Mưa càng ngày càng nhỏ, dần dần, rốt cuộc âm thanh giọt mưa rơi xuống mái xe cũng biến mất.
Tâm tình Trình Khanh Nhiễm vui vẻ hạ rèm xe xuống.
Mây đen tản đi, bầu trời chỉ còn lại những đám mây trắng hình thù khác nhau, không khí trong lành mang theo hơi thở của bùn đất phả vào mặt, hắn chợt nhớ tới lời của Thái phó năm đó, hắn nói: “Thích nhất cố hương lúc mới sau cơn mưa, mát mẻ, yên tĩnh, tụi trẻ con xắn ống quần lên chơi đùa dưới dòng suối, người lớn lục tục ra cửa, tiếp tục công việc hái chè xuân đang dở dang.”
Lúc ấy hắn và người đã từng là thái tử đương kim hoàng thượng đều không thể tưởng tượng ra tình cảnh đó, mà nay, hắn tận mắt thấy rồi. Ừm, lâu rồi không gặp cái tên kia, năm nay sẽ đưa hắn một bức họa làm quà tặng.
“Ngụy Đại, lát nữa trở về phủ, ngươi phái người đi trấn trên mời bà mai tốt nhất.”
“Vâng” Ngụy Đại theo bản năng lên tiếng, sau đó mới phản ứng kịp chủ tử nhà hắn nói cái gì, mắt trợn tròn, “Lão gia, người vừa nói muốn mời người nào?” Hắn mới mười sáu tuổi a, sao lỗ tai đã không dùng được nữa rồi?
Trình Khanh Nhiễm kiên nhẫn lặp lại: “Bà mai!”
Ngụy Đại há hốc miệng, một bụng vấn đề muốn hỏi, cũng không dám hỏi lên. Lão gia nhà hắn, hắn cho là lão gia sẽ cả đời mèo khen mèo dài đuôi, vậy mà lại muốn kết hôn? Nhớ năm đó, đại gia khuê tú khắp kinh thành hoặc chỉ rõ hoặc ám chỉ về phía Thượng Thư Phủ, Lão Thái Gia trước khi qua đời tự mình chọn bao nhiêu danh môn khuê tú, lúc đó thiếu gia đều lắc đầu cự tuyệt, hôm nay đi tới nơi này trời xa trấn nhỏ, thế mà lão gia lại thông suốt?
Rốt cuộc là cô nương nhà nào đây?
Trong đầu Ngụy Đại cẩn thận vơ vét nửa năm gần đây những cô nương chưa cưới cùng lão gia hắn nói chuyện, hình như chỉ có tỷ muội Thư gia, khẳng định không phải tiểu cô nương Thư Lan, vậy đó chính là tỷ tỷ nàng Thư Uyển?
Khuôn mặt tức giận của Phù Dung hiện ra trước mắt, Ngụy Đại không tự chủ gật đầu một cái, tướng mạo cô nương kia không thua tiểu thư đại gia nào ở kinh thành, chỉ là xuất thân này, không phải quá thấp chứ? Mặc dù lão gia nhà hắn không thích làm quan, nhưng cũng có tiếng ở kinh thành, người nào mà không biết lão gia và hoàng thượng từ nhỏ lớn lên tình như huynh đệ? Nếu bọn họ biết lão gia cưới một nữ nhân ở nông thôn, không biết nên có cảm tưởng gì. . . . . .
Thư gia.
Thư Uyển không yên lòng ăn cơm, hiếm có được một hôm Tần thị dọn dẹp bát đũa, trực tiếp đi phòng hai tỷ muội.
Thư Lan đã ngủ rồi.
Nàng nhíu nhíu mày, cởi giày lên giường, không dịu dàng chút nào lôi muội muội dậy.
“Tỷ, tỷ làm cái gì vậy?” Thư Lan vuốt mắt, bất mãn nói lầm bầm.
Thư Uyển ngồi xuống bên cạnh nàng, gạt tay nàng đang dụi mắt, nhỏ giọng hỏi: “Trình lão gia ấy, đại ca ca của muội, hắn có phải đã ôm muội không?”
