Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 51




Sau khi ăn xong, Hứa An Bình gọi xe, nói tiện đường đưa cô về.

Tối nay Tân Vãn Thành định đến nhà Diệp Nam Bình ở, trong tiềm thức cô cũng không mong Hứa An Bình đưa cô tới dưới nhà Diệp Nam Bình. Hứa An Bình có vẻ còn chưa biết cô và Diệp Nam Bình đang yêu đương. Tuy nói với tính cách kia của Diệp Nam Bình, 80% là cũng không phải gặp ai cũng nói chuyện tình cảm cá nhân của mình, nhưng Tân Vãn Thành ít nhiều gì vẫn có hơi chán nản.

Mình giống như cô bạn gái không thể lộ diện…

Ngồi ở nhà hàng chờ xe đến, Tân Vãn Thành điện thoại hỏi Thương Dao đang ở đâu.

Thương Dao đang hẹn hò với Triệu công tử ăn lẩu ở Mỹ Lệ. Mỹ Lệ cách đây không xa, Tân Vãn Thành nghĩ ngợi: “Mình tới ăn ké không sao chứ?”

Dĩ nhiên Thương Dao rất vui.

Tân Vãn Thành cúp điện thoại, xe của Hứa An Bình gọi cũng tới nơi.

Hai người đứng dậy đi ra ngoài, Tân Vãn Thành nói: “Chị An Bình, bây giờ em tới chỗ bạn em, tới Mỹ Lệ thả em xuống đó được rồi.”

Hai người lên xe, xe mới khởi động thì Triệu Tử Từ nhắn wechat tới: “Anh hẹn hò với bạn em, em tới làm gì chứ?”

Hiển nhiên là Triệu Tử Từ không vui khi đi hẹn hò nửa chừng nhảy ra bóng đèn cản trở. Tân Vãn Thành đang tính nhắn lại thì Hứa An Bình nghe tiếng tin nhắn wechat nên cười hỏi: “Chị hẹn em ăn cơm có phải ảnh hưởng tới chuyện hẹn hò của em với Bình tử không?”

Ngón tay Tân Vãn Thành trên màn hình ngừng lại, quay qua nhìn Hứa An Bình. Cả buổi sau mới lên tiếng đáp: “Dạ không, em hẹn với cô bạn.”

Hứa An Bình không nói gì nữa, Tân Vãn Thành không còn tâm trạng trả lời tin nhắn với Triệu Tử Từ.

Vậy mà Diệp Nam Bình lại nói với Hứa An Bình là anh ấy đang hẹn hò với mình…

Tân Vãn Thành thấy lòng ấm áp.

Có lẽ do mình nghĩ nhiều rồi…

Khi Tân Vãn Thành tới tiệm lẩu, so với khi bước vào nhà hàng Nhật khi nãy thì tâm trạng tốt hơn nhiều. Cô đong đưa túi xách, bước chân nhẹ nhàng đi tới bàn Triệu Tử Từ với Thương Dao.

Triệu Tử Từ lựa chọn địa điểm hẹn hò thật sự rất tốt, nhà hàng lẩu cao cấp này so với những tiệm lẩu truyền thống khác biệt rất lớn. Tân Vãn Thành phớt lờ sự bất mãn của Triệu Tử Từ, tùy tiện ngồi xuống: “Mình ngồi một chút rồi đi ngay, không làm phiền hoạt động tiếp theo của hai người…”

Triệu Tử Từ nghe vậy, ờ… vậy còn được, cho nên không liếc háy Tân Vãn Thành nữa. Thương Dao ngượng ngùng: “Ai nói mình có hoạt động gì với anh ấy nữa chứ?”

Triệu Tử Từ hỏi giọng khó chịu: “Không có sao?”

Thương Dao liếc anh: “Ghét quá…”

Tự nhiên bị ăn cẩu lương, Tân Vãn Thành chịu hết nổi chà chà cánh tay nổi da gà.

Thật ra khi nãy ở nhà hàng cô ăn chưa no, cho nên cô muốn ăn thêm, nhờ người phục vụ lấy thêm chén đũa, ăn chung cái lẩu nhỏ với Thương Dao.

Triệu Tử Từ thấy Tân Vãn Thành ăn rồi còn uống rượu vang đỏ, cảm thấy cô không phải tư thế “ngồi một lát rồi đi”: “Không phải cô đi ăn rồi mới tới đây hả? Sao còn nuốt thêm được vậy?”

Thương Dao trừng mắt nhìn Triệu Tử Từ, Triệu Tử Từ lập tức thu lại khí thế, cung kính làm tư thế “mời” với Tân Vãn Thành: “Ngài ăn, cứ ăn tự nhiên.”

Tân Vãn Thành thấy Triệu Tử Từ có tiềm năng bị vợ quản nghiêm, cũng yên tâm ăn.

Thương Dao với Tân Vãn Thành nói chuyện, Triệu Tử Từ ngoan ngoãn không xen vô: “Hứa An Bình tìm cậu làm gì?”

Tân Vãn Thành nghe Thương Dao hỏi, buông đũa, không trả lời Thương Dao mà lại hỏi Triệu Tử Từ trước: “Anh giới thiệu người tên Dương Nham cho chị An Bình, có đáng tin không?”

