Tôi không tìm được từ ngữ để diễn tả việc đó. Xoay đầu sang, tôi nhìn hắn qua hai mi mắt nặng trĩu.
“Lẽ ra em không nên cắn môi mạnh quá, lần sau hãy thả nó ra,” hắn nói,
dùng ngón cái xoa xoa môi tôi. Đôi môi hắn ẩm ướt, hoặc là do mồ hôi,
hoặc là do tôi, làm ơn hãy là mồ hôi đi. Hắn mỉm cười rồi hôn lên miệng tôi…là do tôi rồi. Thật nhục nhã.
“Tôi vẫn ghét anh,” tôi khẽ nói, mắt nhìn lên trần nhà, lơ đãng, thỏa
mãn và thiếu mất cái gì đó. Hắn kéo tóc tôi khỏi mặt và lại hôn tôi.
Những ngón tay hắn ấn lên phần da thịt ẩm ướt và tôi không thể ngăn mình rên rỉ khi cả cơ thể đập rộn lên dữ dội. “Nhưng ‘cô bé’ của em thì
không…và chuyện đó mới quan trọng.” Hắn mỉm cười, và tôi nhắm mắt lại,
quay đi hướng khác. “Thực ra, tôi sẽ gọi em như thế…Mèo Con.”
Tim tôi bỗng dưng đau nhói. Tôi có tên kia mà. Olivia. Livvie. Chợt nhận ra hình như hắn chưa từng hỏi tên tôi, kể cả ngày hôm đó trên
đường cũng không, điều đó có nghĩa hắn chưa bao giờ xem tôi là một con
người - một lần cũng chưa. Cổ họng tôi nghẹn cứng vì đau đớn. Liệu có ai trên hành tinh này quan tâm đến việc tôi là ai không? Tôi nghĩ về
Nicole, người bạn thân của tôi. Cậu ấy có quan tâm. Cậu ấy sẽ không từ
bỏ hi vọng tìm thấy tôi.
Khi hai mắt tôi tập trung trở lại, Caleb đang nhìn chằm chằm vào tôi với biểu cảm kì lạ nhất từ trước đến giờ trên gương mặt. Hắn vẫn mỉm cười,
không tươi lắm, chỉ hơi hiếu kì, như thể bằng cách nào đó hắn biết tôi
đã để đầu óc lang thang cách đó hàng trăm dặm vậy. Chúng tôi nhìn nhau
thêm vài giây nữa, dù tôi chẳng biết lúc đó cả hai đang nghĩ gì. Chỉ là
chúng tôi không thể quay đi. Lồng ngực tôi run lên với tiếng nấc không
được phép thoát ra.
Bùa chú đã tan biến, hắn chầm chậm dứt người ra, sau đó nắm chặt tay và
lôi tôi dậy. Đầu tôi quay vòng còn hai chân run lẩy bẩy. Lúc tôi toang
giật tay mình khỏi tay hắn thì thình lình, một dòng ướt át nóng bỏng
chảy ra trên hai đùi tôi. Theo bản năng, tôi khép chân lại và nhìn
xuống, ngay lập tức cảm thấy xấu hổ khi nhận ra một giọt ẩm ướt của mình đang tìm đường trườn xuống đùi. Caleb cũng nhìn thấy và tôi không thể
ngăn được cơn nóng bừng hổ thẹn hay dòng nước mắt khác hiện ra trên mặt
mình.
Caleb bật ra âm thanh nằm đâu đó giữa thở dài và rên rỉ, trước khi với
xuống lướt những đầu ngón tay theo dòng chất lỏng. Hắn đưa ngón tay lên, chà xát sự ẩm ướt kia giữa ngón cái và mặt trong các ngón tay. Trước vẻ mặt hoàn toàn kinh hãi của tôi, hắn liếm mút hai ngón tay mình, hai mắt nhắm lại, thưởng thức nỗi nhục nhã ê chề kia. Tôi bật ra tiếng nức nở.
Lần này lớn hơn.
“Chuyện gì thế Mèo Con?” hắn nghiêng về phía tôi, “Có gì sai với việc
thưởng thức khoác lạc mà tôi trao cho em à?” Hắn quan sát tôi với vẻ
thỏa mãn hiển hiện, kể cả khi nước mắt tôi lăn dài trên má rồi rơi xuống sàn. “Trả lời tôi, Mèo Con.” Hắn nhấn mạnh, một chút nóng nảy đã rời bỏ giọng nói. Tôi không thể cho hắn câu trả lời.
Một cách đầy chủ ý, hắn nắm lấy hai cánh tay bị trói của tôi và dắt tôi
về giường. Hắn ngồi xuống trước, khiến tôi thấy kinh sợ khi bị kéo vào
lòng hắn. Tôi kêu ré lên vì ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng im bặt.
Hắn lại lên kế hoạch quái quỷ gì nữa đây?
“Sao em lại khóc hả, Mèo Con?” hắn gặng hỏi, “Hôm nay tôi đã làm em đau chưa?” hắn dịu dàng hôn vai tôi.
“Có,” tôi trả lời trong tiếng nức nở. Hôm nay, nỗi đau là về mặt cảm
xúc, kiểu tệ hại nhất. Hắn kéo người khỏi vai tôi với biểu cảm kinh
ngạc, nhưng rồi mau chóng đeo lên chiếc mặt nạ dửng dưng. Môi hắn lại
lần tìm đến vai tôi, lần này lướt dần lên gáy. Tôi cứng người, cố tìm
cách tránh né sự mơn trớn của hắn nhưng biết là vô ích.
“Làm ơn trả lời tôi rõ ràng hơn xem,” hắm thầm thì, “Tôi đã giao cấu với em chưa?” Tôi thở gấp, bất động bởi nỗi sợ choáng ngợp.
“Không, thưa Chủ Nhân,” Tôi nói, giọng chỉ hơn lời thì thầm một chút.
Hắn quấn chặt cánh tay trái quanh người tôi, kéo tôi sát hơn vào ngực
hắn, ép đầu tôi ngả lên vai hắn. Ngoại trừ nỗi sợ hãi, nhục nhã và tình
trạng bán khỏa thân của chúng tôi, thì đây chính là điều tôi mong muốn
chưa đầy một giờ trước. Tôi đã muốn hắn ôm mình. Hãy cẩn thận với điều mà cô ước…
“Em có đến không?” hắn thì thầm vẫn với tông giọng dịu dàng đó. Tôi nhắm mắt và cố không rùng mình trong cơn nức nở âm thầm. “Không sao đâu, Mèo Con; em có thể nói với tôi sự thật. Tiếp tục đi, hãy nói ‘cảm ơn Chủ
Nhân vì đã để tôi đến’.” Dùng bàn tay phải, hắn ép hai chân tôi rộng mở
trên đùi hắn, ngăn cản khi tôi cố khép chúng lại một cách vô ích. Tôi cố ngăn nước mắt trong khi tâm trí quay cuồng. “Em đang khiến tôi bực đấy, Mèo Con; trả lời câu hỏi đi.”
Tôi đốp lại. “Tên tôi không phải Mèo Con!” Tôi hét lên, cuối cùng cũng đầu hàng trước cơn quá khích.
Gần như ngay lập tức, Caleb ấn tôi nằm gập trên gối trái của hắn, giữ
chặt hai chân tôi bằng gối phải rồi giáng xuống một tràng đét mông khiến tôi phải kêu thét. Trong lúc tâm trí tôi tứ tán khắp mọi hướng, tìm
kiếm mưu kế, những cú đét vẫn tiếp tục giáng lên phần mông trần của tôi.