Thế Giới Rộng Lớn Chỉ Có Mình Anh

Chương 12: Từ Chối Tình Cảm






Edit: Nặc
Beta: Yin
- -------
Thịnh Hoan nhìn thẳng vào mắt Lục Cận Ngôn, cô chỉ thấy hình ảnh phản chiếu lạnh lẽo của mình vọng lại, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô không mang theo bất cứ tình cảm nào.

Bộ dạng lúc này của Lục Cận Ngôn, đối với cô chính là lạnh nhạt vô cảm tới cực hạn, giống như sự việc tối hôm qua hết thảy chỉ là Thịnh Hoan tưởng tượng, căn bản là không có gì phát sinh.

Thịnh Hoan giơ tay sờ lên vết thương trên miệng của mình, sờ thấy một vết nhỏ đã kết thành vẩy, lúc này cô mới ngầm ám chỉ trong lòng rằng sự việc kia thật sự đã phát sinh.

Thịnh Hoan khẽ hừ một tiếng, nét mặt cô vô cùng kiều diễm, như thương lượng với Lục Cận Ngôn, lại như đang làm nũng: "Sau này anh hôn tôi có thể nhẹ nhàng một chút không, ngày hôm qua anh khiến tôi rất đau, anh có biết không?"
Bàn tay Lục Cận Ngôn cầm bộ đồ ăn lộ ra khớp xương ẩn ẩn màu trắng nhạt buông xuống, khóe môi anh nhếch lên thành đường cung mang theo sự lạnh lùng cùng giễu cợt: "Thịnh Hoan, cả ngày hôm qua không biết cô chạy đi đâu lêu lổng, tôi còn không gặp cô, sao mà hôn cô được?"
Thịnh Hoan đang uống sữa bò lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Cận Ngôn với vẻ mặt khó tin, tựa hồ có chút không thể tin được câu nói ấy thật sự mới phát ra từ trong miệng anh: "Lục Cận Ngôn, anh nói cái gì? Ngày hôm qua còn chưa gặp tôi? Anh mẹ nó ngày hôm qua còn nói thích tôi mà?"
Tuy rằng cô không biết từ thích này hàm chứa nhiều hay ít thật lòng, nhưng sự thật là anh đã mở miệng thừa nhận nói thích cô.

Bởi vì kích động, Thịnh Hoan nhịn không được nói ra một câu thô tục.

Ánh mắt Lục Cận Ngôn rõ ràng đang đi xuống một cách âm trầm, cảm xúc giấu trong nơi âm u sâu kín sắp sửa mạnh mẽ trào ra lại bị anh gắt gao chặn lại.

Anh bỏ bộ đồ ăn xuống rồi đứng lên, nhìn Thịnh Hoan từ trên cao xuống, đọc từng chữ rõ ràng như một sự chân thành tận sâu trong đáy lòng với ngữ khí lành lạnh: "Tôi không làm, cũng không có khả năng nói thích cô."
Dứt lời, giống như một giây ở cùng với cô cũng khiến anh chán ghét, Lục Cận Ngôn không chút do dự cầm chìa khóa xe trên bàn rời đi, bước chân như thể muốn chạy trối chết, bóng dáng thậm chí hiện lên vài phần chật vật.


Cứ ngỡ anh sẽ mở miệng nói thích cô, muốn hôn cô, nhưng những thứ đó cũng chỉ xảy ra trong tưởng tượng của mình cô mà thôi.

Có một số việc một khi đã bị từ chối rồi, thì sẽ chẳng ai muốn trải qua thêm lần nữa.

Nếu cứ tiếp tục sẽ ngày càng nhận thêm sự thất vọng tràn trề mà thôi, cũng chỉ là tự rước lấy nhục.

Thịnh Hoan đối mặt với chuyện vừa xảy ra có chút không kịp phản ứng, Lục Cận Ngôn nhìn qua không giống kiểu người dám làm không dám nhận.

