Diệp Nam Bình đứng phía xa nên không nghe rõ Triệu Tử Từ với hai cô nói chuyện gì. Chỉ thấy vẻ như càng nói càng vui, Diệp Nam Bình nhắn wechat cho Triệu Tử Từ: Đói.
Anh với Triệu Tử Từ chưa ăn cơm chiều thì đã đi ra ngoài. Nhưng Triệu Tử Từ này có thể không ăn, con gái quan trọng hơn. Phải nói cái bệnh mau quên của cậu ta nặng thật chứ, chân trước mới bị bạn gái cũ đánh, chân sau đã hớn hở làm quen em gái mới?
Diệp Nam Bình nhắn wechat qua mấy phút sau thì Triệu Tử Từ kết thúc câu chuyện quay về. Lướt mắt qua vai Triệu Tử Từ thì thấy hai cô đã không còn vẻ buồn bã ban đầu, mắt long lanh vui vẻ. Diệp Nam Bình đang suy nghĩ xem kỹ thuật dụ gái của Triệu Tử Từ trở nên xuất thần như thế từ lúc nào thì Triệu Tử Từ quay về nói với anh: “Đi! Dẫn hai cô ấy đi xem nhà trước đã!”
Diệp Nam Bình hơi nhướng mày vẻ ngạc nhiên, Triệu Tử Từ hiểu nên chẳng thèm xấu hổ mà cười tỉnh bơ: “Cậu nói xem có trùng hợp không, mấy cô ấy đang tìm nhà, tôi lại vừa lúc có phòng trống, cái này có nghĩa gì cậu biết không?”
Diệp Nam Bình không đáp.
“Có nghĩa là duyên phận trời ban đó.”
Diệp Nam Bình nhớ mang máng trước đây Triệu Tử Từ lúc theo đuổi cô bạn gái cũ tới khi gắn bó như keo sơn thì cũng nói vậy. Chắc chắn đây là duyên phận trời ban mà không phải là vì cô nàng Thương Dao có gương mặt thơ ngây, ngực to chân dài đấy chứ? Triệu Tử Từ vốn thích hình mẫu con gái như thế này.
Triệu Tử Từ theo ánh mắt Diệp Nam Bình quay đầu lại vẫy tay với hai cô, ý bảo đi qua đây đi cùng. Vẫy mấy lần mà sau lưng chưa có động tĩnh gì, Diệp Nam Bình quay đầu lại liếc mắt về sau. Hai cô gái do dự không nhúc nhích, rõ ràng là sợ Diệp Nam Bình… Người xung quanh nhìn là biết anh thuộc loại khó gần rồi.
Diệp Nam Bình quay đầu lại, đút tay túi quần bỏ đi trước.
Quả nhiên anh đi chưa được mấy bước đã nghe tiếng bước chân vui vẻ theo sau.
Anh đáng sợ tới vậy à?
Diệp Nam Bình bĩu môi.
Có điều chỉ lát sau, sắc mặt Triệu Tử Từ còn khó coi hơn mặt anh —
Lên xe một lát, Thương Dao mượn điện thoại Triệu Tử Từ. Triệu Tử Từ đắc ý nhướng mày với Diệp Nam Bình trong kính chiếu hậu, chợt nghe Thương Dao cất giọng ngọt chết người: “Ông xã!”
“Kéttttt” xe thắng gấp đột ngột.
Bốn người trên xe theo quán tính mà lao tới trước. Điện thoại trong tay Thương Dao cũng văng ra khỏi tay, rớt xuống sàn xe.
Thương Dao cúi xuống tìm điện thoại, Triệu Tử Từ đã tìm lại được tiếng nói: “Cô còn trẻ vậy mà… đã kết hôn rồi à?”
Giọng nói ngọt ngào của Thương Dao từ sau vọng tới: “Không phải không phải, chỉ là bạn trai thôi.”
