Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 7: Lễ trao giải




Bên kia truyền đến tiếng người, cô không muốn để cho người khác thấy được tâm trạng cô lúc này, càng sợ Lưu Cần chạy đi tìm, sau khi khóc một hồi, Mạnh Oánh liền đưa tay lau sạch hết nước mắt, hít thở sâu, đứng tại chỗ một lát ổn định xong cảm xúc cô mới quay người chuẩn bị rời đi, vừa ngước mắt lên liền dừng lại.

Cố Viêm một thân trường bào màu đen, ôm cánh tay, tựa ở trên cây cột, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

Tim Mạnh Oánh bỗng nhiên nhảy một cái, cố nặn ra vẻ mặt tươi cười: "Cố lão sư "

Cố Viêm không nhúc nhích.

Chỉ thấy cô.
Đôi mắt cô đỏ bừng, cái mũi cũng hồng lên, bả vai tinh tế, lại nắm lấy tay áo, đứng ở dưới hiên, điềm đạm đáng yêu cực kì. Mạnh Oánh cảm thấy xấu hổ, cô lại dùng sức lau khóe mắt, cười cười, hướng Cố Viêm lần nữa gật đầu, sau đó nhấc váy xoay người rời đi.

"Mạnh Oánh." Âm thanh trầm thấp của Cố Viêm vang lên ở phía sau.

Mạnh Oánh dừng lại.

Liền nghe giọng của anh lần nữa truyền đến: "Là ai làm cho em phải khóc như vậy?"

Chỉ là một câu hỏi làm trái tim Mạnh Oánh suýt chút nữa nhảy ra, cô không quay đầu cũng không dám quay đầu, chỉ đáp lại: "Không phải đâu lão sư, chỉ là chuyện trong nhà."

Nói xong, cô cũng không ở lại nữa, nhanh chân chạy đi.

Váy bay lên cùng tóc đen dài theo nhịp bước chân cô. Cố Viêm nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia đến khi khuất dần, nhíu mày.

Cô dùng tình cảm của chính mình trong lúc diễn, là có đối tượng.

Cúp điện thoại, Hứa Điện tựa ở bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm kính mắt. Chu Dương ở trên ghế salon chân dài duỗi thẳng, cười nói: "Mày xem lại mày đi, thực sự chính là một kẻ bạc tình."

Hứa Điện nhếch môi, dời tầm mắt qua cây bút trên mặt bàn.

Trong màn hình điện thoại, chính là hotsearch, cũng là ảnh chụp của Mạnh Oánh với Cố Viêm, một truyền mười mười truyền trăm, tất cả đều là ảnh của bọn họ. Nam anh tuấn nữ xinh đẹp, mười phần xứng đôi, ánh mắt của anh rơi ở tấm ảnh hai bóng lưng đang cầm tay nhau, cặp mắt đào hoa lẳng lặng nhìn lưng của cô, nhìn mấy giây.

Sau đó, mặt không cảm xúc ấn thoát màn hình, đóng lại nắp bút. Hứa Điện đứng thẳng người, đi tới, đá xuống bắp chân Chu Dương.

"Đi."

Chu Dương cười, nói: "Tìm Giang Úc đi?"

"Tùy."

"Ha ha, vị kia còn nói Mạnh Oánh đi theo mày sẽ vô cùng xui xẻo, mày nói xem có phải điềm hay không?" Chu Dương cười lớn đi ra ngoài, đi đến thang máy lại nói: "Kết quả còn có nhiều nhà thiên kim muốn gả cho mày chậc chậc."

"Có cưới không? Gần đây nhà mày không phải sắp xếp mọi chuyện rồi sao?"

Tiến vào thang máy, Hứa Điện bỏ tay vào túi quần, cười trầm thấp một tiếng, "Mày muốn đi?"

Chu Dương quét anh một chút, "Tao mới không đi."

Hứa Điện: "Vậy không được."

Chu Dương ách một tiếng, cũng cười lên.

"Em nói mà, Hứa Điện đối cô ta không có tình cảm sướt mướt như vậy đâu, chị cũng không tin." Dương Đồng ngồi ở trên ghế salon, vừa nói vừa cười trong điện thoại.

