Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 33: Bảo bối của anh




Sáng sớm nắng lên, có thể cảm giác được ánh sáng chói bên ngoài. Diệp Phong không biết lẩm bẩm cái gì, trước khi mở mắt, theo bản năng dúi về phía trước, khi chạm làn da ấm áp, cô cong lên khóe miệng, nở nụ cười.

Xúc cảm vẫn quen thuộc như vậy, quen thuộc đến độ làm cho cô cảm thấy trầm tĩnh mà lại an tâm. Không biết là bắt đầu từ lúc nào, trong đêm khuya tăm tối, được bao bọc trong hơi ấm quen thuộc này, cô mới có thể điềm nhiên đi vào giấc ngủ.

Quan hệ nam nữ sau khi vén lên tấm màn bí mật, thì dường như việc hai người cùng chia sẻ một chiếc giường trở thành chuyện đương nhiên. Cô lại không nghĩ như vậy. Trong mấy đêm ở căn nhà xưởng kia, họ là ngây thơ, rất ngạc nhiên, cũng rất bối rối, không thể giải thích cơn tình triều đột nhiên mà đến đó được châm từ mồi lửa nào, vì thế, cô chạy trốn. Làm cách xa nhau sáu năm, một lần nữa bị anh ôm vào lòng, khi môi anh nóng bỏng như lửa lan tràn khắp cơ thể cô, cô phát hiện, cô nguyện ý, không phải vì tình dục, mà vì cô vô cùng vô cùng nhớ anh, từ thân thể đến linh hồn.

“Chào!” Lúc trời vừa sáng, anh đã tỉnh, muốn cho cô ngủ nhiều thêm một chút, nên lẳng lặng ở một bên ngắm nhìn cô.

Tóc dài mềm mại xõa ở trên gối, hai gò má đỏ hồng, khi cô ngủ hay nhăng nhăng mũi, có lẽ tối hôm qua vận động quá kịch liệt, khi xoay người, cô dường như bị đau rên một tiếng. Anh nhẹ nhàng luồn cánh tay ở dưới lưng cô, như vậy cô sẽ ngủ thoải mái hơn.

Quả nhiên, cô lại nặng nề rơi vào mộng đẹp.

“Chào!” Cô mở hí mắt, có chút không được tự nhiên nhìn xuống phía dưới, kéo chăn cao lên rồi chậm rãi ngồi dậy, “Mấy giờ rồi?”

“Chín giờ mười lăm.” Anh lấy quần áo để ở trên ghế trước giường đưa cho cô, “Đói bụng chưa?”

“Có!” Cô đột nhiên oán giận thở dài, “Buổi chiều còn phải đi ra ngoài.”

“Không phải hôm nay được nghỉ ngơi sao?”

“Không phải đến radio, là đi thăm một vị trưởng bối, đã hẹn trước cả rồi, chán ghét, còn phải ăn mặc đàng hoàng nữa chứ.” Cô rất là buồn bực, mày nhíu thành một đường.

“Đã đồng ý rồi thì đừng lỡ hẹn, đi sớm một chút rồi về sớm một chút. Ngày mai còn phải thu trực tiếp, buổi tối phải làm công tác chuẩn bị một chút!” Anh cau mày.

“Vậy còn anh?”

“Anh đến chiều chạng vạng thời cũng phải đi ra ngoài một chút, cùng người khác bàn chút việc. Giữa trưa em muốn ăn gì?”

“Tự tay làm cho em sao?”

Anh hạ người xuống nhìn cô, trong phút chốc ánh mắt trở nên vô cùng ôn nhu. Anh nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, âu yếm hỏi: “Em nói đi?”

“Làm cho em món cà tím chiên!” Gương mặt kề sát, ánh mắt so với bình thường còn có vẻ lớn hơn nữa, chẳng những trong sáng như pha lê, mà còn sâu hút như vực thẳm.

Không đi dây dưa vào chuyện tình cảm rối rắm, thật sự tốt lắm tốt lắm. Hiện tại khoảnh khắc này, rất hạnh phúc, vậy vì sao phải cưỡng lại?

