Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 49: Nước mắt của sói




Editor: aq_scents

Thư Lan không biết vì sao Tiêu Lang đột nhiên muốn nàng mặc quần áo tử tế, lại còn nổi giận cõng nàng chạy về, nhưng hắn vội vã chạy gấp trong rừng như vậy, đường núi ghập ghềnh, mới đầu còn chưa cảm thấy gì, từ từ nàng liền khó chịu, giống như lắc lư càng lợi hại, nàng càng khó chịu, một loại khó chịu không diễn tả được, không phải như bị kim châm vào tay đau nhói, mà càng giống như là. . . . . . Hành hạ liên miên.

Nàng thật chịu không nổi nữa, ôm chặt cổ hắn: “Lang ca ca, đừng chạy nữa, ta khó chịu. . . . . .” Mồ hôi trên mặt chảy xuống.

Âm thanh cực kỳ yếu đuối, Tiêu Lang nghe lòng như thắt lại.

“A Lan đừng sợ, ta sẽ dẫn ngươi về nhà, bảo bá phụ cho ngươi uống thuốc, uống thuốc xong sẽ hết đau thôi.” Hắn không dám chạy, vững vàng đi nhanh.

Nhưng Thư Lan vẫn khó chịu, nàng chống hai tay vào bả vai hắn, muốn từ trên người hắn nhảy xuống.

Tiêu Lang vội khom lưng, tận lực nhẹ nhàng buông nàng xuống, quay người lại, chỉ thấy nàng ôm bụng ngồi xổm trên đất, sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống, tóc trên trán cũng bị làm ướt, dính trên da thịt trắng mịn, bất lực cùng tiều tụy. Đây là lần đầu tiên Tiêu Lang thấy bộ dáng nàng đáng thương như thế, trước kia dù nàng khóc lớn tiếng đến đâu hay lợi hại hơn nữa, hắn đều chưa từng đau lòng mãnh liệt như thế này.

“A Lan, ngươi đau ở đâu?” Hắn cố gắng trấn định đứng trước người nàng, đỡ bả vai nàng hỏi.

Thư Lan bên cạnh hơi sức cũng không có, bụng đau gay gắt, như thể có vật gì ở đó khuấy động, nàng từ từ ngồi xuống đất, thuận thế muốn nàng xuống, hi vọng nằm sẽ thoải mái hơn một chút, căn bản không có ý định trả lời câu hỏi của Tiêu Lang, nước mắt lại không ngừng chảy ra.

Tiêu Lang vội vàng ôm lấy nàng, trong giọng nói mang theo run rẩy không che giấu được: “Có phải là đau bụng không?”

Thư Lan gật đầu, “Lang ca ca, ta muốn nằm, bộ dáng như này thật khó chịu. . . . . .”

“Đừng nằm, chúng ta mau về nhà, về nhà uống thuốc sẽ hết khó chịu!” Trong lòng Tiêu Lang vô cùng hoảng loạn, trong đầu thoáng qua cảnh kiếp trước bị thương mà chết, bọn họ không lúc nào không phải co rúc trên đất, không một tiếng vang chết trong yên lặng, hắn không muốn để nha đầu lười nằm xuống, hắn sợ. . . . . .

Thư Lan kéo tay hắn định ôm nàng dậy, cau mày năn nỉ: “Trước để ta nằm một lát, lát nữa rồi về nhà nha?” Nàng thật sự không muốn động.

Tiêu Lang lập tức cởi áo ngoài xuống trải trên mặt đất, nằm xuống cùng nàng, để nàng tựa vào vai hắn, cúi đầu nhìn mặt nàng: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Ừ.” Thư Lan nhẹ nhàng lên tiếng, ở trên bả vai hắn, tìm vị trí thoải mái nhất, tay phải ấn thật chặt bụng, vẫn còn rất đau, nhưng dễ chịu hơn một chút so với lúc ngồi.

Tiêu Lang thấy nàng vẫn ôm bụng, không khỏi đưa tay tới, “Chỗ này đau phải không?” Không dám dùng sức, chỉ đặt lên tay của nàng, cố gắng gạt đi mồ hôi cùng lạnh lẽo trên tay nàng. Trước kia, hắn thích mùa hè cảm giác trên người nàng mát rượi, nhưng bây giờ lại sợ cái loại mát mẻ ấy, sợ nàng thức dậy mà không nóng. . . . . .

