Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 53-1: A Lan quá mê người (1)




Phương Trúc là một người thông minh, vài chục năm chung đụng, nàng rất hiểu rõ Trình Khanh Nhiễm, nếu như hắn không muốn nàng, như vậy thì coi như nàng lột sạch quần áo chủ động đưa lên, hắn cũng sẽ không liếc nhìn nàng một cái, mà một khi bị hắn nhận thấy được tâm tư của mình, bằng sự yêu mến hắn đối với Thư Uyển, tuyệt đối sẽ không chút do dự đuổi nàng rời đi. Cho nên, nàng phải chờ đợi một thời cơ Mậu, chẳng những muốn một kích tất trúng, còn muốn cho tâm Trình Khanh Nhiễm áy náy, không thể không nạp nàng.

Cơ hội luôn để lại cho người có chuẩn bị .

Thời điểm Thư Uyển mang thai năm tháng, một vị khách quý tới Trình phủ, Trình Khanh Nhiễm tự mình bồi rượi, cùng người nọ đối ẩm đến đêm khuya, sau khi chờ hắn tiễn người khách rời đi, đã say không nhúc nhích.

Hậu viện đã sớm tắt đèn, cả người Trình Khanh Nhiễm mùi rượu, không muốn quấy rầy thê tử ngủ, Ngụy Đại liền nâng đở xộc xệch trở về thư phòng.

Từ lúc Thư Uyển tiến cửa, Phương Trúc liền từ đại nha hoàn Thính Vũ Hiên biến thành nha hoàn thư phòng, mà sau tân hôn Trình Khanh Nhiễm rất ít bước vào thư phòng, số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lúc này nàng giúp đỡ Ngụy đại tướng đỡ Trình Khanh Nhiễm đến trên giường trong thư phòng, vừa thay Trình Khanh Nhiễm lau mặt vừa hướng Ngụy Đại nói: "Nơi này ta tới hầu hạ là tốt, ngươi ở trước mặt lão gia bận bịu cả ngày, về sớm nghỉ ngơi một chút thôi."

Phương Trúc là nữ nhi lão nhân trong phủ, Ngụy Đại không có suy nghĩ nhiều, dặn dò đôi câu liền rời đi.

Phương Trúc đưa mắt nhìn Ngụy Đại đi xa, nhìn kỹ một chút chừng, từ bên trong khép cửa lại. Đáng tiếc, bóng đêm quá sâu, nàng cũng không có nhìn thấy hai bóng dáng ẩn trong bóng đêm.

"Phu nhân, hiện tại chúng ta liền vào đi thôi?" Lý ma ma đỡ cánh tay Thư Uyển, cắn răng nghiến lợi nói, nàng sớm đã nhìn ra nha đầu kia tâm thuật bất chánh rồi, vẫn đề phòng nàng, hôm nay loại cuộc sống này, chính là cho nàng cơ hội xuống tay , cho nên sớm một chút bẩm phu nhân.

Thư Uyển nhìn cửa phòng đóng chặt, thật lâu không có trả lời.

Làm nữ nhân, nàng biết một cô gái có vẻ mặt gì khi nhìn thấy nam tử ái mộ, mặc kệ Phương Trúc che giấu tốt bao nhiêu, khi Trình Khanh Nhiễm đột nhiên xông vào mi mắt của nàng, hoặc thỉnh thoảng bày tỏ quan tâm thì trong mắt nàng vui mừng đều không che giấu được, mà khi Trình Khanh Nhiễm cùng mình nói đùa thì nàng cũng sẽ bị bắt được đáy mắt Phương Trúc ghen tỵ khổ sở.

Cho nên, Lý ma ma nhắc nhở nàng tối nay Phương Trúc có thể sẽ có hành động, nàng liền không thể tiếp tục ngủ yên, ở trong phòng tĩnh tọa hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được đi tới.

Nàng không xác định Phương Trúc có thể quyến rũ Trình Khanh Nhiễm hay không, mà nàng lại càng không xác định, là Trình Khanh Nhiễm có thể bị Phương Trúc quyến rũ hay không.

Màn giường, hắn nói qua, đời này chỉ có nàng một nữ nhân. Thư Uyển muốn biết, hắn nói có đúng là thật không, mặc dù hắn uống say rượu rồi.

Có lẽ, đây là một cơ hội để biết hắn là thật lòng hay không?

