Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập

Chương 33




Edit: Jun

Chu Cảnh nhớ tới cảnh tượng hơn một tháng trước.

Ân Hướng Bắc nằm ngã trong vũng máu, mất đi ý thức, thậm chí sắp mất đi hơi thở.

Rõ ràng đã tự nhủ rằng không thể để mình tiến đến người đàn ông này gần thêm một bước nào nữa, rõ ràng biết người đàn ông này đã đối xử lạnh nhạt đến cỡ nào với mình.

Nhưng Chu Cảnh vẫn là cứu y trở về.

Lại giống như hiện tại vậy, anh biết lựa chọn giữ Hướng Nam ở bên người sẽ gặp phải ít nhiều trở ngại, biết người Ân gia khả năng lớn sẽ tìm tới nơi này, nhưng anh vẫn là không đành lòng.

Không đành lòng nhìn y chịu khổ, không đành lòng thấy y thương tâm.

Chu Cảnh sớm đã biết, đời này của anh, vẫn luôn chú định phải gắn liền với ba chữ "không đành lòng".

Đối với Ân Hướng Bắc lúc trước là như vậy, hiện tại đối với Hướng Nam cũng vẫn y hệt.

Đến cuối cùng, dù người thông minh có "vô tình" hạnh phúc hơn một chút, thì vẫn là người ngốc "có tình" lại vui vẻ hơn một ít, câu hỏi này đã định chẳng có đáp án chính xác.

Nhưng đối với Chu Cảnh mà nói, không hề nghi ngờ là loại người phía sau.

Tựa như bây giờ, bị Hướng Nam gắt gao ôm, bên chóp mũi quanh quẩn mùi mồ hôi mỏng nhẹ của y, thân thể căng chặt cả một ngày, lại không thể tưởng tượng được mà thả lỏng hơn.

Nguyên lai, thân thể anh sớm đã ra quyết định từ lâu rồi.

Là anh băn khoăn quá nhiều, ngược lại khiến bản thân bị mất phương hướng.

Bất quá tuy rằng anh thực thích cái ôm tràn ngập quyến luyến không rời của Hướng Nam, nhưng Tô Ngôn lúc nào cũng có khả năng trở về, cho nên anh chỉ có thể tiếc nuối đẩy y ra, nhẹ giọng nói: "Trước buông tay ra đi."

So sánh với vừa rồi, giọng anh đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nếu là Hướng Nam ngày thường, khẳng định sẽ ôm eo thầy Chu không buông tay, sau đó tùy hứng mà nói không muốn không muốn.

Nhưng y không có quên hôm nay thầy Chu đã quyết tuyệt đuổi y đi như thế nào, lại dùng ánh mắt lạnh băng nhìn y ra sao, cho nên y chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, thật cẩn thận buông lỏng cánh tay.

Như thể cảm giác của ác mộng vậy, y cả đời đều không nghĩ đến việc muốn ôn lại.

Hướng Nam nhỏ giọng hỏi Chu Cảnh: "Thầy Chu, lời thầy vừa nói, là thật chứ?"

"Thật sự." Chu Cảnh khóe môi giơ lên, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, "Tôi không nghĩ lại lừa anh, càng không nghĩ đi lừa chính mình."

"Thầy Chu..." Hốc mắt Hướng Nam trong chốc lát chứa đầy nước mắt trong suốt.

Y nhìn Chu Cảnh ôn nhu như nước trước mắt, tựa hồ tất cả những việc xảy ra trong hôm nay đều chỉ là cảnh trong mơ. Sau khi tỉnh mộng y còn cùng thầy Chu ở ngốc tại nơi này, ăn lẩu cá cay của bọn họ, sau đó học Toán cùng Tiếng Anh.

Nhưng cẳng chân bên trái đang đau đớn kia lại thời thời khắc khắc nhắc nhở y, y chính là người thương tổn thầy Chu, Ân Hướng Bắc.

Nghĩ đến đây, Hướng Nam đột nhiên xoay người sang chỗ khác, cầm lấy cành cây bị ném xuống đất, hồn nhiên nói:

"Thầy Chu, thầy từ từ đợi tôi, chờ tôi đem chân này trả lại cho thầy, tôi liền có thể vĩnh viễn làm Hướng Nam."

