Thế Giới Có Chút Ngọt

Chương 8: Thất vọng




Buổi dạ tiệc hoa lệ của học sinh vừa bắt đầu. Trừ học sinh năm thứ nhất đại học ra, nam nữ học sinh năm thứ hai, ba, bốn đại học ở trong góc tán tỉnh nhau. Bình thường mới vừa tựu trường chính là thời điểm vàng để nói những chuyện này. Mạc Tạp bình thường đối với chuyện như vậy không có hứng thú, dù sao nơi nào náo nhiệt nơi đó liền không có Mạc Tạp.

Ở trong lớp Mạc Tạp nghe được nơi xa truyền tới tiếng nhạc cùng tiếng hoan hô cũng biết buổi dạ tiệc bắt đầu. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà. Vầng trăng cong hình lưỡi liềm treo trên bầu trời, vây quanh bầu trời to lớn chỉ có một vài ngôi sao phát ra ánh sáng mờ nhạt. Trong cuộc sống này, Mạc Tạp không được may mắn, cho tới tận bây giờ cậu chưa có xem qua sao băng rơi rơi.

Cậu đá những viên đá trên đất, ngân nga một bài hát, rất nhanh liền thấy một tiệm cắt tóc ven đường bên cạnh quầy hàng. Cửa tiệm nhấp nháy đủ thứ ánh sáng nhiều màu sắc. Mạc Tạp đứng lại có chút do dự, mặc dù gần đây thanh tra hành động rất lợi hại nhưng cũng không quét sạch hết, đặc biệt loại tiệm có chút tục khí như thế này rất đáng ngờ. Cho đến khi Mạc Tạp thấy trong cửa hàng chỉ có một người phụ nữ trung niên ăn mặc vô cùng mộc mạc mới yên tâm, anh dũng cảm sải bước đi vào.

Bà chủ tiệm cắt tóc này thật sự là một người tốt. Thậm chí bà cũng không thích tán gẫu giống như những người chủ khác, chỉ lẳng lặng đứng sau Mạc Tạp nghiêm túc cắt tóc. Mặc dù kĩ thuật cắt tóc không quá xuất sắc nhưng cũng rất khá. Mạc Tạp nhìn mình trong gương, cười khoan khoái hài lòng, liền trả tiền và rời khỏi tiệm cắt tóc. Mùi hương từ cửa hàng bán thức ăn ven đường thu hút Mạc Tạp. Cậu sờ bụng mình, có chút cảm giác đói, quyết định ăn một bữa những thứ thức ăn gây ung thư này. Mọi người thường ôm may mắn trong lòng, tựa như người hút thuốc lá, có nhiều người đang hút thuốc lá như vậy mà có mấy ai phát bệnh ung thư đâu.

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Mạc Tạp chọn những món ăn yêu thích của mình, gọi một chai bia. Cậu ngồi trong góc, vào lúc này cửa hàng không có nhiều khách, chỉ có một, hai người ngồi phân tán rải rác, có chút vắng vẻ.

Một người ăn thật là cô đơn, nhưng loại cô đơn ở mức độ này có thể đã trở thành thói quen. Cậu rót cho mình một chén bia, bọt bia màu trắng từ cái ly chảy ra dọc theo miệng ly đổ xuống bàn. Đã rất lâu không có uống nhiều rượu, hôm nay đặc biệt nhớ liền uống một chút, Mạc Tạp ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch bia trong ly, sau đó đem cái ly nặng nề đặt trên bàn. Đèn đường sáng, hướng từ trường học đi qua một bóng người, từ mơ hồ đến rõ ràng. Mạc Tạp mượn ánh đèn đêm nhận ra Thần Cách, ánh đèn mềm mại làm nổi bật gương mặt tuấn tú của hắn. Nếu như Mạc Tạp nói sẽ không động lòng, vậy cậu nhất định là đang nói láo.

Tầm mắt Thần Cách chú ý tới đầu Mạc Tạp, thẳng hướng Mạc Tạp đi tới. Đối diện với cậu ngồi xuống bàn, vị trí vừa lúc đưa lưng về phía đường phố. Mạc Tạp có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đổi kiểu tóc, mình liền thay đổi làm cho người khác thích? Theo sát phía sau lại chạy tới hai nữ sinh.

"Hả? Kỳ thật, rõ ràng mới vừa thấy Thần Cách mà, tại sao không thấy đâu nữa rồi?"

