Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 17: Huyết tế




“Những người này dù có muốn thoát sang bờ bên kia cũng không dễ dàng gì.” Diệp Vân chau mày, trong lòng không tin tưởng lắm nhưng vừa lúc đó, vầng sáng hai màu đen trắng trong cơ thể hắn lại lóe lên khiến hắn không kìm được mà hít sâu một hơi.

Kim Đan này không chỉ sinh ra uy áp đối với tinh thần người khác, mà còn có thể sinh ra ảo giác! Những người kia nhất định đã bị khí tức của Kim Đan làm nhiễu loạn tâm thần. Bản thân mình nhờ có vầng sáng hai màu lưu chuyển nên mới kháng cự lại được.

Dẫu vậy, từ trong thâm tâm hắn vẫn dâng lên một cảm giác bất an. Thêm một lần hô hấp nữa, hắn lại nhìn thấy có mấy tên đệ tử bị hút vào trong vòng xoáy chỉ lưu lại mấy tiếng kêu thảm thiết. Tiếp đó vang lên những tiếng va chạm như tiếng người đập xuống mặt đất. Diệp Vân tin chắc những người này đã chết thực sự, không có ai ra tay cứu họ cả.

Loại thí luyện này thật là tàn khốc! Sự thực trước mắt nhắc nhở hắn càng phải cần trọng hơn. Chỉ cần sai lầm, để người khác biết được hắn có vầng sáng hai màu hỗ trợ thì kết cục nhận được sẽ càng thê thảm hơn.

Chứng kiến thái độ đối xử của các trưởng lão với đám đệ tử tạp dịch và thái độ đối với những đệ tử tham gia thí luyện, hắn hiểu rõ vị thế của mình. Nếu bị người khác phát hiện mình mang theo bảo vật bên người, nhất định sẽ bị giết người đoạt bảo!

Diệp Vân hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh. Hai mắt quan sát thấy giữa vòng xoáy xuất hiện một vòng lưu quang, giữa vị trí giao nhau hấp lực hoàn toàn không còn tác dụng. Nếu có thể đi theo vòng lưu quang này sẽ tuyệt đối an toàn.

“Là Quân Nhược Lan!” Diệp Vân phát hiện thấy thiếu nữ lúc trước tham gia thí luyện thiên phú huyết mạch làm sáng lên vầng sáng màu tím đang dễ dàng chống cự hấp lực từ vòng xoáy, lăng không mà đi từng bước xuống dưới. Những xòng xoáy xung quanh không hề ảnh hưởng chút nào tới nàng. Người ngoài nhìn vào còn có cảm giác như từng vòng xoáy biến thành từng bậc đá mềm mại để nàng bước xuống, tư thái thật ưu mỹ.

“Những đệ tử chân truyền như nàng rốt cuộc có thiên phú linh mạch tới thế nào đây!” Trong nháy mắt, thân ảnh Quân Nhược Lan biến mất khỏi tầm mắt Diệp Vân. Cũng trong chớp mắt ấy, hắn phát hiện đám đệ tử như mình và những đệ tử có được linh mạch thiên phú thật khác nhau như trời mà đất.

“Dù thiên phú có cường thịnh trở lại cũng không thể mạnh hơn những kim giáp thiên tướng kia thì phải làm sao đây?”

Những tâm niệm này xuất hiện không khiến Diệp Vân sợ hãi, trái lại, chúng càng thôi thúc và hun đúc trong lòng hắn một loại ý chí không chịu khuất phục. Dù hắn chỉ là con sâu cái kiến còn các ngươi là chim ưng trên trời ta cũng muốn cắn đứt da thịt các ngươi, không chịu để các ngươi giày xéo!

Hít một hơi thật sâu, ngón tay hắn khép thành lưỡi đao mạnh mẽ đâm vào vách núi. Hắn không để ý thấy kim quang dường như đoán được hành động của hắn nhưng không phát ra địch ý, ngược lại còn phát tán ra khí tức như là động viên khuyến khích.

“Phốc!”

Vách đá cứng rắn bắn ra mấy mảnh vỡ nhỏ, còn lại chỉ lưu một dấu tay không sâu lắm. Diệp Vân thấy vậy cũng không dừng tay, tiếp tục phóng tới. Máu tươi từ cái lỗ theo đầu ngón tay hắn chảy ra thành dòng.

Đột nhiên, dấy tay trong nham thạch trở nên mềm đi. Tay trái Diệp Vân đâm sâu được gần một nửa bàn tay.

“Chuyện này là sao?” Diệp Vân giật mình thấy tay trái hắn đâm vào vách đá như đâm vào một miếng xốp cứng.

Hướng mắt xuống dưới, hắn thấy một ít đám đệ tử tạp dịch đang lấy ra nào trường kiếm, nào chủy thủ hung hăng đâm lên vách đá. Vũ khí va chạm với vách đá chỉ làm bắn lên những tia lửa cùng âm thang chan chát mà không hề xuyên vào vách đá.

Nhìn lại tay trái của mình, lại nhìn đám đệ tử tạp dịch phía dưới đang cầm vũ khí trong tay, trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ.

“Chẳng lẽ là vậy?”

Ngón tay Diệp Vân hơi run, máu tươi từ đó chảy ra loang lổ trên mặt đá. Chú ý quan sát, hắn phát hiện vách đá dính máu tươi liền trở nên mềm hơn, ngón tay có thể dễ dàng cắm sâu vào trong. Thân thể cũng dựa vào đó mà trụ vững trước hấp lực từ những vòng xoáy phía dưới.

