Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 2: Nha bộ muội




Màn cửa sổ kéo kín mít, bên trong tối đen không khác gì nửa đêm. Diệp Phong nằm trên giường mở mắt ra, nhìn trần nhà, chợt hoang mang không biết mình đang ở đâu.

‘Rầm’, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa thật lớn. Diệp Phong chậm rãi chống tay ngồi dậy, không cần nhìn đồng hồ cô cũng biết bây giờ nhất định là 4 giờ chiều.

Cô chuyển vào căn hộ này chưa đến một tháng, chỉ cần cô ở nhà, người đàn ông nhà bên cạnh luôn đúng giờ này ra ngoài. Bọn họ cũng chưa bao giờ đối mặt, nhưng trực giác cô mách bảo đó là một người đàn ông, hơn nữa còn độc thân.

Hôm kia, cô từ thang máy đi ra, nhìn thấy bên ngoài thang máy có dấu chân ướt cỡ hơn 40, trực giác của cô thực chuẩn. Phụ nữ dù cao tới đâu, chân cũng sẽ không lớn tới cỡ đó. Thời gian biểu của anh ta rất cố định, 4 giờ chiều ra cửa, 10 đến 11 giờ tối trở về. Anh ta không có bạn bè đến thăm, cũng không đưa bạn về nhà, lúc ở trong nhà, anh ta cũng rất im lặng. Có khi từ cửa vẳng ra một chút âm nhạc. Kỳ lạ, anh ta thích nghe dân ca, chính xác là dân ca vùng núi cao, khi cao vút, lúc nhẹ nhàng uyển chuyển, thêm cuồng nhiệt cảm xúc.

Diệp Phong cảm thấy hứng thú, cô đoán anh ta làm nghề gì. Tác gia? Hay IT? Nghệ nhân? Cô có khuynh hướng muốn anh ta làm IT, tác gia cùng nghệ nhân tính cách sẽ không thế, cũng sẽ không đúng giờ.

Ngáp dài, kéo ra màn cửa sổ, mặt trời không còn chút chói chang, bầu trời nhợt nhạ nhìn liền ủ rủ. Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Phong đi làm, trước 11 đến radio, bây giờ còn cách khoảng 7 tiếng nữa, cô dậy sớm.

Ngày hôm qua đến radio làm thủ tục, Thôi Linh gọi cô vào văn phòng, nói cô chỉ là thử việc, chưa được tuyển chính thức. Ba tháng sau, nếu thính giả phản ứng tốt, cô mới được ký kết hợp đồng. Cô hiểu quy luật, làm gì có bữa tiệc nào ăn mà không phải trả tiền.

Ở radio có vài tiết mục được thu âm trước, đến giờ phát lại, còn có mấy người biên tập chuyên viết bản thảo, ý tưởng. Mà tiết mục tình cảm cần người nghe trực tiếp tham gia, chỉ có thể thu trực tiếp. Người nghe gọi điện thoại đến, câu hỏi là gì không ai có thể đoán trước, cái này phải dựa vào năng lực người chủ trì.

Diệp Phong không phải không có áp lực, nhưng như vậy càng có tính khiêu chiến, nếu thành công, tên tuổi cô có thể nương theo tiết mục mà nổi tiếng.

Đây từng là mục tiêu của Diệp Phong, cái khác là, khi đó, cô hy vọng được đứng ở bên dưới ánh đèn rực rỡ.

Bụng hơi đói, mở ra tủ lạnh thấy trống rỗng. Mấy ngày hôm trước, vì vội vàng tìm việc, ba bữa đều là ở bên ngoài giải quyết, không có dự trữ thức ăn. Cô vội vàng rửa mặt, khoát áo đi xuống siêu thị dưới lầu. Khu nhà này rất tốt, có siêu thị, quán cà phê, quán cơm, còn có một quán bar Italy lãng mạn, khi rãnh rỗi có nơi giải trí.

Khách chờ tính tiền ở siêu thị rất ‘Đinh’, nhân viên thu ngân bận rộn không nhấc đầu lên được. Diệp Phong đẩy xe đẩy, đi quầy thực phầm ‘Đinh’ lạnh trước, chọn một số món khoái khẩu như sủi cảo ‘Đinh’ lạnh, cơm chiên. Thực xấu hổ, trước kia đi học là không biết nấu ăn. Ra nước ngoài, là không có điều kiện nấu cơm. Cô lại không quen ăn cơm Tây, nên phải mua chút thực phẩm ‘Đinh’ lạnh chống đói. Bạn bè nước ngoài rất bội phục cô có thể ăn mấy năm mà không ngán. Cô thở dài, kỳ thật cô không được lựa chọn.