"Chúng ta trở về thôi." Thư Uyển nhàn nhạt nói, bóng tối che giấu vẻ phức tạp trên mặt nàng. Nếu như hắn thật lòng, dù là uống say, hắn cũng có thể cảm nhận được nữ nhân kia không phải là nàng, hắn cũng sẽ phân biệt thân hình hai người bất đồng. Nếu như hắn không phải thật lòng, như vậy, sau này vẫn còn nhiều năm, hắn lại làm nử tử khác si mê, nàng đề phòng được một lần, chẳng lẽ nhiều lần cũng có thể bảo vệ tốt hay sao? Chuyện như vậy, chung quy vẫn là muốn xem tim của hắn .

Lý ma ma lại khuyên một lần, thấy nàng xoay người muốn đi, liền ngậm miệng.

Một bước hai bước, Thư Uyển đúng là vẫn không thể bước ra bước thứ ba, lý trí mách bảo nàng, đây là cơ hội tốt thử dò xét chồng, nhưng là, chỉ cần nghĩ đến Trình Khanh Nhiễm có thể sẽ ôm một nữ nhân khác vào trong ngực, đè ở phía dưới, đối đãi dịu dàng nàng ta giống như là đối đãi nàng, lòng của nàng liền giống bị đao cắt khó tỷu, nàng chợt xoay người, một tay đỡ bụng, vừa nâng váy bước nhanh đi hướng thư phòng.

Lúc hắn tỉnh táo nàng không quản được, nhưng hiện tại hắn say bất tỉnh nhân sự, nàng nên chủ động duy trì tình cảm của hai người, nàng không thể giao tất cả trách nhiệm cho một mình hắn.

Mới vừa đi tới trước cửa, bên trong liền truyền đến một tiếng vang đột ngột, giống như có đồ vật gì đó bị đẩy ngã trên mặt đất, kèm theo nữ tử ô ô khóc thút thít.

Đột nhiên Thư Uyển không có dũng khí, nàng sợ sệt lui về sau hai bước, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Trình Khanh Nhiễm tức giận đằng đằng kéo cửa ra, liền đối diện với nàng ở dưới ánh trăng yên lặng rơi lệ.

"A Uyển, trễ như thế, làm sao nàng đã tới?" Hắn vội vàng đi tới, đỡ cánh tay của nàng, chỉ sợ nàng không cẩn thận té xuống.

Mùi rượu nồng đậm đập vào mặt, làm tan đi lo lắng hoài nghi và sợ trong lòng nàng, Thư Uyển chui đầu vào trong ngực của hắn, buồn buồn nói: "Trước kia đều là chàng ngủ cùng ta, tối nay chàng không ở đây, ta không ngủ được. . . . . ."

Trái tim Trình Khanh Nhiễm như bị cái gì va vào một phát, rầm rầm nhảy không ngừng, tiểu thê tử thẹn thùng luôn luôn xấu hổ , mặc kệ hắn cố gắng thế nào, cũng không thể để cho nàng cam tâm tình nguyện nói ra nửa câu tâm tình, trùng hợp mấy lần cũng là bị hắn chơi đùa lợi hại, mới mở miệng cầu xin được tha thứ, vì cái gì cũng là để cho hắn sớm kết thúc một chút cuồng triều tình dục, tối nay, nàng thế nhưng chạy tới nói nàng nhớ hắn!

Tức giận đầy ngập nhanh chóng hóa thành vòng tay nhu tình, hắn không muốn tìm tòi nghiên cứu lời của nàng mấy phần thật mấy phần giả, ôm lấy nàng vững vàng đi tới hậu viện, thời điểm sắp quẹo qua, mới bình tĩnh phân phó Lý ma ma nói: "Phương Trúc tuổi không nhỏ, ngươi xem một chút có người nào thích hợp hay không, mấy ngày nay gả nàng đi."

Lý ma ma cười đến trên mặt nếp như cúc hoa.

Trở lại trong nhà, Trình Khanh Nhiễm đặt Thư Uyển lên giường, đốt đèn, thẳng đi tắm, sau khi trở lại thấy tiểu thê tử nằm đưa lưng về phía hắn, không tự chủ được bật cười, đi nhanh đến trước giường, dán lên đường cong phần lưng của nàng nằm xuống, dày đặc chặt chẽ, ghé vào bên tai nàng nói: "A Uyển, tại sao ta không ở đây nàng đi ngủ không được?"

Thư Uyển đỏ mặt tựa như mây, nhắm mắt lại không nói lời nào.

Trình Khanh Nhiễm si ngốc nhìn nàng mắc cở da thịt đỏ bừng, dời qua thân thể của nàng để cho nàng nằm thẳng, nóng bỏng dọc theo môi của nàng một đường xuống phía dưới cổ, thở gấp nói: "A Uyển, ta nói rồi, đời này ta chỉ có một mình nàng, nàng phải tin tưởng ta. . . . . ."