"Có phải là cậu hoa mắt hay không?"

"Có thể là vậy?"

Cho đến khi hai nữ sinh đi xa, Mạc Tạp mới thất vọng phát hiện sự thật, cắn môi: "Cậu lợi dụng tôi?"

Thần Cách nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.

"Bình thường bị nữ sinh đuổi theo phản ứng nên cao hứng mới đúng chứ?"

"Phiền chết."

Đường đường là một mẫu người yêu lí tưởng cho đại chúng lại nói những lời này, Mạc Tạp kích động vỗ xuống bàn: "Tôi đã sớm nhìn ra bộ mặt dã thú của cậu, quả nhiên là như vậy!"

"Cậu muốn tố giác tôi?" Thần Cách mặt hài hước.

"Cậu ăn nói cho cẩn thận."

"Thế nào? Chó dữ này muốn nhảy tường?"

"Cậu mới là chó đó!"

Ông chủ đem đồ nướng bưng lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Ông còn có lòng tốt đưa một bộ mới chén đũa mới cùng cái ly để trước mặt của Thần Cách. Mạc Tạp muốn nói điều gì đó nhưng thấy Thần Cách không có từ chối nên cũng không nói.

Thần Cách đối với mình còn có một ân cứu mạng, Mạc Tạp giúp hắn rót bia vào ly.

"Hớt tóc sao?"

Thần Cách đột nhiên nói một câu, làm tay Mạc Tạp run một cái, bia văng ra vài giọt ở trên bàn.

"Đúng vậy, thích không?" Không biết là do uống bia hay tại hoàn cảnh mà Mạc Tạp thốt nên những lời này.

Ngay cả Thần Cách cũng không nghĩ đến Mạc Tạp sẽ hỏi mình như vậy. Hắn nhìn chằm chằm Mạc Tạp, quan sát tóc cậu một cái, mới chậm rãi mở miệng: "Vẫn như vậy."

"Cũng biết trong miệng cậu không có lời nói nào tốt. Cậu thì không thể đối xử với tôi tốt hơn một chút như đối xử với những người khác. Mặc dù ta là một người đàn ông, so với cô gái khác có phần tệ nhưng dù gì cũng là ngươi niên trưởng, cậu nói không phải là..."

"Nói không chừng ngày nào đó khi tâm tình tôi tốt sẽ coi cậu là niên trưởng."

"Nói không chừng ngày nào đó là ngày nào vậy?"

"Dù sao cũng không phải là hôm nay."

Lại là những lời này, những từ thật khó chịu, Thần Cách không cho cậu câu trả lời.

Mạc Tạp dứt khoát liền coi thường chuyện này, cầm lên ly bia được rót đầy: "Uống một ly?"

Thật lâu, Thần Cách mới chậm rãi giơ ly lên, Mạc Tạp nhẹ nhàng cùng Thần Cách cụng ly một. Trong lúc uống, cậu còn không quên len lén nhìn Thần Cách, người này uống bia cũng đẹp mắt, thanh lịch như vậy, đơn giản chính là bệnh bẩm sinh.

"Nếu cậu lợi dụng tôi, như vậy có phải cậu nên mời tôi?"

"Được!" Thần Cách dứt khoác cũng đáp ứng yêu cầu này.

Mạc Tạp xoa xoa tay, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn cười lên: "Vậy tôi cũng không khách khí." Nói xong liền như kẻ điên chạy đi gọi thật nhiều đồ ăn.

Thần Cách nhìn Mạc Tạp chọn món, người này tựa hồ như không muốn bị người khác quấy rầy, tính tình tự ti, cứng đầu lại vì chút chuyện nhỏ liền vui vẻ. Ngay cả Thần Cách cũng không biết rõ nguyên nhân tại sao ở trước mặt của cậu ta mình sẽ rất thoải mái. Ngón tay thon dài của Thần Cách lướt vòng quanh miệng ly, rốt cuộc bao lâu đã không có loại cảm giác này, lâu đến mức Thần Cách đã không nhớ nổi. Hắn từ trước đến nay với người chung quanh luôn duy trì một khoảng cách, sẽ không quá xa, cũng sẽ không quá gần. Nhưng đối với Mạc Tạp, khoảng cách này liền bị tan rã. Thần Cách không nhịn được cười khẽ, xem ra thật đúng là không thể xem thừơng tên này.