Cô chậm rãi ngẩng đầu, hôn mở ra đôi môi anh. Cũng đem đầu lưỡi mềm mại của chính mình, đưa vào trong miệng anh.

Anh chưa hề cử động. Chưa hề cử động là thân thể của anh. Con tim anh lại run rẩy giống như truyền vào một dòng điện mạnh mẽ.

Anh dường như ý thức ược nụ hôn này không giống với bình thường, nó là một loại ám chỉ, cũng giống một sự khởi đầu mới.

Cô nhắm lại hai mắt, rúc vào trong lòng anh.

Anh cũng nhắm mắt lại, vươn hai tay nhẹ nhàng ôm cô.

Hai tay nhanh chóng giữ lấy hai tay, thật lâu, thật im lặng đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào.

***

Trong tủ lạnh không có mỳ, nên phải đổi lại làm cơm chiên. Diệp Phong về nhà tắm rửa, thay đổi quần áo, khi trở lại cầm theo cuộn phim ghi hình chương trình phỏng vấn mà anh đã đưa cho cô xem trước đó, “Để buổi tối trở về xem.” Cô ngửi được mùi hương cơm chiên thơm phức, chạy tới nói với hạ Dịch Dương - người đang bận rộn đứng trước bếp.

“Em cũng đem laptop qua đây đi, lúc đang xem có linh cảm gì, thuận tiện ghi lại.”

“Sau đó có phải anh sẽ bảo em đem cả sách hay đọc và quần áo hay mặc cũng chuyển sang đây luôn hay không?” Cô trêu tức nhìn anh.

Anh từ chỗ đối diện với nồi nước sôi nghi ngút quay người lại, “Đúng vậy! Đôi ta đều bề bộn nhiều việc, dọn dẹp một căn nhà so với dọn dẹp hai căn thoải mái hơn. Em sau này liền tận tình ngoan ngoãn ở lại nhà anh đi, nhà em anh sẽ thu dọn gọn gàng, cho anh mượn dùng vài ngày.”

“Cho thuê hả?” Cô chấp hai tay sau lưng, từng bước từng bước nhỏ áp sát về phía anh.

“Xem như vậy đi!”

“Cho ai thuê?”

“Buổi tối nói cho em biết. Ối, cái gì vậy?” Cô đột nhiên cúi đầu đem một cái gì đó lạnh lạnh nhét vào túi của anh.

“Thành phố Bắc Kinh hiện giờ ở chỗ này cải tạo nhiều quá, chỗ xây lên còn chỗ thì phá đi, muốn tìm chỗ làm cái chìa khóa cũng không dễ dàng. Em không phải là cố ý kéo dài không cho. Vui không? Đây là tư cách mà anh muốn.”

“Diệp Phong, thật ra không phải vì chuyện cái chìa khóa…”

“Em biết, em biết… Đừng nói nữa, đồ ăn sắp khét rồi.” Cô dựa vào sau lưng anh.

Anh cười cười, dùng sạn đem thức ăn đảo lên. Bên tai đột nhiên nghe được tiếng cô tựa như thở dài nói một câu, “Dịch Dương, ta sẽ quý trọng.”

“Cái gì?” Anh không nghe được rõ ràng.

“Không có gì!” Bên ngoài tiếng di động ‘Reng’ vang lên, cô chạy ra, thì ra là một tin nhắn, tin nhắn từ Biên Thành.

Thật sự rất kỳ quái, thời gian gởi tin là rạng sáng một chút, hiện tại đã gần mười hai giờ trưa, tin nhắn này ở trên đường chạy ước chừng mười một giờ mới tới.

“Sau khi mẹ qua đời, anh liền sống một mình, người thân duy nhất là người cô sống ở phía tây thành phố. Cô lo lắng cho anh, có khi chạy qua giúp anh nấu cơm, dọn dẹp một chút nhà ở. Thật sự cũng không cần, anh có thuê người giúp việc theo giờ, nói gì thì cô cũng đã cao tuổi. Nhưng mà cô vẫn thực kiên trì. Có lẽ đây là tình thân, mặc kệ là khi nào, cũng không cách nào bỏ mặc!”

“Đang chơi trò chơi sao?” Hạ Dịch Dương tắt bếp, quay đầu lại, Diệp Phong đưa lưng về phía anh, vẫn không nhúc nhích.