Nhưng nếu không phải sự việc phát sinh quá mức chân thật, anh lại nói giống một lời thề son sắt đến vậy thì cô thiếu chút nữa đã tin.
Thịnh Hoan nhìn chiếc Bentley đi ra khỏi cổng lớn qua cửa sổ sát đất, ánh mắt chậm rãi hướng xuống, Lục Cận Ngôn đã diễn kịch với cô, đương nhiên cô cũng sẽ tự động diễn cùng với anh
--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinandyang-
Thời tiết giữa hè tháng sáu oi bức không chịu nổi, cây cối trên đường xanh um tươi tốt, ve kêu từng đợt.

Thịnh Hoan lái xe, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu xuống, làm cô không khỏi có chút bực bội.

Trừ việc cảm xúc bên trong của Lục Cận Ngôn có chút không ổn định thì hiệu suất làm việc của anh thật sự rất cao, mới về nước mấy ngày đã có thể giúp cô xử lý tốt bằng lái.

Thịnh Hoan vừa lái xe tới bệnh viện, trời không nổi gió nhưng lại có cơn mưa to tầm tã không hề báo trước.

May mắn lúc cô sắp ra khỏi nhà đã nhìn qua dự báo thời tiết và mang theo dù, bằng không khoảng cách từ bãi đỗ xe đến bệnh viện cũng đủ để đem cô xối ướt như con gà rớt vào nồi canh.

Thịnh Hoan mở cửa xe, căng dù ra, vừa định đi ra bãi đỗ xe, cô liền thấy dưới mái hiên có một người đàn ông đang đứng, anh ta nhìn chăm chú đến phát ngốc, mi mắt hơi hơi nheo lại, hẳn là không mang dù che, bị kẹt ở bãi đỗ xe.

Luôn có rất nhiều loại người xuất hiện ở bệnh viện, Thịnh Hoan chần chờ vài giây rồi lui về mái hiên phía dưới bãi đỗ xe, nhấc chân đi đến chỗ người đàn ông đang đứng: "Tôi có dù, anh muốn đi cùng tôi một đoạn không?"
Thanh âm của cô phát ra trong một khoảng an tĩnh thế này có vẻ quá mức đột ngột, người đàn ông dừng một chút, quay đầu nhìn Thịnh Hoan.

Hành động này cũng khiến Thịnh Hoan nhìn thấy anh ta rõ ràng hơn.

Mới nãy cô chỉ chú ý tới sườn mặt và bàn tay buông bên lưng quần của anh ta, sườn mặt anh thanh tú, bàn tay dày rộng, ngón tay có gân rõ rệt, cô học y ở trường cũng như làm việc tại bệnh viện đã thấy qua rất nhiều người, đây rõ ràng là tay của bác sĩ khoa chỉnh hình, ngay cả hơi thở anh mang theo trên người cũng lộ ra điều này.

Trái ngược với bộ dạng luôn âm trầm của Lục Cận Ngôn, người trước mặt này mang vẻ mặt hào hoa phong nhã, khiến cho người ta không thể không có thiện cảm.

Giang Dịch nhìn thoáng qua người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, liếc mắt qua chiếc dù Thịnh Hoan cầm trong tay, chính là dù loại lớn đủ để che cho hai người, anh nhìn Thịnh Hoan cười cười: "Cảm ơn."
"Không cần, đi thôi." Thịnh Hoan nói, đem dù che lên đầu anh, hai người cùng bước vào trong mưa.

Khoảng cách quá thân mật, ngày mưa, hương bùn đất tươi mát cùng với hương thơm như có như không trên người cô tản ra, khiến lòng anh có chút loạn.