Không ngờ, trở về nước, vẫn là không được lựa chọn.

Sau này, công tác của cô là ngày đêm đảo lộn, rạng sáng về nhà, ai còn có sức lực vào bếp, ngủ quan trọng hơn.

Đến quầy hoa quả, hồng Fuji trái vừa lớn vừa tươi, dâu tây đóng gói mới vừa chuyển tới. Có mấy bà nội trợ đứng vây quanh ca thán giá quá đắt. Diệp Phong giống như thấy quá rẻ, vội vàng chọn hơn mười quả táo, một gói dâu tây. Mấy thứ này ở nước ngoài, dùng đồng Euro mua, giờ đổi thành nhân dân tệ, rẻ hơn biết bao nhiêu! Huống chi còn tươi mới như vậy?

Tâm tình rất phấn khởi, cười tủm tỉm đẩy xe hàng hóa thong thả bước đi, “Thực xin lỗi!” Xe lắc lư, đụng vào xe đối diện, Diệp Phong vội xin lỗi.

“… A! A!” Cô gái đẩy xe giống như gặp được người ngoài hành tinh, ánh mắt mở to, tiếng thét chói tai.

Mọi người đều nhìn về phía này.

Diệp Phong xông lên che miệng của cô lại, hướng mọi người cười cười giải thích, “A, cô ấy mỗi khi kích động là như vậy… Uy, Ngả Lỵ, cậu làm gì cắn mình?” Cô rút tay về, lòng bàn tay hai hàng dấu răng rõ ràng.

“Đau không?” Ngả Lỵ trừng mắt lạnh lẽo, khoanh tay lại, đánh giá từ trên xuống dưới người nào đó mất tích sáu năm. ‘Nữ đại mười tám biến’, mặt quả táo biến thành mặt trái xoan, cảm giác rất đẹp.

Diệp Phong xoa tay, liếc Ngả Lỵ một cái, “Để mình cắn cậu xem!”

Ngả Lỵ đúng lý hợp tình nhìn cô, giọng oanh vàng vang lên như pháo nổ: “Vậyẹ lắm rồi! Cậu xuất ngoại không nói với mình một tiếng, về nước cũng không thèm thông báo chào hỏi, tụi mình là kẻ thù sao? Dù gì cũng từng là chiến hữu, ngủ cùng một phòng suốt bốn năm. Cậu dám đối với mình như vậy? Sao, có phải hay không cậu gặp được công tử nhà giàu gì đó, phất lên rồi, sợ mình giống da trâu bám theo cậu, hưởng ké gì chăng? Nói với cậu, bổn cô nương một thân ngông nghênh lông bông, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.”

Diệp Phong dở khóc dở cười, “Cậu này gì cũng nói được. Được rồi, được rồi, Ngả nữ hiệp, mình có lỗi với cậu, đều là mình không đúng.”

Bốn năm đại học, cô cùng Ngả Lỵ có thể nói là bạn bè thân nhất lớp. Lúc mới vào quảng viện, cô đang chỉnh răng hàm, phải đeo niềng răng. Ngả Lỵ nhìn thấy cô, liền cười, cho cô cái biệt hiệu ‘nha bộ muội’. Khi đó, không ai gọi cô Diệp Phong nữa, ai mở miệng đều là ‘nha bộ muội’. Ngay cả giáo khi đặt câu hỏi, ánh mắt đảo đến cô, “Nha bộ muội, em lên trả lời.” Cô thật sự là khóc không ra nước mắt.

Ngả Lỵ sợ lạnh, lại có chứng đau bụng kinh, hàng tháng mấy ngày này, đều phải cùng cô ngủ chung giường. Lên năm hai, Ngả Lỵ thầm mến một giảng viên tiếng Anh trong trường, cô giúp Ngả Lỵ đưa thư tình. Người giảng viên thực khách khí mời hai người ăn cơm, hai người vui vẻ đến nơi, phát hiện người tiếp khách là một vị mỹ nữ, giảng viên đó ôn hòa giới thiệu, đây là vị hôn thê của anh ta. Ngả Lỵ xấu hổ đến nỗi chỉ muốn đâm đầu xuống đất chết cho rồi.

