Thế Giới Rộng Lớn Chỉ Có Mình Anh

Chương 36: Mâu Thuẫn Trong Lòng






Edit: Yuhong
Beta: Yang
- ---
Đêm khuya, Thịnh Hoan nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra tối nay.

Cô khẳng định, dù là lúc Lục Cận Ngôn mạnh mẽ hôn cô trong nhà vệ sinh hay là lúc Lục Cận Ngôn hôn cô ở trong xe, tất cả đều khiến trong lòng cô dâng lên một cảm giác xa lạ lẫn quái dị.

Lục Cận Ngôn là một người lãnh đạm lạnh nhạt, nhưng chắc chắn không phải là một kẻ thích giết chóc đẫm máu.

Nhưng tối nay, hơi thở bao quanh khắp người anh lại tràn đầy sát ý lạnh lùng, chỉ khi anh nhìn cô, trong sâu thẳm đôi mắt mới hiện lên một chút dịu dàng.

Không thể giải thích được là, nó khiến cô nhớ đến người đàn ông đã bắt cóc cô hai lần với ý định cưỡng ép mình.

Rõ ràng là Lục Cận Ngôn và người đó là hai người hoàn toàn khác nhau nhưng khó hiểu rằng cô lại cảm thấy như hai bọn họ lại liên quan với nhau.

Mặc dù người kia đã bắt cóc cô, nhưng tình cảm không chút che giấu được thể hiện qua lời nói, qua từng động tác của anh ta dành cho cô lại giống y đúc Lục Cận Ngôn tối nay vậy.

Cái ham muốn chiếm hữu mãnh liệt đối với vật sở hữu của anh, làm cô không thể không nghĩ nhiều.


Chiều cao, cử chỉ hôn và âm điệu tùy ý, mọi thứ đều quá giống nhau, nhưng cô cũng cảm thấy được Lục Cận Ngôn không phải là người đó, anh không cần phải làm vậy với cô.

Và cô cũng nghĩ không ra, nếu thật sự là Lục Cận Ngôn vậy thì tại sao anh phải làm thế.

Loại suy nghĩ này thật mâu thuẫn, nhưng một khi đã nảy lên nghi ngờ, Thịnh Hoan càng trở nên không chắc chắn.

Cô không ngừng nhớ lại cách nói và làm việc thường ngày của Lục Cận Ngôn, so sánh với những việc mà người nọ đã làm khi tiếp xúc với cô, cuối cùng cũng không phân biệt ra được gì.

Càng là như vậy, Thịnh Hoan càng không ngủ được.

Do dự một chút, Thịnh Hoan vén chăn lên, đi dép lê bước ra khỏi phòng, muốn xuống lầu uống nước.

Căn biệt thự trống vắng, yên tĩnh, một mảnh đen tối, chỉ có rèm cửa dày đang lay động trên cánh cửa sổ chưa đóng lại để lộ ra ánh trăng mờ ảo chiếu vào.

Thịnh Hoan một đường đi từ phòng xuống, vì không muốn đánh thức Lục Cận Ngôn nên cô không bật đèn, bước đi trong đêm tối.

Thịnh Hoan dựa theo trí nhớ đi vào nhà bếp, dường như cô nhìn thấy có một bóng hình đang đứng trước cửa sổ, một đốm lửa nhỏ ngay lập tức bị dập tắt lướt qua mắt cô.

Thịnh Hoan đứng yên tại chỗ, rèm cửa của cửa sổ sát đất bị mở ra, ánh trăng bên ngoài chiếu vào, cũng làm cho Thịnh Hoan nhận rõ hơn bóng hình kia là ai.

Chỉ có cô và Lục Cận Ngôn sống trong biệt thự, đương nhiên là Lục Cận Ngôn không thể nghi ngờ gì rồi.

Chỉ là vì sao đêm khuya Lục Cận Ngôn không ngủ mà lại đứng trước cửa sổ hút thuốc?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Hoan, bóng người kia quay lại, nhìn thẳng về phía cô.

