The Power Of Love

Chương 1




“Lần nầy tôi phải liên lạc được với cô ấy!” Tristan nói, “Tôi phải cảnh báo cho Ivy, tôi phải nói với cô ấy rằng cú đâm xe đó không phải là một tai nạn. Lacey, giúp tôi đi! Chị biết nhiệm vụ thiên thần này không đến với tôi một cách vô cớ mà.”

“Cậu cứ nói đi nói lại điều đó mãi rồi còn gì.” Lacey đáp, ngả lưng dựa vào bia mộ của Tristan.

“Vậy chị sẽ đi cùng tôi chứ?”

Lacey kiểm tra móng tay, những chiếc móng dài màu tím không bị sứt mẻ hoặc gãy nhiều hơn gì so với việc mọc thêm tóc trên mái tóc nâu dày của Tristan. Cuối cùng cô nói. “Tôi đoán là tôi có thể chen lấn giữa một bữa tiệc hồ bơi trong một giờ. Nhưng nghe này, Tristan, đừng có mong tôi là một khách mời thiên thần hoàn hảo đấy.”

Ivy đứng bên mép hồ bơi, da cô nổi gai khi nước hồ lạnh lẽo thỉnh thoảng tạt vào cô. Hai cô gái chạy lướt qua cô, bị truy đuổi bởi một chàng trai cầm khẩu súng bắn nước. Cả ba người bọn họ cùng đổ nhào vào hồ bơi để lại một Ivy ướt sũng bởi cơn mưa của những giọt nước lạnh ngắt. Nếu như điều này xảy ra trước đây, cô hẳn sẽ run rẩy, run rẩy và cầu nguyện với thiên thần nước của cô. Nhưng thiên thần nước không tồn tại. Bây giờ Ivy đã hiểu rõ điều đó.

Mùa đông trước, khi cô bị treo lơ lửng trên chiếc cầu nhảy thật cao phía trên hồ bơi của trường, đông cứng với nỗi sợ đã ám ảnh cô từ thời thơ ấu, cô đã cầu nguyện với thiên thần nước của cô. Nhưng là Tristan đã cứu cô.

Anh đã dạy cô bơi. Dù răng cô đánh lập cập vào ngày đầu tiên và những ngày kế tiếp, cô đã yêu cảm giác khi anh kéo cô đi xuyên qua nước. Cô đã yêu anh, ngay cả khi anh tranh cãi rằng Thiên thần không có thật.

Tristan đã đúng. Và bây giờ Tristan đã đi rồi, cùng với niềm tin vào các Thiên thần của cô.

“Bơi một vòng nhé?”

Ivy quay nhanh lại và thấy khuôn mặt rám nắng và mái tóc vàng hoang dã của mình phản chiếu trên chiếc kính mát của Eric Ghent. Mái tóc ướt của hắn được vuốt mượt ra phía sau, gần như dán sát vào da đầu của hắn.

“Anh lấy làm tiếc là chúng ta không có một cầu nhảy cao,” Eric nói.

Cô lờ đi cú đâm thọc nhỏ đó. “Dù sao thì đây cũng là một hồ bơi đẹp.”

“Cạnh hồ này khá nông đấy,” Hắn nói, gỡ kính mát xuống, để chúng treo lửng lơ trên chiếc dây buộc dựa vào bộ ngực xương xẩu. Mắt Eric có màu xanh sáng, và hàng mi nhợt nhạt đến nỗi trông như thể hắn không hề có lông mi.

“Tôi có thể bơi - ở cả hai cạnh.” Ivy bảo hắn.

“Thật ư.” Một bên khóe miệng của Eric quăn lên. “Cho anh biết khi nào em sẵn sàng nhé.” Hắn bảo cô, rồi đi khỏi để nói chuyện với những khách mời khác của hắn.

Ivy không mong Eric cư xử đẹp hơn. Dù hắn đã mời cô và hai người bạn thân của cô đến bữa tiệc hồ bơi giữa hè của hắn, họ không phải là thành viên trong nhóm ăn chơi đua đòi của Stonehill. Ivy chắc chắn rằng Beth, Suzanne và cô ở đó chỉ vì yêu cầu của người bạn thân nhất của Eric và cũng là anh trai kế của cô, Gregory.

