“Trần Ngộ Bạch anh dám cưỡng hôn em nữa
em sẽ đá cho anh ED luôn!” An Tiểu Ly dưới tình thế cấp bách đã giãy
giụa vùng vẫy kêu to. Ngay sau đó, trong tiểu khu nho nhỏ yên lặng như
tờ, giữa những tòa nhà vang lên giọng nữ u oán quanh quẩn: ED. . . . . . ED. . . . . . ED. . . . . . D. . . . . . D. . . . . .
Đầu tiên Trần Ngộ Bạch sửng sốt, ngay sau đó đôi môi mỏng xinh đẹp nở ra
một nụ cười cay nghiệt, “Anh ED rồi, ai tới thỏa mãn em?”
“Anh yên tâm, có rất nhiều người, tre già măng mọc!”
“Chỉ dựa vào em?”
“Anh cứ chờ xem!”
An Tiểu Ly ngửa mặt, lửa giận bốc lên cao. Trần Ngộ Bạch chợt cúi đầu,
hung hăng gần như là cắn lên đôi môi mềm mại của cô, cạy miệng mồm lanh
lợi của cô ra, kéo đầu lưỡi cô ra ngoài ngậm trong miệng mình, dùng sức
cắn mút. Ưm, thật sự là không giống như vậy. . . . . . Ai nói chuyện
khoái cảm này chỉ cần đúng chuyện không đúng người. Cái loại tươi non
mềm mại này, cái loại nếm hoài không thỏa này, cảm giác kỳ lạ chỉ hận
không thể nhét hết vào bụng này, chỉ có An Tiểu Ly mới cho anh được.
“Anh không muốn thấy.” Sau khi thành công hôn đến thần trí An Tiểu Ly mơ hồ
cả người xụi lơ. Trần Ngộ Bạch ôm hông của cô, đặt cô trên sườn xe, anh
dán sát vào gò má nóng bỏng của cô, nói thật nhỏ.
An Tiểu Ly không nhúc nhích.
Ôm thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, không khỏi an lòng. Biểu tình
Trần Ngộ Bạch dần dần ôn hòa. Sau lưng, xuất hiện người qua lại đi hóng
mát buổi tối, tiếng cười nói không ngớt, thế nhưng anh lại chỉ cảm thấy
trong trời đất rõ ràng vô cùng yên tĩnh.
Gió đêm thổi qua phù hợp với hoàn cảnh, tóc dài nữ chính như ý thơ mà phất
lên trên mặt của nam chính, chân mày nam chính lại hơi nhíu lên.
Trần Ngộ Bạch quay mặt của An Tiểu Ly qua, quả nhiên, đầu vai anh dần dần ẩm ướt, là nước mắt của cô.
“Khóc cái gì!” Anh thấp giọng mà quát. Cô vẫn còn an tĩnh ở trong cảm xúc bi
thương, bị anh hù dọa như vậy, nước mắt chảy dữ dội hơn, từng hàng chảy
qua khuôn mặt nhỏ bé như quả táo của cô, dáng vẻ tội nghiệp, anh nhìn
thấy thế, hỏa khí hoàn toàn biến mất.
“Đừng khóc.” Trần Ngộ Bạch thở dài, nâng mặt của cô lên, nhẹ nhàng lau khô
nước mắt cho cô. Trên tay càng ngày càng ướt, giọng điệu của anh càng
ngày càng êm ái không thể tưởng tượng nổi, “Đừng khóc có được không?
Hả?”
“Được rồi . . . . . Tiểu Ly,
đừng khóc. . . . . .” Anh đặt một tay ở trên xe ôm cô, thân thể vươn vào trong xe rút một tờ khăn giấy, kiên nhẫn yên lặng lau nước mắt cho cô.
“Anh. . . . . .” An Tiểu Ly khóc đến mũi đều đỏ như trái cà chua, tiếng thút
thít vang vang, “Anh luôn như vậy! Luôn lạnh lẽo giống như người chết,
sau đó, sau đó thỉnh thoảng sống lại. . . . . . Nhưng mà, em không thể
bởi vì anh sống lại không đúng giờ một lát, mà phải chấp nhận thời gian
anh chết dài như vậy!” Lời nói cô ngắt quãng trong nước mắt, không nhịn
được đẩy tay của anh ra, hai tay của cô lau mạnh lên mặt, lại lau ở nơi
ngực áo sơ mi trắng của Trần Ngộ Bạch.
Tuy là Trần Ngộ Bạch không hiểu hết lời cô nói, nhưng cũng có thể hiểu đại khái ý của cô. Cô —— đang ghét bỏ anh? !
