Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 61: A Lan, giúp ta. . . . .




Editor: Tiểu Cân.

Ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy trong lòng, cứ như vậy buông tha, Tiêu Lang rất không cam tâm.

Hắn thử thăm dò lại muốn đi sờ nàng, lại bị Thư Lan ngăn lại, mắt to bất mãn nhìn hắn chằm chằm: “Tỷ tỷ sẽ nổi giận!”

Tiêu Lang liền ôm hông của nàng, ở bên tai nàng dụ dỗ nói: “Ngươi không nói ta không nói, Uyển tỷ sẽ không biết, ngoan, để ca ca sờ một chút!”

“Không được, ta đã đồng ý với tỷ tỷ, trước khi thành thân không để cho ngươi sờ!” Còn lâu Thư Lan mới bị lừa, mặc dù giọng điệu của hắn mập mờ hô hấp ấm áp khiến cho cả người nàng như nhũn ra, mặc dù nàng cũng thích cảm giác khi hắn vuốt ve.

Tiêu Lang tức giận ôm chặt nàng, ngậm môi nàng hung hăng hôn lên, rõ ràng rất ngốc rất đần, cố tình cố chấp làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi!

Lưỡi mang theo lửa nóng truy đuổi nàng, Thư Lan thở hồng hộc dây dưa với hắn, thỉnh thoảng cúi xuống né tránh, cũng sẽ bị hắn ôm thật chặt, giữ đầu nàng không cho nàng lui ra. Dần dần, hắn chống chân lên, vì vậy nàng ở phía trên từ từ trôi xuống, cuối cùng ngã trên ngực hắn. Phía dưới, là một chỗ không cách nào sao nhãng cứng rắn.

Nàng nhớ tới cảm giác vui sướng lần trước khi hắn đâm vào, không khỏi giật giật, sau đó phát hiện, nơi đó hình như nhảy lên.

Bị nàng lấp đầy mềm mại ngọt ngào cọ xát, từ trong cổ họng Tiêu Lang phát ra một tiếng kêu rên khàn khàn, không tự chủ buông lỏng môi nàng, dùng sức đẩy lên trên, làm cho vật kia càng mãnh liệt sung sướng.

Thư Lan kêu lên khe khẽ, nhân lúc hắn buông lỏng môi, thở gấp hỏi “Lang ca ca, chỗ đó của ngươi vì sao biến đổi lớn thế?” Của Cẩn Lang rất nhỏ ý.

Con ngươi đen nhánh của Tiêu Lang càng trở nên sâu thẳm, trong đầu, hình ảnh mấy tấm đông cung lúc còn nhỏ Thư Triển cho hắn xem chợt xẹt qua, trong đó hai tấm cực kỳ rõ nét. Ánh mắt của hắn, tự nhiên nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của Thư Lan, chỉ một ý niệm liền khiến hắn tình triều cuồng phát.

“Ngươi nói nơi nào biến hóa to lớn?” Hắn vuốt ve eo nhỏ của nàng, rất nghiêm túc hỏi, âm thanh khàn khàn trầm thấp.

Thư Lan uốn éo vặn vẹo cái mông nhỏ, đè ở nơi nào đó mà cọ xát, “Chính là chỗ này này!”

Tiêu Lang phát ra một tiếng thở dài nàng không sao hiểu nổi, ngửa cổ ra sau, nhắm mắt dựa vào cây liễu khô, cầm tay nhỏ nhắn của nàng đặt trên cái đó: “Là nơi này sao?” Cuối cùng, hắn vẫn là luyến tiếc làm như vậy với nàng, lựa chọn một loại phương thức khác.

“Ừm!” Thư Lan không tự chủ được tóm lấy, tới khi cảm nhận được xúc cảm cùng nhiệt độ khác thường, lại nghe tiếng Tiêu Lang nặng nề thở dốc, nàng không khỏi nóng mặt, muốn rút tay về, lại bị hắn nắm chặt tại nơi đó, nàng vừa định hỏi, liền nghe Tiêu Lang cúi đầu nói: “A Lan, giúp ta. . . . . .”

Trước khi nàng kịp phản ứng, hắn đã lôi kéo tay nàng tiến vào, đặt lên vật cứng rắn của hắn, mang theo tay nàng nhẹ nhàng di động.

“Lang ca ca, làm cái gì vậy. . . . . .” Nàng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Tiêu Lang đưa ra tay trái rảnh rỗi, chuẩn xác chạm tới bờ môi mềm mại của nàng, vuốt ve dọc theo môi nàng: “Đừng nói chuyện, chỉ cần động là được, ừ, cứ như vậy, ca ca, rất thoải mái.” Nắm tay nàng gia tăng lực độ, cái cảm giác bị bàn tay nhỏ bé của nàng đụng chạm, khiến cho hắn khẽ hừ nhẹ ra ngoài.