Ngay cả khi đang trong bóng tối cô cũng cảm nhận được sự si mê cùng với lòng chiếm hữu mãnh liệt không chút nào che giấu trong ánh mắt đó, giống như muốn đem cô xâm nhập cốt tủy vậy.

Cổ họng khô khốc đến khó chịu, Thịnh Hoan quay người bước vào bếp, rót hai cốc nước uống xuống mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Cô không để ý tới ánh mắt của Lục Cận Ngôn, lập tức đi ra ngoài phòng khách bật đèn lên.

Cả căn phòng ngay lập tức sáng bừng lên.

Mắt Thịnh Hoan đã quen với bóng tối nhất thời chưa kịp thích ứng với ánh sáng, cô theo bản năng nhắm mắt lại, đưa bàn tay lên che mắt mình, sau đó từ từ mở mắt ra, sự không thoải mái trước đó liền biến mất.

--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinyanghouse--
Vừa ngẩng đầu, đã bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Lục Cận Ngôn ở cách đó không xa, âm thanh có chút khàn khàn nhưng lại mang theo ý chỉ mệnh lệnh không được chối từ: "Qua đây."
Thịnh Hoan có chút sững sờ, nói thật, Lục Cận Ngôn thế này cô có chút không quen, toàn thân anh như bị bao phủ bởi một hơi thở mê hoặc, không chút tiếng động dụ dỗ cô, nhất cử nhất động đều khiến người ta không tự chủ được mà phục tùng.

Như bị mê hoặc, Thịnh Hoan vô thức đi về phía Lục Cận Ngôn, còn chưa kịp đến gần đã đụng phải ánh mắt của anh.


Sau đó cô thấy Lục Cận Ngôn giơ tay lên hít một hơi thuốc, giây tiếp theo, bên hông đã bị người phía trước kéo lại, rơi vào vòng tay của anh, môi cô lập tức bị người nào đó mạnh mẽ hôn xuống.

Thịnh Hoan giãy giụa đẩy anh ra, anh theo đó mà lui ra sau.

Cô ôm ngực ho khan không ngừng, thậm chí còn có một chút nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

Lục Cận Ngôn chuyển tất cả khói thuốc mà anh đã hít vào miệng cô.

Cô ít khi thấy anh hút thuốc, nhưng lần này lại khiến cô có chút loạn nhịp.

Thoáng liếc thấy môi Lục Cận Ngôn khẽ nhếch lên, có vẻ anh đang rất vui khi nhìn thấy cô như vậy.

Thịnh Hoan có chút bất mãn muốn giơ tay vỗ ngực Lục Cận Ngôn nhưng hai tay lại bị anh trực tiếp nắm lấy.

Tay anh để trên eo cô tăng thêm lực, môi lại lần nữa áp xuống.

Lục Cận Ngôn ôm lấy eo Thịnh Hoan, mím môi, càn quét lấy toàn bộ hương thơm trong miệng cô, như muốn cùng hoà quyện vào với nhau, trôi nổi trong không khí đều là hơi thở ngọt ngào khiến người ta mặt đỏ tim đập
Thịnh Hoan chớp chớp mắt, cô không phủ nhận, bộ dáng thần bí mà tà mị, mang theo một chút nguy hiểm của Lục Cận Ngôn, khiến cho cô càng thêm rung động.

Chờ đến khi Lục Cận Ngôn rời khỏi môi Thịnh Hoan, Thịnh Hoan có chút thở dốc.

Bộ đồ ngủ rộng lộ ra một chút cảnh xuân, làn da trắng nõn mà tinh tế, xương quai xanh gợi cảm, sắc tối trong mắt anh dần dần hiện lên.

Thịnh Hoan nhìn vào mắt Lục Cận Ngôn, vô thức lùi ra sau.

Cô có ảo giác nếu mình không mau cách xa Lục Cận Ngôn một chút, thì có lẽ anh sẽ xử cô tại chỗ luôn.