“Trước kia em cho rằng, hoàng tử trong thực tế chính là như vậy, không thể nào tài mạo song toàn còn được tính khí tốt. Cho nên anh ăn hiếp em, em
cũng nhịn. Nhưng mà không phải như thế. . . . . . Cái kiểu Lý Vi Nhiên
đối với Tang Tang mới là thật tốt. Em hâm mộ dáng vẻ vui mừng của Tang
Tang. Em cũng muốn tìm một người tốt với em . . . . . .” Nước mắt cô dần dần ngừng lại, giọng nói oang oang, mắt to trắng đen rõ ràng sau khi
khóc càng phát ra sáng ngời, dưới bóng đêm, cô nghiêm túc cố chấp nói
qua dục vọng tinh khiết của mình, cùng với sự theo đuổi không mệt mỏi
đối với cuộc sống tốt đẹp.
Trần Ngộ
Bạch đã không còn nhớ rõ mình bắt đầu như thế nào. Tâm tình anh chính là vật quý báu không thể để lộ ra. Bao nhiêu năm qua anh vẫn thờ phụng bốn chữ “Thủy tĩnh lưu thâm*” này. Cho nên trong phút chốc, đối mặt với đôi cánh gan dạ như đang giương lên của An Tiểu Ly, Trần Ngộ Bạch bỗng
nhiên như đã hiểu được sự để ý khó hiểu của mình đối với cô… chính là
ghen tỵ, rõ ràng ghen tỵ. Tại sao cô có thể nhẹ nhàng tự nhiên nói ra là cô ghen tỵ với Tần Tang? Tại sao cô có thể tự nhiên lựa chọn cái mình
muốn và không muốn? Tại sao cô lại có thể sống chân thật tinh khiết như
vậy chứ?
(Thủy Tĩnh Lưu Thâm: ẩn dụ về một người đàn ông bình tĩnh kín đáo, không bao giờ biểu lộ ra ngoài mặt.)
Trần Ngộ Bạch ghen tỵ với An Tiểu Ly, ghen tỵ đến mức muốn chiếm cô thành của riêng mình, để từ từ hành hạ.
. . . . . .
Trên ban công lầu năm, Lý Vi Nhiên vòng ôm lấy Tần Tang, hai người yên bình
nhìn cặp đôi dưới lầu đang vừa đánh, vừa náo, vừa khóc, vừa la.
“Anh với em đánh cuộc, lần này Tiểu Bạch là thật lòng.” Lý Vi Nhiên hôn lên vành tai của cô một cái, nói chắc chắn.
Tần Tang nghiêng đầu hôn cằm anh, cười khanh khách và hỏi: “Đánh cuộc gì?”
Ánh mắt Lý Vi Nhiên nhìn sao Thiên Lang xa xôi, thoáng lên một tia sáng không rõ, “Đánh cuộc. . . . . . Một khắc đêm xuân?”
“Hả? Tính làm sao?” Tần Tang cũng không phải là Thiện Nam Tín Nữ, dĩ nhiên sẽ không bị anh hù dọa như vậy.
“Trong thời hạn một tuần lễ, nếu Tiểu Bạch bắt được Tiểu Ly, anh sẽ ăn em.”
“Không có thì sao?”
“Ừm, anh sẽ bị em ăn.”
Lý Vi Nhiên cười đắc ý hả hê, nhẹ nhàng mút lên chiếc cổ trắng noãn của Tần Tang, để lại một dấu màu hồng.
Tần Tang hơi cười, thoải mái vùi ở trong ngực anh, “A. Anh nói là *****?”
Lý Vi Nhiên bị nụ cười ngọt ngào trên gương mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt hút mất hồn.
. . . . . .
An Tiểu Ly cho là mình khóc đến thấy ảo giác, hình như sắc mặt của Trần
Ngộ Bạch lại hòa hoãn xuống, giọng nói cũng ôn hòa rất nhiều: “Anh khinh thường em chỗ nào?”
Nói đến khinh
thường, cô cũng muốn tính toán với anh, “Tại sao không có. . . . . . Em
không thích nấu cơm, mỗi ngày anh còn phải chọn món ăn phức tạp như thế. Anh luôn lạnh lẽo châm chọc em, anh rất dữ. . . . . . Anh không cho
phép em cái này, không cho phép em cái kia. Anh chưa từng giống như Lý
Vi Nhiên đối với Tang Tang cười dịu dàng như vậy với em! Anh không tôn
trọng em, anh cứ cưỡng ép chiếm đoạt. . . . . . Dù sao em cũng không cần anh nữa.”
Bình thường cô luôn cảm
thấy Trần Ngộ Bạch đối với cô cực kỳ không tốt. Sao vào lúc này nói ra
chỉ toàn những chuyện nhỏ nhặt, cũng không suôn sẻ mạch lạc nữa?
