to, cười đến đau quặn cả bụng.

Hai người phụ nữ vừa chơi vừa gây lộn, ầm ĩ suốt buổi trưa trong tiệm áo cưới này, anh thân là chú rể không hề cảm thấy nhàm chán, bị hai người bọn họ chọc cười. Quả nhiên vật họp theo loài, nhìn hai người này ở bên ngoài khôn khéo là vậy, thế nhưng đều tính trẻ con như nhau.

Sài Trọng Sâm rất có tính nhẫn nại chờ các cô dây dưa chán chê, nhưng khi Tổ Dĩnh chọn được áo cưới, mặc áo cưới cho anh nhìn, thế nhưng anh lại không cười nổi .

"Anh thấy thế nào?" Tổ Dĩnh vuốt bộ lễ phục trên người."Cái này được không?" Cô nhìn Sài Trọng Sâm, thấy anh bày ra vẻ mặt cao thâm khó lường, trầm mặc đánh giá cô."Sao vậy? Sao không nói lời nào? Không đẹp hay sao?"

"Em xoay người thử coi."

"Được." Tổ Dĩnh quay một vòng."Thấy rõ ràng chưa?"

Anh ngoắt ngoắt tay, Tổ Dĩnh kéo làn váy đi tới. Anh ý bảo cô tới gần hơn, Tổ Dĩnh cúi đầu ngang nhiên xông qua. Anh ghé vào bên tai cô thì thầm: "Anh chợt nhớ tới..."

"Nhớ tới cái gì?"

"Nhớ tới giấc mơ ấy."

Tổ Dĩnh cười, thông minh nháy mắt mấy cái. "Là giấc mơ mà em và cha xứ nói sẽ chăm sóc anh cả đời a?"

"Ừ." Anh gật đầu.

"Sao lúc ấy em lại quay lại với anh nhỉ?" Cô giả ngu.

Trong mắt anh lóe tia nhìn hài hước "Em nói —— anh nằm mơ rồi."

"Vậy bây giờ anh nên tính toán đi, mộng đẹp trở thánh sự thật rồi ."

Anh cười, kéo cô lại gần hơn, hôn lên má cô. "Giờ đi chọn bánh cưới thôi."

"Được, chờ một chút." Tổ Dĩnh nhìn bốn phía, gọi to: "Gia Lệ? Gia Lệ?! Chúng ta đi chọn bánh cưới thôi ."

"Tổ Dĩnh ~~" trong phòng thay quần áo, vọng ra tiếng Gia Lệ la lên.

Tổ Dĩnh đi tới, đứng bên ngoài phòng thử đồ, hỏi: "Còn không ra? Chúng ta phải đi thôi, thử ra thử vào bao nhiêu bộ như thế vẫn chưa đã nghiền hay sao?"

"Cậu vào đi ~~ nhanh lên một chút!" Gia Lệ lúng túng nói.

"Thật là!" Tổ Dĩnh mở cửa đi vào."Cậu, cậu làm gì thế?" Nàng thấy Gia Lệ ngồi ở trong, trên người mới cởi được một nửa bộ áo cưới, đang dùng hết sức lực để cởi lễ phục."Mau, giúp tớ cởi ra, hình như tớ bị mập lên, mãi mà ko qua được mông ~~ "

Phì! Tổ Dĩnh ngồi xổm xuống, đưa tay giúp đỡ."Đáng đời."

~oOo~

Hôn lễ được cử hành ở giáo đường, hai hàng người hai bên đồng loạt đứng dậy chúc phúc cho bọn họ.

Đây là nhà thờ lớn nhất trong thành phố, nhưng ...

Bên dưới sân khấu, đầy ắp người, mà phía ngoài, ô tô của khách mời kéo dài ra tận bên ngoài đường cao tốc gây tắc đường.

