Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)

Chương 29: Mầm mống nghi hoặc âm thầm sinh sôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****C29

“Chủ tử biết từ khi nào?” Việt Tùy mím môi, xem ra rất cố chấp đối với vấn đề này. Cùng ở chung với người nọ đã mấy ngày, thế nhưng y không hề nhận ra một chút bất ổn nào, thậm chí còn không hề hay biết đối phương có võ công, hơn nữa còn là một trong những cao thủ hàng đầu. Điều này khiến cho Việt Tùy cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Việt Thương suy nghĩ mội chút, nói: “Từ khi hắn đoán ra ta chính là Việt Thương.”

Thấy Việt Tùy vẫn còn mơ hồ, hắn lại nói, “Nhất lâu, nhị cung, tam trang.”

Trên đời này, người có thể chỉ trong một chiêu đã giết được Sơ Ngũ đích xác không nhiều, thế nhưng nếu là chủ nhân của nhất lâu, nhị cung, tam trang thì đều có thể làm được. Tam trang không màng thế sự, ẩn cư đã nhiều năm, không có nhiều khả năng bỗng nhiên ra tay diệt trừ sát thủ. Vân Vũ cung cung chủ là một nữ tử, có thể xem như ngoài giới hạn tình nghi. Như vậy không phải là chỉ còn có Thương Nguyệt lâu lâu chủ và Thiên Thần cung cung chủ hay sao?

Uất Trì Vô Ương tại sao lại một mực nhận định hắn đích xác là Việt Thương? Chỉ dựa vào nơi xảy ra vụ việc lúc đó nằm trên địa bàn của Thương Nguyệt lâu? Như thế không khỏi quá võ đoán rồi, thế nhưng hắn lúc ấy lại khẳng định tới mười phần, rõ ràng là còn căn cứ vào một cái gì khác nữa.

Nếu như có thể chọn một trong hai, mà hắn lại một mực khẳng định người ra tay giết chết Sơ Ngũ là Việt Thương, vậy thì chỉ còn một khả năng — hắn chính là Thiên Thần cung cung chủ.

Huống hồ, Thiên Thần cung tuy rằng phái ra một số lượng lớn sát thủ, nhưng cao thủ chân chính lại chỉ ra tay trong một lần sau cùng kia, hơn nữa cũng không đến mức quyết liệt đuổi cùng giết tận không chết không từ. Nói khó nghe một chút thì những lần truy sát dọc đường kia chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch cho người khác thấy mà thôi.

Tại thời khắc mấu chốt luôn luôn có người phát ám hiệu, lệnh cho từng nhóm sát thủ lần lượt rút lui, nhưng thỉnh thoảng cũng phải giết chết vài tên râu ria tôm tép để biểu đạt đã có một hồi khổ chiến xảy ra.

Việt Thương nghe xong, trên mặt hiếm thấy mà lộ ra biểu tình sửng sốt, “Chủ tử đã sớm hoài nghi?”

“Khúc mắc giữa hắn và cẩu Hoàng đế chưa chắc đã là thật.” Thậm chí có thể chỉ là một bước thứ hai trong kế hoạch triệt để tiêu diệt Thương Nguyệt lâu.

Việt Tùy sắc mặt rất khó coi, “Trước đó hắn cố tình ly gián thuộc hạ và chủ tử…”

Việt Tùy là một sát thủ có thể nói là thân thủ phi phàm, mà trên những phương diện khác cũng đặc biệt nhạy bén khôn ngoan, chẳng qua khi đối mặt với tình ái lại quá mức đơn thuần. Cũng bởi lẽ đó, Việt Thương không chơi trò vòng vo lắt léo gì đối với y cả, mỗi lần đều là trực tiếp biểu đạt tâm ý của mình, cứ thế áp tới ôm hôn ve vuốt, trực tiếp khiến cho đối phương cảm nhận được tình cảm của mình.

Mà cách thức quanh co vòng vèo của Uất Trì Vô Ương đối với y hoàn toàn không có tác dụng, trái lại còn bị y coi như một kẻ có dã tâm thâm độc xấu xa.