Cô nhìn ngang qua hồ bơi vào một dãy người đang tắm nắng, tìm kiếm bạn bè của cô. Giữa những thân thể thoa dầu và mái đầu tẩy trắng là Beth, đang đội một chiếc nón khổng lồ và mặc thứ gì đó giống một muumuu (y phục của phụ nữ Hawaii rộng lùng thùng và sặc sỡ.) Cô ấy đang trò chuyện với tốc độ một dặm một phút với Will O’Leary, một người bạn khác của Gregory. Bằng cách nào đó mà Beth Van Dyke, người cho dù trong mơ cũng không bao giờ lạnh nhạt, và Will, người được cho là siêu lạnh nhạt, đã trở thành bạn bè với nhau.

Những cô gái quanh họ sắp hàng phô bày thân thể với ánh mặt trời – hay Will – những góc nhìn đẹp nhất của họ, nhưng Will không quan tâm. Anh đang gật đầu khuyến khích Beth, người có vẻ như đang kể với anh về ý tưởng mới nhất của cô cho một truyện ngắn. Dựa vào cách kín đáo của anh, Ivy tự hỏi không biết có phải như thế hay không. Will thích những bài viết của Beth – thơ và truyện, và, một lần trong lớp lịch sử, hồi ký của Mary, nữ hoàng Scots- không biết bằng cách nào đó lại hóa thành một câu chuyện tình yêu bộc lộ cảm xúc đắm say. Ý nghĩ đó khiến Ivy bật cười.

Will nhìn ngang qua hồ ngay lúc đó và bắt được nụ cười. Trong một khoảnh khắc gương mặt anh dường như bừng sáng. Có lẽ đó chỉ là vẻ lung linh của ánh mặt trời hắt lên từ mặt nước, nhưng Ivy ngượng ngập lùi lại một bước. Cũng nhanh y như thế, anh quay mặt vào trong bóng mát của vành nón Beth.

Khi Ivy lùi lại, cô cảm nhận được làn da trần của một bộ ngực mát lạnh rắn chắc. Người đó không những không tránh đi mà còn hạ thấp gương mặt của anh ta qua bờ vai cô, chải nhẹ bờ môi trên tai cô.

“Anh cho rằng em có một người ngưỡng mộ,” Gregory nói.

Ivy không né tránh khỏi anh ta. Cô đã trở nên quen thuộc với người anh trai kế, với khuynh hướng tựa người quá gần của anh ta, với cách anh ta xuất hiện đàng sau cô một cách đột ngột. “Một người ngưỡng mộ ư? Ai thế?”

Đôi mắt màu xám của Gregory cười với cô. Anh ta có mái tóc sẫm màu, thân hình cao và mảnh dẻ, làn da sạm nắng qua nhiều giờ chơi tennis mỗi ngày.

Trong một tháng vừa qua, anh ta và Ivy đã trải qua nhiều thời gian bên nhau, dù vào tháng Tư trước đây, cô sẽ không bao giờ tin điều đó có thể xảy ra. Tất cả những cuộc trò chuyện mà cô và Gregory chia sẻ chỉ là cú shock với quyết định kết hôn của cha mẹ họ, và sự giận dữ với điều đó cũng như nỗi ngờ vực lẫn nhau. Ở tuổi mười bảy, Ivy đã tự kiếm tiền riêng và chăm sóc cậu em trai nhỏ. Gregory thì chạy đua quanh vùng nông thôn Connecticut trong chiếc BMW cùng với đám bạn đua đòi giàu có, những kẻ khinh rẻ bất kỳ ai không có được những gì họ có.

