Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 132: Ngoại truyện 4: Thanh mai nhà ai (1)




Edit: uyenchap210

Bé Gỗ bắt đầu theo huynh trược đọc sách tập võ, bé Bùn thì may vá nữ công ngày càng khéo tay, Lăng Ngọc mãi vẫn không có thai nữa, những tưởng cuộc đời này có ba đứa con này thôi, không ngờ cách nhiều năm vậy mà lại có tin vui nữa.

Lúc này, bé Bùn và bé Gỗ đang chạy quanh nàng, nhất là bé Gỗ năm nay đã sáu tuổi, phấn khích đưa tay sờ bụng của nàng: “Mẹ ơi, bên trong là gỗ hay bùn ạ?”

“Ha ha.” Đúng lúc Vương thi đi tới nhịn không được phì cười.

“Gỗ với bùn gì chứ, nói linh tinh!” Thế tử Tảng Đá Trình Lỗi cao lớn như cha gõ đệ đệ một cái.

Bé Gố che chỗ đau trên trán, làm mặt quỷ với Đại ca, ngây thơ nói: “Mẹ từng bảo, nếu sinh em bé nữa, ngũ hành thiếu kim gọi là hâm, ngũ hành thiếu thủy gọi là miểu, chẳng phải là gỗ hoặc bùn à?”

“Như đệ nói ngũ hành thiếu kim hoặc thiếu thủy mới có thể gọi như vậy, giờ còn chưa sinh ra sao biết thiếu cái gì? Nói không chừng không thiếu cái gì hết ấy chứ?” Bé Bùn nghiêm túc dạy dỗ đệ đệ.

Bé Gỗ sợ nhất tỷ tỷ, nghe vậy nhào tới cười nịnh không ngừng.

Lăng Ngọc nhịn cười nghe bọn nhỏ, Vương thi tức giận trừng nàng: “Tại con làm mẹ mà còn thích cợt nhả.”

“Mẹ nói đúng, lỗi tại con.” Nàng cười nhận sai.

Ngày đó chỉ nói đùa thôi, nào ngờ qua nhiều năm rồi mà bọn trẻ vẫn nhớ rõ, còn lôi ra nói lại.

“Đệ đệ hoặc muội muội sinh ra sẽ có nhũ danh là gì ạ? Phòng?”  Bé Gỗ sờ sờ cái cằm, ngẫm nghĩ vấn đề này rất nghiêm túc.

“Phòng cái gì, phải là Thóc, cha đã nói rồi, xây nhà xong phải thu hoạch thóc lúa.” Bé Bùn dạy đệ đệ.

“Bé Thóc, bé Thóc…” bé Gỗ như có điều suy nghĩ mà lẩm nhẩm mấy lần, lập tức sung sướng nói, “Tên này không hay bằng tên của Gỗ.”

Mọi người nín thinh.

Vương thị kéo thằng bé lại, véo khuôn mặt của cháu: “Ngốc lắm!”

Bé Gỗ nhướng mày, bắt chước điệu bộ nghiêm nghị của Đại ca, cãi lại bà: “Cháu không không ngốc, tiểu thúc thúc còn khen cháu thông minh, thông minh hơn Bánh Ú.”

Bánh Ú chính là trưởng tử năm tuổi của Trình Thiệu An và Tô Ngưng San, vì sinh vào tết Đoan Ngọ nên lấy nhũ danh như vậy.

Một năm trước, đệ đệ của Tô Ngưng San là Tô Minh Đức đã thành thân, không lâu sau chính thức quản lí gia nghiệp của họ Tô, từ đó Tô Ngưng San cũng có thể buông bỏ trách nhiệm trên vai, yên tâm ở nhà nuôi dạy con cái.

Mà thê tử của Tô Minh Đức không phải ai khác chính là nữ nhi Đường Nha của Lăng Bích!

Hai năm trước Đường Nha đoạn tang, Lăng Bích sầu bạc đầu vì hôn sự của nữ nhi, trước đó Lăng Ngọc cũng đã chú ý xem có nhà nào thích hợp, không ngờ chưa được bao lâu, Tô Ngưng San lại chủ động đến gặp nàng, muốn nàng có thể đứng ra tác hợp cho đệ đệ Tô Minh Đức và Đường Nha.

Mới đầu Lăng Ngọc còn hơi kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại cảm thấy mối hôn sự này quá ổn.