"Thật sao." Giọng nữ đầu kia mềm mại.

"Đúng vậy, chị cũng thấy đó, hotsearch kia kìa a ha ha."

Nếu là người bình thường lại đi đẩy hotsearch của bạn gái cùng người đàn ông khác đi lên sao. Đầu kia không lên tiếng, mấy giây sau đáp lại Dương Đồng đang tươi cười, nói: "Em cũng kiềm chế một chút, tốt nhất là nên sửa cái tính khí kia đi."

"Biết rồi." Dương Đồng nhìn móng tay được tô vẽ sắc sảo, thờ ơ.

Đầu kia người phụ nữ lại nói: "Em đừng có gây sự như thế nữa, anh ấy sẽ rất phiền phức."

"Em có gây sự bao giờ?" Dương Đồng phản bác, "Là, tính tình em không tốt lắm, với lại em trả cho cô ta tiền lương cao mà, chị cũng đừng đi giáo huấn em nữa "

Đầu kia, người phụ nữ nhẹ giọng xuống.
Hai người nói chuyện thêm vài câu, Dương Đồng mới cúp điện thoại. Tắt điện thoại xong, cô nhìn trên màn hình máy tính, phía trên chính là ảnh chụp Mạnh Oánh vớiCố Viêm.

Cô nhìn một hồi lâu, đầu ngón tay chỉ lên mặt Mạnh Oánh, cười cười.

Làm bạn gái anh thì có được cái gì.

Anh ta lại không thích cô.

A, thật tội nghiệp.

Sau đó hai tháng, Mạnh Oánh đều chú tâm vào quay phim. « Cửu Trọng Thiên » cần di chuyển đến ba cái địa điểm quay phim, cộng thêm bị thời tiết ảnh hưởng, dự định là khi bước vào hè sẽ hoàn thành các cảnh quay, cho nên toàn bộ đoàn làm phim như đang lên dây cót, làm liên tục không nghỉ, quay suốt ngày suốt đêm, phải di chuyển đến ba nơi.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Mạnh Oánh thường thường vừa về tới khách sạn,ngả đầu liền ngủ.

Bận rộn quay phim khiến cô tạm thời quên đi rất nhiều chuyện, bao gồm Hứa Điện,thậm chí đã hơn hai tháng nay, cô không hề gửi cho Hứa Điện bất kỳ một tin nhắn nào.

Thế nhưng anh lại càng không liên lạc với cô, mà hotsearch của cô cùng Cố Viêm, thỉnh thoảng lại đứng top, đổi trang phục khác, cùng nhau tập kịch bản, lần lượt trải khắp Weibo.

Mắng cô cũng có, khen cô cũng có, yêu quý cô cùng Cố Viêm cũng có luôn, tất cả đều có. Còn có người ship cô với Cố Viêm, bài viết trên internet rất có sức hút, ngươi viết một câu ta viết một câu, lại thêm cắt xén các loại, làm thành video,thời gian dần qua lại có người tin cô và Cố Viêm là một đôi.

Mỗi khi cô đăng Weibo đều sẽ có người giúp cô tag Cố Viêm, mỗi lúc Cố Viêm cập nhật trạng thái, đều sẽ có người ở phía dưới phần bình luận của anh tag cô, muốn hai  người tương tác.

Bởi vì yêu cầu ở trên mạng rất nhiều, Mạnh Oánh cùng Cố Viêm thật sự tương tác với nhau, mặc dù chỉ là những hình ảnh hoạt động thường ngày rất bình thườngở đoàn làm phim.

Chỉ như vậy fan hâm mộ liền gào thét, nói bị ném rất nhiều cẩu lương, rất ngọt ăn ngon mùi vị cực kì tốt.

Trên mặt cô cười.

Tâm lại không thể nào cười nổi.

Trên Weibo hỗn loạn một hồi, Hứa Điện bên kia lại không có động tĩnh gì, một chút cũng không có.

Ròng rã hai tháng.

Cô không liên lạc, anh tuyệt đối sẽ không liên lạc với cô. Chuyện xấu cứ như thế tung bay, anh cũng không có cảm giác nào, không có bất kỳ biểu hiện nào khác. Không nói lời gì, chưa từng lên tiếng, chưa từng gọi cho cô.