Khoảng cách từ bãi đỗ xe tới bệnh viện không tính là quá xa, nhưng bởi vì mưa to gió lớn nên vẫn làm Thịnh Hoan ướt hơn phân nửa bả vai, Giang Dịch thấy chút có lỗi: "Thật ngại quá, hại cô bị ướt rồi."
Thịnh Hoan thu dù lại, ngoài dự đoán nghe anh nói, lại còn nói rất lễ phép, cô không sao cả mà cười cười: "Không sao đâu, coi như hạ nhiệt vậy."
Giang Dịch vừa định nói gì đó, điện thoại Thịnh Hoan lại vang lên, sau đó sắc mặt cô lập tức thay đổi.

Mặc cho Giang Dịch lên tiếng gọi, cô vội vội vàng vàng đi lên cầu thang, thậm chí không chờ cả thang máy.


Sản phụ giường số ba mới nhập viện sáng nay bỗng xuất hiện tình trạng xuất huyết, tính mạng của mẹ lẫn con đều đang vô cùng nguy hiểm.

Giang Dịch thất thần nhìn theo bóng dáng Thịnh Hoan, khóe môi hơi cong lên.

Vừa nãy khoảng cách hai người quá thân mật, anh vô tình nghe được nội dung của cuộc điện thoại, người bên đó gọi cô là bác sĩ Thịnh, hơn nữa nghe câu từ có thể đoán, cô hẳn là bác sĩ khoa phụ sản.

Anh chưa bao giờ chú ý tới người khác nên cũng không biết cô rốt cuộc là ai, nhưng làm trong cùng một bệnh viện, tương lai còn dài, sẽ luôn có cơ hội để biết.

Nghĩ như vậy, Giang Dịch liền yên lòng, anh xoay người rời đi theo hướng ngược lại.

Ở tổng bộ công ti giải trí MK, Lục Cận Ngôn xanh mặt, nhìn ảnh chụp vừa được gửi đến di động mình.

Khuôn mặt tinh xảo của Thịnh Hoan xuất hiện trên màn hình, giờ phút này cô đang cười tươi như hoa với một người đàn ông khác, thật sự rất chói mắt.

Người đàn ông có khí chất ôn hòa đó đang quay đầu nhìn người phụ nữ trước mắt, ánh mắt không hề che dấu ngọn lửa bùng cháy.

Cô luôn có bản lĩnh như vậy, khiến đàn ông gục đổ vì mình, nhưng từ trước tới nay vẫn không thật sự giao phó bản thân cho một ai.

Tình cảm một khi bị khinh thường, bị giẫm đạp không chút do dự sẽ giống như ở dưới vực sâu, mãi mãi không được ánh mặt trời chiếu tới.

Ánh mắt của cô, thích cô, điều này với anh chính là nơi cao nhất của thiên đường, nhưng Thịnh Hoan vĩnh viễn chỉ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, cô sẽ không vì anh mà vươn tay cứu vớt anh.

Bởi cô chưa từng tham dự và cũng sẽ không hề liên quan đến cuộc sống của anh.

Tình cảm của anh, ở trong mắt cô từ trước đến nay đều không liên quan.

- ------
Vào bữa tiệc đêm hôm đó, Thịnh Hoan cưỡng hôn Lục Cận Ngôn bị người ta chụp lại rất có tâm, sau đó tấm hình này bị đăng lên diễn đàn trường, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Thịnh Hoan và Lục Cận Ngôn là một đôi.

Nhưng chỉ có Lục Cận Ngôn biết rõ, từ sau đêm hôm đó, Thịnh Hoan không còn xuất hiện trước mặt anh nữa, cô trêu chọc đến mức tâm anh ngo ngoe rục rịch, sau đó chính mình lại bặt vô âm tín (1).

Tất cả mọi người đều nói Thịnh Hoan thích Lục Cận Ngôn.

Nhưng cô chỉ hôn môi anh, đùa cợt nói với anh rằng mình nhất kiến chung tình, còn chìm nổi nơi đáy mắt cô lại là cảm xúc vô cùng lãnh đạm.

Hôn môi không hề đại diện cho điều gì, anh thấy phảng phất trong mắt cô, chuyện này chỉ là một trò đùa mà thôi.