Họ Tô tuy giàu có nhưng vì bản án năm đó mà thanh danh không tốt mấy. Tương tự, phụ thân của Đường Nha là Lương Hoài Thăng chết trong ô nhục, muốn làm mai cũng có ít nhiều trở ngại.

Dù là Tô Minh Đức hay Đường Nha thì đều là những đứa trẻ ngoan, hai nhà quen biết Lăng Ngọc nên cũng coi như thân thích, nếu có thể thân càng thâm thân thì không gì tốt hơn.

Có nàng đứng ra, tất nhiên mối hôn sự này nhanh chóng được quyết định, bây giờ cuộc sống của hai phu thê trẻ rất hạnh phúc đủ đầy, ba tháng trước, Đường Nha khám ra có thái, cả Lăng Bích lẫn Tô Ngưng San cuối cùng cũng yên lòng.

Chỉ là bây giờ Lăng Ngọc lại có hơi bối rối, cháu gái có thái, nàng là di mẫu cũng đua theo, cứ có cảm giác trai già sinh ngọc. Nhất là khi thấy trưởng tử đến tuổi thành gia lập thất, cảm giác bối rối kia càng tăng lên.

Đến lúc đó con trai và cháu trai chỉ kém nhau mấy tuổi… Nghĩ mà cảm thấy nóng mặt.

Nhưng Trình Thiệu Đường biết thì cười rất đắc ý: “Chuyện này có sao đâu, đây chứng tỏ bảo đao của Quốc công gia chưa già.”

Lăng Ngọc tức giận đánh lên ngực hắn, Trình Thiệu Đường thuận thế nắm lấy tay nàng, cười nói: “Nghĩ những cái này làm gì? Cũng đâu phải không, chỉ cách cháu trai có mấy tuổi thì có làm sao, hai thúc cháu cùng lớn, cùng đi học tập võ, có bạn chơi chung, bớt không ít việc ấy chứ.”

Lăng Ngọc nghĩ lại cũng thấy đúng.

Hoàng trưởng tử cưới Đại cô nương phủ Thị lang Binh Bộ làm chính phi, dù có không ít cô nương đến tuổi thất vọng, nhưng thế tử Trấn quốc công bằng tuổi Hoàng trưởng tử cũng là một mục tiêu.

Tuy Lăng Ngọc đang mang thai, song vẫn quan tâm tới hôn sự của trưởng dù, dẫu sao đây cũng là chọn dâu trưởng, tất nhiên không thể xem nhẹ.

Nhưng Trịnh Thiệu Đường lại không đặt nặng: “Nam tử Hoàng thất cưới vợ sớm hơn bình thường, nhà chúng ta không cần học theo, đợi nhi tử tròn hai mươi rồi bàn cũng không muộn. Bây giờ nàng cứ yên tâm dưỡng thai, quan trọng nhất bây giờ là bình an sinh hạt thóc của chúng ta.

Lăng Ngọc cảm thấy có thể đính hôn trước, hai năm sau thành thân cũng không muộn, nhưng thấy hắn đã kiên quyết, mà nhi tử cũng không có ý định đính hôn, nhất thời không lay chuyển được phụ tử bọn họ nên cũng bỏ qua một bên.

Sau đại hôn của hoàng trưởng tử, trên triều lại tỏ ý sắc lập thái tử, lần này Khải Nguyên đế không gạt đi như những lần trước mà nhanh chóng hạ chỉ, sắc lập Triệu Thụy vừa tròn mười một tuổi lên làm thái tử.

Đối với kết quả này, triều thần không có gì bất ngờ, dù sao từ năm Nhị hoàng tử lên năm đã đi theo bệ hạ, tâm tư của bệ hạ đã quá rõ ràng.

“Thế nên bây giờ Nhị điện hạ đã là thái tử điện hạ?” Bé Bùn nắm lấy tay nhỏ của đệ đệ vừa tròn tháng, thuận miệng hỏi.

“Đúng vậy, bây giờ ngài ấy là thái tử điện hạ, thận phận không giống xưa, con không thể không biết tôn ti như hồi còn bé nữa.” Lăng Ngọc dặn dò.

“Con không biết tôn ti như nào chứ? Có lần nào gặp mặt mà không lễ phép chào hỏi ngài ấy?” “Bé Bùn không phục lẩm bẩm.

Lăng Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu.

Hôm sinh thần của hoàng hậu nương nương, vì Vương thị cảm nhiễm phong hàn ngay đêm trước nên không tiện vào cung, Tô Nhưng San tự nhận mình chỉ là một phụ nhân áo vải, cũng không muốn đến chỗ phú quý bực ấy, thế nên Lăng Ngọc đành phải dẫn theo nữ nhi đi.