Thư Lan gật đầu một cái, “Vâng, đại ca ca đối với muội khá tốt, hắn còn giúp muội bôi thuốc nữa, loại cao dược đó thật có tác dụng, hơi lạnh, không lâu sau cái mông liền hết đau, tỷ, tỷ không biết chứ, lần trước nương xuống tay cực nặng. . . . . .” Nghĩ đến ngày đó dáng vẻ mẫu thân lúc đánh nàng, Thư Lan vẫn có chút sợ.
Tên háo sắc kia lại còn nhìn mông của muội muội, còn đích thân bôi thuốc cho nàng?
Sắc mặt Thư Uyển đã không thể dùng khó coi để hình dung, trước nàng còn hơi nghi ngờ lời nói của Tiêu Lang, hoặc là cảm thấy Trình Khanh Nhiễm chỉ là đơn thuần dỗ dành muội muội mới ôm nàng, nhưng hắn cũng không phải đứa bé không hiểu chuyện, A Lan cũng lớn như vậy, hắn cư nhiên không để ý tới nam nữ mà ôm ôm ấp ấp nàng, nếu nói hắn không có tâm tư xấu xa, nàng tuyệt đối không tin! Phí công trời sinh hắn dáng vẻ đạo mạo trang nghiêm!
“Vậy hắn có hôn muội không, hoặc là ôm muội ngủ?”
“Không có, vốn là muội muốn cùng đại ca ca ngủ chung, ai biết Lang ca ca đột nhiên chạy ra!” Thư Lan bĩu môi, lại nghĩ tới khi đó Tiêu Lang phá hỏng chuyện của nàng.
Thư Uyển thở phào nhẹ nhõm, thật may A Lang tới kịp thời. Nhìn một bộ dáng ngu ngốc của muội muội, nàng có chút nhức đầu nhắc nhở nói: “A Lan, muội nhớ lời của tỷ tỷ, hiện tại trước khi muội xuất giá, trừ cha, ca ca muội, ba biểu huynh còn có ông ngoại cữu cữu bọn họ, không cho phép muội gặp bất kỳ một nam nhân nào, cũng không được để cho bọn họ cham tới muội, biết chưa?”
“Vì sao ạ?” Thư Lan nghiêng đầu hỏi.
Thư Uyển xụ mặt xuống, “Không vì cái gì, ta nói không cho là không cho, muội nhất định phải nghe lời ta, nếu không về sau ta sẽ không để tới muội, muội cũng đừng gọi ta là tỷ tỷ!”
Giọng nói vừa gấp vừa nhanh lại nghiêm nghị, trực tiếp dọa cho sâu ngủ của Thư Lan chạy mất, nàng nước mắt lưng tròng nhìn Thư Uyển, bĩu môi khóc lên: “Tỷ Tỷ thật hung dữ, muội đâu có làm việc gì sai, vì sao không có để ý tới muội, còn không cho muội gọi tỷ tỷ. . . . . .”
Thư Uyển lấy khăn ra lau nước mắt thay muội muội, thanh âm mềm lại: “A Lan đừng khóc, muội phải ngoan ngoãn nghe lời tỷ, thế mới là muội muội tốt của tỷ!”
“Ừhm, muội biết rồi, về sau sẽ không bao giờ để nam nhân đụng muội, muội cũng vậy không động bọn họ, vậy tỷ không được làm muội sợ nữa!” Thư Lan ngã vào lòng tỷ tỷ,nhỏ giọng khóc sụt sùi, tỷ tỷ là người đối xử tốt với nàng nhất, nếu tỷ tỷ thật không để ý đến nàng nữa, nàng sẽ khó chịu chết mất.
Thư Uyển vèo khuôn mặt nhỏ bé của muội muội, cười dịu dàng với nàng một tiếng.
Tiêu Lang núp ở bên ngoài nghe lén, vậy hắn có bị tính là nam nhân khác không?
Đang muốn tránh đi, chợt nghe nha đầu lười mang theo tiếng khóc nức nở hỏi “Tỷ, nếu Lang ca ca muốn đụng muội thì làm thế nào?”