Lần đầu tiên Thư Lan cảm thấy, thanh âm của Tiêu Lang sao lại dễ nghe đến thế, nghe thanh âm ấy khiến nàng mặt đỏ tim loạn, nghe một lần lại muốn nghe nhiều hơn.

Ánh trăng chiếu trên mặt nước, gợn sóng lăn tăn, gió thu thoảng qua bờ sông, lá liễu xào xạc. Cành liễu la đà, che giấu bóng dáng hai người, chỉ có tiếng thở dốc hòa theo gió bay, chưa truyền xa, liền biến mất trong bóng đêm.

Không biết đã trải qua bao lâu.

“Lang ca ca, đã xong chưa, mỏi nhừ tay rồi!”

“Nhanh nhanh chút, ừ. . . . . .”

“Sao vẫn chưa xong thế, ta buồn ngủ rồi, ta muốn về nhà ngủ. . . . . .” Lời còn chưa dứt, bất ngờ bị hắn kéo người xuống hôn lên môi. . . . . .

Cuối cùng kết thúc, Thư Lan mơ mơ màng nghĩ, tay đã không giơ nổi.

Đưa Thư Lan về Trình phủ, cả người Tiêu Lang vui vẻ trở lại thôn, bắt đầu bận rộn xây cất phòng ốc.

Phòng ốc tường rào đắp kín hoàn tất, đã đến cuối tháng, trong lúc hắn đợi vợ chồng Tần thị đặt mua tất cả gia cụ thì đồng thời tin tức Thư Triển thi đỗ giải Nguyên (đứng đầu trong kỳ thi Hương) truyền tới.

Tần thị vui mừng cả ngày cười cũng không khép được miệng, đây là đại hỷ sự làm rạng rỡ tổ tông, ở đây chưa nghe thấy nhà nào đã từng đỗ Giải Nguyên, ngay cả Cử Nhân bình thường, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thư Mậu Đình cũng rất vui mừng, nhưng nếu Tần thị quan sát tỉ mỉ, chắc chắn phát hiện giữa hai hàng lông mày của trượng phu mang vẻ nhàn nhạt u sầu, nhưng, bà không hề phát hiện ra.

Người trong thôn rối rít tới chúc mừng, chờ sau khi Thư Triển trở lại, người đến thăm càng nhiều hơn, tốp năm tốp ba, có thư sinh tú tài lân cận, cũng có lão gia địa chủ thương gia phú hộ. Dần dần, khi bọn họ phát hiện Thư gia còn có vị tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp thì ý định liền chuyển đi nơi khác, giao hảo giao hảo, còn có cái gì kiên cố hơn so với kết thân? Giải Nguyên cao không thể chạm, muội tử của Giải Nguyên có thể thử chút chứ?

Bà mai lập tức tới cầu hôn nhiều hơn, ban đầu Tần thị còn lấp liếm cho qua, sau thật sự không ngăn nổi nhiệt tình của bà mai, liền đem chuyện năm sau Thư Lan sẽ đính hôn cùng Tiêu Lang nói ra, tốt xấu gì cũng đánh lui được đám bà mai chen chúc tới.

Nghe nói chuyện này người trong thôn nghị luận ầm ĩ.

“Không lẽ ban đầu thu dưỡng Tiêu Lang thì nàng liền nhận Tiêu Lang làm con rể rồi sao? Đừng nói là tiểu khuê nữ của nàng ngu si đần độn, chỉ có thể sống ở bên cạnh mới có thể yên tâm!”

“Ta nghĩ cũng có thể, hơn nữa ngươi xem nhà mới của Tiêu gia, phòng ở khí thế bao nhiêu, khẳng định không phải tiền của Thư gia, nghĩ tới lúc đầu là Tiêu Lang đem tiền hai cha con vất vả cực nhọc tiết kiệm được đưa nàng ta bảo quản, không trách được nàng ta tranh giành thu dưỡng Tiêu Lang với nhà Tiêu Thủ Vận, cũng không biết tham bao nhiêu bạc!”