Lục Cận Ngôn không cho Thịnh Hoan cơ hội chạy trốn, khẽ ôm cô vào trong lòng, trầm giọng hỏi: "Sợ anh?"
Đây đã là lần thứ hai trong đêm anh hỏi về vấn đề này rồi.

Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của anh, nếu như cô không cho anh một câu trả lời vừa ý, có lẽ Lục Cận Ngôn sẽ không chút do dự mà muốn cô.

Thịnh Hoan cụp mắt xuống lắc đầu: "Không phải, chỉ là em cảm thấy anh với một người em quen biết có chút giống nhau.", cô dừng một chút:"Đặc biệt là tối nay.

"
Thịnh Hoan bất động thanh sắc mà nâng mắt đánh giá Lục Cận Ngôn, như thể muốn nhìn ra một chút manh mối gì đó trên mặt anh, nhưng cái gì cũng không có.

Vẻ mặt Lục Cận Ngôn vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là cau mày lại, dường như ấn chứa một chút ghen tuông: "Đàn ông hay phụ nữ?"

Thịnh Hoan thở phào nhẹ nhõm, cô như trút được gánh nặng nào đó.

Đối với chuyện này Thịnh Hoan cũng không muốn giấu giếm gì với Lục Cận Ngôn, cô nói với anh, có khi anh sẽ có cách giải quyết, lời nói ra rất nhẹ nhàng: "Đàn ông."
"Em có thích tên đó không?" Thịnh Hoan vừa dứt lời, Lục Cận Ngôn đã hỏi ngay.

Thịnh Hoan có chút ngạc nhiên với phản ứng Lục Cận Ngôn, anh có chút không bình thường.

Nhưng khi cô nghĩ đến người kia, những ký ức tồi tệ liền hiện ra.

Lục Cận Ngôn không bỏ qua nét chán ghét trong mắt cô, ánh mắt trầm xuống, ngay lúc Thịnh Hoan sắp nói ra thì anh đã dùng môi che miệng cô lại.

Có lẽ anh biết Thịnh Hoan định nói gì, quả nhiên anh vẫn không nên ôm bất kỳ chờ mong nào.

Là anh, với những thủ đoạn quá mức như vậy, làm sao có thể mong đợi Thịnh Hoan thích mình đây?
Lục Cận Ngôn cúi đầu nhìn Thịnh Hoan: "Đã khuya rồi, em lên ngủ đi."
Thịnh Hoan không rõ vì sao Lục Cận Ngôn lại đột nhiên thay đổi cảm xúc, sau khi Lục Cận Ngôn rút tay ra, cô kiễng chân lên, hôn lên cằm anh một nụ hôn, nói lời chúc ngủ ngon rồi quay người lên lầu.

Đêm khuya rồi, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, không nên quá thân mật với Lục Cận Ngôn.

Lục Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Thịnh Hoan đang bước lên cầu thang, khẽ nở nụ cười khi cô vừa quay đầu nhìn lại, nhưng nụ cười chưa chạm đến đáy mắt, lại bị một tầng mây mù dày đặc bao phủ.

Thịnh Hoan thích dáng vẻ nào, anh đương nhiên sẽ trở thành dáng vẻ đó.

Chỉ có anh biết chuyện gì đã xảy ra giữa mình và Lục Cận Ngôn, thậm chí ngay cả bản thân Lục Cận Ngôn cũng không biết.

Trước đây anh đã dùng thân thể của Lục Cận Ngôn làm ra một số hành động, nhưng bây giờ, ngay cả khi Thịnh Hoan đã thích mình, anh vẫn vô cùng đố kỵ.

Lục Cận Ngôn là anh, nhưng cũng không phải anh.

Anh muốn Thịnh Hoan chỉ thuộc về một mình anh.

Nhưng nếu cô ấy thích người kia hơn, anh là ai, cũng không còn quan trọng nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.