Tiêu Lang nhất thời cả người cứng ngắc, tim như sắp nhảy ra ngoài, đồ ngu ngốc này, không lẽ tính đem chuyện hắn hôn nàng nói ra?
“Không tính A Lang, hắn cũng là ca ca muội.” Thư Uyển nhỏ giọng nói, A Lang hiểu chuyện như vậy, từ nhỏ đã biết chăm sóc muội muội, hắn không biết làm chuyện vượt quy củ, huống chi bây giờ hắn còn là đứa bé.
Trái tim Tiêu Lang lập tức lại trở về chỗ cũ, trên lưng lại xuất hiện mồ hôi lạnh cả người.
“Thế còn Nguyên Bảo Ca?” Thư Lan tiếp tục hỏi, nếu Lang ca ca có thể đụng, vậy Nguyên Bảo Ca cũng có thể đi, hắn đối với nàng cũng tốt vô cùng, theo nàng chơi, còn đem Quyển Quyển cho nàng.
Thư Uyển không chút suy nghĩ, lạnh lùng nói :”Không được, trừ nhà chúng ta, nhà cữu cữu còn có A Lang, mặc kệ người nào đối với muội thật tốt, muội đều không được để cho bọn họ đụng vào người, đặc biệt là đại ca ca muội, nếu để cho ta biết muội lần nữa ôm hắn, nếu để cho hắn ôm hắn sờ, ta sẽ coi như không có người muội muội này!”
Thư Lan không ngờ tỷ tỷ sẽ có phản ứng lớn như vậy, bị dọa sợ đến run cả người, mặc dù nàng cảm thấy yêu cầu của tỷ tỷ rất không có đạo lý, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà lên tiếng đáp: “Muội nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời. tỷ tỷ đừng giận muội, tỷ là tỷ tỷ của muội, muội là muội muội của tỷ, không cho tỷ không quan tâm muội. . . . . .”
Tiêu Lang im lặng bật cười.
Hôm sau, Thư Mậu Đình lại xách theo cái hòm thuốc tới thôn bên cạnh tái khám, chỉ có bốn người Tần thị ở nhà.
Mặt trời vừa lên tới ngọn cây, cửa nhà liền xuất hiện một con lừa lắc lư đi tới, đang ngồi trên lưng không phải Chu Nguyên Bảo, mà là một vị ma ma bốn mươi tuổi mặc bộ đồ đỏ, tự xưng họ Vạn, da trắng tinh, được bảo dưỡng cũng rất được, vừa nhìn đã biết điều kiện gia đình cũng không tệ.
Tần thị nghi ngờ đón Vạn ma ma vào.
Thư Uyển buông cuốn “Tam Tự kinh” trong tay, mang theo muội muội hướng ma ma hành lễ.
Vạn ma ma sau khi bước vào cửa, cặp mắt nhỏ nhìn tới chỗ ngồi dưới tàng cây hạnh một lớn hai nhỏ đang học chữ đánh giá một lượt, đợi Thư Uyển hành lễ đứng dậy, nàng cười híp mắt gật đầu một cái, ánh mắt dừng lại trên người Thư Uyển nhìn hai lượt, trong lòng cho nàng điểm cao nhất, cô nương này bộ dáng được, nhìn cũng dịu dàng, không trách được có thể lọt vào mắt Trình gia.
“Đại cô nương tiếp tục làm việc đi, Lão bà tử ta tới tìm mẹ cô nói chuyện!”
Trong nhà không phải lần đầu tiên có bà mai tới, nhìn tới ánh mắt chứa đầy thâm ý thì Thư Uyển liền đoán được mấy phần dụng ý của nàng, dù là bình thường trấn định, vẫn không nhịn được nụ cười ửng đỏ, liền giả bộ như không hiểu đáp một tiếng, lại ngồi xuống cùng Tiêu Lang với Thư Lan, chỉ là lỗ tai lại lưu ý động tĩnh trong phòng.