Không thể giải thích tại sao có sự biến đổi này, hắn nhìn ra bốn phía thì thấy ngoài hắn ra, không còn ai khác phát hiện ra điều lạ lùng này. Tuyệt đại đa số đệ tử tham gia thí luyện đều chỉ lấy vũ khí hoặc vật cứng trên người ra để đâm vào vách đá mong giảm bớt hấp lực.

Diệp Vân nhìn đám đệ tử không khác mình bao nhiêu thì hô lớn không hề do dự. “Mau lấy máu tươi của mình bôi lên trên vách đá, vách đá sẽ lập tức mềm đi.”

Âm thanh của hắn vang vọng không ngớt. Nhưng sau đó, điều khiến hắn ngạc nhiên là chẳng có ai để ý hay làm theo lời mình.

Đến binh khí còn không thể xuyên thủng vách đá, huyết nhục yếu ớt thì có thể làm gì? Vách đá cứng rắn như thế lẽ nào chỉ dùng máu tươi là có thể mềm ra? Tên gia hỏa kia rõ ràng chỉ muốn làm mọi người phân tán tư tưởng để tăng thêm tỷ lệ thành công của bản thân mình mà thôi.

Đám đệ tử tạp dịch hầu hết đều nghĩ như vậy trong đầu, hoàn toàn không để ý tới lời nhắc nhở của Diệp Vân. Cũng may, có một vài người bán tín bán nghi nhưng vẫn dùng tay hóa thành chưởng đánh lên vách đá, bàn tay khắc sau vào vách đá làm tốc độ rơi xuống giảm hẳn rồi từ từ bám trụ lại được.

“Là thật đó!” Mấy tên đệ tử này thấy vậy thì hét to vui mừng, ngẩng đầu nhìn người đã lên tiếng nhắc nhở mình, trong mắt trần đầy sự biết ơn và cảm động.

Khoảng cách tới chân vách đá ngày một ngắn lại, hấp lực cũng theo đó mà tăng lên. Diệp Vân nếu không phát hiện ra bí mật này thì cũng không cách nào chống lại hấp lực mạnh mẽ đó.

“Xoạt, xoạt,xoạt…” Thêm ba tên đệ tử không chống lại nổi hấp lực, bị vòng xoáy hút thẳng vào không còn tăm tích.

“Sao các ngươi còn không tin ta? Máu tươi! Lấy máu tươi của chính mình để bôn lên thạch bích là có thể an toàn xuống tới chân núi.” Diệp Vân nhíu mày, hô to nhắc nhở thêm một lần.

“Tiểu tử chớ nói nhảm để làm suy yếu thực lực của chúng ta. Bụng dạ con người thật khó lường a!” Từ phía trên truyền tới âm thanh nhạo báng, đắc ý như vừa vạch trần âm mưu của Diệp Vân.

“Phải lắm, nhất định là như vậy.”

“Ta thấy hắn không có chỗ nào tốt cả, không bằng chúng ta mang hắn giết đi. Dù sao cuộc thí luyện này cũng không cấm giết người.”

“Tốt! Chờ tới đáy cốc ta sẽ giết hắn để các ngươi xem, giữa ta và hắn là một khoảng cách xa như thế nào.”

Diệp Vân quay nhìn đám người đang không ngừng chế nhạo và dọa giẫm mình bằng ánh mắt đáng thương, sau đó không dừng lại nữa, tăng tốc hạ xuống chân núi.

Quả nhiên, chỉ qua mấy hơi thở, hai tên đệ tử trong đám người vừa chế nhạo hắn không bám trụ nổi bị hút vào vòng xoáy, biến mất vô ảnh vô tung.

Diệp Vân chậm rãi đáp xuống, hai chân nhẹ nhàng chạm đất kèm theo một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Cách đỉnh đầu mười trượng, hấp lực bao trùm khắp nơi. Thân thể bị cuốn vào là vô tung tích nhưng đáy cốc lại hoàn toàn bình thường. Từ đáy cốc nhìn lên, những vòng xoáy hấp lực không ngừng lấp loáng như tinh hà.

Xung quanh hắn, trên mặt đất trải đầy huyết nhục và những mảnh chân tay rời rạc, tình cảnh vô cùng thê thảm.

“Thiên Kiếm Tông đã khiến con người ta trở nên ích kỷ chỉ biết tin tưởng chính mình. Vào thời khắc sinh tử vẫn không chịu tin lời thật người khác.” Diệp Vân chỉ biết lắc đầu thầm than.

“Vị sư huynh này, vô cùng cảm tạ!” Trong lúc Diệp Vân trầm tư nhìn lên vòng xoáy, từ sau hắn truyền tới âm thanh đầy vui mừng và cảm kích. Quay qua nhìn, hắn chỉ thấy một tên đệ tử hai tay đã thấm đẫm máu tươi nhưng khuôn mặt lại lộ ra thần sắc vui mừng, tươi cười đầy cảm kích.

“Ít nhất ngươi còn tin ta.” Diệp Vân khẽ gật đầu với tên đệ từ đó rồi khẽ thờ dài.

“Ơn cứu mạng, ngày sau nhất định sẽ báo đáp. Hy vọng chúng ta có thể vượt qua lần thí luyện này. Hẹn gặp lại ở Luyện Tâm Điện”. Tên đệ tử bị cụt một phần tay trở nên ngưng trọng nói với Diệp Vân rồi lập tức hướng vách núi phía trước lao đi.

Diệp Vân đưa mắt nhìn vách núi đối diện xa xa. Hiện giờ mới đi được một nửa, quãng đường trèo lên biết còn có nguy hiểm nào đang chờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.