“Không phải.” Cô lại nhìn thoáng qua tin nhắn, sau đó chậm rãi ấn nút xóa, mặc kệ trong lòng nhàn nhạt đau đớn, khép lại di động, quay đầu lại, “Cơm xong rồi sao?”

Đây là Biên Thành vì đêm đó đột nhiên xuất hiện giọng nữ mà giải thích với cô. Có cần thiết phải vậy sao? Người phụ nữ đó là cô của anh, hay là người phụ nữ của anh, thì cũng có liên quan gì đến cô? Trong sáu năm này, sau Hứa Mạn Mạn, có người phụ nữ khác xuất hiện hay không, anh sống vất vả hay là vui vẻ, cô cái gì cũng không biết, cũng không muốn biết. Anh cùng Diêu Hoa, lấy chữ từ tên của hai người ghép thành tên công ty, công ty Hoa Thành, một người là chủ tịch, một người là tổng giám đốc, chủ tịch phải nhìn sắc mặt tổng giám đốc, chỉ điểm này thôi, đã làm cho người ta không thể không suy nghĩ đến cuộc sống hỗn tạp.

Như vậy Biên Thành là dạng người gì, cô không muốn tìm hiểu. Cô chỉ biết chàng trai ôn nhu lúc trước đã từng trân trọng yêu quý cô, đã chìm đắm giữa dòng sông thời gian, cuối cùng không thể tìm lại.

“Làm sao vậy?” Anh nhìn cô khóe mắt hồng hồng, còn không ngừng hít cái mũi.

“Không có.” Cô lắc đầu, cố gắng nhấm nuốt cơm trong miệng. Đây là Dịch Dương vì cô làm, một hạt, cô cũng không có thể lãng phí.

Hạ Dịch Dương đề nghị muốn đưa cô đi thăm trưởng bối, cô từ chối, tự mình đón xe đi qua. Ngô Phong cùng Hạ Dịch Dương hẳn là quen biết, nếu anh cùng đi, Ngô Phong và dì Tần nhất định sẽ gặng hỏi tới nơi tới chốn, cô thành thật cũng không có vấn đề gì, nhưng mà trong lúc nhất thời, lập tức sẽ truyền đến tai Tô Hiểu Sầm nữ sĩ, người lo chuyện lớn như thế, chỉ sợ Tô Hiểu Sầm dù bận việc, cũng sẽ quăng hết tất cả, bay đến Bắc Kinh điều tra Hạ Dịch Dương, nếu vừa lòng, sau đó nhất định nói cô hai mươi bảy tuổi là quá lớn, thúc giục hai người lập tức kết hôn.

Tuy rằng thật sự không còn nhỏ, nhưng kết hôn, lại như một sự kiện vẫn còn thực xa xôi. Hơn nữa cô tạm thời không nghĩ để cho ba mẹ biết đến

Nhà Ngô Phong nằm trong một khu biệt thự nổi tiếng ở Bắc Kinh, sân vườn rất rộng, có bể bơi, sân cỏ, bốn phía còn có một số cây xanh cao lớn cành lá rậm rạp tươi tốt. Bình thường trong nhà rất lạnh lẽo, Ngô Phong thường xuyên đi công tác, dì Tần cũng bận việc, trong nhà chỉ có một người giúp việc giữ nhà. Hôm nay dường như rất náo nhiệt, Ngô Phong đặt một cái lò nướng trên mặt cỏ, bên cạnh cái bàn ăn dã ngoại đơn giản, bày ra một bàn bia, đồ uống, dì Tần và cô giúp việc đã hoàn tất việc xiên thịt, còn có một bàn rau dưa ngon lành đặt ở bên cạnh.

Mặt trời dần ngả về tây, ngồi cạnh bể bơi, ngắm bầu trời hoàng hôn vàng rực, nhìn lại mặt nước xanh lam, nhàn nhã uống một cốc bia, gió đêm thổi qua, có loại cảm giác thư giãn thích thú mà đã lâu không có.

“Hôm nay có rất nhiều khách tới hả dì?” Diệp Phong hỏi dì Tần.