Tay của hắn vừa lớn lại vừa ấm, Thư Lan kìm lòng không được xoay tay cầm trở lại, sau đó đặt trên bụng mình, cảm giác ấm áp cách lớp áo mỏng truyền tới da thịt, giống như luồng gió mát đầu xuân, xua tan cái đau không thể hình dung này. Nàng ngẩng đầu cười, “Lang ca ca, tay của ngươi thật ấm, ta thoải mái hơn rồi.”

Tiêu Lang chống cằm lên tóc mềm trên đỉnh đầu nàng, không dám nhìn ánh mắt nàng, cúi đầu nói: “Vậy thì tốt, vậy ta sẽ che giúp ngươi, nếu khó chịu, ngươi nói với ta một tiếng.” Hắn từ không biết nên làm gì, có thể làm gì, ôm nàng dậy sẽ làm nàng khó chịu , nhưng nằm như vậy, lại lo lắng thương thế của nàng tăng thêm. Nếu không phải nàng đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hắn sợ mình sẽ điên mất.

Thư Lan nhẹ nhàng dạ một tiếng, núp trong ngực hắn, bởi vì có bàn tay ấm áp của hắn, trận đau đớn kia như thủy triều tản đi, nàng đột nhiên có cảm giác mệt mỏi, lắng nghe nhịp tim hắn dồn dập, từ từ ngủ thiếp đi.

Nàng không nói lời nào, hắn cũng không nói chuyện. Hắn không biết nàng đã ngủ, nàng không biết trong lòng hắn chịu đựng dày vò như thế nào.

Gió của núi rừng từ từ thổi qua, phất động chéo quần nàng, rơi trên người thiếu niên. Hai người cứ như vậy lẳng lặng nằm, một người vùi trong ngực một người khác, giống như hai con thú nhỏ co rúc ở cùng nhau, an ủi lẫn nhau.

Không biết đã trải qua bao lâu, cánh tay bị nàng gối lên mơ hồ tê dại, lúc này Tiêu Lang mới chú ý tới Thư Lan quá mức an tĩnh, trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhẹ nhàng đem nàng đặt dưới đất, tái mặt ngồi dậy, cúi người xem nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đã khôi phục đỏ thắm, hơi thở nhàn nhạt phả trên mặt hắn, có chút nhột.

Tiêu Lang thở phào nhẹ nhõm, ngủ ngon như vậy, ít nhất trong thời gian ngắn hẳn không đáng ngại.

Nhưng khi hắn bay qua thân thể nàng, thấy rõ một vệt máu dài trên váy nàng, lập tức gọi nàng dậy, không dám để cho nàng ngủ tiếp, “A Lan, dậy, dậy! Chúng ta về nhà!”

Thư Lan đang ngủ say, bị hắn lay tỉnh rất không vui, bĩu môi nói: “Để cho ta ngủ thêm một lát. . . . . .”

Tiêu Lang mới không dám để cho nàng ngủ, ấn bụng của nàng: “Còn đau không?”

Thư Lan lắc đầu.

Tiêu Lang bày ra tư thế muốn cõng nàng: “Phía dưới ngươi chảy máu, chúng ta mau về nhà, lát nữa nếu ngươi lại không thoải mái, ngàn vạn lần phải nói cho ta biết!”

Nàng chảy máu?

Thư Lan không tin, cúi đầu bới quần mình, kết quả thật thấy một mảnh đỏ thẫm, bị dọa sợ tới cuống quýt úp sấp trên lưng Tiêu Lang: “Lang ca ca, sao ta lại chảy máu? Nhiều như vậy, có phải sắp chết không?” Vừa nói vừa rơi nước mắt, nước mắt trong suốt theo khuôn mặt trượt xuống, rơi trên cổ Tiêu Lang.

Thân hình Tiêu Lang dừng lại, ôm thật chặt chân của nàng, bước nhanh trở về: “Sẽ không, cha ngươi nhất định chữa khỏi cho ngươi!”

