Thế Gả Hào Môn Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha

Chương 26: Làm Vệ Sĩ Một Ngày





Lý Nhược nhìn Nghiêm Từ bằng cặp mắt tròn xoe chứa đầy sự kinh ngạc, bất ngờ khi thấy anh xuất hiện bảo vệ cho mình: “Tại sao anh lại ở đây thế? Anh có bận việc gì ở gần đây sao?”
Nghiêm Từ cười cười trả lời: “Anh không có bận việc gì ở đây cả, thật ra anh đã đi theo em từ khi em rời khỏi Nghiêm gia lận, nếu như không phải có chuyện em bị hai người phụ nữ đó bắt nạt như thế này thì còn lâu anh mới lộ diện.

Trước khi Nghiêm Uy sang nước ngoài công tác đã giao cho anh một nhiệm vụ là đi theo âm thầm quan sát, bảo vệ cho em, đặc biệt là bảo vệ cho em khỏi mọi người trong Nghiêm gia, anh đã đồng ý nhận nhiệm vụ bảo vệ em rồi thì anh nhất định sẽ bảo vệ, chăm sóc cho em thật tố,t nếu không khi em ấy quay về chắc sẽ giết anh mất.”
Nghiêm Từ cảm thấy Nghiêm Uy đúng là tiên đoán như thần, quả thật Lý Nhược khi vừa rời khỏi biệt thự đã bị người ta bắt nạt.
Lý Nhược vô cùng sửng sốt, bất ngờ, ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc, cô không thể nào tin được là Nghiêm Uy lại quan tâm cô như thế, thật khiến cho cô không thể thích ứng kịp.

Đột nhiên, Lý Nhược cảm giác có gì đó là lạ, sao Nhã Phượng Ly lại im lặng một cách bất thường như thế? Cô quay sang nhìn cô bạn thân của mình thì thấy Nhã Phượng Ly đã cười đến tận mang tai, dáng vẻ dần trở nên phấn khích khi gặp được Nghiêm Từ, đây là lần đầu tiên cô gặp người nổi tiếng ngoài đời, cô rối rít chào hỏi với anh: “Chào anh, em là Nhã Phượng Ly, là bạn thân của A Nhược.”

“Chào em, anh là Nghiêm Từ, rất vui được quen biết em.” Nghiêm Từ cười tươi, vui vẻ, thân thiện chào hỏi lại, cảm thấy cô gái trước mặt của mình cũng có chút đáng yêu, anh không ngờ một người dịu dàng, trầm tính như Lý Nhược lại có bạn thân vui vẻ, hoạt bát như Nhã Phượng Ly, hai tính cách trái ngược hoàn toàn nhưng lại rất hợp, hai người bù trừ cho nhau.
Nhã Phượng Ly bấu lấy cánh tay của Lý Nhược phấn khích tột độ, ôi cô không ngờ Nghiêm Từ lại thân thiện, hòa đồng như vậy, vừa đẹp trai lại vừa ấm áp, dễ thương thật khiến cô rụng rời mà.

Lý Nhược khẽ lắc đầu ngán ngẩm, bó tay với Nhã Phượng Ly, cô đặt tay lên vai của cô bạn thân của mình, lên tiếng nói: “Chúng ta đi ăn gì đó đi, tớ có hơi đói rồi.”
“Được đó, anh cũng đi ăn cùng với tụi em nha.” Nhã Phượng Ly gật đầu đồng ý ngay lập tức, cô quay sang mời Nghiêm Từ, hai mắt nhìn anh chứa đầy hy vọng, mong chờ.
“Anh không ăn đâu, hai em cứ ăn đi, anh có chuyện phải đi một chút, một lát nữa anh sẽ quay lại tiếp tục nhiệm vụ của mình.” Nghiêm Từ nhẹ nhàng từ chối, thật ra anh không hề có bận chuyện gì cả, chỉ đơn giản là muốn Lý Nhược và Nhã Phượng Ly có không gian để nói chuyện với nhau, con gái nói chuyện với nhau con trai như anh nghe cũng không hiểu chi bằng tìm chỗ khác ngồi đợi.
Lý Nhược gật gù cất giọng nói: “Vậy anh cứ đi đi, bọn em đi ăn đây.” Lý Nhược chào tạm biệt Nghiêm Từ rồi kéo Nhã Phượng Ly đi vào bên trong quán ăn gần đấy.
Vừa gọi món xong, Nhã Phượng Ly đã ngay lập tức hỏi Lý Nhược: “A Nhược! Cậu hãy mau kể cho tớ biết đã có chuyện gì xảy ra ở Nghiêm gia đi, tại sao cậu lại phải chịu cực hình? Còn nữa, khi nãy tớ có nghe anh Nghiêm Từ vô tình nhắc đến chuyện họ hàng, chẳng lẽ là vì những người đó sao?”
Lý Nhược khẽ gật đầu kể hết mọi chuyện cho Nhã Phượng Ly nghe: “Hôm trước, sau khi đi mua sắm với cậu thì tớ quay về Nghiêm gia, lý do mà Nghiêm Uy đột nhiên cho tớ quay về nhà chính là không muốn để tớ đối mặt với họ hàng của anh ta.


Sau khi tớ về đến Nghiêm gia thì thật sự rất khủng bố, họ hàng của Nghiêm Uy nhiều kinh khủng, ai nấy đều có thể nói là giàu đến mức lấy tiền đè người đấy, nhưng điều quan trọng ở đây chính là bề ngoài thấy họ hòa thuận với nhau như vậy thôi, thật chất bọn họ đều có dã tâm cả.