“À…”
Triệu Tử Từ kéo dài giọng, xúc động thu tầm mắt, đúng lúc đó Diệp Nam Bình vẫn ngồi im lìm bên ghế phụ lái giao ánh mắt với Triệu Tử Từ trong kính chiếu hậu.
Đúng là không nghẹn được rắm mà, mí mắt anh nhếch lên mang ý cười: Duyên phận trời ban đấy hả?
Triệu Tử Từ lập tức dời mắt đi, giải thích cú thắng gấp đột ngột của mình: “Ủa? Hồi nãy tôi thấy có con mèo băng qua đường. Nó đâu rồi ta?”
Diệp Nam Bình cũng yên lặng dời mắt đi, khóe miệng cong lên nụ cười haha.
Triệu Tử Từ quen với việc giao lưu không tiếng nói thế này với cái người kia rồi, nhưng mà cảnh tượng này trong mắt người ngoài thì lại hoàn toàn khác biệt.
Thấy Triệu Tử Từ thì cứ lẩm bẩm lầm bầm, Diệp Nam Bình từ đầu tới cuối chẳng thèm phản ứng lại, Tân Vãn Thành ngồi ở phía sau hết sức thông cảm với Triệu Tử Từ. Diệp Nam Bình đối với bạn mình cũng không nhiệt tình, đừng hy vọng anh có sự thân thiện với cô. Nếu sau này thật sự cô vào In studio, có lẽ sẽ không quá tốt, tốt nhất là cứ ngoan ngoãn yên phận làm việc của mình là hơn. Sếp như Linda thì chỉ có thể gặp mà không thể cầu mà có được.
Triệu Tử Từ trong mắt Tân Vãn Thành là quá mức lạc quan, Triệu Tử Từ trong mắt Diệp Nam Bình là bị sắc che mờ lý trí, kết hợp giữa lạc quan quá mức và mê gái quá mức nên mặc dù Thương Dao vẫn luôn miệng gọi người khác là ông xã thì Triệu Tử Từ vẫn hết sức nhiệt tình dẫn con gái người ta vào nhà.
Khác với kiểu phòng trọ ngăn vách trước đây hai cô ở, khu này của Triệu Tử Từ cũng nằm trên vành đai thứ tư phía Đông, là tiểu khu cao cấp, được mua lúc Triệu Tử Từ học đại học.
Nguyên nhân sâu xa của việc mua căn hộ này Diệp Nam Bình biết. Năm đó anh với Triệu Tử Từ học đại học ở phía Bắc, Triệu Tử Từ lại đột nhiên chạy tới phía Đông xa hơn 10km mua căn hộ này. Theo cách nói của Triệu Tử Từ với gia đình thì do bên này tiện lợi, có không gian rộng rãi, thực tế là vì cậu ta có cô bạn gái học đại học ở đây.
Giá nhà chưa lên tới một vạn thì Triệu Tử Từ với bạn gái đã chia tay. Sau đó nhà cũng không cho ai thuê. Triệu Tử Từ nói là muốn lưu giữ kỷ niệm mối tình đầu, Diệp Nam Bình chưa bao giờ tin mấy lời tào lao xàm xí của cậu ta, biết đơn giản chỉ là ngại phiền phức, không muốn dính líu tới mấy người môi giới nọ kia.
Tân Vãn Thành và Thương Dao dĩ nhiên là cực kỳ hài lòng, ra khỏi cửa tiểu khu là ngay trạm tàu điện ngầm, dịch vụ xung quanh đã hoàn thiện, nhà không tồi, hai phòng ngủ nhỏ, đồ gia dụng trong nhà được phủ vải, mọi thứ đều đầy đủ, còn là đồ tốt nữa.
Bây giờ Tân Vãn Thành chỉ lo lắng một chuyện: “Ở đây cho thuê một tháng bao nhiêu ạ?”
Triệu Tử Từ đáp thoải mái: “6.000 một tháng.”
Tân Vãn Thành chưa lên tiếng, giọng Thương Dao đã hơi do dự: “Một tháng… 6.000?”
