Thế Giới Dị Biến

Chương 41: 41: Ngự Không





Một đạo kiếm quang từ trên thanh kiếm của Long bắn thẳng về phía con Undead cự nhân.

Mạc đang định nhảy lên bổ đao thì cảm giác được một luồng kiếm quang đang bay thẳng về phía này, ông quay đầu lại nhìn trông vô thức.
“Cái gì? Ở đâu ra cái thứ đồ chơi này”
“Kỹ năng tiệm cận đẳng cấp Chiến tướng”
“Né gấp”
Mạc cảm giác được sự khủng bố từ đạo kiếm quang kia, ông nhanh chóng thu thế tấn công của mình lại rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi đường bay tới của nó.
Oanh!
Grào!
Undead cự nhân đang định thuận thế nhào lên tấn công Mạc thì nó bỗng chốc khựng người lại, nó cảm giác được một mối uy hiếp đang tiếp cận nó cực nhanh.

Undead cự nhân dùng hai cánh tay bắt chéo trước người.

Chỉ trong nháy mắt khi kiếm quang va chạm vào người Undead cự nhân, một lực xoáy khủng khiếp đang cố gắng xé toạc hai tay của nó, đạo kiếm quang mà Long chém ra tựa như một chiếc mũi khoang cỡ lớn đang cực tốc xoay vòng.
Grào!
Hai cánh tay của Undead cự nhân đang bị mũi khoang kia ăn mòn dần, những mảng thịt chắp vá trên người nó biến thành thịt nhão văng ra xung quanh.

Cả người của nó đang bị đẩy lùi.
Con Undead cự tích và Undead cự nhân còn lại khi chứng kiến đồng bạn của chúng bị rơi vào thế khó, phản ứng của bọn chúng là thờ ơ.

Dù là đồng bọn nhưng có vẻ bọn này hoạt động theo quy luật thân ai nấy lo.

Hai con Undead còn lại vẫn tiếp tục tiến lên tấn công Mạc.
Mạc lúc này đã mắt chữ o mồm chữ a.
“Đòn công kích này là của cậu thanh niên kia”
“Cậu ta không phải ảo giác của mình”
Bành!

Mạc đang mãi suy nghĩ thì thân thể của con Undead cự nhân bị mũi khoang kia đâm xuyên qua người, vùng ngực của nó đã bị xoắn nát bấy, cơ thể bị chia làm hai khúc rơi xuống đất.
“Ghê gớm thật”
Grào!
Hai con Undead Cấp Đại chủ đỉnh phong nhào tới trước mặt ông.
- Khà khà! Ông đây cũng không thể thua kém!
Mạc vừa nói vừa nhếch môi cười, ông bước chân trái ra phía trước một bước rồi khụy đầu gối xuống, dùng hai tay nắp chặt cán thanh đại đao của mình rồi giơ lên quá nửa đầu.
Ầm
Ầm
Chân khí trong cơ thể ông tập trung vào thanh đại đao khiến lưỡi đao không ngừng chấn động.

Long quyển.
Mạc vung mạnh đại đao bổ chéo về phía trước, một làn sóng chân khí từ lưỡi đao bay thẳng ra cuống lên bụi đất xung quanh, nhìn từ xa trông giống như một cơn lốc xoáy chân khí đang bay về phía hai con Undead.
Bành!
Cơn lốc chân khí cuốn bay thân thể của Undead cự tích và cự nhân lên không, trên thân thể của bọn chúng còn lưu lại vô số vết cắt chém, rõ ràng chiêu thức kia không chỉ đơn giản là dùng chân khí nhấc bổng hai con Undead mà còn giống như một cái máy xay đang không ngừng cắt vào thân thể.
Vù!
Cơn lốc biến mất.

Thân thể của hai con Undead khổng lồ đang rơi xuống, Mạc nhanh chóng thuận thế tiến lên, ông muốn nhân dịp hai con Undead này trên không trung không có điểm mượn lực né tránh mà lao lên dứt điểm.

Nhưng chuyện đâu có đơn giản, chỉ thấy hai con Undead lập tức bộc phát yêu khí từ trong cơ thể, khí tràng của cả hai được kéo lên đỉnh phong.

Bọn chúng thân thể một chuyển liền lăng không đứng vững.