Việt Thương mỉm cười, một phen ôm lấy thắt lưng rắn chắc của Việt Tùy. Có một số việc hắn cũng không muốn nói rõ ràng. Cả đời này Việt Tùy sẽ không bao giờ biết được thực ra Bát hoàng tử tốt hơn rất nhiều so với những gì y nghĩ, hơn nữa kẻ kia còn đặc biệt chấp nhất đối với một người có tâm tư tình cảm đơn thuần như y. Việt Thương cảm thấy thật may mắn vì mình đã hạ thủ tương đối sớm, nếu không, muốn khiến cho tảng đá cản đường kia văng đi quả thực còn khó hơn lên trời.

Sáng sớm hôm sau, khi Hoàng cung vừa mở cửa, Uất Trì Vô Ương liền trở về phủ đệ của mình. Hắn sắc mặt âm trầm, nhằm thẳng hướng Thải Phong viện mà đi. Bắt gặp sắc mặt sa sầm của chủ tử, đám thị vệ và nha hoàn trong phủ người nào người nấy đều thấp thỏm không yên.

Uất Trì Vô Ương đi vào trong viện, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, biểu tình thâm trầm vừa rồi bất chợt biến thành tao nhã ôn nhu. Hắn nở một nụ cười nhàn nhạt thản nhiên như mặt hồ không gợn sóng, nói với một tiểu gia nô trong viện, “Đi báo Việt công tử hôm nay đến dùng bữa với ta.”

Tiêu gia nô đáp, “Hồi bẩm chủ tử, Việt công tử còn chưa thức dậy.”

Sắc mặt Uất Trì Vô Ương khẽ biến, trong mắt tức thì lóe lên một tia âm u. Bước được vài bước, hắn lại nói lớn, “Đồ ăn hôm nay đều là ngự thiện do mẫu hậu ban thưởng, nếu để nguội thì sẽ không ăn được nữa, mau đi gọi Việt công tử dậy đi.”

Tiểu gia nô đương nhiên không dám không tuân theo, xoay người đi về phía phòng ngủ của Việt Thương. Nhưng còn chưa đi tới nơi thì cánh cửa kia đã bật mở, Việt Tùy một thân hắc y lặng lẽ đứng yên ở đó, bầu không khí xung quanh tựa hồ như ngưng đọng lại, cứ thế lạnh lẽo âm u một mảnh.

Uất Trì Vô Ương nhìn thấy y thì lông mày có chút giật giật, thuận tiện liếc mắt nhìn vào bên trong căn phòng, nhưng vị trí người nọ đứng lại vừa vặn che khuất hết thảy khung cảnh bên trong, khiến cho người ngoài không cách nào dò xét được.

“Tùy công tử nghỉ ngơi có tốt không? Đêm qua ngủ ngon chứ?”

Thoạt nhìn giống nhưng một câu thăm hỏi thông thường, thế nhưng ngữ khí lại mang theo một cảm giác khác thường nào đó. Việt Tùy đơn giản gật đầu, “Chủ tử nhà ta còn đang ngủ.”

Uất Trì Vô ương còn định nói thêm điều gì đó thì nghe bên trong có tiếng người thấp giọng gọi, “Tùy nhi…” Thanh âm khàn khàn mà biếng nhác lại còn mang theo một ý vị mê man chưa hoàn toàn thanh tỉnh kia đúng là tiếng của Việt Thương.

Thứ thanh âm kia tuy vừa lành lạnh, vừa hơi khàn khàn, thế nhưng khi lọt vào trong lại vô cùng quyến rũ, khiến cho tất cả mọi người trong viện tức thì bị mê hoặc. Xung quanh một mảnh yên tĩnh đến không thể nào hiểu nổi, chỉ riêng Việt Tùy thì nhịn không được mà bất giác nhíu mày.

“Cảm tạ Bát hoàng tử ưu ái.” Việt Tùy khum tay làm một động tác cáo lỗi với Uất Trì Vô Ương, sau đó vội vàng đóng cửa, tức tốc quay lại bên cạnh người vừa mới gọi tên mình kia.