Nhưng mà Chu Cảnh lắc lắc đầu, đè cánh tay y xuống: "Giữ lại chân của anh đi."

"Vì cái gì?" Hướng Nam khó hiểu.

Chu Cảnh ấn cánh tay Hướng Nam, ánh đèn chiếu xuống làn trắng đen rõ ràng của hai người, "Bởi vì nếu anh phế bỏ một chân, tôi cũng sẽ không khỏi hẳn, rồi khi anh bị trở thành người như tôi, về sau việc nặng trong nhà ai làm, trời mưa nhỏ một chút chúng ta đều đau giống nhau, muốn ai đi an ủi ai trước mới tốt đây?"

"Tôi..." Hướng Nam có chút không biết làm sao đứng sững tại chỗ, hiển nhiên căn bản không có nghĩ đến.

Đối với cái kiểu vấn đề này, đầu óc của y thật sự không đủ dùng.

Chu Cảnh ném cành cây trong tay y xuống, tiếp tục nói: "Nếu anh thật sự muốn bồi thường cho tôi, thì giữ nó lại, vì tôi mà giữ lại."

Qua hồi lâu, từ phía Hướng Nam nghe được âm thanh run rẩy, y nói một chữ "Được."

Chờ đến khi Tô Ngôn bớt bốc hỏa, lại không yên lòng tình hình bên trong mà đẩy cửa bước vào, hai cái người luôn giận dỗi nhau đã giải hòa.

Hướng Nam ngồi ở trên giường Chu Cảnh, ống quần bên trái được kéo cao lên, lộ ra làn da xanh xanh tím tím đan xen.

Cái cảnh tượng này làm Tô Ngôn hoảng sợ, cậu ta lập tức chạy đến trước mặt Hướng Nam, khiếp sợ không thôi nói:

"Anh đây là khi đánh dùng bao nhiêu lực thế, sao nhìn lại nghiêm trọng như vậy hả?"

"Tôi không nhớ rõ." Hướng Nam sờ sờ đầu cười ngây ngô.

Tô Ngôn cạn lời nhìn y một cái: "Đến cái này mà còn không nhớ rõ, tôi thật không biết nên nói anh thông minh hay vẫn là ngốc nữa." Nói y ngốc xem, y sẽ giải đề toán mà mình không thể làm được, còn nói y thông minh thì ở phương diện nào đó thì y sẽ ngốc cực kỳ.

Đối với việc này, Hướng Nam không có bất cứ bình luận gì, chỉ là ngây ngô cười.

Đúng lúc này, Chu Cảnh đã đi tới, trong tay còn cầm rượu thuốc mà bác sĩ kê cho anh từ trước, trong không khí bắt đầu tản mát ra mùi cồn gay mũi.

Tô Ngôn hướng anh oán giận nói: "Thầy Chu, anh thỉnh thoảng cũng phải nói Hướng Nam, cứ như vậy cái gì cũng không rõ, rồi về sau khi trở về nhà thể nào cũng bị nắt nạt."

Chu Cảnh ngồi trên băng ghế, dùng vải bông thấm rượu thuốc đắp cho Hướng Nam, ngữ khí như thường nói: "Anh ấy không quay về."

"Không quay về..." Tô Ngôn trừng lớn hai mắt.

Cậu ta cảm thấy sau khi mình đi ra ngoài giải sầu có năm phút đồng hồ, chắc chắn hai cái người này khẳng định là đã xảy ra việc gì đó không thể cho ai biết, bằng không như thế nào cậu ta đi có một lúc rồi về, cảm giác toàn bộ đều thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế.

Khó trách Hướng Nam ngây ngô cười, nguyên lai bởi vì cái này!

Nhưng Tô Ngôn không giống Hướng Nam tâm tư đơn thuần như vậy, cậu ta lập tức vừa nghĩ liền nói: "Chính là anh không phải là đã thông báo cho người nhà họ Ân sao?"