Nhà này Triệu Tử Từ đã bỏ không nhiều năm, đã bị mấy người môi giới điện thoại quấy rầy nhiều lần, theo lời họ thì anh biết đại khái giá nhà ở khu vực này phải từ 8.000 trở lên. Anh đưa ra một cái giá mà tự cho là cực kỳ hấp dẫn rồi.
Tân Vãn Thành không giống Thương Dao, không hề có phản ứng gì, nói với Triệu Tử Từ: “Xin lỗi, tôi có thể mượn WC không?”
Triệu Tử Từ còn đang nghĩ cô ấy đi thì mình có thể một mình nói chuyện với Thương Dao vài câu, ai ngờ Thương Dao đi theo: “Mình cũng đi, mình cũng đi!”
Rồi nhanh như chớp mà lao vào WC.
Triệu Tử Từ càng lúc càng thấy đáng yêu, quay qua nhìn Diệp Nam Bình chia sẻ, mặc dù biết Diệp Nam Bình chẳng có phản ứng gì: “Sao mà giống nữ sinh trung học vậy, đi WC cũng phải có bạn?”
Quả nhiên Diệp Nam Bình không có phản ứng, “Hai cô ấy chắc chắn là trốn đi tính toán chuyện tiền thuê nhà.”
Triệu Tử Từ liếc xéo anh: “Toàn nghĩ xấu người ta.”
Nhưng mà đúng là Triệu Tử Từ thất vọng rồi, trong WC, hai cô gái đúng là đang tính toán chuyện tiền thuê nhà.
Trong đầu Thương Dao chỉ có con số 6.000 này, “Mắc quá, hay là thôi đi.”
Tân Vãn Thành cụp mi mắt, nghĩ ngợi, lắc đầu: “Không, không thể tính toán như vậy được.”
Tân Vãn Thành móc di động ra, mở máy tính, lưu loát bấm số nói: “Hai chúng ta ở phòng ngủ phụ là được rồi, đem phòng ngủ chính cho thuê lại. Phòng ngủ chính chúng ta có thể cho thuê với giá 3.500 chắc chắn có người muốn thuê. Như vậy chúng ta chỉ bỏ ra 2.500 một tháng. Giảm trừ thời gian phòng ngủ chính không có người thuê có tầm 2 tháng trong năm đi, chúng ta lấy tiền thuê một năm. Tính ra thì lợi hơn so với thuê phòng ngăn vách lúc trước.”
Thương Dao tính toán thấy đúng, nhưng nghĩ lại, cau mày: “Chúng ta cũng làm cò nhà?”
Hai cô mới bị mụ cò nhà cà chớn kia hành một trận.
Tân Vãn Thành biết Thương Dao băn khoăn chuyện gì nhưng cô đã có chủ ý: “Mình có thể thương lượng với anh Triệu thử, hỏi anh ấy xem có thể cho phép nhà ở ba người hay không?”
Thương Dao hiểu tính Tân Vãn Thành, một khi cô đã quyết định thì kiên quyết thực hiện. Thương Dao do dự không quyết đoán luôn bị Tân Vãn Thành dẫn dắt, gật đầu thật mạnh: “Được! Cứ làm vậy đi.”
Cuối cùng Tân Vãn Thành cũng mỉm cười. Cô đưa tay ấn xả nước, chờ tiếng nước xả ngừng rồi mới dẫn Thương Dao từ WC ra.
Triệu Tử Từ ở bên ngoài nghe tiếng xả nước, không nói gì nhìn Diệp Nam Bình cười. Con gái người ta đi WC ha, ai cậu cũng cho là người xấu.
Diệp Nam Bình không nói mấy chuyện râu ria này với Triệu Tử Từ: “Rốt cuộc có đi ăn cơm không?”
Triệu Tử Từ không đáp Diệp Nam Bình vì hai cô gái đã từ WC ra. Triệu Tử Từ nhìn về Thương Dao, ánh mắt viết 4 chữ to: Nhìn cũng đủ no.