Dì Tần không sinh em bé, dáng người được chăm sóc rất tốt, người lại rất thời trang, nhìn qua trẻ rất nhiều so với tuổi tác thực tế. “Chỉ có Tần Phái, ngoài ra không có ai khác đâu.”

“Tần Phái?” Diệp Phong chớp mắt, “Cái người lúc trước đưa MTV cho cháu xem hả?”

Dì Tần nở nụ cười, “Dì còn tưởng rằng cháu không nhớ chứ. Nó hiện giờ khôn

g quay MTV nữa, đã vào CCTV rồi, làm đạo diễn chương trình nghệ thuật của đài, có rất nhiều chương trình quy mô lớn đều do một tay nó dàn dựng, năm ngoái, nó còn là phó đạo diễn duy nhất trong chương trình ‘Liên hoan Tết Nguyên Đán’.”

Thật ra Diệp Phong đối với Tần Phái không có ấn tượng gì mấy. Là do trong thời gian học đại học, cô đến nhà ăn cơm, gặp được anh ta mấy lần. Mắt một mí, còn để chòm râu, đặc biệt có thể khản. Cứ nhất quyết lôi kéo cô phải xem MTV anh ta quay, muốn cô cho ý kiến. Cha của Tần Phái là một thương nhân thành công, khi đó Tần Phái quyết tâm ở Bắc Kinh xông pha lập nghiệp. Chuyện con thích làm, người làm cha đương nhiên là hỗ trợ. Có người tài trợ, không thiếu tiền, MTV anh ta quay vô cùng hoàn hảo. Diệp Phong xem mấy bộ, cuối cùng nhả ra hai chữ ‘khá đẹp’. Tần Phái khinh thường hừ một tiếng, “Ba” tắt tivi, không mở miệng nữa. Đại khái là cô không thể đạt tới trình độ của anh ta, nên anh ta bị tổn thương.

“Công ty anh trai dì vài năm trước đã tham gia thị trường, nên gọi cho nó trở về giúp đỡ. Nó không chịu, kiên trì làm chuyện mình thích. Nhìn nó bình thường hay cười nói, kỳ thật rất quật cường, ngoan cố không muốn nấp bóng anh dì, muốn tự mình làm nên sự nghiệp.” Trong mắt dì Tần tỏa ra niềm tự hào, “Nó thật sự là rất có tương lai, cũng giống như con vậy, rất độc lập.”

“Hiểu Sầm tìm em!” Ngô Phong cầm điện thoại vô tuyến, vội vã từ trong phòng chạy ra.

Dì Tần nhận điện thoại, nhưng lại không ở trước mặt Diệp Phong nói chuyện, ngược lại xoay người đi vào trong.

“Chú Ngô, mẹ con biết con tới đây sao?” Diệp Phong hỏi.

“Ngày hôm qua chú nói với cô ấy là con sẽ tới đây. Đến, giúp chú một tay, chú muốn nhuốm bếp lò.” Ngô Phong ngồi xổm trước lò nướng, để cho Diệp Phong chuyền cục than cây củi qua, hướng gió vừa vặn thổi tới đây, không cần tốn công quạt lửa.

Diệp Phong giật mình, cảm giác được đêm nay thịt nướng cũng không thể tùy tiện ăn.

Bên ngoài cổng truyền đến một tiếng kèn xe, một chiếc Land Rover màu bạc bóng loáng đậu ở bên lề, Tần Phái đeo kính râm, giống như một vị bộ trưởng đến thăm ngườới, giơ tay vẫy chào bước đến.

“Tới vừa kịp lúc, nhanh đi rửa tay, chuẩn bị nướng thịt.” Ngô Phong châm lửa, ngọn lửa cháy lên tí tách.

Tần Phái không đi vào ngay, lấy kính râm xuống, nghiền ngẫm nhếch lên khóe mắt, đánh giá Diệp Phong, sau đó hướng lên trời huýt sáo, “Ăn bánh mì sữa sáu năm, làm thế nào mà còn gầy trơ xương như vậy? Tiêu chuẩn chọn hoa hậu bây giờ, đều là thắt lưng tròn trịa, chân dài…”

“Tôi có nói muốn tham gia thi hoa hậu sao?” Diệp Phong trừng mắt nhìn anh ta, không còn chòm râu nữa, tóc cũng cắt rất sành điệu, nhưng mà dì Tần thật đúng là, nhìn không ra người này trên người làm sao có chỗ nào biểu hiện ra dáng vẻ có tiền đồ đâu.