Cứ như vậy hắn nhàn nhạt cười một tiếng, không có tránh được ánh mắt của Mạc Tạp. Thậm chí Mạc Tạp ở nơi này có chút hoảng hốt với loại nụ cười này. Thần Cách cơ hồ không thế ăn được cái gì, đều bị Mạc Tạp ăn xong hết. Cậu thật đói bụng lắm. Cuối cùng ăn xong một chuỗi thịt nướng, Mạc Tạp hướng trên ghế dựa vào: "Xong rồi, ăn quá no rồi, thật là muốn ói."

"Cậu ngu ngốc thật sao?" Nói xong Thần Cách đứng lên thanh toán tiền, chuẩn bị đi.

Mạc Tạp cũng kiên trì khó khăn đứng lên, do dự nửa ngày mới lên tiếng: "Thần Cách, chuyện đó, à, tôi có thể với cậu cùng nhau về nhà không?" Mạc Tạp chẳng qua là cảm thấy dù sao hai người chỗ ở cũng gần nhau, cùng nhau về nhà cũng có bạn. Cái ý nghĩ này, ngay cả Mạc Tạp cũng cảm thấy có chút buồn cười, mình là bởi vì quá cô đơn cho nên mới cần một người bạn sao? Hay là bởi vì đối phương là Thần Cách cho nên mới tìm lấy cớ vì cô đơn? Bất kể là lí do gì đều không quan trọng. Ông chủ tiệm nghe những lời này liền nhìn Mạc Tạp bằng ánh mắt quái dị. Ánh mắt kia để cho Mạc Tạp ý thức được chuyện, cuống quít giải thích: "Ông chủ, chuyện này, tôi cùng hắn, cái này." Không thể giao tiếp lưu loát với người lạ.

Thần Cách cau mày có chút không nhịn được nói: "Cậu rốt cuộc có đi hay không?"

Cuối cùng Mạc Tạp thất bại đi theo sau lưng Thần Cách.

Bây giờ các địa điểm ăn vặt mới bắt đầu náo nhiệt lên. Các gian hàng nhỏ đầy học sinh. Thần Cách cùng Mạc Tạp một trước một sau xuyên qua đám người. Mạc Tạp nhìn bóng lưng Thần Cách, rõ ràng so với mình nhỏ hơn, phải là tiểu niên đệ, tại sao so về thể lực lại mạnh hơn mình rất nhiều? Lại nói cái này không phải cùng nhau về nhà. chẳng qua là đi theo phía sau hắn mà thôi. Thấy tại sao lại giống như người hầu của Thần Cách vậy? Bởi vì Thần Cách cao hơn Mạc Tạp cho nên Thần Cách đi ở phía trước, Mạc Tạp cơ hồ phải dùng bước chân dài đí phía sau mới theo kịp.

Lúc xuống lầu dưới, Mạc Tạp có chút không thở ra hơi, phất tay một cái buông tha cho: "Cậu cũng cho ta nghỉ một lát đi, mới vừa ăn xong đồ cũng tiêu hóa xong rồi, đây có phải là một bữa ăn chùa không?"

"Mạc Tạp, Mạc Tạp Tạp, Mạc Tạp Tạp Tạp." Tiếng kêu phía sau, không chiếm được đáp ứng chắc là sẽ không buông tha.

Mạc Tạp liếc mắt, xoay người, Hác Suất đã chạy đến trước mặt cậu. Khuôn mặt tươi cười rực rỡ kia tuyệt đối không phải điềm tốt. Đầu tiên Hác Suất thấy được Mạc Tạp cắt tóc mới, lại nhìn thấy Mạc Tạp sau lưng Thần Cách, lần này mặt Hác Suất từ nụ cười rực rỡ biến thành cười gian không có ý tốt, sau đó nhìn Mạc Tạp trêu chọc: "Chạy đi hớt tóc mới thật?"

Mạc Tạp bị Hác Suất thấy có chút chột dạ: "Mắc mớ gì tới cậu? Cậu lại tìm tớ làm gì?"

Thần Cách chẳng qua là nhìn lướt qua không khí trò chuyện giữa hai người, cũng không quay đầu lại liền hướng thang máy đi. Mạc Tạp nhìn Thần Cách đã đứng trong thang máy, nóng lòng nói: "Cậu chờ tôi một chút a, một người đi thang máy không phải rất buồn sao?" Nói xong cũng chạy đến giữa cửa thang máy đứng, lấy hai tay hai chân chống cửa thang máy, nói với Hác Suất: "Nếu như không có gì, tớ đi lên trước."