Mấy tháng nữa bé Bùn sẽ tròn mười một tuổi, đã cao tới vai Lăng Ngọc, đang bắt đầu học quán xuyến nhà cửa giúp mẫu thân, chăm sóc hai đệ đệ cũng rất chu đáo, thật sự có phong thái của tỷ tỷ.

Trịnh Thiệu Đường coi nữ nhi như viên ngọc quý trên tay, muốn gì cũng cho, thế nên bé Gỗ muốn cái gì mà phụ thân không đồng ý thì sẽ đi đường vòng cầu cứu tỷ tỷ, nhờ tỷ tỷ giúp là chắc chắn được như ý nguyện.

***

Tuy được sắc phong làm thái tử nhưng suy cho cùng vẫn còn nhỏ, thế nên Triệu Thụy chỉ dọn đến Đông Cung chứ không xuất cung xây phủ thái tử.

Lúc này, cậu mới viết xong một tập sách luận do Canh thái phó giao, nghe tiểu thái giám hầu cận tươi cười tả cảnh náo nhiệt của Phượng Tảo Cung hôm nay, tay phải đỡ quai hàm mà chỉ sợ rụng ra.

Đột nhiên cậu hỏi: “Phu nhân Trấn quốc công có vào cung không?”

“Có ạ, có ạ, nô tài vừa ló đầu ra xa xa đã thấy phu nhân Trấn quốc công và Đại công nương cùng đi tới Phượng Tảo Cung.” Tiểu thái giám tinh ý thưa.

Triệu Thụy đảo mắt, vỗ vỗ lên cẩm bào, nghiêm trang nói: “Cô cũng nên đi vấn an mẫu hậu thôi.”

Nói rồi khoan thai ra ngoài, đi thẳng tới Phượng Tảo Cung.

Bé Bùn là nữ nhi của quốc công cao quý, có phụ thân là trọng thần được Khải Nguyên đế hết mực tín nhiệm, nên dù cố ý hay vô tình, bất kể bé đi tới đâu cũng luôn có một đống quý nữ vây quanh.

Nhưng hôm nay có hơi khác, bé nhìn tiểu cô nương lạ mặt trong bộ váy hồng hải đường được mọi người vây quanh mà lấy làm lạ.

Quý nữ danh môn cùng trang lửa ở kinh thành, hầu như nàng đều quen mặt, nhưng trong trí nhớ lại không hề có chút ấn tượng về vị trước mặt này.

“Đó là Lục cô nương của phủ Thừa ân công, những năm qua theo phụ thân đi nhậm chức, bữa trước mới hồi kinh.” Một quý nữ bên cạnh giải thích cho bé.

Bé Bùn vỡ lẽ, hóa ra là cháu gái của hoàng hậu nương nương.

Quý nữ giải thích cho bé nói thêm vài câu rồi cũng đi tới chào hỏi Mạnh Lục cô nương, dù sao cũng phải nhận mặt làm quen nhau.

Bé Bùn không quan tâm, nhân lúc không ai chú ý chọn một cái đình yên tĩnh ngồi xuống, vừa thưởng thức bánh ngọt trà thơm trên bàn, vừa ngắm nhìn kỳ hoa dị thảo đầy vườn.

Mãi đến khi đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có tiếng nhao nhao ầm ĩ, bé tò mò nhìn, mọi người trong vườn đang hành lễ, người duy nhất đứng thẳng không ai khác chính là thái tử Triệu Thụy mới được sắc phong không lâu trước.

Rồi bé nhìn thấy Mạnh Lục cô nương kia đang nói gì đó với Triệu Thụy, Triệu Thụy dừng bước, người xung quanh cũng không dám nói chen vào, im lặng nhìn bọn họ như thế.

Đây là lần đầu tiên bé thấy Triệu Thụy kiên nhẫn nói chuyện với con gái, mà nghĩ lại thì dù sao cũng là họ hàng, tuy lần đầu gặp mặt, nhưng người ngoài cũng không thể so sánh được.

Bé nhìn một lát rồi quay đầu đi, tiếp tục thưởng thức trà bánh và ngắm cảnh đẹp.

“Hóa ra muội lại trốn ở đây ăn vụng một mình!” Giọng Triệu Thụy đột nhiên vang lên bên cạnh, bé bị dọa suỵt nữa đánh đổ trà trên tay.

“Chột dạ như vậy, chứng tỏ đang làm việc trái với lương tâm!” Triệu Thụy khoanh tay nói.