“Tần Phái, sao có thể nói chuyện đó với Tiểu Phong Diệp chứ? Chú cảm thấy Tiểu Phong Diệp là cô gái đẹp nhất trên thế giới, không phải kiểu dung chi tục phấn như cháu nói có thể sánh được.”

“Dượng, dượng là bị trúng cổ của Tô bí thư, tim bị lệch từ lâu rồi. Ô, cô đang gọi dượng kìa?”

Ngô Phong ngẩng đầu, dì Tần đứng ở trên ban công lầu hai, hướng ông vẫy vẫy tay.

“Vậy hai đứa nướng trước, chú sẽ trở lại ngay.”

“Được!”

Tần Phái cũng không chú ý, hạ người ngồi xổm xuống ngay bên cạnh hồ rửa tay, rút khăn tay lau khô, “Muốn ăn ngô hay là thịt?” Anh ta quay đầu hỏi Diệp Phong.

Diệp Phong cầm bình nước trái cây tới đây, mở ra uống, “Ngô đi!”

“Ngô có cái gì ngon mà ăn, ăn cánh gà đi!” Anh ta cầm lấy hai xâu cánh gà đã xiên sẵn, phết gia vị, đặt lên trên vĩ nướng, nhưng đồng thời cũng để một xiên ngô lên. Ánh lửa hừng hực, anh ta không chút khẩn trương lật mặt xiên nướng, động tác rất quen thuộc.

“Anh thích ăn đồ nướng lắm sao?” Diệp Phong tránh đi hơi khói, nhìn bốn phía xung quanh từ từ tối dần, vòng quanh bể bơi có bốn luồng sáng bao bọc, đèn trong nhà cũng rất sáng.

“Chưa phải là rất thích, nhưng cũng không ghét.”

“Đồ ăn hun khói nhiều quá, sẽ gây ra bệnh ung thư.” Diệp Phong lạnh nhạt nói.

Tần Phái mặt nhăn nhíu mày, “Vậy cô còn ở chỗ này làm gì?”

“Tôi đến thăm chú Ngô cùng dì Tần, cũng không phải đặc biệt đến để ăn thịt nướng.”

Tần Phái cười lạnh, “Cô kín đáo nhìn lại phía sau xem, chú Ngô của cô và dì Tần đang làm cái gì?”

Cô gật đầu nhẹ xoay, khóe mắt dư quang nhìn thấy Ngô Phong và dì Tần đang đứng dán sát vào trước vách thủy tinh, nhìn chằm chằm về phía bên này, khi ánh mắt của cô sắp lướt qua, bọn họ cuống quít thu hồi tầm mắt, làm bộ đang nói chuyện.

“Giờ cô đã biết rồi chứ, tiệc thịt nướng này chính là tiệc xem mắt mai mối, thật sự quá lỗi thời rồi, còn bày ra trò này, làm như không kết hôn thì là đại nghịch bất đạo vậy. Tiểu Phong Diệp, tôi có thể nói cho cô biết, cô đừng thích tôi, hồng nhan tri kỷ của tôi nhiều lắm. Đúng vậy, cô là người rất thích hợp để kết hôn, cưới cô là có thể mở rộng cánh cửa vinh quang, nhưng mà thói quen tự do của tôi, cũng không muốn bị một gốc cây trói buộc lại. Nói thật, cho dù một khi tôi đã kết hôn, tôi tuyệt đối cũng không phải là một người chồng chung thủy.”

Tần Phái không biết giận ai, đem xiên thịt nướng đã chín ‘bịch’ một cái lên giữa bàn.

Diệp Phongìn anh ta vài giây, không nói lời nào. Tần Phái bị cô nhìn tới sợ hãi, nhắm mắt lại, “Không phải cô thật sự muốn cùng tôi kết giao chứ?” Anh ta nhún nhún vai, cười thản nhiên.