Nhưng anh phải thừa nhận rằng mình đã rung động, khi cô biểu diễn trên sân khấu với vẻ mặt đầy tự tin, cảm giác xấu hổ của anh bỗng chốc nhảy vọt lên, lồng ngực bị chấn động vô cùng.

Trái tim anh đập nhanh thất thường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, đây là loại cảm xúc trước đây chưa từng có.

Anh là một người âm u, từ trước tới nay chỉ quen với việc ngồi yên thưởng thức, còn cô lại là một nữ sinh hoạt bát phóng khoáng, khiến anh sinh ra loại cảm xúc muốn chiếm hữu.


Nhịn hơn nửa tháng, Lục Cận Ngôn rốt cuộc không thể kiên nhẫn nữa mà hỏi thăm tin tức của Thịnh Hoan.

Nhưng điều anh biết được lại là Thịnh Hoan sắp đi du học ở Mỹ, hơn nữa các loại giấy chứng nhận đã được phê chuẩn xuống, nói cách khác, cô có thể ngay lập đến nước Mỹ.

Chỉ có một số việc hoặc người nào đó mới khiến cô cảm thấy bị khiêu khích, khiến cô chú ý và coi trọng.

Vậy nên Lục Cận Ngôn vẫn luôn khống chế bản thân, đối với sự chủ động của Thịnh Hoan phải hết sức bình thản.

Nếu chủ động đạt được một đồ vật nào đó quá mức dễ dàng sẽ làm người ta khinh thường.

Và cũng như vậy, nếu anh dễ dàng gục đổ, Thịnh Hoan sẽ không chỉ không trân trọng anh nữa mà thậm chí sẽ không bố thí một cả ánh mắt.

Bởi vì đó là điều cô khinh thường, cái mà cô muốn chính là quá trình chinh phục và đầu hàng.

Tối hôm đó là lần đầu tiên anh say rượu, khi lí trí bị cồn đánh gục, anh đã gửi Thịnh Hoan một tin nhắn.

Dãy số điện thoại này anh đã trộm được và luôn cất giữ.

Cầm di động trên tay, Lục Cận Ngôn lần lượt nhìn những con số đều đã được anh khắc sâu trong tâm nhưng chưa bao giờ sử dụng đến.

Mỗi giây phút nhìn vào màn hình di động đều rất giày vò, nhưng anh nghĩ, chờ cô quay về rồi, anh có thể nhìn thấy cô đầu tiên.
Thậm chí anh cũng đã tính toán đến việc sẽ bị cô từ chối, nhưng anh thế nào cũng không thể tưởng tượng được Thịnh Hoan lại từ chối một cách nhanh chóng và tàn khốc như vậy, một tia ảo tưởng cũng không chừa lại cho anh.

"Tôi đã có người mình thích, xin anh từ nay về sau đừng dây dưa với tôi nữa, hãy hết hy vọng đi."
Rốt cuộc không cam lòng, Lục Cận Ngôn vội vã ngắt điện thoại, vô cùng khẩn trương, tâm trạng tràn đầy phẫn nộ và ảm đạm.

Dựa vào cái gì, chỉ với một câu nói mà cô đã có thể đuổi anh đi? Dựa vào cái gì, cô chủ động tới gần anh, sau đó chân tình của anh đáp lại lại không đáng một xu trong mắt cô?
Sau đó điện thoại không thể nào gọi được nữa, anh không nghĩ rằng Thịnh Hoan vậy mà đã đem anh cùng tin nhắn anh gửi kéo vào danh sách đen.

A, nhìn lại mới thấy cô quả thật khinh thường anh, khinh thường một cách dứt khoát không chút lưu tình.

Cô du học ở Mỹ bốn năm, anh đần độn chờ đợi bốn năm nơi quê nhà, rốt cuộc cũng tạo ra được một sự kiện khiến cô chủ động trở về.

(1): biến mất không để lại tin tức gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.