Mạc đang định đề đao thì khi thấy cảnh này ông lập tức dừng lại, hai mắt của ông mở to nhìn chằm chằm chúng nó.
- Chúng mày biết ngự không phi hành?
- Này ông chú sao lại kinh ngạc thế, cường giả cấp Đại chủ biết ngự không vậy yêu thú cấp Đại chủ biết ngự không có gì đâu mà lạ?
Long sau khi chém xong đạo kiếm quang kia thì thấy Mạc cũng thi triển tuyệt kỹ của mình, cậu dừng lại một nhịp để quan sát xem cường giả Cấp chiến tướng sẽ có kỹ năng như thế nào.


Nhưng tình huống cậu thấy được thật là có chút hài hước.
“Ông chú này không biết yêu thú cấp Đại chủ có thể ngự không? Đến cả kiến thức phổ thông mà cũng không biết?”
- E hèm!
Mặt của Mạc có chút đỏ lên, cậu thanh niên không nhắc thì ông cũng quên mất.

Yêu thú cấp Đại chủ đúng là có thể ngự không nhưng mà rất ít khi thấy chúng thi triển, có lẽ do thói quen sinh hoạt của chúng hay tổ tiên di truyền mà loài chạy dưới mặt đất sẽ ít khi ngự không bay lên.

Ví như lúc ba con Undead cấp Đại chủ này, ông và chúng chiến đấu đã lâu nhưng đến cả nhảy lên cao còn không thấy huống hồ gì ngự không.
- Chú đây quên mất, lâu rồi không chiến đấu với yêu thú cấp thấp như thế này nên cứ nghĩ chúng không biết bay.
Mạc cố gắng lấp liếm sự đãng trí của mình bằng một lời nói vô lý đến cả một đứa bé cũng khó có thể chấp nhận được.
Nghe được lời nói của Mạc, Long chỉ biết lắc đầu, cậu không có lời gì có thể bình luận với ông chú này cả.

Long nắm chặt kiếm của mình đi về phía con Undead cự nhân bị cậu chém đứt đôi người ra.

Nó đã dần có dấu hiệu hồi phục khi thân trên và thân dưới đang mọc ra từng sợi xúc tu màu đen đem hai phần thân nối liền với nhau, phần ngực thì đang không ngừng sinh ra các bộ phận đã mất đi.

Quả thật quá khó hiểu đối với loại Undead này, bọn chúng có khả năng hồi phục nhưng lại không có cách nào loại bỏ được các trạng thái tàn tạ và mục nát của chúng.

Có điều nói đi cũng phải nói lại là trạng thái tàn tạ và mục nát chỉ là hình dáng bên ngoài chứ độ rắn chắc và dẻo dai thì lại chẳng thua gì một cơ thể yêu thú bình thường có cùng đẳng cấp.

Những điều này khiến Long có chút nhức đầu, cuối cùng cậu dứt khoát không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, phải nhanh chóng giải quyết nó trước khi cơ thể con Undead hồi phục hoàn toàn.
Chỉ thấy Long lắc người một cái, thoáng chốc cậu đã xuất hiện ngay kế bên đầu của con Undead cự nhân này, hai cánh tay ở phần thân trên đã bị xoắn nát nên cái đầu của nó chỉ có thể nằm im đưa mắt nhìn về phía Long.

Một cặp mắt không có tròng đen.
Grào
Nó bắt đầu gào lên, có thể con này đã cảm giác được Long sẽ làm gì với nó.
- Ồ! cảm giác được tử vong cơ à, thế mà tao tưởng chúng mày đã chết rồi chứ.


Để tao tiễn mày!
Hết câu Long đâm thẳng kiếm của mình vào giữa trán nó, viên tinh thể trong đầu con Undead cự nhân bị mũi kiếm của Long đâm vỡ nát.

Cái miệng của con Undead im bặt, hai phần thân thể của nó đã bắt đầu dừng lại quá trình nối liền.

Tới giờ Long cũng chẳng hiểu cái cơ chế thân thể của bọn này hoạt động ra làm sao.

Dị biến không chỉ thay đổi thể chất của sinh vật mà còn biến đổi chúng thành một thứ kỳ dị không nằm trong sự hiểu biết của con người.
Mạc lúc này đã để hết lực chú ý của mình vào hai con Undead đang từ từ hạ xuống mặt đất, chúng không tiếp tục bay nữa.

Có lẽ bọn này không có thói quen chiến đấu trên không.

Tâm trạng của ông nhẹ nhàng hơn một chút khi cậu thanh niên kia đã diệt sát một con Undead, bởi vì chân khí của bản thân hao hụt kèm chút nội thương nên sức chiến đấu của ông chỉ đạt tới cấp Đại chủ viên mãn, tức là ngang bằng một trong số ba con Undead.