Nhưng giờ đây, tất cả những điều đó dường như không còn quan trọng, anh ta và Ivy đã chia sẻ với nhau nhiều hơn – vụ tự sát của mẹ Gregory và cái chết của Tristan. Khi hai người họ sống cùng nhau dưới một mái nhà, Ivy nhận ra họ đã chia sẻ một vài cảm xúc sâu kín nhất, và, thật ngạc nhiên, cô đã trở nên tin tưởng Gregory. Anh ta đã ở bên cô khi cô nhớ Tristan nhiều nhất.

“Một người ngưỡng mộ.” Ivy lập lại, mỉm cười. “Với em, nghe giống như anh đang đọc tiểu thuyết diễm tình của Beth ấy.” Cô rời khỏi hồ bơi và Gregory đi sát theo cô như bóng hình. Thật nhanh, Ivy lia mắt qua hàng hiên tìm người ban thân nhất của cô, Suzanne Goldstein. Vì lợi ích của Suzanne, Ivy ao ước Gregory sẽ không đứng quá gần. Cô ước chi anh ta không thì thầm vào tai cô như thể họ chia sẻ những điều bí mật.

Suzanne đeo đuổi Gregory từ mùa Đông, và Gregory khuyến khích trò chơi này. Suzanne nói bây giờ họ đang chính thức hò hẹn. Gregory cười và không thừa nhận bất cứ điều gì.

Ngay khi Ivy đặt nhẹ bàn tay trên Gregorry và đẩy anh ta lui lại một chút, một cánh cửa kính trượt mở ra và Suzanne xuất hiện từ ngôi nhà bên bể bơi. Cô ngừng lại một thoáng, như thể để lấy toàn cảnh – bể bơi hình ovan dài màu ngọc bích, những tác phẩm điêu khắc bằng đá hoa cương, những bậc thềm hoa. Việc ngừng lại tạo cho các chàng trai một cơ hội thuận tiện để ngắm cô. Với bờm tóc đen lấp lánh và bộ bikini bé xíu có vẻ giống đồ trang sức nhiều hơn là trang phục, cô lộng lẫy hơn tất cả những cô gái khác, bao gồm cả những cô nàng là thành viên lâu năm trong đám bạn của Eric và Gregory.

“Nếu có kẻ ngưỡng mộ nào,” Ivy nói, “phải dành cho Suzanne. Và nếu như anh thông minh, anh nên tranh thủ trước khi hai mươi gã trai khác xếp hàng.”

Gregory chỉ cười và vuốt nhẹ mớ tóc vàng hoang dã ra khỏi gò má của Ivy. Anh ta biết, dĩ nhiên rồi, là Suzanne đang quan sát. Cả Gregory và Suzanne cùng đang giở trò, và Ivy thường mắc kẹt ở giữa.

Suzanne di chuyển với vẻ uyển chuyển giống như một con mèo, nhanh chóng tiến về phía họ, tuy vậy không hề tỏ ra nhanh hơn một cuộc dạo bộ nhàn tản.

“Trang phục thật tuyệt!” Cô chúc mừng Ivy. Ivy chớp mắt, rồi nhìn xuống bộ đồ tắm một mảnh của cô trong sự kinh ngạc. Suzanne đã đi cùng cô khi cô chọn bộ đồ ấy và đã thúc giục cô tìm thứ gì đó khác … quyến rũ hơn. Nhưng dĩ nhiên đây chỉ là trò bịp để quay sự chú ý của Gregory về món… ‘trang sức’ của Suzanne.

“Nó thật sự trông rất tuyệt trên cậu, Ivy.”

“Đó cũng là điều anh đã nói với cô ấy.” Gregory nói với một giọng ấm áp quá mức.

Anh ta chưa hề nói một điều nào về trang phục của Ivy. Lời nói dối trắng trợn của anh ta nhằm mục đích khiến cho Suzanne ghen. Ivy bắn cho anh ta một cái liếc sắc lẻm và anh ta cười.

“Cậu có mang kem chống nắng không?” Suzanne hỏi. “Không thể tin là tớ đã quên mất.”

Ivy cũng không tin điều đó. Suzanne đã thực hiện quy tắc đó từ khi họ lên mười hai tuổi và nghỉ mát tại ngôi nhà bên bờ biển của gia đình Goldstein.