"Đừng a, là như vậy , lần trước cậu cho tớ mượn tiền, San San nói cô ấy không có áo ấm nên rất lạnh, cho nên tớ mua cho cô ấy quần áo. Cậu xem hôm nay khó lắm trăng mới sáng như vậy, hai chúng tôi muốn đi ăn khuya, cậu cho tớ mượn tiền nữa đi!"

"Tôi cho cậu mượn tiền, cậu lại cho người nữ bại hoại đó, cái này rõ ràng lừa tiền. Cậu cho rằng mình là đại gia sao? Tớ còn muốn cho các người mượn đi ăn khuya, đừng có nằm mơ, cậu ăn phân đi!" Xem ra Mạc Tạp đã tức giận đến quên Thần Cách cũng ở trong thang máy.

"Đêm dài như thế, đi đâu ăn phân? Một lần cuối cùng, van cậu, Mạc Tạp!" Hác Suất đáng thương thỉnh cầu, bởi vì Cao San San vẫn còn ở bên ngoài chờ.

Mạc Tạp cuối cùng không thể kìm lòng, dù gì vẫn là đứa bạn chơi chung từ nhỏ, từ trong túi xách móc ra 400 nguyên tiền ném cho hắn đồng thời còn không quên tựa như phát tiết như nói một câu: "Cậu bán một cái mông!"

Lấy được tiền Hác Suất liền chạy đi, Mạc Tạp lúc này mới thả tay, vào thang máy. Quay người lại, mặt Thần Cách diện vô biểu lộ nhìn cậu chằm chằm, Mạc Tạp sửng sốt, cậu có chút lúng túng: "Bình thường tôi không như vậy, đều là bị hắn dụ dỗ làm cho hồ đồ." Mạc Tạp ý muốn giữ chút thể diện, cậu cũng không biết tại sao muốn giải thích những thứ này với Thần Cách. Cậu chính là cảm thấy muốn giải thích một chút.

"Cậu biết hắn cùng nữ sinh đi ra ngoài ăn cơm?"

Thần Cách đột nhiên đưa ra vấn đề này để cho Mạc Tạp có chút không sờ được đầu óc nhưng vẫn là trả lời: "Dĩ nhiên tức giận! Cậu không biết chứ người phụ nữ rất giả tạo, giả tạo đến không thể tin được."

Mạc Tạp thật sự rất ghét Cao San San nhưng cũng không quan hệ với Hác Suất nhiều lắm, coi như cô ấy không có cùng Hác Suất ở chung một chỗ, cậu chỉ là ghét Cao San San thôi.

"Ghen?"

Lại không giải thích được một vấn đề, Mạc Tạp hỏi: "Ghen? Ăn của cậu sao? Cao San San sao? Đừng có nói đùa, tôi không thích Cao San San, tại sao phải ghen, phải tranh giành cùng Hác Suất?" Xem ra Mạc Tạp đã hiểu lầm vấn đề của Thần Cách nhắc đến.

Thần Cách không có ý định tiếp tục hỏi tới, tâm tình không khỏi thất vọng có chút phiền não. Đến trong thang máy, con số không động, mới phát hiện hai người đều không có lên cùng tầng lầu, Thần Cách đưa tay ra nhấn lầu 18.

"Giúp tôi nhấn xuống lầu 19, cám ơn!"

"Tự mình làm!"

Mạc Tạp sửng sốt một chút, lộ vẻ tức giận nhấn lầu 19. Còn tưởng rằng mới vừa chung một chỗ ăn về, hai người quan hệ sẽ tốt một chút, kết quả còn lại rất khác, người đàn ông này lòng dạ tuyệt đối cứng như đá.

Đến lầu 18, cửa thang máy đinh một tiếng sau đó mở ra, Thần Cách đi ra ngoài.

Mạc Tạp nói: "Này, ngủ ngon."

"Ai muốn cậu chúc ngủ ngon?"

Một mình ở trong thang máy Mạc Tạp có chút buồn như đưa đám: "Hắn rốt cuộc tức mình cái gì a?"

Thần Cách dùng sức đem chìa cắm vào trong trong ổ khóa, nặng nề đẩy cửa ra: "Rốt cuộc ta tức cái gì ở cậu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.