Bên phải khách mời nói tiếng Trung, bên trái khách mời nói tiếng Nhật. Đám khách mời bên trái là một loạt các sĩ quan đã về hưu, từ những bộ âu phục đã mang hàm ý khiêu khích, trên má, cánh tay hoặc trên đầu đều có dán những biểu tượng lá cờ tổ quốc, giống như những chiến sĩ yêu nước có chí hướng của gia tộc Nam Phương mà đắc ý khiêu khích đám người bên kia.

Khách mời bên trái đều là những người có thân hình cao lớn, nhanh nhẹn dũng mãnh, khí chất âm trầm, yêu thương nhau như huynh đệ, bọn họ đã được lão Đại Yamamoto cảnh cáo trước, thấy khách mời bên phải thỉnh thoảng ném sang những ánh mắt khiêu khích, và nghe những lời nói không thiện ý, chọn phương án né tránh, giận mà không dám nói gì.

Tất cả đều vì Sài Trọng Sâm – con trai bảo bối của lão Đại.

Hôn lễ bắt đầu, hai cặp vợ chồng mới lục đục xuất hiện ở trước mắt cha xứ. Bọn họ lắng nghe cha xứ chỉ thị, trao nhẫn cho nhau, trao lời thề, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào.

Lão Đại Yamamoto nhìn vẻ mặt khoái trá của con trai bảo bối vất vả lắm mới theo đuổi được Tiết Tổ Dĩnh, mấy ngày này vì giúp con cầu hôn, ông biết Tiết Cương gây khó khăn, làm gì cũng phải chú ý sắc mặt của Tiết Cương, nhưng mà ông vẫn nhẫn nhịn, không thể cản trở tới đám cưới của con ông được.

Rốt cục trong thời điểm đó, tình thương của người cha đã chiến thắng, ông lo liệu mọi chuyện, tuyệt đối không thể làm hỏng quyết tâm của mình, dựa vào nghị lực để vượt qua cửa ải khó khăn, phối hợp thực hiện các yêu cầu vô lý của Tiết Cương một cách vô điều kiện, cuối cùng cũng đã có thể đi đến bước cuối cùng là hôn lễ ngày hôm nay.

Tối hôm qua, con trai ông vì cảm ơn ông đã vất vả cực nhọc, còn dẫn ông đi tắm xông hơi.

"Cha, con cám ơn cha." Bởi vì lo cho hôn sự của Tổ Dĩnh, tình cảm cha con bọn họ đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể cùng nhau nói chuyện.

Lão đại Yamamoto lệ nóng quanh mi, cùng các khách mời vỗ tay hoan hô, chúc phúc cho hai cặp vợ chồng đang đứng trên sân khấu.

Buổi lễ vừa kết thúc, một dàn xe được lái tới đưa mọi người đến khách sạn năm sao gần đó để ăn mừng.

Hai cặp cô dâu chú rể cùng với trưởng bối hai bên cùng nhau dùng cơm. Bên kia, các biên tập của nhà xuất bản tranh nhau mic. Bên cạnh đó, đám khách mời bắt đầu uống rượu, Tổng giám kéo Xa Gia Lệ lên sân khấu cùng nhau ca hát.

Chỉ duy nhất tại một bàn, không khí vô cùng quỷ dị.

"Ăn cơm." Tổ Dĩnh cố gắng giúp cho không khí thân thiết hơn, giúp mọi người gắp đồ ăn rót rượu.

"Cẩn thận y phục của em đó." Sài Trọng Sâm giúp Tổ Dĩnh nâng cao cánh tay, tránh cho tay cô bị dính nước chấm.

"Món này ngon nè, ăn đi em." Gia Cần lột vỏ tôm cho vợ yêu.

"Anh muốn ăn súp không?" Lý Dung Dung giúp Tiết Gia Cần múc canh. Người thân của cô ở nước ngoài, tháng sau muốn cô và Gia Cần bay sang Canada uống rượu mừng.

Chỉ có hai người ngồi yên, vẻ mặt trước sau như một không đổi. Một bên thì rất uất ức mà vẫn phải nở nụ cười, một bên thì trang nghiêm nhưng vẫn ra vẻ tàn bạo.