Bé Bùn lén lườm cậu một cái rồi mới cung kính hành lễ: “Tham kiến thái tử điện hạ.”

“Bây giờ không có người ngoài, muội làm dáng cho ai xem?” Triệu Thụy trêu chọc.

Bé Bùn không quan tâm tới cậu, vẫn cố hành lễ cho xong, xong rồi mới nói: “Bây giờ ngài là thái tử cao quý, mai kia chính là chủ của thiên hạ, ta đang mong ngóng sau này ngài niệm tình thâm giao, làm chỗ dựa cho ta, để ta có thể đi ngang đi dọc khắp kinh thành, mà thế thì tất nhiên phải để lại ấn tượng tốt trong mắt ngài chứ ạ.”

Bé nói thẳng như vậy, cũng làm cho Triệu Thụy cứng họng một hồi, mãi lâu sau mới cau có nói: “Con gái con đứa sao da mặt dày thế!”

Đột nhiên nhớ tới một ngày nọ, thấy bé Bùn tươi cười ngọt ngào gọi Lăng Chước một tiếng “Biểu ca ơi”, cậu lập tức đổi giọng, bồi thêm một câu: “Muội rót cho ta chén trà, gọi ba tiếng ‘ca ca ơi’, ta sẽ suy nghĩ đến yêu cầu của muội.”

Bé Bùn sầm mặt, phỉ nhổ hắn: “Nghĩ hay thế!”

Liếc mắt thấy Mạnh Lục cô nương kia đang đi tới, bé bèn chép miệng: “Ôi, muốn nghe người ta gọi ca ca thì tìm nàng ấy kìa, mặc dù nhiều thêm một chữ nhưng cũng xem là muội muội của ngài đó.”

Vừa dứt lời, Mạnh Lục cô nương kia đã đi tới trước mặt, cười hỏi: “Hóa ra thái tử biểu ca ở đây, không biết vị này là…”

Lúc nói câu cuối cùng đồng thời quay sang nhìn bé Bùn.

Triệu Thụy mất tự nhiên nhăn mũi, không biết tại nghe gọi “thái tử biểu ca” cứ thấy là lạ.

“Gia phụ Trấn quốc công.”

“Hóa ra là Đại cô nương của phủ Trấn quốc công.”



Triệu Thụy nhìn bộ dạng khách sáo của hai người, nhất là bé Bùn, cử chỉ chuẩn mực mà xa cách, ngay cả nụ cười cũng không có gì để chê.

Cậu đột nhiên có cảm giác quỷ dị như nhìn thấy mấy phi tần của phụ hoàng ngoài mặt thơn thớt nói cười bên trong nham hiểm giết người không dao. 

Bé Bùn tinh ý, sao không phát hiện ra thái độ thù địch của Mạnh Lục cô nương, dù nàng ấy vô tình hay cố ý tỏ ra thân thiết với Triệu Thụy thì cũng đủ để bé hiểu, hơn nữa bé khó chịu khi thấy Triệu Thụy cứ đứng bên xem trò vui như vậy, thế là nói thẳng: “Ta còn có việc, không tiếp!”

Nói xong hành lễ chào Triệu Thụy rồi đi luôn, nhưng lại bị cậu nắm chặt lấy ống tay áo: “Lần trước bé Gỗ xin bộ người đồng của ta, ta bảo Công Bộ làm một bộ khác, quên không mang theo, trước khi nàng xuất cung nhớ tới lấy.”

“Ngày khác ngài phái người đưa đến phủ cho thằng bé, ta không đi lấy, để mẹ biết được sẽ bị mắng.” Bé Bùn hất tay cậu ra.

Trong cung người đến người đi, cũng không phải địa bàn của mình, bé ngớ ngẩn với đi tới Đông Cung trước mắt bao nhiêu người, dù là sai người đi cũng không được! 

Triệu Thụy vừa nghĩ liền hiểu lo lắng của bé, nói thầm ‘Phiền phức ghê’, cũng không níu kéo, mặc bé rời đi.

“Thái tử biểu ca và Trình cô nương quen lâu lắm rồi nhỉ?” Nhìn bóng lưng rời đi của bé Bùn, Mạnh Thục Oánh thử thăm dò.

“Rất lâu rồi.”

Từ hồi cởi truồng đã quen, nghe kể lần đầu gặp còn đánh nhau một trận.

Triệu Thụy xoa xoa cằm, bật cười: “Coi như thanh mai trúc mã!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.