Tiêu Lang nhìn một chút căn phòng phía đông, nhìn lại một chút Thư Uyển rõ ràng trong lòng không yên, trong lòng có chút phức tạp. Uyển tỷ mỗi năm một lớn, cũng đã nên lập gia đình, nhưng hắn luôn cảm thấy, những nam nhân kia không có một người nào xứng với nàng.
“Tỷ, cái chữ này đọc thế nào ạ, bút vẽ rất nhiều!”
Âm thanh thanh thúy của Thư lan cắt đứt suy nghĩ của hai người, Thư Uyển nghe không rõ ràng nương nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là chuyên tâm trả lời muội muội, dịu dàng nói: “Cái này đọc là điền. . . . . .”
Bên trong nhà, Tần thị trực tiếp nghe được trợn tròn mắt, Trình Khanh Nhiễm vậy mà lại muốn kết hôn với A Uyển?
Vạn ma ma vẫn đang không ngừng lảm nhảm khen Trình Khanh Nhiễm: “Con người Trình lão gia cũng không cần nói…, đây chính là tướng mạo tốt nhất, nam tử cả phủ thành xếp hàng dài cũng không bằng hắn, phẩm chất hắn lại tốt, trong nhà một di nương thông phòng cũng không có, đại cô nương nếu gả đi, cũng không cần phục vụ cha mẹ chồng, lại không cần đấu đá với nữ nhân tạp nham, đối với nữ nhân như chúng ta mà nói, đây chính là may mắn trời ban! Hơn nữa còn có, gia sản Trình lão gia phong phú, không chỉ có sản nghiệp ở kinh thành, mà ở nơi này cũng có mấy điền trang, ngày sau tuyệt đối không lo ăn mặc!”
Tần thị không tự chủ gật đầu, người này nàng đã từng thấy, Trình phủ nàng cũng đã từng đi qua, lời Vạn ma ma nói dĩ nhiên cũng là thật, nhưng điều kiện nhà Trình Khanh Nhiễm thật tốt quá, làm nàng có cảm giác không chân thực! Nhân vật tựa như tiên trên trời ấy, người nhìn trúng con gái nàng rồi sao?
Người làm mẫu thân chính là như vậy, người khác cầu hôn nữ nhi, quá kém thì nhìn không được, quá tốt lại khiến cho lòng người lẩm bẩm.
Nghĩ đến số tuổi Trình Khanh Nhiễm, hồi hộp trong lòng Tần thị giảm xuống, nàng cũng là người nhà phú quý ra ngoài, thiếu gia công tử nhà giàu bình thường tuổi này đều sớm đã thành thân, cho dù thành thân trễ, phía trước trong viện cũng sẽ có thông phòng, cho dù bản thân không có tâm tư này, trưởng bối trong nhà cũng sẽ sắp xếp. Nếu quả thật Trình Khanh Nhiễm không gần nữ sắc, chẳng lẽ thân thể có vấn đề?
Thân thể có vấn đề, không dám ở kinh thành cưới cô nương, cho nên mới tránh tới trời xa trấn nhỏ này. . . . . .
“Thím à, lời ngài nói ta đều biết, chỉ là hôn sự của nữ nhi ở đây, còn cần cha xấp nhỏ quyết định, như vậy đi, ngài đi về trước, lúc về ta sẽ bàn bạc kỹ với cha nàng một chút, qua hai ngày ta sẽ trả lời ngài, được không?”
Vạn ma ma được Trình Khanh Nhiễm dặn dò, phải cung kính nói chuyện với người Thư gia, lúc này nào dám nói không đồng ý? Vội vàng cười nói: “Hôn nhân là chuyện lớn, đương nhiên phải bàn bạc thật kỹ, vậy lão bà tử về trước, sau này lại tới thăm!”
Tần thị cười lớn tiễn nàng ra cửa, xoay người nhìn thấy đại nữ nhi cúi đầu dạy muội muội, chợt thấy hết sức khó chịu, nữ nhi lớn, cho dù tiếc nuối đến đâu, cũng phải chuẩn bị hôn sự rồi.