Hai cô gái bắt đầu nói chuyện với Triệu Tử Từ về những chuyện cụ thể khi thuê nhà, Diệp Nam Bình đói quá chuẩn bị dẹp đường hồi phủ: “Mọi người nói chuyện đi, tôi về trước.”
Tân Vãn Thành theo bản năng gác chuyện định nói với Triệu Tử Từ qua một bên, định giữ Diệp Nam Bình lại: “Anh Diệp, anh Triệu, cảm ơn hai anh giúp chúng tôi nhiều việc thế này. Lát nữa bàn xong chuyện hợp đồng, tôi với Thương Dao mời hai anh đi ăn lẩu.”
Đề nghị này rất tốt, Triệu Tử Từ định đồng ý thì bị Diệp Nam Bình cắt ngang: “Tôi không ăn lẩu.”
“Hả? Vậy chúng ta đi ăn…”
Tân Vãn Thành cũng bị Diệp Nam Bình cắt ngang: “Không cần. Tôi còn có việc, mọi người đi ăn đi.”
Tân Vãn Thành há miệng định nói, nhưng ngưng lại, biết ý mà im luôn.
Triệu Tử Từ cũng há miệng định nói thì bị Diệp Nam Bình liếc ngang: Câm miệng.
Diệp Nam Bình có hai lúc là không được đụng tới, lúc mới ngủ dậy và lúc đói. Nhìn thì chín chắn thận trọng, mà thói quen từ bé này lại ấu trĩ muốn chết. Triệu Tử Từ nhìn đồng hồ, đã 10 giờ, nên ngoan ngoãn để Diệp Nam Bình đi thôi.
…..
Thầy Diệp chín chắn, thận trọng, cái gọi là có việc phải đi chính là về nhà tự nấu cái lẩu nhỏ.
Anh rời nhà lúc chạng vạng, Triệu Tử Từ với bạn gái cũ làm cả nhà hỗn loạn lung tung. Lúc anh về tới nhà thì người dọn dẹp đã dọn sạch mọi thứ, hết sức sạch sẽ nhưng cũng làm cho khung cảnh thêm vắng lặng. Tranh treo tường, tủ đồ trang trí, nhìn lại đều trống không.
Diệp Nam Bình ngồi đầu bàn ăn dài, nghiên cứu cách tự nấu lẩu.
Hôm qua anh với Triệu Tử Từ đi siêu thị, Triệu Tử Từ tiện tay bỏ vào trong xe. Hai người đàn ông cao một mét tám đêm khuya đi siêu thị, nhân viên đều tò mò đưa mắt nhìn. Triệu Tử Từ phát hiện rất bất mãn: “Nhìn chúng ta làm gì? Sợ chúng ta trộm đồ hả?”
Vẻ mặt Diệp Nam Bình bình tĩnh: “Mắt hủ nhìn người gay” (hủ: mấy người thích nhìn/xem truyện, phim về đồng tính nam. Thường thì là hủ nữ)
Triệu Tử Từ nghe giải thích vậy không tin nổi, nhất định phải tự mình thử. Đợi khi nhân viên siêu thị kia lại lén nhìn qua lần nữa thì cố ý đẩy xe đồ qua đó. Nhân viên ấy giả bộ quay lưng lại sắp xếp hàng hóa trên kệ, Triệu Tử Từ nghiêng người lấy cái lẩu nhỏ, dán người vào, đột ngột vỗ mông người nhân viên đó một cái.
Nhân viên ấy hoảng hốt quay phắt lại.
Triệu Tử Từ cầm cái lẩu nhỏ đi đằng trước, quay đầu lại nhìn đối phương cười ngọt ngào.
… không khí bỗng nhiên yên tĩnh đáng sợ.
Diệp Nam Bình đã đi thật xa, không tham dự.
Từ đó về sau, người nhân viên kia không xuất hiện trong tầm mắt hai người nữa.