“Tớ đoán lưng tớ sẽ bị cháy nắng mất thôi.” Suzanne nói.

Ivy với lấy chiếc túi xách của cô nằm trên chiếc ghế gần đó. Cô biết Suzanne có thể nằm dài trên một tấm khăn trải ngay giữa trưa và không bao giờ bị cháy nắng. “Đây, giữ nó đi. Mình còn nhiều lắm.”

Rồi cô đặt ống kem vào trong tay của Gregory. Cô bỏ đi, nhưng Gregory bắt lấy cánh tay cô, “Còn em thì sao?” Anh ta hỏi, giọng trầm sâu và thân mật.

“Còn em cái gì?”

“Em không cần thoa kem sao?” Anh ta hỏi.

“Không. Em không cần.”

Nhưng anh ta không để cô đi. “Em biết không, em quên những chỗ dễ ăn nắng nhất đây này.” Anh ta nói khi anh ta thoa một ít kem vào dưới chân cổ của cô và ngang qua vai cô, giọng anh ta mềm như lụa, y như những ngón tay anh ta vậy. Anh ta cố luồn một ngón tay vào sợi dây áo. Ivy níu lại sợi dây áo đang rơi xuống. Cô muốn nổi khùng. Không nghi ngờ gì là Suzanne cũng đang cháy bừng bừng dù không phải từ ánh mặt trời, cô nghĩ.

Ivy vùng thoát khỏi Gregory và nhanh nhẹn mang kính mát vào, hy vọng chúng che dấu cơn giận dữ của cô. Cô dậm mạnh chân bước đi, bỏ họ lại thoải mái trêu ghẹo và chống đối nhau.

Cả hai người họ đã sử dụng cô để ghi điểm. Tại sao họ không loại cô ra khỏi trò chơi ngu ngốc của họ chứ? Mình ghen tuông đấy thôi, cô tự mắng nhiếc mình. Mình chỉ ghen tuông vì họ có nhau, và mình không có Tristan.

Cô tìm thấy một chiếc ghế dài để trống tại cạnh hồ ít người và ngả lưng vào đó. Những chàng trai và những cô gái bên cạnh cô thích thú quan sát Suzanne dẫn Gregory đến hai chiếc ghế trong một góc tách biệt. Họ thì thầm khi Gregory trải kem qua thân thể tuyệt hảo của Suzanne.

Ivy nhắm mắt và nghĩ về Tristan, về kế hoạch đào thoát của họ đến hồ cùng nhau, thả nổi giữa hồ với ánh nắng lấp lánh trải trên những ngón tay và những ngón chân . Cô nghĩ đến cách Tristan hôn cô trên băng ghế sau xe hơi vào đêm xảy ra tai nạn. Cô nhớ nụ hôn của anh thật dịu dàng làm sao, cách anh chạm vào mặt cô với sự kinh ngạc gần như tôn kính. Cách anh ôm cô tạo cho cô có cảm giác với anh không chỉ yêu thương mà còn là thiêng liêng.

“Em vẫn không dám xuống nước.”

Cô mở mắt. Có vẻ khá rõ ràng rằng Eric sẽ không để cô yên cho đến khi cô chứng tỏ được rằng cô không còn mất hết hồn vía trong bể bơi.

“Tôi chỉ đang nghĩ về điều đó thôi.” Cô nói, di chuyển chiếc kính mát. Hắn đang đợi cô ở mép hồ.

Ivy lấy làm mừng rằng, tại bữa tiệc riêng của anh ta, Eric phải cư xử đúng mực. Nhưng có lẽ đây là cách mà anh ta đã sắp đặt. Không rượu, không ma túy, đây là cách Eric chiêu đã bản thân : thử thách người ta dựa trên những điểm dễ tổn thương nhất của họ.

Ivy trượt vào trong nước. Trong vài giây đầu tiên, nỗi sợ cũ xô vào cô khi mặt nước chết chóc trườn tới cổ cô, và cô kinh hoảng. “Thật là can đảm, khi đương đầu với những gì em sợ hãi.” Tristan đã nói thế . Với mỗi nhịp bơi, cô trở nên thoải mái hơn một chút.