“Em hỏi cái này làm gì?”

Tân Vãn Thành mím môi. Triệu Tử Từ là bạn Dương Nham, Hứa An Bình sẽ cầu hôn với Dương Nham, tám phần là giấu không nói với Triệu Tử Từ, hơn nữa Triệu Tử Từ có biết giữ mồm giữ miệng không.

“Thì tò mò thôi, chị An Bình như nữ thần, phải là đàn ông ưu tú thế nào mới có thể thu hút được chị ấy?” Tân Vãn Thành cảm thấy, Hứa An Bình là vì muốn cho ba Hứa yên tâm, coi chuyện hôn nhân đại sự của mình thành một nhiệm vụ phải hoàn thành đầu tiên. Lời này không thể hỏi thẳng, chỉ có thể nói bóng nói gió với Triệu Tử Từ.

“Dương Nham có hoàn cảnh gia đình tốt, bản thân cũng ưu tú, 33 tuổi, có tương lai đầy hứa hẹn —” Triệu Tử Từ mở vòng bạn bè tìm Dương Nham cho Tân Vãn Thành xem “— quan trọng là còn đẹp trai.”

Tân Vãn Thành thò đầu qua nhìn, Triệu Tử Từ mở là một tiệc rượu, một đám đàn ông trung niên, chỉ có một người nhìn xuất sắc hơn cả, Tân Vãn Thành chỉ người đó: “Đây là Dương Nham?”

“Chính anh ta,” Triệu Tử Từ cất di động, “Hứa to gan cũng không phải cô gái bình thường, anh dám giới thiệu người tệ cho cô ấy sao?”



Hứa An Bình tìm một công ty lên kế hoạch, mất một tuần chuẩn bị.

Một màn cầu hôn cần 6 diễn viên múa, ba người nhiếp ảnh. Tân Vãn Thành từ lúc bắt đầu chuẩn bị tập luyện đã sử dụng GX2 chụp lại cả quá trình, bàn bạc thay đổi phương án hai lần.

Mấy ngày nay Tân Vãn Thành bận bịu với việc này còn phải lên lớp học tiếng Pháp, Diệp Nam Bình phát hiện cô đột nhiên rất bận rộn thì buồn bực. Tân Vãn Thành chỉ nói với anh, có người bạn muốn làm một màn cầu hôn, cần cô hỗ trợ chụp ảnh, ngoài ra không lộ thêm điều gì.

Cuộc thi nhiếp ảnh của Hướng Duyên Khanh đã công bố chủ đề “Tôi”, một chủ đề hết sức trừu tượng. Chủ đề càng trừu tượng, khó khăn càng lớn. Diệp Nam Bình thấy cô không tập trung chuẩn bị thi đấu mà chỉ bận rộn chuyện linh tinh không đâu.

Dĩ nhiên Diệp Nam Bình nổi giận, có một tối cô chuẩn bị tới nơi diễn tập thì không nói hai lời, ra huyền quan ngăn cô lại, lấy GX2 trong túi cô bỏ vào tủ khóa lại. Xem cô còn làm gì được với chuyện cầu hôn của thiên hạ.

Tân Vãn Thành lẽo đẽo theo anh làm nũng, anh đi vào bếp rót nước, cô đi theo. Anh vào phòng sách, cô cũng đi theo: “Anh trả GX2 cho em đi! Đêm nay họ diễn tập lần cuối cùng rồi, em nhất định phải tới đó.”

Bất kể cô đu theo lắc lư tay anh thế nào, Diệp Nam Bình vẫn chỉ có hai chữ: “Không được.”

Tân Vãn Thành đành nhắn wechat cho Hứa An Bình, nói mình tạm thời có việc không tới được.

Hứa An Bình nhắn lại cô: “Hôm nay chị có hẹn, cho nên diễn tập dời qua ngày mai.”

Tân Vãn Thành yên tâm rồi. Cô yên tâm ở nhà, cùng bạn trai quấy rối làm nũng.

Tiếc là mới dây dưa chưa được mấy lần thì di động Diệp Nam Bình vang lên cắt ngang. Tân Vãn Thành đang ôm anh hôn hăng say, liếc mắt nhìn thấy điện thoại Diệp Nam Bình thấy là Triệu Tử Từ gọi tới, Tân Vãn Thành yên tâm thoải mái bấm từ chối.

Nhưng không ngờ mới tắt, Triệu Tử Từ lại gọi lại.

Diệp Nam Bình hơi nhíu mày, thoáng tách ra, quay lại nhìn màn hình điện thoại. Vừa thấy lão Triệu, Diệp Nam Bình phản ứng giống y như cô khi nãy: “Cúp máy, không có việc gì đâu.”

Tân Vãn Thành lại hơi do dự, cuối cùng vẫn thay anh bấm loa ngoài nhận điện.

Cô mở loa ngoài, giọng Triệu Tử Từ vang lên vang vọng giữa phòng khách: “Bình tử, cậu có liên hệ được với Hứa An Bình không?”

