Thế Giới Rộng Lớn Chỉ Có Mình Anh

Chương 15: Nhận Ra Tình Cảm






Edit: Nặc
Beta: Yin
- -------
Buổi sáng hôm sau, Thịnh Hoan thức dậy theo đồng hồ sinh học, cô nhìn thoáng qua phòng mình, không biết Lục Cận Ngôn đã rời đi từ lúc nào mà tấm chăn anh ngồi đã không còn nếp nhăn.

Đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, Thịnh Hoan giơ tay lên vỗ vỗ trán để giảm bớt cảm giác khó chịu, sau đó nhanh chóng bị thu hút bởi mùi thơm trong không khí.

Cửa phòng không được đóng chặt mà chỉ khép hờ, vậy nên mùi thơm càng rõ ràng.

Thịnh Hoan theo mùi thơm đi xuống lầu, mới vừa đi đến chỗ rẽ cầu thang, cô liền thấy anh đang mặc một bộ quần áo ở nhà, đứng quay lưng về phía cô.

Bóng dáng ấy vẫn lộ ra cảm giác lạnh lẽo tiêu điều nhưng hành động trên tay lại mang theo sự ấm áp không nên có.

Hơi nóng phả ra, mùi thơm của cháo gạo kê từ nồi áp suất đang sôi trước mặt Lục Cận Ngôn thấm vào không khí từng chút một, rồi lan tới mũi cô, tiến vào phổi cô.

Thịnh Hoan nhìn Lục Cận Ngôn, ánh mắt có chút phức tạp, cô chưa từng biết Lục Cận Ngôn lại có thể xuống bếp.


Trước tiên không kể đến thời gian của anh rất bận rộn thì tính cách và địa vị của anh thật sự không giống kiểu người sẽ tự mình nấu ăn.

Hơn nữa, mỗi lần xuống lầu cô đã nhìn thấy anh ngồi ở bàn ăn với những món ăn trùng lặp hàng ngày.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng có một dì giúp việc dậy sớm làm đồ ăn sau đó rời đi, cho đến hôm nay cô mới nhận ra mình biết quá ít về anh.

Thịnh Hoan xoay người lên lầu, khi cô rửa mặt xong và trở lại đã thấy Lục Cận Ngôn ăn mặc trang trọng ngồi ở bàn đợi mình.

Thấy cô đứng yên, anh liếc nhìn một cái với thái độ thờ ơ, nhỏ giọng nói: "Ăn đi."
Vì lý do tối qua, Thịnh Hoan bỗng trở nên hơi thận trọng, thỉnh thoảng lại lén nhìn Lục Cận Ngôn.

Đêm qua quá khuya, hơn nữa thần kinh của cô quá mức yếu ớt, căn bản không có thời gian để "tiêu hóa" sự dịu dàng khác thường của Lục Cận Ngôn.

Nhưng sáng nay anh cỏ vẻ hơi khác so với đêm qua, cụ thể là gì thì cô không nói được.

Giống như sự dịu dàng đã nhạt đi nhưng vẫn còn vương lại chút khác biệt, vừa lạnh lẽo lại vừa dịu dàng một cách độc nhất vô nhị.

Đúng vậy, độc nhất vô nhị, khuôn mặt Thịnh Hoan có chút nóng lên, cô không biết vì sao từ ngữ này lại bỗng lóe lên trong đầu mình.

Lục Cận Ngôn đối với chuyện gì cũng không có biểu cảm, ánh mắt không hề gợn sóng, nhưng cái nhìn thoáng qua vừa nãy của anh, cô thấy sâu trong ấy là thâm tình ẩn giấu.

Thâm tình, Thịnh Hoan bị suy nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, nhưng cô không thể tin được trong lòng mình lại là cảm giác ngọt ngào.

Cô không rõ trải qua tối hôm qua, cảm xúc của mình đối với Lục Cận Ngôn là như thế nào? Nhưng cô chắc chắn một điều rằng bản thân đã có cảm giác khác với anh.

Trước kia là vì Thời Dao nên cô mới giả vờ thích Lục Cận Ngôn.

Bây giờ đã nhận ra tình cảm của mình, Thịnh Hoan muốn đón nhận nó.

Trước kia Lục Cận Ngôn không tin cô thích anh, tình cảm lúc ấy không hề thật lòng.

Nếu bây giờ cô đột ngột thổ lộ, Lục Cận Ngôn cũng sẽ tám phần không tin.


Nhưng thật ra Thịnh Hoan không lo lắng về điều này.

Cô và Lục Cận Ngôn có hôn ước, huống chi, cô còn có rất nhiều thời gian để làm anh thích mình.

--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinyanghouse-
Thịnh Hoan mới bước ra từ phòng giải phẫu, cô ngồi vào ghế nghỉ ngơi chốc lát rồi lấy di động gọi cho Lục Cận Ngôn.