Từng người, từng người công kích tớ, nếu tớ mà thuộc kiểu người hiền lành, dễ bắt nạt thì có lẽ bây giờ tớ đã ngồi ở một xó nào đó khóc như mưa rồi.”
Nhã Phượng Ly chăm chú lắng nghe, cô không ngờ còn có chuyện như thế, hóa ra hình ảnh hòa thuận, yêu thương nhau của Nghiêm gia đều là giả, đột nhiên cô cảm thấy sống trong hào môn cũng chẳng sung sướng gì, gọi là đáng sợ thì đúng hơn.
“Vậy cậu gấp gáp chạy ra đây là vì muốn trốn họ? Mấy người đó chẳng lẽ không sợ Nghiêm Uy sao? Chồng cậu lạnh lùng, quyết đoán, đáng sợ như thế điều quan trọng là chồng cậu gần như đã nắm toàn bộ Nghiêm gia, mấy người họ hàng đó không sợ thì cũng phải nể mặt vài phần chứ?”
“Họ sợ thì có sợ nhưng từ lời nói đến cử chỉ, hành động của họ tớ và Nghiêm Uy không thể bắt bẻ được điều gì, nói chung mấy người đó rất cao tay, khó đối phó.” Lý Nhược khẳng định với Nhã Phượng Ly là họ hàng của Nghiêm Uy khó đối phó như thế nào, nếu như họ vì sợ mà không dám động đến cô thì bây giờ cô đâu cần phải tránh mấy người đó như tránh tà chứ.
Sau khi ăn xong, hai người các cô bắt đầu dẫn nhau đi mua sắm, dạo phố đến tận chiều mới quay trở về nhà.


Nghiêm Từ đưa Nhã Phượng Ly về rồi cùng Lý Nhược quay trở về biệt thự Nghiêm gia.

Ngồi trên xe, Lý Nhược có chút lo lắng không biết khi về đến Nghiêm gia thì có chạm mặt với mấy người họ hàng của Nghiêm Uy hay không? Cô đã cố tình đi chơi đến tận chiều để né tránh họ, chắc họ sẽ không kiên trì đến mức đợi cô đến tận chiều đâu nhỉ?
Nghiêm gia.
Vừa đi vào bên trong biệt thự Lý Nhược đã không ngừng đảo mắt quan sát khắp nơi, quản gia Trần thấy cô cảnh giác, lo sợ gặp mấy người họ hàng đấy thì khẽ cười nhẹ tiến đến chào rồi nói với cô: “Thiếu phu nhân cứ yên tâm không có ai ở đây cả, buổi sáng sau khi thiếu phu nhân đi được một lúc thì bọn họ có đến nhưng đợi mãi không thấy cháu về nên đã đi về hết rồi.”
Lý Nhược an tâm thở phào một hơi, Nghiêm Từ thấy dáng vẻ vuốt ngực thở phào như mới vừa trải qua chuyện gì khủng khiếp của Lý Nhược mà không nhịn được khẽ cười.
Buổi tối, Nghiêm Từ vừa tắm xong liền lấy điện thoại gọi cho Nghiêm Uy báo cho đứa em họ của mình biết những chuyện của ngày hôm nay.

Nghiêm Uy vừa nghe máy Nghiêm Từ liền lên tiếng than thở: “Hôm nay quả thật là mệt chết anh rồi, em có biết hôm nay vợ của em đã dành gần hết một ngày cho việc mua sắm, dạo phố không hả? Anh đã làm vệ sĩ một ngày cho vợ em đấy, đi theo vợ của em từ sáng cho đến tận chiều, hai cái chân của anh sắp gãy rồi.”

Nghiêm Uy không hề để những lời than thở của Nghiêm Từ vào tai, anh hoàn toàn lơ đi, giọng nói lãnh đạm cất lên hỏi: “Ngoại trừ việc đi dạo phố, mua sắm thì không còn chuyện gì nữa sao? Những người đó không đến tìm cô ấy sao?”
Nghiêm Từ hừ nhẹ một tiếng, quả nhiên là em họ của anh, dù anh có giả vờ đáng thương, tội nghiệp như thế nào cũng không thể đá động đến, một chút thương cảm cũng không có, anh bắt đầu nghiêm túc báo cáo.
“Nghe bác quản gia nói là bọn họ có đến nhưng đợi em dâu quay về không được nên đã tự động bỏ về rồi.

Hôm nay khi em dâu đi mua sắm cùng bạn của em ấy đã xảy ra một chuyện, chắc em cũng biết đến mẹ của Hữu Minh và thiên kim tiểu thư của Lâm gia đúng không? Em dâu vô tình gặp bọn họ ở gần khu trung tâm mua sắm, hai người họ đã sỉ nhục, kiếm chuyện với em dâu suýt nữa thì đánh cả bạn thân của em ấy, nhưng em yên tâm anh đã ra mặt cảnh cáo họ rồi.”
Nghiêm Uy khẽ chau mày khi nghe Nghiêm Từ nhắc đến Lâm Quỳnh và Lai Huệ, tại sao hai người phụ nữ ấy lúc nào cũng gây chuyện với Lý Nhược vậy chứ? Có lẽ anh phải cho bọn họ một chút cảnh cáo rồi, anh ừ nhẹ với Nghiêm Từ một tiếng rồi cúp máy.

Nghiêm Từ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình, mím môi rồi lẩm bẩm một mình:
“Không biết khi nào mình mới có thể cúp máy trước đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.