Cô bơi hết chiều dài hồ, rồi ngừng lại và đợi Eric ở vùng nước sâu nguy hiểm. Hắn ta là một tay bơi tồi.

“Không tệ.” Eric nói khi hắn bắt kịp cô. “Em không tệ đối với người mới biết bơi.”

“Cám ơn.” Ivy nói.

“Em thậm chí còn không hổn hển”.

“Tôi đoán là tôi có thể chất tốt.”

“Không hổn hển chút nào.” Hắn nói, “Em biết không, có một trò chơi mà Gregory và anh đã chơi ở trại hè khi bọn anh là những đứa nhóc.”

Hắn ngừng lại, và Ivy đoán hắn đang đề nghị họ chơi trò đó bây giờ. Cô ước chi họ đang treo lủng lẳng trên bức tường của cạnh hồ khác, nơi nông hơn và cây cối không đuổi ánh nắng đi và phần lớn những người khác lúc này đang lội qua và ngồi.

“Đó là một thử nghiệm để thấy xem mỗi chúng ta có thể nín thở được bao lâu.” Hắn bảo cô. Hắn nói mà không nhìn vào cô; Eric hiếm khi nhìn vào trong mắt ai khác. “Em phải hụp đầu xuống dưới nước và ở dưới đó lâu nhất có thể trong lúc người kia đếm thời gian.”

Ivy nghĩ đó là một trò chơi ngớ ngẩn, nhưng cô phải chơi cùng, đoán rằng họ càng chơi sớm chứng nào cô càng có thể thoát khỏi hắn ta sớm chừng đó.

Eric nhanh nhẹn hụp xuống dưới nước, giữ cánh tay cao trước mặt để cô có thể đọc được đồng hồ đeo tay của hắn. Hắn ở bên dưới nước trong một phút và năm giây, trồi lên thở hổn hển. Rồi Ivy lấy một hớp sâu không khí và chìm xuống dưới nước. Cô đếm chậm rãi – một ngàn linh một, một ngàn linh hai – quyết chí hạ gục hắn. Trong khi nín hơi, cô nhìn mái tóc buông lơi của cô trôi dạt quanh người. Mùi chlorine mạnh mẽ, và cô muốn nhắm mắt, nhưng có điều gì đó nhắn nhủ cô rằng đừng tin Eric.

Cuối cùng khi cô trồi lên hắn nói, “Thật ấn tượng! Một phút và ba giây.” Cô đã đếm một phút và mười lăm giây. “Đây là bước kế tiếp,” Hắn nói, “Chúng ta hãy xem liệu chúng ta có thể ở bên dưới nước lâu hơn bằng cách ở cùng nhau không. Giống như chúng ta động viên lẫn nhau ấy. Sẵn sàng chứ?”

Ivy gật đầu miễn cưỡng. Sau điều này, cô sẽ ra khỏi hồ. Eric nhìn chằm chằm vào đồng hồ. “Đếm đến ba nhé. Một, hai…” Anh ta đột ngột kéo cô xuống dưới nước.

Ivy chưa kịp lấy hơi. Cô trồi lên, nhưng Eric không để cô đi. Cô vẫy bàn tay vào hắn bên dưới nước nhưng hắn giữ chặt cánh tay cô.

Ivy bắt đầu ngộp thở, cô nuốt một ít nước khi bị kéo xuống, và cô không thể nén cơn ho, cố làm sạch phổi cô – nhưng mỗi lần cô làm, cô lại nuốt nhiều nước hơn. Eric càng giữ cô chặt hơn.

Cô cố đá hắn nhưng hắn né khỏi và cười mỉm.

Hắn thích thú với điều này. Cô nghĩ. Hắn nghĩ điều này vui nhộn. Hắn thật điên mà!

Cô vùng vẫy để thoát khỏi hắn. Dạ dày cô thắt lại và gối cô thẳng đơ. Phổi cô có cảm giác như thể sắp bốc cháy.