Có một buổi tối, hai người uống đến nghiên ngã, nằm ở trên mặt cỏ ngắm sao. Ngả Lỵ đạp cô một cái, “Nha bộ muội, tình bạn của tụi mình nhất định phải thiên trường địa cửu nha! Để coi, khi mình kết hôn, cậu làm phù dâu cho mình. Đến khi cậu kết hôn, mình lại làm phù… Uy, người kết hôn rồi có thể làm phù dâu hay không?”

“Làm sao mà cậu biết mình nh định kết hôn sau cậu?” Cô lạnh lạnh hỏi lại.

“Mình so với cậu lớn hơn ba tuổi nha!”

“Lớn hơn thì sao? Cậu ngay cả 1 người bạn trai cũng không có.”

“Có bạn trai thì rất giỏi sao? Hừ, Biên Thành của cậu là mẫu đàn ông xem trọng sự nghiệp, muốn nắm bắt anh ta, khó!”

Một lời thành sấm!

Cô cùng Biên Thành ở đêm trước ngày tốt nghiệp, gặp phải tình biến. Từ đó đến nay, cô ở tây bán cầu, anh ta cùng cô gái khác ở ‘Đinh’ bán cầu.

***

“Không đủ thành ý!” Ngả Lỵ cằm giương lên, không dịu bớt chút nào.

“Vậy cậu muốn phạt như thế nào?” Cô bất đắc dĩ cúi đầu.

Ngả Lỵ liếc cô, cười mờ ám. “Để coi!” Cô lấy điện thoại di động trong giỏ ra, đầu ngón tay lướt như bay.

“Cậu gì chứ?” Diệp Phong chòm đến xem.

[Vừa mới bắt được nha bộ muội, khi nào xét xử?] Cô còn chưa lấy lại tinh thần, Ngả Lỵ đã nhấn nút gửi đi. “Đều thông báo cho bọn cùng lớp hết rồi. Hắc hắc, hiện tại mi có chắp cánh cũng khó thoát.”

Tin nhắn trả lời rất nhanh liền đến tới tấp, thời gian ‘xét xử’ được ấn định vào chiều Chủ nhật. “Mọi người đều bận làm việc nên bình thường rất khó tụ họp, lần này cũng là nhà ngươi có mặt mũi lớn. Nha bộ muội…” Ngả Lỵ giật mình nhìn Diệp Phong thay mặt biến sắc.

“Để lần sau đi, hiện tại mình còn có chút việc bận. Chờ giải quyết xong rồi, gọi cho cậu.” Diệp Phong muốn nở nụ cười thật tự nhiên, nhưng không thành công, cô thất bại thở dài, “Cho mình chút thời gian, mình bây giờ còn chưa được…”

“Nha bộ muội, sáu năm, hơn hai nghìn ngày rồi, Biên Thành đối với cậu ảnh hưởng còn lớn như vậy? Không thể nào!”

“Mình là người vô dụng như vậy sao? Các cậu ai nấy đều có công danh sự nghiệp, trước mặt các cậu, mình tự ti!” Cô cắn răng, chết cũng không chịu thừa nhận.

“Ai thèm tin!” Ngả Lỵ hừ một tiếng, “Không thương lượng, cậu không đi, mình trói cậu đem đi. Dù sao, cậu không cần lo lắng, Biên Thành chưa bao giờ tham gia họp lớp.”

“Tại sao?” Biên Thành là lớp trưởng, chủ tịch hội sinh viên, trong ban có hoạt động gì, đều lấy anh làm trung tâm.

Ngả Lỵ nhún nhún vai, “Không biết. Hắn không liên hệ với bọn này, nghe đâu sự nghiệp càng làm càng lớn, hiện tại thuộc tầng lớp doanh nhân nổi tiếng rồi.”

“Hắn không làm biên tập viên?” Diệp Phong vỗ vỗ trán, đầu óc mờ mịt.

“Lần khác từ từ nói cho cậu nghe, mình còn có hẹn với người khác, hôm nay trước buông tha cậu. Nha bộ muội…” Ngả Lỵ thở dài, tiến lên từng bước, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Phong, “Hứa với mình, nếu ngày nào đó lại rời đi, nhất định phải nhớ nói tạm biệt với mình… Mình rất nhớ cậu!”

Tình yêu là ngọn đèn, tình bạn là cái bóng. Khi đèn tắt, bạn sẽ nhìn thấy cái bóng bạn vây quanh.

Diệp Phong yết hầu cứng lại, hốc mắt nóng lên, cái gì cũng nói không nên lời, cái gì cũng không cần phải nói, chính là dùng một chút lực, đem cái bóng ấm áp này ôm thật chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.