“Thôi đi, hai người các ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Tần thị không phải loại người tiểu nhân thấy tiền sáng mắt, con trai nàng đỗ Giải Nguyên, nghĩ muốn loại con rể nào mà không có? Hình như người ta là nhìn trúng Tiêu Lang, Tiêu Lang có tiền đi nữa, hắn có thể mạnh hơn thiếu gia nhà địa chủ, công tử huyện lệnh sao? Một đám cả ngày chỉ biết tám chuyện thiên hạ, nhàn rỗi không có việc gì làm thì đi tìm hiểu một chút, ban đầu là vợ chồng Tiêu Thủ Vận không có tình người, mới đem đứa bé kia vứt bỏ, là Thư gia tốt bụng chứa chấp hắn!”

Mọi chuyện cứ thế, có lời tốt cũng có nói xấu.

Náo nhiết ngắn ngủi qua đi, Thư gia rất nhanh đã khôi phục lại những ngày an tĩnh, sự khác biệt duy nhất chính là Tiêu Lang dọn về nhà mình.

Câu nói đầu tiên khi Thư Triển về nhà, chính là vì sao Tiêu Lang dọn ra ngoài.

Tần thị không dám đem chuyện khuê nữ ngốc bị chiếm tiện nghi cho hắn biết, chỉ nói muốn gả Thư Lan cho Tiêu Lang, cho nên giúp hắn xây nhà mới.

Thư Triển gật đầu một cái, xoa đầu Thư Lan, đi tìm Tiêu Lang nói chuyện.

“Đừng cho là ta không biết, ngươi sớm đã có tâm tư với A Lan, ngươi đã muốn kết hôn với nàng, về sau phải tốt với nàng, nếu để cho ta biết ngươi khi dễ nàng, dù ta đánh không lại ngươi, ta cũng sẽ có biện pháp thu thập ngươi.”

Dáng vẻ hắn hơi gầy đứng trước mặt Tiêu Lang, từ trên cao nhìn xuống, xúc động trong lời giống với trước đây, trên mặt lại hết sức bình tĩnh, khuôn mặt tuấn tú có đến bảy tám phần giống Thư Mậu Đình thanh nhã như nước, làm cho người ta vừa nhìn đã sinh lòng hảo cảm.

Tiêu Lang lui về sau hai bước, dò xét cẩn thận nam tử đấu cùng hắn mười mấy năm. Không thể phủ nhận, Tuần Mục kia cũng có mấy phần bản lãnh, nếu như không phải là tận mắt thấy Thư Triển, hắn thật không tin nổi Thư Triển cũng có thể vui buồn không lộ, khiến cho không ai có thể nhìn ta tâm tư của hắn.

Nghĩ đến hắn là ca ca của nha đầu lười, Tiêu Lang nể mặt hắn lên tiếng: “Ta sẽ tốt với A Lan cả đời.”

Thư Triển hài lòng vỗ vỗ bờ vai hắn, mặt không đổi sắc quan sát bên trong phòng một lượt. Không nhìn ra được, tiểu tử này còn rất biết kiếm tiền, mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn lúc mười ba tuổi, vẫn chỉ biết đi học cùng chơi đùa thôi.

Kỷ niệm không hề báo trước ùa về, một màn khi hắn còn bé hiện ra, Thư Triển chợt có chút thương cảm, cuộc sống của hắn sau này, cơ hồ sẽ trải qua nơi kinh đô phồn hoa, chờ hắn có tiền đồ, chắc chắn sẽ để cha nương hưởng phúc, nhưng tỷ tỷ dịu dàng của hắn và muội muội ngốc của hắn, lại tiếp tục lưu lại nơi thôn trấn yên tĩnh này.

Thôi, ai bảo bọn họ đều phải lớn lên chứ!

Lấy lý do “Chuyên tâm chuẩn bị kỳ thi mùa xuân” từ chối khéo các loại tiệc tùng thi thơ này nọ, Thư Triển đóng cửa ở nhà học, mệt mỏi liền dạy muội muội học chữ, có chuyện khó nghĩ sẽ lên trấn tìm Tuần Mục đánh cờ tán gẫu, thỉnh thoảng cũng sẽ theo Tiêu Lang lên núi săn thú, cuộc sống bình thản như nước chảy, bất tri bất giác trôi qua.

Mười lăm tháng giêng vừa qua đi, Thư Triển lần nữa lên đường, tiến về phía kinh thành chuẩn bị thi.

Trước khi đi, Thư Mậu Đình muốn nói gì đó, cuối cùng, vẫn không có nói ra khỏi miệng. Có lẽ, người khác có thể không nhận ra. . . . . .

Nhưng ông vẫn lo lắng.

Liên tiếp mấy ngày ông như mất hồn, không phải quên mang thuốc, thì cũng là quên phân phó vợ con, rốt cuộc Tần thị cũng nhìn ra trượng phu có gì đó không đúng, lo âu sờ trán ông: “Có khó chịu ở đâu không? Tại sao bộ dáng như mất hồn mất vía thế?”