"Bọn họ còn không biết nơi này, tuy rằng sớm hay muộn cũng sẽ biết, nhưng vẫn phải có thời gian." Vừa nói, vừa giúp Hướng Nam bôi rượu thuốc, biểu tình của Chu Cảnh vẫn vô cùng bình tĩnh.

Tô Ngôn nói chuyện với Chu Cảnh dần dần phát hiện ra một tia manh mối, ý tứ lời trong lời ngoài của anh, quả thực là giống như đang nói....

Không, không có khả năng.

Tô Ngôn tự nhận là đã biết về Chu Cảnh, anh đối với Chi Giáo, sở hữu quyết tâm cùng nghị lực thật lớn phải nói là từ xưa tới nay chưa từng có.

Sau lại có thể vì Hướng Nam, liền lựa chọn rời khỏi nơi này.

Nhưng mà cậu ta nghĩ đến Hướng Nam đối với Chu Cảnh là không muốn xa rời, lại nghĩ đến việc Chu Cảnh vì Hướng Nam mà làm hết thảy, ý chí kiên định lúc đầu đã có dao động.

Chu Cảnh giúp Hướng Nam đắp rượu thuốc xong, ý bảo chính y mát xa, lúc này mới đứng dậy, cùng Tô Ngôn mặt đối mặt.

Tô Ngôn nhịn không được mở miệng nói: "Thầy Chu, anh là nghiêm túc sao?"

Vì Hướng Nam, mà rời khỏi nơi này.

Chu Cảnh không có trả lời thẳng vấn đề của cậu ta, chỉ là hướng Tô Ngôn nói: "Thực xin lỗi, không thể hoàn thành ước định ban đầu." Nói cho hay là lưu lại nơi này, nói cho hay rồi ước định là muốn dạy kèm để Tô Ngôn thi lên thạc sĩ, nhưng hiện tại xem ra...

Nói đến tận mức này, tình huống cũng đã thực rõ ràng.

Tô Ngôn trầm mặc mất một lúc, không biết nên nói cái gì cho tốt, cũng không biết nên làm ra cái vẻ mặt gì.

Bình tĩnh mà xem xét, cậu ta căn bản là không muốn Chu Cảnh rời khỏi đây.

Chu Cảnh tuy rằng trên chân có thương tật, nhưng anh làm người phúc hậu, làm bạn cùng phòng với anh trong khoảng thời gian này cậu ta được anh phi thường chiếu cố; Chu Cảnh bằng cấp tuy không bằng Tô Ngôn, nhưng anh cực kỳ thông minh, bất luận là cái dạng đề khó gì thì anh đều có thể nhẹ nhàng giảng giải cho cậu ta; Chu Cảnh không thích nói chuyện, ký túc xá luôn luôn có vẻ lạnh lẽo, nhưng cũng vì vậy mà tạo nên không gian thuận lợi cho cả hai người học tập lẫn sinh hoạt.

Bây giờ nghĩ đến, Chu Cảnh làm một người bạn cùng phòng, cư nhiên lại có nhiều ưu điểm đến vậy, đều làm Tô Ngô cảm khái không thôi.

Kỳ thật ở đại học cũng đã từng có thời gian không hề ngắn sinh hoạt ở ký túc xá, ký túc xá có đến sáu thằng con trai lớn tướng ở, tiếp xúc không ngừng với nhau nên tình nghĩa trước sau vẫn giữ lại nơi ấy.

Bất tri bất giác, ở cái ký túc xá nơi xóm núi này, cậu ta cùng Chu Cảnh đồng dạng cũng lập nên tình hữu nghị.

Nhưng cái gọi là hữu nghị, nghĩa là anh giúp tôi tôi đồng thời cũng giúp lại anh, nếu như anh có quyết định gì, tuy rằng tôi cũng không thể hiểu rõ, nhưng nếu anh hạ quyết tâm muốn làm như vậy, thì tôi sẽ vô điều kiện kiên trì giúp anh.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Tô Ngôn liền lộ ra tươi cười như bình thường.

Cậu ta tùy tiện vỗ vỗ vai Chu Cảnh: "Không quan hệ!"