Hiển nhiên Trần Ngộ Bạch đối với sự chỉ trích của cô cũng xì mũi coi thường, “Nếu như em nếu nói cái kiểu của lão ngũ là tốt, vậy thật không còn
cách nào —— em có chỗ nào có thể thông minh xinh đẹp hơn Tần Tang chứ.”
Tử huyệt của An Tiểu Ly bị anh đâm trúng rồi. Từ nhỏ đến lớn, điều cô
không thích nghe nhất chính là người ta nói cô không xinh đẹp đáng yêu
như Tang Tang.
“Vậy anh có chỗ nào hơn được sự tao nhã lịch sự, ngọc thụ lâm phong của Lý Vi Nhiên!”
“Như vậy em có chỗ nào có thể hơn được sự băng thanh ngọc khiết, khéo hiểu lòng người của Tần Tang!”
“Anh!”
“Ừ hử?”
Trần Ngộ Bạch cười lạnh, chống tay ở phía trên đỉnh đầu cô, đôi mắt tỏ sáng như trẻ con đang đùa giỡn.
“Nếu như vậy, chúng ta giản tán đi!”
“Nghĩ khá lắm. An Tiểu Ly, em còn thiếu tiền của anh, muốn trốn nợ sao?”
“Thì quỵt nợ đó! Anh có thể làm gì em!”
An Tiểu Ly thở hỗn hển đẩy anh một cái, bởi vì vấn đề độ cao cách xa nhau, bàn tay vỗ đúng vào dạ dày của anh. Trần Ngộ Bạch rên lên một tiếng
thật nhỏ, tay chống vào xe không động đậy. An Tiểu Ly nhân cơ hội chạy
như bay, để lại núi băng sắc mặt khó coi, lạnh lùng cắn răng nhìn chằm
chằm bóng lưng cô.
An Tiểu Ly, em chờ đó cho anh!
. . . . . .
Sau khi ngả bài với núi băng, An Tiểu Ly thoải mái khác thường. Mang theo
hưng phấn mới vừa tốt nghiệp, cô cảm thấy cuộc sống tựa như một hũ nếp
lớn, chờ cô ngã xuống hạnh phúc.
Tần
Tang bắt đầu tìm việc làm, An Tiểu Ly cũng thường xuyên đi các nơi phỏng vấn cùng với cô ấy, nhìn thấy có cơ hội thích hợp, cô cũng sẽ nộp một
phần lý lịch sơ lược.
Thông minh có
hạn của cô nói cho cô biết, yêu quý sinh mạng, cách xa phúc hắc. Nếu quả thật có thể tìm được công việc tốt hơn khoa học kỹ thuật Vũ Hưng, cô
nhất định lập tức không chút do dự vênh váo tự đắc mà đuổi việc Trần Ngộ Bạch.
Khi đó An Tiểu Ly không biết, phúc hắc sở dĩ trở thành phúc hắc, là đã từng đánh ngã bao nhiêu nhân vật nhỏ như cô.
An Tiểu Ly mới vừa phỏng vấn ở một công ty khoa học kỹ thuật xong, đang
ngâm nga ca khúc nhảy chân sáo bước qua đại sảnh huy hoàng khí phái của
khoa học kỹ thuật Vũ Hưng.
Sau đó, ngừng lại.
“Thầy Tiêu!” An Tiểu Ly gặp được ân sư ngày xưa đi từ trong thang máy ra cùng với Lão Nghiêm. Cô rất thích giáo sư kiêm chủ nhiệm bảo an, hòa ái dễ
gần này. Ngoại trừ thường xuyên cúp cua và ngủ trong giờ học, bình
thường cô chưa bao giờ gây thêm phiền phức cho ông ấy.
Giáo sư Tiêu mỉm cười gật đầu với cô, vẻ mặt vẫn luôn điềm tĩnh. Ông ung
dung giảng giải đạo lý cho An Tiểu Ly trong đại sảnh đông người, nào là
lòng trách nhiệm với người giáo dục ra mình trong tương lai, nào là tầm
quan trọng phải bồi dưỡng tâm tính trong cuộc sống. Cuối cùng, An Tiểu
Ly càng ngày càng mờ mịt, ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài một hơi, phất tay áo ngồi đám mây rời đi..
An Tiểu Ly cố gắng giãy giụa khỏi những suy nghĩ khốn đốn, tò mò hỏi lão
Nghiêm cũng buồn ngủ mơ màng: “Thầy Tiêu tới Vũ Hưng làm gì vậy? Mời cố
vấn bên ngoài à?”
“Không phải, ” lão
Nghiêm lắc đầu, nhìn An Tiểu Ly đầy hàm ý, “Sáng nay tổng giám đốc gửi
điện tới đại học C, nói là cần tài liệu quản chế của lực lượng nồng cốt
trong trường học.”
“A —— à? !” An Tiểu Ly cả kinh thất sắc, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn một giọt máu.