Cái lẩu nhỏ này là do Triệu Tử Từ chọn bừa nên thật sự khó ăn. Diệp Nam Bình nấu 20 phút, nếm hai đũa rồi đẩy qua không ăn nữa. Triệu Tử Từ giờ này chắc đang cùng hai cô gái kia nói chuyện khí thế ngất trời trong quán lẩu. Diệp Nam Bình tự nhắc mình: Không cần xã giao với chất lượng thấp. Nghĩ rồi với tay lấy túi bánh quy ăn đỡ đói.
Bánh quy ăn còn hai miếng thì chỗ cửa truyền tới tiếng “tích tích” mở khóa. Nhà của anh có thể không mời mà tới chỉ có một người. Diệp Nam Bình ngậm nửa miếng bánh quy nhìn ra, người đẩy cửa vô đúng là Triệu Tử Từ.
Triệu Tử Từ đá văng giày, đi thẳng tới mở cửa phòng bếp. Diệp Nam Bình nhướng mày, ngạc nhiên khi thấy cậu ta đột nhiên xuất hiện. Triệu Tử Từ nhún vai: “Mấy cô ấy còn phải về dọn đồ, ăn lẩu mất thời gian nên tôi về trước.”
“…” tâm lý Diệp Nam Bình cân bằng lại được một chút.
Triệu Tử Từ cúi đầu ngửi cái lẩu nhỏ bị Diệp Nam Bình ném qua 1 bên khi nãy: “Đây là cái gì? Nghe rất thơm.”
Triệu Tử Từ đã quên béng cái này do mình mua, nghe Diệp Nam Bình giải thích: “Lẩu nhiệt tự nấu gì đó.”
Triệu Tử Từ khinh bỉ nhe răng: “Trước đó ai còn nói chắc nịch là không thích ăn lẩu?”
Diệp Nam Bình không nói trắng hay đen, chỉ đưa một đôi đũa sạch cho Triệu Tử Từ với ánh mắt cổ vũ.
Triệu Tử Từ đúng là rất đói bụng, hớn hở nhận đôi đũa, gắp lên nuốt được một nửa mới phát hiện bị lừa, cái này đúng là khó nuốt. Thả đôi đũa xuống, miễn cưỡng nuốt hết miếng trong miệng, đẩy cái lẩu qua một bên. Như thường lệ thì Triệu Tử Từ chắc chắn sẽ rất trẻ con mà tìm cách trả thù. Nhưng thái độ Triệu Tử Từ hôm nay khác thường, ra vẻ muốn thương lượng thò người qua: “Tôi có thể không đi công tác với cậu không?”
“Không cần trốn bạn gái cũ nữa à?”
“Tôi có nhiệm vụ quan trọng hơn” Triệu Tử Từ cười hắc hắc, “Tôi nghe nói thứ hai tuần sau Tân Vãn Thành phải đi công tác, Thương Dao lẻ loi một mình ở Bắc Kinh đây là cơ hội cho tôi biểu hiện.”
“Người ta có bạn trai rồi.”
“Vừa khéo tôi am hiểu nhất là cạy góc tường.”
“Tôi đứng trên lập trường đạo đức, phê bình cậu.”
“Vậy cậu có thể đứng trên lập trường bạn bè trước để ủng hộ tôi?”
“Tới lúc đó bạn trai người ta tìm tới cửa đánh cậu thì tôi sẽ không ngăn cản.”
“Anh em mười năm, cậu nhẫn tâm vậy hả?”
“Nhẫn tâm.”
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà. Tôi cạnh tranh công bằng.”
“…”
Triệu Tử Từ thấy chiêu tình hữu nghị thất bại, đành nói qua chuyện khác: “Cậu biết cô ấy tốt lắm không, tôi đề nghị giúp cô ấy chuyển nhà, cô ấy lại sợ phiền tôi, bảo tôi đừng làm gì. Bây giờ ở đâu ra cô gái độc lập như vậy? Độc lập tới mức làm người khác đau lòng.”