Tần thị đang giặt quần áo trong sân, nghe thấy bên ngoài có tiếng chạy bộ, tò mò ngẩng đầu, chỉ thấy Tiêu Lang cõng nữ nhi vội vã chạy vào, nàng nhướn mày, cái khuê nữ lười này, không phải là ăn vạ bắt Tiêu Lang cõng nàng trở về đấy chứ?

“Bá mẫu, hôm nay bá phụ đi thôn nào a? A Lan bị thương, con đi tìm ông ấy trở lại!” Bước chân Tiêu Lang không ngừng chạy vào trong nhà, vừa chạy vừa thở nói.

Tần thị sợ hết hồn, hoảng hốt đứng lên, “A Lan làm sao vậy? Chỗ nào. . . . . .” Lời còn chưa dứt, liếc thấy vết máu phía sau quần áo nữ nhi, nhất thời ngây tại chỗ, tiểu khuê nữ lười của nàng, tới Quỳ Thủy sao? (Quỳ Thủy chắc như kiểu kinh nguyệt ý ạ)

Đang suy nghĩ, Tiêu Lang lại chạy ra, đầu đầy mồ hôi nhìn nàng: “Bá mẫu, rốt cuộc bá phụ đi đâu? A Lan chảy rất nhiều. . . . . .”

Thằng tiểu tử ngốc này!

Tần thị vội vàng cắt đứt lời của hắn, cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, A Lan không sao đâu, nhìn con gấp gáp kìa, bá mẫu đi xem một chút là được, không cần tìm bá phụ con.” Vỗ vỗ bờ vai hắn, xoay người vào phòng.

Tiêu Lang đột nhiên có loại cảm giác rất kỳ quái, nha đầu lười bị như vậy, sao bá mẫu còn có thể cười được? Nàng không thấy vết máu trên váy của nha đầu lười sao?

Nhưng vào lúc này, bên trong nhà truyền đến tiếng nói chuyện thật nhỏ, âm thanh của nha đầu lười sợ hãi, còn Tần thị lại cố ý nhỏ giọng.

“Nương, con sắp chết phải không?” Thư Lan không nhúc nhích nằm trên giường gạch, thấp thỏm nhìn mẫu thân đi vào nhà.

Tần thị ngồi xuống bên người nàng, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng: “Nha đầu ngốc, cái gì mà sống với chết, con là sắp trưởng thành thành đại cô nương!”

Thư Lan nhất thời trợn to hai mắt: “A? Nhưng mà phía dưới chảy rất nhiều máu, thấm đỏ cả quần!” Ngực phồng lên là bởi vì sắp trưởng thành, chảy máu cũng là vì sắp trưởng thành, thật kỳ quái. . . . . .”

Tần thị đưa tay lên miệng “Xuỵt” một tiếng, âm thanh trở nên rất nhỏ: “Đần, nữ hài tử đều như vậy, lần này của con là lần đầu tiên, về sau mỗi tháng cũng sẽ chảy máu mấy ngày, haiz, tỷ tỷ của con mười ba tuổi mới tới, không ngờ cái người này nhanh thế!” Nói xong, không nhịn được cái mũi nhỏ của Thư Lan, cưng chiều cười nói: “Tiểu ngu đần, khuê nữ ngốc của ta cũng sắp trưởng thành rồi!”

“Đau! Nương người lại bóp mũi con!” Thư Lan bất mãn chu miệng lên, nghiêng đầu né tránh tay mẫu thân.

Tiểu bộ dáng đáng yêu như vậy, khiến Tần thị không nhịn được, hôn nàng một cái: “Được rồi, được rồi, không nắm. A Lan, con nhớ nhé, cái đó không gọi là máu, gọi là Quỳ Thủy, về sau lúc tới Quỳ Thủy, không được uống nước lạnh, không được đi chân đất, không được phơi bụng ra ngủ, mùa đông phải mặc ấm, cũng đừng chạy nhảy loạn xạ, nếu không bụng sẽ đau!”

