Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 852: Ngày tận thế đến rồi




Bọn họ không có người nào sẽ trách anh vì anh làm như vậy, trái lại anh xin lỗi lại có được hình tượng một người đàn ông tốt. Mà một câu “em chấp nhận, em tha thứ cho anh” của Nhan Duyệt, lại làm cho người khác có không ít cái nhìn.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dưới sân khấu, đã có người nhỏ giọng nói thầm.

"Xem ra cô dâu vẫn có oán hận với chú rể... Chính cô ta giấu giếm chân tướng cô ta còn sống, lại muốn người ta cả đời không cưới vì cô ta, làm sao có thể..." 

"Phụ nữ ghen tị chính là như vậy, đồ của tôi, cho dù tôi không cần cũng không thể cho người phụ nữ khác..."

"Hừ, nhỏ giọng một chút, cô lại còn nói cô dâu ghen tị."

"Cô ta vốn chính là như vậy, cô nhìn cách cô ta trả lời là biết rõ. Nếu cô ta là thật tâm hi vọng đối phương sống tốt, làm sao lại nói ra câu 9;em tha thứ cho anh' này, có thể thấy được lòng cô ta luôn oán hận người ta. Trong lòng cô chẳng phải cũng nghĩ như thế sao." 

"Chắc chỉ có hai ta có suy nghĩ này, những người khác không phải đâu."

Giọng nói của hai người phụ nữ tận lực đè thấp, có điều người ngồi cùng bàn với hai người cũng nghe được hai người nói chuyện. Người vốn không có bất kỳ suy nghĩ gì, đều suy nghĩ tương tự bọn họ...

Mà ngồi ở phía trước hai người một bàn là ba mẹ hai bên. Mẹ Nhan Duyệt với bà Nguyễn nghe được tiếng nghị luận sau lưng, biểu cảm khác nhau. Mẹ Nhan Duyệt là tức giận, hận không thể quay người xé nát miệng hai người kia, xem các cô có còn dám vu oan con gái bà ta hay không. Bà Nguyễn thì nhíu mày như có điều gì đó suy nghĩ... 

Trên sân khấu, chú rể vẫn còn tiếp tục nói: "Duyệt Duyệt, anh thật hạnh phúc vì em lại có thể còn sống trở về, tuy tình cảm của anh đối với em không chịu đựng được khảo nghiệm của thời gian, nhưng anh vẫn nguyện ý vì đứa bé mà hoàn thành nguyện vọng em muốn kết hôn cùng anh..." Lời nói của Nguyễn Thiên Lăng xoay chuyển, nhíu mày đau lòng nói: "Thế nhưng mà, ngay ngày hôm qua, anh lại biết được một chuyện."

Nhan Duyệt là một người rất mẫn cảm, lòng cô ta hồi hộp, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Mặt Nguyễn Thiên Lăng hướng về phía khách mới dưới sân khấu, thản nhiên nói: "Sau đây có một số thứ, tôi muốn phát ra cho mọi người cùng xem một chút." 

Rầm… Trong đầu Nhan Duyệt đột nhiên có thứ gì đó nổ tung, giống như tận thế đã đến rồi. Tim cô ta đập một cách hoảng loạn, cô ta không để ý tất cả mà lao tới trước mặt Nguyễn Thiên Lăng, tay nắm chặt lấy cánh tay anh.

"Lăng, trước tiên đừng xem, thời gian không còn sớm, chúng ta cử hành hôn lễ trước được không?" Cô ta cố gắng mỉm cười nói, nhưng mà giọng nói run rẩy của cô ta vẫn tiết lộ trong lòng cô ta đang khủng hoảng.

Nguyễn Thiên Lăng cười nhã nhặn nói: "Em đang vội cái gì vậy, xem xong cũng không muộn." 

"Không, Lăng, hay chúng ta vẫn..."

“Nhan Duyệt, tôi biết cô hận tôi, thật ra tôi cũng không thích cô. Chỉ là tôi thật không ngờ, cô lại hận tôi đến nỗi muốn lái xe đụng chết tôi!"

Cả buổi tiệc trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên giọng nói Giang Vũ Phi. 

Lời nói của Nhan Duyệt bị cắt đứt, cô ta nghe thấy lời Giang Vũ Phi nói này, thoáng chốc cả người chấn động.

Không thể nào... Giang Vũ Phi không thể thật sự ghi âm... Tuyệt đối không thể!

Thế nhưng mà giọng nói  kia rất chân thật, thậm chí kế tiếp còn vang lên giọng nói của cô ta. 

“Tôi lái xe đụng chết cô hồi nào? Nếu tôi thật sự đâm chết cô, bây giờ làm sao cô có thể còn sống mà đứng ở đây? Chẳng lẽ cô là quỷ sao?”

Giọng nói này, chính là của cô ta... Không phải là giả... Tất cả đều là giọng nói của cô ta lúc đó, cô ta nói, không sai chữ nào, giọng điệu cũng không khác.

Cả người Nhan Duyệt mềm nhũn, suýt xụi lơ trên mặt đất. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.