Độc lập…
Từ này lại làm Diệp Nam Bình rũ mi mắt.
Chỉ có điều là trong đầu Diệp Nam Bình hiện lên một hình ảnh khác với lời Triệu Tử Từ.
Có thể uống rượu với cả một bàn, có lẽ là trong cuộc sống từ lâu đã quen với việc tự dựa vào chính mình.
…..
Thương Dao không nhận sự giúp đỡ của Triệu Tử Từ chủ yếu là vì có Tân Vãn Thành ở đây, khiến cô vững lòng, thấy cô và Tân Vãn Thành hoàn toàn có thể tự lo liệu được.
Đồ đạc của hai cô mấy hôm trước đã thu dọn gần xong. Chỉ một gian phòng nhỏ 6 mét vuông mà dọn ra không ít đồ.
Đêm đã khuya không thể gọi công ty chuyển nhà, Tân Vãn Thành cũng có cách. Cô đi tới chỗ thu mua vật liệu bên ngoài tiểu khu, thuê xe ba bánh của ông chủ. Cũng may nhà mới không xa, chở một xe là được, còn lại một ít hành lý. Tân Vãn Thành để Thương Dao ở nhà mới thu dọn, mình thì quay về phòng cũ, chuẩn bị một mình vận chuyển đống hành lý còn lại. Phân công làm việc như vậy có thể tiết kiệm thời gian, đêm nay hai cô có thể còn được ngủ khoảng 2-3 giờ.
Đang bận rộn Thương Dao nhắn wechat qua. Tân Vãn Thành mở ra là một bức ảnh.
Thương Dao nhắn: “Mình phát hiện trong phòng chứa đồ.”
Tân Vãn Thành đang bận rộn đóng gói nồi niêu xoong chảo trong phòng bếp chung, không có thời gian nhìn kỹ đã đút điện thoại vào túi.
Thương Dao lại nhắn tới: “Cái người cực kỳ nghiêm túc họ Diệp kia thì ra còn có thể cười như vậy?”
Lời này làm động tác Tân Vãn Thành cứng lại. Cô nương theo ánh sáng lờ mờ trong bếp nhìn lại bức ảnh kia. Bức ảnh 8 người chụp chung, Triệu Tử Từ và Diệp Nam Bình trong đó, dáng vẻ thiếu niên đẹp trai rạng rỡ, nhìn thoáng qua là có thể thấy.
Nhìn dáng vẻ có lẽ là đã chụp từ rất lâu Diệp Nam Bình là người cao nhất trong đó, cũng là người đáng chú ý nhất, giống như những cậu hotboy trong trường học, nụ cười trong trẻo.
Tân Vãn Thành hoàn toàn không thể tưởng tượng được, ảnh chụp này là cái người mà cô đã gặp hôm nay, thầy Diệp ít nói ít cười.
Trong hiện thực, người đó là người mà người khác không thể tiếp cận.
Ảnh chụp người đó lại khiến người ta, thình thịch thình thịch…
Động lòng.
+++++
(Vở kịch nhỏ về sự đối xử khác biệt)
Cô gái đã từng độc lập kiên cường trở nên cực kỳ dính người.
Vãn Tử: Em muốn ăn táo.
Diệp lão sư rửa sạch táo đưa qua: Đây em.
Vãn Tử: Em không muốn tự gọt vỏ.
Diệp lão sư gọt vỏ xong đưa qua: Đây em.
Vãn Tử: Em muốn cắt thành 8 miếng, ăn từng miếng cho vừa miệng.
Diệp lão sư cắt thành 8 miếng.
Vãn Tử há miệng.
Diệp lão sư yên lặng đút một miếng.
Triệu Tử Từ học theo: Tôi cũng muốn ăn táo!
Diệp lão sư ném một quả táo qua.
Lão Triệu: Tôi không muốn tự gọt vỏ.
Diệp lão sư: Thì ăn vỏ luôn.
Lão Triệu: … tạm biệt.