Thư Lan mở trừng hai mắt: “A, hóa ra là như vậy, mới vừa này lúc con đau bụng, là Lang Ca Ca giúp con che bụng, con mới không đau nữa. Hắc hắc, nương người không biết đâu, Lang Ca Ca bị dọa sợ rồi, khẳng định là hắn cũng cho là con sắp chết, một mạch cõng con chạy trở về.” Nghĩ đến gò má Tiêu Lang nghiêm túc căng thẳng, nàng liền cảm thấy chơi thật vui, cái tên kia rất ít khi bị dọa sợ.

Tần thị nghĩ đến bộ dáng nóng nảy của Tiêu Lang, không khỏi cười nói: “Hai người các con đều là đứa nhỏ ngốc, chỉ là, A Lan con nhớ, bây giờ con là cô nương trưởng thành, về sau cho dù đau bụng, cũng không thể khiến A Lang giúp con che, biết không?”

Thư Lan rất là khó hiểu, “Tại sao ạ? Tay của hắn vừa to vừa ấm, đặt trên bụng con rất thoải mái.” Nàng mới vừa còn nghĩ, về sau nếu lại đau bụng, sẽ tìm Tiêu Lang giúp nữa.

Tần thị nghe, không có suy nghĩ nhiều, A Lang luôn đối đãi với nữ nhi như muội muội, nếu nữ nhi nói đau bụng, hắn lại không biết chuyện nữ nhân, nhất định sẽ giúp nàng xoa bụng, đổi thành Thư Triển hiểu chuyện, cũng chỉ có thể làm được như vậy, liền điểm cái trán của Thư Lan nói: “Bởi vì con là đại cô nương, về sau phải học cách chăm sóc mình, A Lang là ca ca của con, nam nữ khác nhau, có một số việc không tiện giúp con!”

Thư Lan đang muốn hỏi nam nữ khác nhau là như thế nào, Tiêu Lang lại đột nhiên vén rèm cửa lên đi vào, bộ mặt lo âu nhìn hai người: “Bá mẫu, A Lan thật không có chuyện gì sao? Mới vừa còn nằm trên đất nói đau bụng, dọa con sợ. . . . . .”

Cõng nữ nhi một đường chạy trở về, ngựa không ngừng vó câu muốn đi tìm trượng phu, Tần thị biết Tiêu Lang bị dọa sợ thật, nhưng loại chuyện này nàng không tiện giải thích rõ cho hắn, không thể làm gì khác hơn là qua loa tắc trách nói: “Không có việc gì không có việc gì, con không cần lo lắng, nhanh đi rửa mặt đi, nhìn con đầu đầy mồ hôi!” Nàng cũng phải chuẩn bị vải bông cho nữ nhi đem theo.

Tất cả trong mắt Tiêu Lang đều là nghi ngờ, nhưng hắn vẫn gật đầu, lại xoa xoa đầu Thư Lan, lúc này mới ra khỏi phòng.

Lấy nước rửa mặt, nước mát hất lên mặt, một loại dễ chịu không nói thành lời.

Hắn không ngừng động tác nâng nước hắt lên mặt, lên mồ hôi trên trán, lên chất lỏng mặn chát rơi trên khóe mắt không sao giải thích được, buồn cười, cười không nổi, muốn khóc, không có lí do.

A Lan, có phải hay không kiếp trước vì ta muốn ăn ngươi, cho nên kiếp này mới bị ngươi ăn sạch sành sanh sao?

Không nỡ nhìn ngươi cau mày, không nỡ nhìn ngươi rơi nước mắt. . . . . .

Nhưng nếu làm lại một lần nữa, ta vẫn sẽ đánh về phía ngươi, cùng ngươi đồng quy vu tận, cùng ngươi bắt đầu trọng sinh, nhưng ta sẽ đối tốt với ngươi từ nhỏ, không tiếp tục để ngươi chịu uất ức dù chỉ là một chút.

Tác giả có lời muốn nói: với chúng ta, đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với sói con không biết gì, thì chuyện này lại liên quan đến sống chết. . . . . .

“A Lan, có phải hay không kiếp trước vì ta muốn ăn ngươi, cho nên kiếp này mới bị ngươi ăn sạch sành sanh sao?” Những lời này, vốn muốn làm lời kết, nhưng ta lại nghĩ ra một cái thích hợp hơn, đến lúc đó mọi người xem đi, hắc hắc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.