Bất thình lình Eric nhăn nhó. Hắn kéo giật lườn bên nhanh đến nỗi hắn quăng Ivy cùng với hắn, rồi hắn thả ra. Cả hai người bọn họ trồi lên mặt nước, thở hổn hển và thổi phì phì.

“Đồ ngớ ngẩn. Đồ ngớ ngẩn ngu ngốc nhà anh!” Ivy mắng. Nhưng cơn ho khiến cô ngừng lại.

Eric kéo bản thân lên thành hồ, gương mặt xanh lét, những ngón tay vẫn bám chặt bên sườn. Khi hắn buông tay xuống, cô thấy những vệt màu đỏ, những dải dài rỉ máu. Như thể có ai đó đã cào vào lưng và sườn hắn với những móng tay dài, sắc bén.

Eric liếc nhanh xung quanh với ánh mắt yếu ớt thiếu tập trung, rồi quay trở lại cô. Gương mặt hắn có vẻ méo mó gần như bằng khi ở bên dưới nước. “Tôi chỉ đùa thôi mà.” Hắn nói.

Ai đó gọi hắn từ phía bờ hồ đối diện. Mọi người đang bắt đầu đi vào trong nhà. Hắn từ từ đứng lên và tiến về hướng ngôi nhà. Ivy ở lại bên cạnh hồ bơi, lấy những hơi thở sâu. Cô biết cô phải trở lại trong hồ. Cô phải đợi cho đến khi cô thở bình thường trở lại, rồi bơi vài vòng. Tristan đã đưa cô vượt qua nỗi sợ. Cô sẽ không cho phép Eric mang cô trở lại. Cô bắt đầu bơi.

Khi Ivy đến mép hồ và quay đầu để bơi một vòng khác, Beth với tay và chụp lấy mắt cá chân cô. Ivy nhìn qua vai và thấy Beth đang loạng choạng trên thành hồ, vành nón phủ lấp mắt cô ấy. Will di chuyển nhanh để níu lấy Beth từ phía sau.

“Gì thế?” Ivy hỏi, cười với Beth rồi liếc nhanh, bẽn lẽn vào Will.

“Mọi người đi vào trong nhà để xem video,” Beth nói với cô một cách nồng nhiệt, “một số được thực hiện tại trường năm nay, và sau ngoại khóa tại những trận đấu bóng rổ và…” Beth ngừng lại.

“Cuộc thi bơi.” Ivy kết thúc câu cho cô ấy. Có lẽ cô có thể thấy, thêm một lần nữa, Tristan đang bơi bướm.

Beth bước lùi một bước khỏi cạnh hồ và quay nhìn Will. “Em sẽ ở lại bên ngoài một lúc.”

“Không cần ở ngoài này với tớ đâu, Beth,” Ivy nói, “Tớ…”

“Nghe này,” Beth cắt ngang, “Với mọi người đều ở bên trong nhà, tớ cuối cùng có thể để lộ tấm thân trắng trẻo xinh đẹp này và không lo lắng về việc làm cho tất cả bọn họ lóa mắt.”

Will bật cười nhẹ và nói thầm gì đó vào tai Beth.

Will là một chàng trai ngọt ngào, Ivy không thể trách anh nếu như anh điên tiết với cô, không, sau quang cảnh đáng sợ mà cô đã tạo ra vào đêm thứ Bảy tuần trước. Anh đã vẽ tranh về các Thiên thần – một trong đó là Tristan với đôi tay đang quàng quanh Ivy. Và cô đã xé nát nó ra thành thừng mảnh vụn.

“Vào trong và xem video đi, Beth.” Ivy nói một cách kiên quyết. “Tớ chỉ muốn bơi một chút thôi.”

Will chồm người về phía trước. “Em không nên bơi một mình, Ivy”

“Đó là những gì Tristan thường nói.”. Để đáp lại, Will nhìn chăm chú vào đôi mắt mở rộng của cô, đôi mắt đã nói loại ngôn ngữ của riêng chúng. Chúng như đôi hồ nước nâu sẫm, đủ sâu để ngã vào đó. Ivy nghĩ mắt của Tristan có màu quả phỉ, tuy vậy, có thứ gì đó tương tự về đôi mắt của anh và của Will, thứ gì đó kéo cô vào với anh.