Thư Uyển run rẩy mở mắt ra, đôi tay lau mặt hắn như ngọc, nhẹ giọng nói: "Tới đây. . . . . ."

Trình Khanh Nhiễm giống như bị mê hoặc, cẩn thận từng li từng tí chống đỡ trên người nàng, mặt hướng về phía mặt của nàng, sử dụng ánh mắt hỏi thăm.

Thư Uyển chậm rãi vòng chắc cổ của hắn, nụ cười càng phát ra hồng nộn, con mắt hạnh sóng nước mênh mông, môi đỏ mọng hé mở, muốn nói những gì, cuối cùng vẫn không có dũng khí nói ra khỏi miệng, khi hắn đưa mắt nóng bỏng mong đợi nhìn nàng hạ thẹn thùng nhắm mắt lại, cổ ngọc ngửa ra sau, dâng tặng một đôi môi đi lên, mời quân hái.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động. . . . . .

Trình Khanh Nhiễm một lòng như hóa thành nước, gần như thành kính ngậm đôi môi đỏ thắm, thăm dò vào trong đó, cùng với nàng răng môi dây dưa.

Bên trong trướng lửa nóng kịch liệt tăng cao, thở hồng hộc , hắn đem nóng rực chống đỡ mềm mại của nàng: "A Uyển, có thể không?"

Âm thanh Thư Uyển đứt quãng: "Nhưng. . . . . . Có thể, nhẹ một chút. . . . . . Ừ. . . . . ." Cũng là hắn đã nhẹ nhàng đi vào.

Cạn vào cạn ra, Trình Khanh Nhiễm kiên nhẫn ẩn nhẫn, nhìn nàng dưới thân thể từ từ biểu lộ ra bộ dạng xinh đẹp, nhìn mắt hạnh nàng mê ly, đầu nhẹ lay động, cho đến khi nàng không nén được kêu thành tiếng, cho đến khi nàng mồ hôi đầm đìa tóc mây dính má, hắn mới mặc cho mình phun nóng rực ra.

Nháy mắt chính là xuân hàn se lạnh.

Tần thị nắm thật chặt tay của nữ nhi, vừa thay nàng lau đi mồ hôi trên trán, vừa càng không ngừng khuyến khích nhi: "Dùng sức, dùng sức, đã ló đầu, lập tức liền sinh!"

Thư Uyển cắn răng, sử xuất hơi sức toàn thân tập trung xuống phía dưới, cả người đã ướt đẫm.

Trình Khanh Nhiễm ở phòng sanh phía trước đi qua lại, mỗi khi bên trong truyền đến tiếng thê tủ kêu đau đớn, tim của hắn đều muốn run lên, nhiều lần thiếu chút nữa chân mềm ngã xuống đất. Thư Mậu Đình cùng Thư Triển so với hơn hắn không được bao nhiêu, ba người ngươi tới ta đi, không ngừng hoảng sợ.

Thư Lan bị bọn hắn ở cửa làm hoa mắt, quay đầu nhìn lại Tiêu Lang, lại thấy sắc mặt hắn trắng bệch, siết chặt hai nắm tay.

"Lang ca ca, ngươi làm sao vậy?" Nàng đã thật lâu chưa từng thấy hắn lo lắng sợ.

Tiêu Lang miễn cưỡng nở nụ cười, nói, bên trong chợt truyền đến tiếng khóc trẻ nít, "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, là một tiểu thiếu gia!"

Hắn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, lui về phía sau một bước tựa vào trên tường, sanh ra được là Mậu rồi, hắn thật sợ Uyển tỷ cùng giống như nương hắn.. . . .

Một phen rửa sạch dọn dẹp, năm người cùng nhau đi vào.

Trình Khanh Nhiễm chỉ ôm nhi tử liếc mắt nhìn, liền đi vào cùng thê tử nói chuyện. Thư Mậu Đình ôm ngoại tôn tử ngồi, Thư Lan cùng Thư Triển một tả một hữu vây bên người hắn, đặc biệt là Thư Lan, đầu gần như sắp muốn áp vào tr: "Cha, hắn chính là tiểu cháu ngoại ta chứ? Dáng dấp xấu quá à, như con khỉ!"

Thư Triển cười trêu chọc nàng: " lúc ngươi vừa mới sinh ra đúng là như vậy, còn không bằng cháu ngoại chúng ta đẹp mắt !"

Thư Lan không tin, nghiêng đầu hỏi Thư Mậu Đình: "Cha, lúc ta còn nhỏ thật cũng xấu xí như vậy?"