Lão Đại Yamamoto vì con trai yêu quí thì cái gì cũng đồng ý làm, còn cái người lạnh lùng trang nghiêm kia chính là Tiết Cương người phải thành toàn cho hai đứa, hai người nói hai thứ tiếng nên không thể giao tiếp với nhau.

"Cạn chén!" Tổ Dĩnh hô lớn

Tiết Cương đột nhiên hỏi lão Đại Yamamoto: "Ông đối với vụ thảm sát Nam Kinh tháng mười hai năm một nghìn chín trăm ba mươi bảy có ý kiến gì không?"

Phụt~~ Gia Cần phun toàn bộ rượu trong miệng ra ngoài.

Hiển nhiên là lão Đại Yamamoto nghe không hiểu, nhướng mày, nhìn về phía con.

Sài Trọng Sâm mỉm cười, giải thích lời của Tiết Cương: "Cha, cha vợ của con khen ngợi bộ âu phục của cha nhìn rất đẹp." Sài Trọng Sâm tự động sửa lời, Tiết Tổ Dĩnh lén lút giơ ngón tay cái lên tán thưởng nh.

Lão Đại Yamamoto gật đầu, cũng rất lịch sự, đứng dậy đi tới cầm tay Tiết Cương, trả lời bằng tiếng Nhật: "Cám ơn, cám ơn, của ông cũng không tồi."

Tổ Dĩnh ghé vào Sài Trọng Sâm bên tai nói: "Đứng ở đây ăn, áp lực rất lớn a."

"." Sài Trọng Sâm khoác tay vợ yêu, đứng lên nói với bề trên: "Con và Tổ Dĩnh qua bên kia chào hỏi khách khứa ~~" nói xong nhanh chóng chạy mất.

Một đôi vừa mới lẻn đi, Tiết Cương lại hỏi Yamamoto: "Chính phủ Nhật Bản vẫn không chịu đối mặt với vấn đề đền bù tổn thất cho những người phụ nữ, ông có ý kiến gì không?"

Lão Đại Yamamoto buồn bực liếc nhìn Tiết Cương, con chạy mất rồi, không ai giúp ông phiên dịch, ông khổ sở nghiên cứu vẻ mặt của Tiết Cương, nghĩ thầm có phải bây giờ ông ta đang khen kiểu tóc của mình không nhỉ?

Tiết Gia Cần giơ tay lên tiếng: "Cha, Dung Dung đang nghén, cảm thấy không thoải mái, con đưa cô ấy vào bên trong nghỉ ngơi một chút." Gia Cần nhanh chóng bắt chước ôm vợ yêu, mà cô vợ cũng rất biết phối hợp, giả bộ dạng đang buồn nôn, nhanh chóng rời khỏi hiện trường….

Rất tốt, đám trẻ đã chạy hết, bây giờ chỉ còn lại có hai vị lão nhân gia, lúng túng đứng đó.

Tiết Cương đứng dậy xoay người ngoắc ngoắc mấy lão đồng nghiệp cũ, mấy lão bá bá đã vội chạy tới, ngồi xuống, đem chai rượu mang lên. Bọn họ nhìn chằm chằm về phía lão Đại Yamamoto, trong mắt người nào người nấy cũng hừng hực ánh sáng yêu nước.

Tiết Cương nở nụ cười đáng sợ hăng hái nâng chén lên mời lão Đại."Nào, cạn chén."

Những ngày kháng chiến xưa cũ trong nháy mắt biến mất, mấy lão già giống như mài đao soàn soạt, tính toán xem trả thù cho những đau đớn trong quá khứ như thế nào.

~oOo~

Ở phòng nghỉ phía sau đại sảnh, Tổ Dĩnh và Sài Trọng Sâm đang ngồi ở bên trong. Tổ Dĩnh ngồi trên đùi Sài Trọng Sâm, để cho anh vòng tay ôm cô dựa vào ngực anh.