Hia người vốn đang quấn quýt bên nhau đều cứng đờ người. Tân Vãn Thành nhanh chóng tuột khỏi người anh, Diệp Nam Bình cũng ngồi thẳng dậy, nhíu mày: “Làm sao?”

“Nói ra thì rất dài… tóm lại cậu nhanh chóng giúp tôi tìm cô ấy!”

Diệp Nam Bình gọi điện thoại cho Hứa An Bình, không bắt máy, nhưng cũng không có ai nhận điện.

Diệp Nam Bình lại gọi điện thoại lại cho Triệu Tử Từ, hỏi cậu ta: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Đầu dây bên kia Triệu Tử Từ ngập tràn hối hận: “Tôi với mấy người bạn hát karaoke, Dương Nham đưa Hứa An Bình đến. Hứa An Bình uống nửa chừng thì say quá nên Dương Nham đưa cô ấy về.”

Tân Vãn Thành nghe chưa nhận ra chuyện gì, Dương Nham và Hứa An Bình là bạn trai bạn gái, đưa Hứa An Bình đi thì có vấn đề gì chứ? Biểu hiện của Diệp Nam Bình lại hoàn toàn cứng ngắc: “Tửu lượng cô ấy còn tốt hơn cả tôi, sao có thể uống đến say?”

Đúng là Triệu Tử Từ nói chưa hết —

Sau khi Dương Nham đưa Hứa An Bình đi không lâu, Triệu Tử Từ thấy trong thùng rác ở phòng KTV có một bình nhỏ.

Bạn bè trong phòng nói đây là “nước ngoan ngoãn”, Triệu Tử Từ còn tìm kiếm thông tin xem cái “nước ngoan ngoãn” đó là gì. Tra xong thì cảm giác bất an lập tức bao trùm. Trong phòng mọi người đều còn ở đó, tất cả đều bình thường, chỉ có Hứa An Bình choáng váng bị Dương Nham đưa đi. Lúc này Triệu Tử Từ mới nhớ ra, tửu lượng Hứa An Bình tốt như vậy, sao có thể chỉ uống một chút là say?

Trước đó Triệu Tử Từ chỉ đoán mò, có khả năng bình “nước ngoan ngoãn” kia là do khách trước đó ném vào thùng rác. Nhưng khi anh gọi điện thoại cho Dương Nham, Dương Nham không nghe máy, gọi điện thoại cho Hứa An Bình, Hứa An Bình cũng không nghe.

Lúc này Triệu Tử Từ mới thật sự hoảng hốt.

Hứa An Bình là bạn anh, nếu lỡ anh giới thiệu một kẻ súc sinh cho người ta…



Tân Vãn Thành cơ bản là không kịp cùng ra cửa, Diệp Nam Bình đã chạy.

Chờ khi cô xuống tới được gara, xe Diệp Nam Bình đã ra khỏi cửa.

Tân Vãn Thành cũng không biết Diệp Nam Bình có thể đi đâu tìm người, chỉ có thể đoán mò, gọi xe, đi tới chung cư nơi Hứa An Bình ở.

Khi ở trên xe, Triệu Tử Từ gọi điện thoại cho cô, đầu dây bên kia Triệu Tử Từ gần điên rồi: “Tại sao điện thoại của Bình tử cũng không thể gọi được? Mấy người định hợp lại hù chết tôi sao?”

Tân Vãn Thành báo địa chỉ chung cư để Triệu Tử Từ tới thẳng đó, gặp cô ở đấy.

Tân Vãn Thành tới chung cư trước, nói chuyện với bảo vệ một lúc, bảo vệ mới cho cô vào, mở cửa thang máy cho cô. Tân Vãn Thành đang định ấn số tầng thì cửa thang máy đột nhiên bị chặn lại —|

Triệu Tử Từ cũng tới rồi.

Hai người trong thang máy không nói tiếng nào, cũng không chào hỏi, mãi tới khi đến cửa phòng Hứa An Bình, thấy cửa khép hờ, hai người mới liếc mắt nhìn nhau một cái.

Cố gắng bình ổn lại hơi thở, đẩy cửa đi vào.

Chung cư sáng đèn, phòng khách không có gì bất thường, cũng không có người. Đi thẳng qua phòng khách, đi vào phòng ngủ, Tân Vãn Thành mới bị dọa tới choáng váng.

Trên mặt đất có vết máu, tuy không nhiều lắm nhưng dưới tình cảnh này, thật sự rất đáng sợ.

Ngẩng đầu lên, người mà cô và Triệu Tử Từ muốn tìm, tất cả đều ở phòng ngủ —

Hứa An Bình khoác áo ngủ, lặng lẽ ngồi ở mép giường.

Dương Nham bị đánh, mũi, khóe miệng đều rướm máu, xem ra máu trên đất kia là của anh ta.

Dương Nham ngồi dưới đất báo cảnh sát.”

Còn Diệp Nam Bình—

Anh ngồi trên ghế sofa, mặt không biểu hiện gì, siết chặt nắm đấm, trên khớp xương có vài vết trầy xước.

Tất cả những điều này như sự tĩnh lặng trước cơn bão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.