Ba chữ, cũng như mưa thuận gió hòa.

Chu Cảnh xoay người, từ trên bàn lấy ra một quyển sổ đưa cho cậu ta: "Đây là ghi chú trước đây tôi dùng ôn tập, có lẽ cậu sẽ có thể dùng đến nó."

"Cảm ơn..."

Tô Ngôn cầm quyển sổ thật dày, lại càng muốn Chu Cảnh không rời đi. Nhưng cậu ta đã là người trưởng thành, tự nhiên cũng biết rõ trên đời tiệc vui nào cũng phải đến lúc tàn. Trừ bố mẹ anh em bạn bè, nếu không ai dám đảm bảo có thể vĩnh viễn ở bên cạnh một người chứ.

Chu Cảnh giúp Tô Ngôn, hết thảy Tô Ngôn đều ghi tạc trong lòng, chờ ngày nào đó gặp lại được anh, chắc chắn ông trời sẽ ban cho cậu ta cơ hội hồi báo.

Giờ này phút này, ngoại trừ lòng biết ơn cùng với lòng hỗ trợ, cậu ta cũng chẳng có câu oán hận nào.

Chu Cảnh muốn nói lại thôi nhìn Tô Ngôn: "Tôi cùng Ân Hướng Bắc từ rất lâu trước kia đã biết nhau rồi."

Tô Ngôn nhướn mày: "Cái này tôi biết."

"Quan hệ của chúng tôi là tình nhân___"

Chu Cảnh cuối cùng vẫn là quyết định nói ra sự thật, miễn cho Tô Ngôn sinh ra nghi ngờ không cần thiết.

"Tình nhân..." Tô Ngôn theo bản năng trừng lớn hai mắt, "Là cái "tình nhân" tôi nghĩ kia sao?"

Chu Cảnh gật gật đầu, xem như cam chịu.

Kỳ thật anh cũng không biết dùng từ tình nhân này có thích hợp hay không nữa, rốt cuộc thì từ trước tới nay Ân Hướng Bắc cũng chưa từng thừa nhận sự tồn tại của anh.

Bọn họ ở cùng một chỗ, phát sinh quan hệ, nhưng Ân Hướng Bắc chắc chắn sẽ nói không thích anh. Nói thật thì, Chu Cảnh cũng cảm thấy quan hệ như vậy rất khó để mở miệng.

Dùng "tình nhân", nó khác với người yêu tâm đầu ý hợp, khác với người yêu thân mật khăng khít, có lẽ đó là biện pháp tốt nhất.

Nói đến đây, nghi hoặc vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Tô Ngôn vẫn không vứt đi được, rốt cuộc cũng được giải đáp.

Cứ nghĩ như vậy, Chu Cảnh muốn cùng Hướng Nam rời khỏi nơi này, giữa hai người có tình cảm kỳ quái, cậu ta cuối cùng cũng có thể lý giải rồi.

Hiện tại là thế kỷ 21, tuy rằng Tô Ngôn là thẳng nam thẳng đến không thể thẳng hơn, nhưng tình cảm đồng tính cũng đã sớm nhìn thấy nhiều, thậm chí giữa bạn học với nhau còn trêu chọc đùa giỡn.

Cho nên Tô Ngôn tuy rằng khiếp sợ, lại không có bất kỳ phản cảm gì, ngược lại bình tĩnh trở lại rất nhiều.

Có người yêu đồng tính thì phải đối mặt với áp lực khác xa với dị tính hơn rất nhiều, hai người ở bên nhau khẳng định cũng phải chịu không ít thống khổ, hiện tại tuy rằng Ân Hướng Bắc mất trí nhớ, nhưng vẫn như cũ được cùng người y thích ở bên nhau, chắc là vui vẻ đến cực điểm đi.

__Hết chương 33__

P/s: Tui ra chương sớm nè ~~~ Khen tui đi khen tui đi OvO

À mà có lỗi chính tả gì thì hú tui một câu nha //v// Dù tui đã soát lại rồi nhưng tui hay bị ám ảnh vụ sai lỗi chính tả lắm:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.