Thư Mậu Đình cười ha ha, "Cái gì xấu xí không xấu xí, lúc đứa bé ra đời đều như vậy, rất nhanh sẽ nẩy nở rồi. Ừ, ngoại tôn của ta lông mày lỗ mũi cũng theo cha hắn, miệng này cằm giống như tỷ ngươi, trưởng thành nhất định đẹp mắt!"

Thư Lan nhất thời không có ý định truy cứu đẹp xấu, cúi đầu dò xét cẩn thận khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra giống ai, chu mỏ nói: "Vậy lúc nào hắn sẽ nói chuyện, ta muốn nghe hắn gọi di!" Nàng là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà, hiện tại rốt cuộc có đứa nhỏ hơn nàng được rồi.

Nhắc tới cái vấn đề này, Thư Mậu Đình không khỏi nhìn nàng một chút, nhìn lại một chút Tiêu Lang đứng ở trước người, cười nói: "Bình thường trẻ con hơn một tuổi bắt đầu nói chuyện, nhưng cũng có đặc biệt, A Lang tám tháng sẽ gọi người tới rồi, ngươi ba tuổi mới có thể gọi mẹ, làm hại chúng ta đều cho rằng ngươi là. . . . . ." Lắc đầu một cái, không đành lòng nhắc lại, năm đó hắn cùng thê tử thật là lo lắng trùng trùng, chỉ sợ nữ nhi là câm, vì vậy, dù sau nữ nhi lại ra vẻ không giống đứa bé ở đây, dù là đến bây giờ nàng cũng là một bộ tâm tư của một đứa trẻ, bọn họ cũng không có quá đau đớn khổ sở, chỉ cần đứa bé kiện kiện khang khang , đần chút ngu chút cũng không tính là cái gì.

"Còn phải lại chờ một năm à?" Thư Lan rất thất vọng, nàng nghĩ hiện tại liền nghe cháu ngoại nói chuyện.

Tiêu Lang đột nhiên sờ sờ đầu của nàng, khẽ than thở: "Một năm mà thôi, rất nhanh." Hắn đều đợi hơn mấy năm!

Một năm này, xác thực trôi qua rất nhanh.

Lúc đầy tháng Bảo Bảo, Trình Khanh Nhiễm đặt tên hắn là gọi Trình Cẩn, mọi người liền kêu hắn Cẩn Lang, sau đó Cẩn Lang chọn đồ vật đoán tương lai, ngay sau đó lại đến Thất Nguyệt, Thư Triển lên đường đi phủ thành trước một ngày.

Thư gia nên vì tiễn nhi tử, Thư Uyển cùng Trình Khanh Nhiễm cũng ôm Cẩn Lang chạy tới.

Gần tới buổi trưa, Tần thị cùng Thư Uyển ở phòng bếp trong chuẩn bị thức ăn, Thư Mậu Đình, Trình Khanh Nhiễm còn có Thư Triển ngồi ở trong phòng nói chuyện, Thư Lan cùng Tiêu Lang dưới cây hạnh dụ dỗ Cẩn Lang chơi đùa.

Cẩn Lang chơi mệt rồi, nhào tới trong ngực Thư Lan: "Di, Bão Bão!"

Thư Lan đưa tay hắn lên nói, để cho hắn ngồi ở trên đùi, nắm tay hắn mập mạp nhỏ bé: "Cẩn Lang có nhớ ta hay không à?"

Cẩn Lang đầu tựa vào trước ngực nàng, cọ xát: "Suy nghĩ, cũng muốn!" Mỗi lần tới nhà bà ngoại, tiểu di đều sẽ hỏi hắn những lời này, đang cọ, chợt phát hiện ngực tiểu di cũng rất trống, liền đưa tay sờ sờ: "Di, bú sữa!" Làm bộ sẽ phải bới y phục Thư Lan ra.

Thư Lan cười vuốt ve móng vuốt nhỏ của hắn, "Di cũng không phải bà nội, lại nói ngươi đều lớn, mẹ ngươi không phải là không để cho ngươi ăn?"

Lần trước đi nhà tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ tỷ cầm lạt tiêu hù dọa Cẩn Lang, nàng thật tò mò, vừa hỏi mới biết Cẩn Lang nên ngừng sữa rồi, tỷ tỷ vừa bắt đầu hướng nơi đó lau một lần, Cẩn Lang bị cay đến, oa oa khóc mãi, sau lại hắn kêu la muốn ăn nữa, tỷ tỷ liền lấy lạt tiêu làm bộ bôi nơi đó, Cẩn Lang nhớ tư vị cay, mới đầu còn có thể ủy khuất khóc, sau lại liền không nữa kêu muốn ăn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.