Việc Long nhanh chóng tiêu diệt một con khiến ông cảm giác dễ thở hơn.
“Dễ thở hơn? không đúng! Cậu thanh niên kia chỉ có tu vi Đại chủ viên mãn mà có thể ngay lập tức phủ đầu một con, vậy mà mình chỉ có thể làm cho hai con kia trải nghiệm lại cảm giác ngự không, dù lực chiến bị mất giá rất nhiều nhưng mà tu vi của mình so với cậu ta vẫn còn cao hơn mà”
“Chà chà! Cậu thanh niên này không đơn giản, thiên tài chăng”
Lắc lắc đầu của mình, Mạc tập trung vào hai con Undead còn lại, mới vừa nãy là ông có tính toán nhầm lẫn một chút, do bản thân quên mất là hai con Undead kia có thể ngự không.

Nhưng lần này ông không thể phạm sai lầm, ít nhất là không thể để mất mặt mũi trước cậu thanh niên này.
Mạc giơ ngang cây đại đạo về trước mặt mình sau đó từ từ hạ thấp trọng tâm của mình xuống, đưa thanh đại đao về phía sau lưng.

Mạc lại xúc thế một lần nữa.
Long đứng tại nguyên chỗ dùng tinh thần lực quan sát cuộc chiến.
“Ông chú này lại bắt đầu đề khí, lần này có ăn được không?”
Ầm!
Phong bạo nổ ra dưới chân Mạc, khiến bụi đất bay tứ tán, chỉ trong chớp mắt ông đã chạy ngay tới chỗ của con cự tích.

Hai tay ông nắm chặt cán đao quét ngang về phía đầu của nó.
Bành!
Con cự tích không thể làm ra phản ứng kịp thời nên cú quét ngang của Mạc đã trúng đầu của nó, khiến đầu của nó móp hẳn qua một bên.


Nhưng Mạc không chỉ dừng lại ở đó, ông tiếp tục vung thanh đại đao liên tục bổ mạnh vào đầu cự tích.

Đầu của cự tích bắt đầu biến dạng.
- Mẹ! Xương đầu của con này cứng thế, biết vậy đánh con cự nhân kia trước.
Mạc luôn cảm giác là nãy giờ cậu thanh niên kia vẫn đang nhìn mình.

Tâm trạng của ông bắt đầu không tốt, ông có một cảm giác khó chịu.

Cảm giác khi mình là một cường giả mà lại phải chật vật như thế này, là một cường giả lại để mất đi hình tượng khi quên mất yêu thú có thể ngự không, là cường giả mà lại không thể nhanh chóng dứt điểm mục tiêu vậy mà cậu thanh niên kia lại có thể, bây giờ cậu ta còn đứng đó quan sát ông nữa.
- A A A! Xem chiêu, Lôi phong trá tẩu.


Một cơn lốc chân khí đang hình thành dưới chân Mạc, cơn lốc này còn lớn hơn cả cơn lốc mà ông dùng lúc trước nữa.

Một cơn lốc xoáy dần xuất hiện giữa khu phố, nó hút tất cả vật thể vào bên trong, xe cộ, đèn đường, trụ điện, mặt đường nhựa,… Tất cả mọi thứ trên đường đi của nó đều bị hút vào.

Con Undead cự tích thì đã bị cuốn phăng đi từ lúc nào rồi, trên đường chỉ còn lại con Undead cự nhân cố gắng chống cự, nhưng không được bao lâu nó cũng bắt đầu nối gót đồng bạn của nó.


Mười phút sau cơn lốc xoáy dần biến mất để lại một đống bừa bộn trên đường đi của nó.

Mọi thứ đã bị cuốn bay, mấy con Undead phổ thông gần đó và cả thi thể con Undead cự nhân mà Long đã hạ gục cũng bay mất.

Có thể nói khu vực này giờ đã sạch sẽ Undead.
“Chỉ là Undead cấp Đại chủ đỉnh phong thôi mà! Dù thực lực của ông chú có giảm xuống nhưng nếu bỏ ra ít thời gian thì cũng có thể diệt sát, đâu cần thiết phải dùng cả đại chiêu như thế này.

Làm như thế thì đến khi nào chân khí mới hồi phục, nội thương mới khỏi”
Long đứng ở nóc một tòa nhà cách đó không xa quan sát, khi Mạc ra đại chiêu thì cậu đã lập tức quay người bỏ chạy rồi.

Long nghĩ đầu của ông chú này có vấn đề thật rồi, cậu đang suy nghĩ bản thân có nên tránh xa ông ta ra không..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.