“Tôi rất thấu hiểu nỗi khổ của anh, nhưng mà, anh không cần phải sợ, tôi hiện giờ đang cùng một người bạn trai ở chung, đối với anh, một chút ý định tôi cũng không có.”

Tần Phái trừng lớn mắt, chỉ vào cái mũi của cô, “Cô… cùng người ta sống chung? Mẹ cô có biết không?”

“Anh sẽ mật báo với mẹ tôi sao?” Cô gằn từng tiếng hỏi.

Tần Phái sửng sốt một chút, vỗ vỗ cái trán, “Tiểu Phong Diệp, vậy là chúng ta đã đạt thành chung nhận thức. Tôi là nam nhân, bị mất điểm cũng không sao, cô đi nói với cô tôi là cô không thích tôi, như vậy cô tôi sẽ từ bỏ hy vọng.”

“Tôi cũng không phải liễu yếu đào tơ, một chút đả kích cũng có thể thừa nhận được. Anh đi nói, đối với tôi không có hứng thú.”

“Ở trong mắt bọn họ, cô chính là danh môn thục nữ, tìm không ra khuyết điểm.”

“Anh thì sao, có tiền đồ, con nhà phú quý, bọn họ lấy anh làm niềm kiêu hãnh.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Ngô cháy.” Diệp Phong bình tĩnh nhàn nhạt nuốt xuống một ngụm nước trái cây.

“A!” Chỉ lo nói chuyện, đã quên trở mặt xiên ngô, một mùi khét tản ra giữa sân, hại Tần Phái bị sặc nước mắt nước mũi văng tung toé.

“Hai người tán gẫu chuyện gì mà quên hết mọi thứ như vậy?” Ngô Phong và dì Tần cuối cùng cũng từ trong nhà đi ra.

Diệp Phong nở nụ cười am hiểu, “Tần Phái kể chuyện tình lãng mạn của anh ấy cùng mấy vị ngôi sao ca nhạc, thật vui vẻ, con nghe mà mê mẩn nên đã quên nhắc nhở anh ấy trở đồ ăn.”

“Tần Phái…” Dì Tần chỉ hận không thể xông lên cho Tần Phái một bạt tai.

Tần Phái trong lòng đem Diệp Phong mắng xối xả, trên mặt còn phải mở miệng tươi cười, “Cô ơi, cô đừng hiểu lầm, chỉ là…”

“Dì thật sự bị con làm tức chết.” Dì Tần tức giận liếc mắt nhìn, vừa mới rồi còn cùng Tô Hiểu Sầm trò chuyện, còn liều mạng khen nó, Tô Hiểu Sầm thật đúng là bị cô thuyết phục, giờ nó lại tung ra chiêu này.

Ngô Phong thờ ơ đứng bên lề nhìn Diệp Phong, khẽ thở dài một tiếng. Đứa nhỏ này cùng mẹ cô giống nhau như đúc, vĩnh viễn cũng không chịu người khác bày bố.

“Tôi đi nướng thịt đây!” Ông phất tay làm cho Tần Phái mặt xám mày tro tránh ra, còn chưa đến gần lò nướng, nghe thấy di động ở trong phòng khách vang lên không ngừng.

Tần Phái nóng lòng muốn trốn khỏi dì Tần còn đang nhiếc móc, liền nói: “Dượng, con đi vào nghe giúp cho.”

“Cũng không phải việc gì lớn, cần gì tức giận đến như vậy?” Ngô Phong xót bà xã, dùng lời nhẹ nhàng trấn an.

Dì Tần chỉ có thở dài.

“Dượng, là Hạ Dịch Dương. Dượng muốn vào nghe không?” Tần Phái ở trong phòng kêu lên.

“Cháu đem lấy lại đây.” Ngô Phong bước đến nhận di động, “Dịch Dương, ở đâu vậy? Sao, đêm nay trong nhà có khách, tôi đi không được. Cậu có việc muốn nói? Uh, như vậy đi, cậu đến nhà của tôi đi… Không có việc gì, là con cháu trong nhà thôi, cậu tới đi! Chúng tôi đang mở tiệc thịt nướng! Chờ cậu đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.