Uất Trì Vô Ương cũng biết Việt Thương kia vô cùng ham ngủ, mỗi ngày đều nhất định phải ngủ tới giữa trưa mới chịu thức dậy. Hôm nay hắn cố ý quấy rầy chẳng qua là để xác định về sự việc xảy ra ngày hôm qua mà thôi. Ra khỏi tiểu viện, Uất Trì Vô Ương liền gọi ám vệ tới nhẹ nhàng hỏi han vài câu.

Biết được hai người kia suốt đêm qua chưa hề rời khỏi phủ viện, sắc mặt Uất Trì Vô Ương lộ ra một tia vi diệu. Sau khi trở lại thư phòng, hắn lại truyền gọi ám vệ canh gác đêm qua tới, xác định trong phủ hoàn toàn không có một điểm dị thường mới hoàn toàn tin tưởng.

Nhưng là, cao thủ trong kinh, kẻ nào đạt tới trình độ nào, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Thích khách ngày hôm qua gặp có thân thủ tương đối siêu phàm, có thể bức ép hắn đến mức buộc phải ra tay để lộ thân phận, rõ ràng là một kẻ không thể khinh thường. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại trong kinh ngoại trừ Việt Thương và Việt Tùy thì đích xác không thể nghĩ ra kẻ thứ ba.

Thế nhưng hai người kia đêm qua vẫn luôn ở trong viện phủ không hề đi ra ngoài, hơn nữa, trong lúc nhất thời, Uất Trì Vô Ương cũng không nghĩ ra âm mưu và ý đồ của hai người nọ. Dù sao thì hiện tại hai bên vẫn đang duy trì quan hệ hợp tác, Việt Thương hẳn là muốn đảm bảo an toàn cho hắn mới phải, sao lại có thể lén lén lút lút chạy tới ám sát hắn được? Huống hồ nếu người nọ thực sự muốn hắn chết, dọc đường chỉ cần nhắm mắt làm ngơ thấy chết không cứu có phải dễ dàng đạt được mục đích hơn không?

Nghĩ tới nghĩ lui, hiềm nghi đối với hai người kia cũng càng ngày càng suy giảm…

Hay là hoàng huynh lại mời cao thủ khác tới? Người này ngay cả mình cũng không được biết, hôm qua chẳng lẽ là một chuyến thăm dò?

Nếu là như thế, có khi nào hoàng huynh đã thực sự nảy sinh cảm giác không tin tưởng đối với mình? Cũng đúng thôi, thân là đế vương một nước, sao có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng một người? Cao thủ kia nếu là do hoàng huynh bố trí, vậy thì tình cảnh của mình cũng không tốt đẹp gì rồi.

Việt Tùy đóng cửa, sau khi nghe được tiếng Uất Trì Vô Ương rời đi mới yên tâm quay lại trong phòng, chỉ thấy Việt Thương một bộ dạng bất nhã dùng cả tay lẫn chân quấn chặt đống chăn mềm. Người nọ thoạt nhìn ngủ cũng không được yên ổn, mi tâm mơ hồ còn đang nhíu chặt.

Thấy thế, Việt Tùy lập tức cởi ngoại bào, đi tới nằm xuống bên giường, nhẹ nhàng rút tấm chăn đã bị người nào đó giày vò thành một đống kia ra. Việt Thương dường như nhận biết được động tĩnh của đối phương, thuận thế áp sát lại, vươn tay sờ mó lớp áo lót của người kia. Hắn trong lòng có chút bất mãn, cứ thế nhắm mắt mà giằng giằng kéo kéo nội y của Việt Tùy xuống, để lộ ra một thân in hằn đầy những dấu vết ái muội vô cùng.

“Chủ tử…” E là Việt Thương lại muốn, Việt Tùy không được tự nhiên nói, “Bát hoàng tử quả nhiên nghi ngờ.”

“Tùy nhi, ngươi hiện tại chỉ có thể nghĩ đến ta.” Vừa nói, bàn tay không yên phận kia lại xấu xa mà lột sạch toàn bộ áo lót của đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.