Tổ Dĩnh ở trên người anh ngọ nguậy không ngừng, với tay ra phía sau thử kéo khóa xuống một chút. "Thật khó chịu!"

Sài Trọng Sâm thấy cô nghịch mãi, đưa tay lên giúp cô kéo một đường dài xuống tới đáy.

"A, kéo một chút xíu là được rồi mà."

"Không sao, nơi này chỉ có anh thôi mà." Anh hài lòng thưởng thức tấm lưng trắng nõn nà của cô.

"Không ngờ mặc áo cưới lại không thoải mái như vậy..." Muốn làm người đẹp quả nhiên là phải trả giá rất lớn, Tổ Dĩnh ngước nhìn mặt mình trong gương."Trang điểm đậm như vậy thật chẳng thoải mái chút nào, anh thấy có phải là đậm quá không?"

"Ừ, để anh nhìn xem ..." anh nâng mặt cô lên, giả bộ nghiêm túc nhìn nhìn. "Oa.. Lông mi rất dài, mắt càng to hơn, miệng thì... Cái miệng này..."

"Miệng như thế nào?"

"Đôi môi màu sắc rất đẹp." Anh cúi đầu, mải miết trên môi cô, hai tay không chút đứng đắn vuốt ve lưng nàng. "Tổ Dĩnh, chúng ta đừng đi ra ngoài nha." Anh nhẹ nhàng đặt tay lên cổ cô, say sưa hôn.

"Không được..." Cô quay mặt đi thở hổn hển."Anh đàng hoàng chút đi, phía ngoài... Phía ngoài có người..."

"Không cần phải lo bọn họ đang làm cái khỉ gió gì." Anh kéo hai tay cô vòng qua cổ anh, bắt đầu gặm nhấm vành tai cô.

"Anh... Chờ một chút..." Chưa kịp nói hết thì đôi môi anh đào đỏ mọng đã bị người nào đó bá đạo che lấp, cô cảm thấy đầu choáng váng, tâm tình mờ mịt, cố gắng kéo lý trí đứng dậy nhưng anh lại hôn cô cuồng nhiệt đến mức lý trí của cô bị đánh văng đi chỗ khác.

Thậm chí anh còn ép sát Tổ Dĩnh xuống sofa, say đắm để lại dấu ấn trên chiếc cổ trắng ngà của cô. Bên dưới bộ lễ phục của nàng, anh từ từ đi vào, đưa hai người hòa làm một, thân mật vuốt ve cô,…

Tổ Dĩnh cảm thấy lo lắng, sợ có người chạy vào, nhưng mà cảm giác phạm tội khi làm chuyện xấu như vậy lại đem đến cho cô một cảm giác mới lạ.

Ở nơi này trong trời đất nhỏ bé, bọn họ bỏ lại khách mời, len lén thân mật.

Thời kỳ mập mờ lâu dài đã kết thúc, từ nay bọn họ đã là vợ chồng, cứ nghĩ tới đây là trong lòng Sài Trọng Sâm ngập tràn hạnh phúc.

Sài Trọng Sâm không nói cho Tổ Dĩnh biết, lúc ở tiệm áo cưới, khi nhìn thấy nàng mặc áo cưới, trong lòng anh có bao nhiêu phần kích động. Có lẽ tại vì anh yêu phải cô ngốc, dạy cho anh biết bao nhiêu đau khổ, giờ phút này được ôm cô trong vòng tay, anh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn!

"Anh yêu em." Anh nhỏ giọng nói bên tai cô

Tổ Dĩnh vòng tay quanh cổ anh, đáy mắt ánh lên nụ cười."Em cũng vậy. Em yêu anh"

Những lời này, cô từng cho rằng sẽ không bao giờ cô nói những câu như vậy nữa, cho tới khi gặp Sài Trọng Sâm.

Cô ghé vào tai anh lẩm bẩm lặp đi lặp lại: "Nghe kỹ nhé —— em yêu anh, em rất yêu anh..."

---Toàn Văn Hoàn---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.