Lần trước Hứa Khuynh vạch rõ mọi chuyện khiến cô đau lòng, đến sau lại thông cảmcho cô, bắt đầu an ủi cô.

Mà lúc này, cô đã chết lặng.

An ủi căn bản vô dụng.

Cô càng thêm xác định rõ, cô đối với Hứa Điện, có lẽ ngay cả thích cũng khôngcó?

« Cửu Trọng Thiên » đóng máy vừa lúc thời tiết chuyển nóng, tiệc rượu kết thúc được tổ chức sau đó, đêm đó Mạnh Oánh phải chạy về thành phố Lê, bởi vì tối ngày thứ hai có một cái lễ trao giải.

Cùng Cố Viêm ghép couple cũng có chỗ tốt chính là được nhiều người chú ý đến cô,nên lễ trao giải này là cô được mời. Máy bay hạ cánh, về đến nhà, Mạnh Oánh liền ngã người lên ghế salon, mắt nhìn lên trần nhà.

Lưu Cần gọi điện thoại đến: "Tranh thủ nghỉ ngơi đi, ba giờ sẽ đi trang điểm,lần này tham gia lễ trao giải không giống mấy lần trước, rất nhiều người sẽ nhìn chằm chằm em đó."

"Vâng." Mạnh Oánh xoay người, cầm di động nói.

"Chị đã dò hỏi rồi, tối nay Dương Đồng mặc màu đỏ, em mặc màu đen, váy chị đã chọn tốt cho em,nhất định phải đem cô ta đè xuống." Lưu Cần ở đầu kia líu lo không ngừng nói, đêm nay tuyệt đối không thể mặc giống Dương Đồng, vì chuyện này, cô còn tốn không ít tiền.

"Vâng, chị cũng đi ngủ sớm một chút đi." Mạnh Oánh liếc nhìn thờigian, đã bốn giờ sáng.

"Ừ."

Lưu Cần cúp điện thoại.

Mạnh Oánh siết chặt di động, không muốn lên lầu, nằm trên ghế salon, ngủ thiếp đi. Trong giấc mộng bề bộn, Hứa Điện nửa ngồi cách cô không xa, cặp mắt đào hoa mang nét cười nhìn cô, cô đi giày cao gót, hướng chỗ anh đi đến, mới vừa đi tới trước mặt anh, anh liền lui lại, cô lại hướng về phía anh, anh lại lùi ra sau.

Bất kể cô cố gắng như thế nào, mãi mãi cũng không chạm tới anh, một loại tuyệt vọng bám lấy cô, làm cô không thở nổi.

Cuối cùng, từ trong mộng bừng tỉnh, nhìn chằm chằm trần nhà, lần nữa đỏ cả vànhmắt. Cô thật sự rất yêu anh, cô theo học khu A lại chạy tới khu tài chính ăncơm, mỗi ngày như thế vừa đi vừa về mất ba mươi phút, cũng chỉ muốn ở nhà ăn hoặcthư viện nhìn anh một cái. Cứ như vậy kiên trì được hai năm.

Bạn cùng phòng đều cho là cô có bạn trai.

Không biết rằng cô kiên trì như vậy chỉ để được nhìn thấy một người.

Sắc trời còn sớm, Mạnh Oánh đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp phòng ở, hơn hai tháng không về, đã đọng lại một lớp bụi, làm xong, cô luyện yoga, ăn cơm trưa, bắt đầu chăm sóc da.

Ba giờ hơn, Lưu Cần mang theo Trần Khiết còn có thợ trang điểm đến, ngay tại nhà cô trang điểm.

Lần này Lưu Cần chọn váy, của một nhà tài trợ đưa tặng. Váy dài màu đen bó sát người, thợ trang điểm đem tóc Mạnh Oánh vén sang một bên, định hình, sau đó chọn bông tai đi kèm, trời xui đất khiến Mạnh Oánh lựa chọn một đôi bông tai màu đỏ,thợ trang điểm cười một tiếng, "Đẹp đó, rất hợp với em."