Nhìn khuôn mặt dịu dàng của thê tử, Thư Mậu Đình chợt cầm tay nàng: “Nghệ An, nếu một ngày nào đó chúng ta phải tới kinh thành, nàng liệu có quen không?”

Tần thị khẽ kinh ngạc, sau đó bật cười, trêu ghẹo nói: “Con của chúng ta còn chưa có làm quan đâu, chàng đã muốn làm lão gia Quan Gia?”

Thư Mậu Đình không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, mở to mắt nói: “Ta không có ý đó, ta, chỉ sợ thật có ngày đó, nàng không quen.” Sợ nàng không quen quy củ trong kinh thành, sợ nàng không ứng phó được người ta trong nhà lừa gạt sau lưng, nơi ấy không nhìn thấy khói súng chiến trường, nhưng lòng dạ nữ nhân tàn nhẫn, còn đáng sợ hơn cả đao kiếm.

Tần thị hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Thiếp có cái gì phải sợ, không phải Kinh Thành chỉ là phồn hoa hơn thôi sao, quy củ so với chỗ chúng ta có nhiều hơn không? Thiếp chỉ cần đàng hoàng tử tế, không xúc phạm những quy củ đó là được, chẳng nhẽ như vậy còn có người muốn ăn chặn thiếp sao? Hừ, nếu người khác vô duyên vô cớ khi dễ thiếp, thiếp cũng sẽ không cần phải nén giận, chàng cũng đừng quên, thiếp cũng đã từng trải sự đời!”

Gia đình giàu có ở trấn trên rất nhiều, khi bà còn bé cũng đã nghe quen tai nhìn quen mắt, đối với nhiều chuyện dơ bẩn cũng rất rõ ràng, chỉ là bởi vì gả cho Thư Mậu Đình, không có nơi dụng võ mà thôi. Tương lai nếu nhi tử thật sự làm quan lớn, tự nhiên bà sẽ giúp hắn xử lý chuyện nhà, cưới về cho hắn một nàng dâu thảo vợ hiền, sau đó yên tâm cùng trượng phu hưởng phúc.

“Đúng đúng, ta quên mất, trước kia đúng là nàng không chịu thua thiệt ai bao giờ!”

Trong lòng Thư Mậu Đình yên tâm một chút, đưa tay ôm thê tử vào lòng, thật lâu không nói câu gì. Cho dù trở về thì sao, ông đã không còn thiếu niên trẻ tuổi nông nổi như xưa, ông có nhà có cửa, nhất định sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt.

Tháng hai thi Xuân, tháng ba thi Đình, chớp mắt cỏ dài chim bay, hoa thơm bướm lượn.

Tần thị ngồi trên giường gạch, vừa vá áo cho Thư Triển, vừa nhẩm tính ngày con trai về. Mặc kệ thi đỗ hay không, lần đầu tiên nhi tử đơn độc xa nhà, trong lòng bà rất sợ, sợ hắn đi học vất vả không ngủ đủ giấc, sợ hắn bị lạnh ngã bệnh không ai ở bên chăm sóc, tóm lại là, kể từ ngày nhi tử rời đi, trong lòng bà chưa một giây nào ngưng lo lắng.

“Nương, con nghe thấy tiếng xe ngựa.” Thư Lan ở đầu giường gần lò sưởi ngồi bật dậy, dụi mắt nói.

Tần thị ngừng khâu, cẩn thận lắng nghe, đúng là có nghe thấy động tĩnh, hơn nữa xe ngựa kia còn đi hướng nhà bọn họ.

Là đại nữ nhi, hay là người nhà mẫu thân? Có lẽ, nhi tử trở về?

Bà vội vã xỏ giày xuống giường, mới vừa bước ra khỏi phòng bếp, liền thấy trượng phu cũng vừa trở về tới giữa sân, hình như cũng nghe thấy tiếng xe ngựa, ông nghiêng người quay đầu nhìn lại.

Tần thị nghi hoặc nhìn xe ngựa xa lạ kia, vừa định ra ngoài nghênh đón, đột nhiên một ông lão râu tóc bạc phơ mặc trường bào màu xám từ trong xe đi xuống.

Một khắc sau, bà nhìn thấy hòm thuốc trên vai trượng phu tuột rơi xuống trên mặt đất, chạy nhanh tới chỗ ông lão kia, cuối cùng còn nghe ông gọi người kia một tiếng “Tổ phụ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.