Buổi chiều Thư Mậu Đình trở lại, Tần thị cùng trượng phu ở trong đông phòng nói chuyện một lúc lâu.
Thư Mậu Đình kinh ngạc so với thê tử còn nhiều hơn, sau một lúc trầm tư, nói: “Chuyện như vậy nàng cũng đừng đoán mò, chúng ta cũng chỉ sống ở trong thôn, không biết hắn là người như thế nào, ta sẽ tới nhà nhạc phụ, hỏi lão nhân gia một chút, nếu ông cảm thấy thích hợp, ta sẽ tìm cơ hội bắt mạnh cho hắn. . . . . .”
Tần thị vội vàng thúc giục: “Vậy chàng cũng nhanh chút đi đi, sớm một chút hỏi thăm rõ ràng. Haiz, lòng ta giờ rất loạn, vừa mong hắn là người tốt, lại sợ gả nữ nhi xong lại phát hiện quá khứ có ẩn tình khác, nếu hắn bình thường chút, trong nhà nghèo đi chút nữa thì tốt biết bao nhiêu!”
Thư Mậu Đình bất đắc dĩ cười cười, thay cái áo tám phần mới, vội vã ra cửa.
Đến Tần gia, Thư Mậu Đình lời ít ý nhiều kể lại sự việc cho Tần Như Hải nghe, cuối cùng nói: “Kiến thức ngài rộng rãi, cảm thấy người này như thế nào?”
Đối với hôn sự của đại ngoại tôn nữ, Tần Như Hải vẫn rất xem trọng, nghĩ đến Trình Khanh Nhiễm không ai biết lai lịch, tác phong độc lai độc vãng, còn có hôm đó bộ dáng hắn nhìn Thư Uyển ngẩn cả người, lắc đầu nói: “Không rõ lai lịch, không dám trèo cao.”
Vẻ mặt Thư Mậu Đình cứng đờ, đây chính là không tán thành rồi. . . . . .
Về đến nhà, đối mặt với ba đứa nhỏ, trên mặt ông không biểu cảm gì, lúc đi ngủ mới cùng thê tử nói chuyện.
Tần thị thở dài, không nghĩ có chút tiu nghỉu như mất cái gì, vẻ mặt đến đáng thương.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người yên tâm, truyện này sẽ rất ấm áp, sẽ không liên quan quá nhiều đến trạch đấu, cung đấu càng không thể nào, ta đây cũng sẽ không viết.
Thân phân của Trình Khanh Nhiễm rất quan trọng, hắc hắc, tạm không để lộ ra, hoan nghênh đoán hắn. . . . . .
Nhìn sang! Nhìn sang!
Khụ khụ, ta phát hiện rất nhiều tác giả đều có tiểu ngoại truyện phía dưới chính văn, tacũng muốn, nhưng trước mắt không có cái gì hay để viết cả, liền nhân lúc rảnh rỗi viết 8 ngàn chữ cổ nói chút chuyện xưa bỏ vào, phong cách cùng bổn văn có chút tương tự, nếu không có ai phản đối, sẽ sớm ban bố, mọi người có hứng thú có thể đọc được, nếu không ngàn vạn lần không cần mua!
Giới thiệu vắn tắt:
Kết tử vừa được mười bốn tuổi, cũng không biết mình là thân nữ nhi, mê mê tỉnh tỉnh, bị mẹ nàng cố gắng nhét cho thợ săn Giang Hàn làm đồ đệ. Giang Hàn thân hình cao lớn, nói năng cẩn trọng, chỉ vì nhất thời mềm lòng, chứa chấp Kết Tử, tới một ngày hắn chợt phát hiện, thì ra đồ đệ yếu ớt môi hồng răng trắng, đúng là nữ nhân!
Không có hứng hôn thú trăm ngàn lần không được mua a, lãng phí tiền của các ngươi, ta chỉ là có chút áy náy!!!
Dĩ nhiên, nếu mọi người cảm thấy nhàm chán muốn nhìn một chút, hiện tại ta cũng có thể phát ra, haiz, sao lại có loại người dụ dỗ người ta tiêu thụ hiềm nghi chứ. . . . .