Nhìn mình trong gương, Mạnh Oánh cười cười, cuối cùng trước khi ra cửa, cô nhịn không được lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Hứa Điện.

Mạnh Oánh: Em về rồi, anh ở đâu?

Tin nhắn gửi đi, cô phảng phất có thể nghe thấy tiếng mắng của Hứa Khuynh, mắng cô không có tiền đồ.

Mà Hứa Điện, vẫn như cũ không trả lời. Mạnh Oánh cầm điện thoại di động, dùng sức ném vào trong túi. Nhắm mắt làm ngơ.

Lễ trao giải tổ chức tại một địa điểm nổi tiếng của thành phố, có chút kẹt xe,cho nên tới muộn, đã có không ít minh tinh tiến vào, Mạnh Oánh nhìn thấy Hứa Khuynh, Hứa Khuynh đến trước cô, mặc một bộ váy trắng, khóe môi cười nhẹ. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, nhưng bởi vì địa vị khác nhau nên không có cách nào đi cùng nhau.

Hứa Khuynh đi vào trước.

Mạnh Oánh xuống xe.

Lập tức liền có không ít đèn flash hướng vào cô chụp, Mạnh Oánh ôn nhu cười, đi đến kí tên, sau đó nhấc váy, tiến vào hội trường. Được nhân viên công tác dẫn đến chỗ ngồi.

Chỗ ngồi đã có không ít người đang ngồi, Dương Đồng cũng ở trong đó, cô đang nói chuyện cùng với một người đàn ông. Nhìn thấy Mạnh Oánh đến, cô đẩy người kia một chút.

Anh ngẩng đầu, nhếch môi nhìn lại.

Mạnh Oánh bước chân bỗng nhiên khựng lại.

Hứa Điện.

Anh liếc nhìn cô một cái, ánh mắt tại bông tai kia của cô còn có nhìn qua mặt mũi gò má, sau đó nghiêng đầu, nghe Dương Đồng tiếp tục nói chuyện.

Không để ý. Giống như không biết đến.

Mạnh Oánh đang định bước đi, lúc này, một giọng nam trầm thấp kêu cô một tiếng,cô ngưng thần nhìn lại, Cố Viêm một thân tây trang màu đen, chỉ chỗ ngồi bên cạnh,"Ở đây."

Cô lấy lại bình tĩnh, cười cười, nắm vuốt váy, đi qua, ngồi xuống bên tay phải của anh, cũng là bên trái Hứa Điện, đồng thời ngửi thấy hương cỏ nhàn nhạt trên người Hứa Điện mang tới.

Cố Viêm nghiêng đầu, nhìn cô cười nói: "Tối hôm qua đạo diễn uống đến say bí tỉ, quậy tưng bừng, em sao lại đi nhanh như vậy."

"Thật sao? Các anh không chụp ảnh lại sao? Trong group không có động tĩnh gì cả" Mạnh Oánh nghĩ đến đạo diễn ngày thường nghiêm túc lại có thể mượn rượu làm càn, liền có chút không thể tin được.

"Không cho chụp." Cố Viêm lại trầm thấp cười một tiếng, ánh mắt dừnglại trên mặt cô, đêm nay cô trang điểm đặc biệt đẹp, bông tai cũng rất xinh đẹp.

Mạnh Oánh cười, nói: "Ông ấy sợ xấu hổ."

"Vậy sao? Mà tửu lượng của em như thế nào?" Cố Viêm lại hỏi.

Mạnh Oánh suy nghĩ một chút, "Ừm một ly đã gục?"

Cố Viêm cười to, "Lần sau anh phải diện kiến mới được "

Hai người một bên trò chuyện, không ít camera hướng về phía bọn họ, chụp ảnh, không khí bọn họ cũng rất tốt.

Bên cạnh.

Dương Đồng nói một nửa lại dừng một chút, liếc nhìn hai người đang nói chuyện ngồi sát với nhau, mà không khỏi liếc nhìn người bên cạnh mình.

Ngón tay Hứa Điện thon dài cầm tay vịn, cặp mắt đào hoa nặng nề, nhìn không ra bất kì một tia cảm xúc gì.

Trầm tĩnh đến đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.