Đây là lần lần thứ hai cô chủ động gọi điện cho Lục Cận Ngôn.
Không giống như lần trước, cuộc gọi nhanh chóng được chấp nhận: "Có chuyện gì vậy?" giọng nói trầm thấp của anh từ điện thoại truyền đến, như tiếng nỉ non bên tai.

Thịnh Hoan nghe giọng nói của anh, từ đốt sống đến trái tim chợt dâng lên từng cơn tê dại.

"Tối nay anh có rảnh không?" Thịnh Hoan hỏi, bác sĩ khoa phụ sản luôn luôn rất bận, vì bệnh nhân đông nên thời gian nghỉ ngơi không được nhiều, nhưng cũng không phải quá mệt nhọc.

Lục Cận Ngôn không rõ "kịch bản" của Thịnh Hoan lúc này là gì.

Sáu năm, Thịnh Hoan vẫn luôn biết số của anh nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ gọi tới.

Bây giờ cô gọi đến, giọng nói còn mang theo chút mong đợi nhàn nhạt.

Anh không thể hiểu được tại sao Thịnh Hoan lại bỗng dưng nhiệt tình như vậy.

Ngừng nghịch bút máy trên tay, ánh mắt Lục Cận Ngôn đột nhiên trở nên lạnh lẽo khi nghĩ đến việc có lẽ Thịnh Hoan lại muốn anh làm gì đó thôi.

Anh mở miệng với ngữ khí lành lạnh: "Tôi rất bận, có chuyện gì không?" anh nói rất uyển chuyển, ngụ ý rằng anh không rảnh để làm gì đó cô nhờ.

Thịnh Hoan bĩu môi, nghe thấy sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói Lục Cận Ngôn,giọng nói ấy vô tình mang theo một tia bất bình: "Được rồi, không rảnh thì không rảnh, anh cần phải hung dữ như vậy làm gì?"
Hành động tối qua của anh quá mức dịu dàng, giọng nói cũng vậy, thế nên Thịnh Hoan nhất thời không kịp quen với bộ dạng trước đây của Lục Cận Ngôn.

Nếu so sánh với trước đây và tối qua, ngữ khí của anh quả thật hung dữ.

Trợ lí của Lục Cận Ngôn đứng một bên nhìn anh nhưng không dám mở miệng nói chuyện.


Anh ta chỉ đến để báo cáo tóm tắt tổng kết công việc trong năm, ai biết được rằng đang nửa chừng thì chuông điện thoại của Lục Cận Ngôn reo lên, vậy mà anh lại như mới được tắm gió xuân, thậm chí giọng nói còn có chút dịu dàng mà một trợ lí nhiều năm như anh ta chưa từng thấy.

Nhưng không biết người bên kia nói gì mà sắc mặt Lục Cận Ngôn lại thay đổi trong nháy mắt.

"Vốn dĩ muốn mời anh đi ăn cơm, nếu anh không rảnh thì quên đi, tôi không quấy rầy anh nữa, tạm biệt." Thịnh Hoan nói, nghĩ đến những lời Lục Cận Ngôn sẽ chế nhạo mình vì câu mời này, cô không đợi Lục Cận Ngôn đáp mà lập tức tắt điện thoại.

"Tôi......" Lục Cận Ngôn vừa định thu hồi lời mới nói của mình, bên tai đã nhanh chóng truyền đến tiếng cuộc gọi kết thúc.

Ánh mắt Lục Cận Ngôn trầm xuống, nhìn cuộc trò chuyện bị cắt ngang liền có chút kinh ngạc, cũng có chút kích động.

Không thể tưởng tượng được, Thịnh Hoan vậy mà mời anh ăn cơm, điều này hình như nằm mơ anh cũng không dám nghĩ đến.

Nhưng hôm nay điều đó cứ diễn ra chân thật như vậy.

Lục Cận Ngôn gần như không thể kiềm chế sự kích động và niềm vui của mình.

Nhưng nghĩ lại, anh đã vô tình từ chối lời mời của cô, vô tình làm mất cơ hội ở bên cạnh Thịnh Hoan nên cảm thấy có chút hối hận.

Trợ lí Quách nhìn vào khuôn mặt luôn vô cảm bỗng mang theo cảm xúc không ngừng biến hóa, anh ta định tiếp tục bài báo cáo nhưng không thấy Lục Cận Ngôn nói gì đã đứng lên.

Anh cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi vội vàng đi ra ngoài, thậm chí không để ý tới trợ lí đang đứng bên cạnh.

Tất cả suy nghĩ lúc này của anh đều là Thịnh Hoan muốn mời anh ăn cơm, cũng có nghĩa là tối nay cô rảnh.

Anh sẽ về nhà thật sớm chờ cô.

Chờ cô về nhà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.