Cô quay đi nhanh, rồi nín thở. Với chuyển động nhấp nháy nhẹ nhàng của đôi cánh sặc sỡ, một con bướm đang đậu trên vai cô.

“Một cánh bướm.” Beth nói. Có lẽ vì tất cả bọn họ đều đang nghĩ đến Tristan, Beth vẫn thường mô tả về một tay bơi bướm như thế.

Ivy thử lùa con bướm đi. Đôi cánh của nó vẫy đập, nhưng thật lạ lùng, nó vẫn ở lại.

“Nó lầm em với một bông hoa.” Will nói, mỉm cười, ánh mắt anh lấp lánh.

“Có thể.” Ivy đáp, nôn nóng muốn thoát khỏi anh và Beth. Rời khỏi mép hồ, cô bắt đầu bơi.

Cô bơi vòng này nối tiếp vòng kia, cuối cùng khi cô thấy mệt, cô bơi đến giữa hồ, lật người thả nổi.

“Đó là một cảm giác hết sức tuyệt vời, Ivy. Em có biết điều gì giống như việc thả nổi trên một hồ nước, một vòng cây cối bao quanh em, một bầu trời xanh rộng lớn trên đầu em không? Em nằm trên mặt nước, ánh mặt trời chiếu lấp lánh trên đỉnh những ngón tay và ngón chân em.”

Ký ức về giọng nói của Tristan mạnh đến nỗi như thể lúc này đây cô đang nghe anh nói. Bầu trời xanh rộng lớn ở yên lành trên đó là điều dường như không thể được; nó sẽ vỡ tan giống như chiếc kính chắn gió xe hơi trong đêm tai nạn, nhưng nó đã ở đó.

Cô nhớ lúc tập nằm trong nước, cảm thấy cánh tay anh bên dưới cô khi anh dạy cô nổi. “Bây giờ thả lỏng đi, đừng đấu tranh với nó.” Anh đã nói như thế.

Cô không chiến đấu với nước. Cô nhắm mắt và tưởng tượng cô đang ở giữa một hồ nước. Khi cô mở mắt, anh đang nhìn xuống cô, gương mặt anh giống như vầng dương, sưởi ấm cô.

“Em đang nổi.” Cô đã thì thầm, và bây giờ cô thì thầm.

“Em đang nổi.”

“Đang nổi” Họ đã đọc điều đó trên bờ môi của nhau, và giờ đây, trong một khoảnh khắc cô cảm thấy như thể anh vẫn đang khom người trên cô … “đang nổi”… bờ môi họ gần gũi, quá gần gũi…

“Trả lại đây!”

Ivy ngóc đầu lên nhanh, và cảm xúc của cô chìm lỉm. Cô vội vã lau nước khỏi mắt.

Cánh cửa ngôi nhà bên hồ bơi bật mở, và Gregory đang chạy đua ngang qua bãi cỏ, mang một mảnh quần nhỏ trong tay. Thứ gì đó màu trắng sủi bọt vo thành giọt kỳ dị bay khỏi tóc anh ta. Eric trần truồng chạy phía sau, một tay bám chặt lấy chiếc nón của Beth – mảnh duy nhất của hắn được che đậy – và tay khác cầm một con dao bếp dài. “Cậu là đồ bị thịt chết bầm, Gregory.”

“Đến lấy đi.” Gregory khuyến khích hắn, vung vẩy chiếc quần bơi của Eric. “Tiến lên nào. Dành cho nó nỗ lực tốt nhất của cậu nào.”

“Tớ sẽ…”

“Chắc rồi, chắc rồi,” Gregory cám dỗ.

Bất thình lình, Eric ngừng chạy. “Tớ sẽ bắt được cậu, Gregory.” Eric cảnh cáo. “Khi cậu ít mong đợi nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.