Bên ngoài trời đang mưa. Tôi có thể nghe thấy. Hít sâu một hơi, tôi chầm
chậm mở mắt, quên mất trong một giây rằng mình đang ở đâu, nhưng rồi nỗi buồn kéo đến. Tôi thật sự không biết hôm nay là ngày mấy nữa. Hắn luôn
giữ tôi trong tối, lúc nào cũng vậy, chỉ có duy nhất ánh đèn ngủ soi
sáng cho tôi trong phòng. Tôi không biết tại sao hắn lại làm mọi chuyện
theo cách này. Nếu là để khiến tôi mất phương hướng thì hắn đã thành
công rồi. Tôi chưa bao giờ nhận ra sự bất lực trong việc nắm giữ thời
gian lại có thể gây tàn phá cho khả năng níu giữ thực tế của một người
như thế. Thật dễ lạc lối trong bóng tối vô tận và trong những giờ khắc
vùn vụt trôi.
Tôi nghĩ rất nhiều về gia đình, về mẹ và điều mà bà có thể đang trải qua hoặc không. Có lẽ bà sẽ hối tiếc về tất cả quãng thời gian chưa từng
nói yêu thương tôi. Có lẽ bà sẽ thấy hối hận vì chưa bao giờ trao cho
tôi những cái ôm mà tôi vô cùng khao khát. Giờ thì đã muộn. Tôi tự hỏi
liệu họ có đang suy nghĩ rằng tôi ở đâu không, hay liệu cảnh sát đã báo
với mẹ rằng hi vọng tìm thấy tôi đã tiêu tan rồi không. Tôi đếm ngày
trôi qua bằng cách tính số bữa ăn. Đến lúc này tôi đã ăn được sáu bữa
sáng. Tôi muốn về nhà.
Ngày, giờ, hay bất kì độ dài thời gian nào đã trôi qua kể từ trận đòn
đầu tiên, cũng đã làm thay đổi mối quan hệ giữa tôi và tên bắt cóc.
Trong lúc tôi ngủ, hắn đã tự biến mình thành chủ nhân số phận của tôi,
và tôi chẳng thể làm gì khác ngoài cho phép điều đó. Tôi tỉnh giấc vào
hôm sau, ngay khi hắn vừa bước vào phòng cùng với lọ kem lạnh đã bôi cho tôi sau trận đòn. Gương mặt hắn trông nghiêm nghị hơn. Thiếu vắng dấu
vết của nụ cười thường thấy. Ngay lập tức tôi biết mình không nên thử
thách lòng kiên nhẫn của hắn.
Tôi đã nằm sấp ngủ, ở đúng cái tư thế hắn đã bỏ tôi lại, mà không hề có
đủ sức hay mong muốn nhúc nhích gì. Lớp da từ vai đến cổ chân, và đặc
biệt là toàn bộ vùng mông, có cảm giác căng tức đau đớn cùng ngứa ngáy
khó chịu. Mỗi khi di chuyển đầu, hai vai tôi lại bỏng rát và nhức nhối.
Cơn đau kéo dài xuống tận hai chân tôi.
Hắn đứng cạnh giường phía trên tôi, hít vào thật sậu rồi chầm chậm thở
ra. Tôi tự hỏi liệu hắn có thấy hổ thẹn về những gì đã làm với tôi hay
không. “Cô dậy được không?” hắn hỏi. Giọng hắn đầy hời hợt, chẳng hề
quan tâm xem câu trả lời của tôi là gì.
“Tôi không nghĩ thế,” tôi rền rĩ, hai mắt đau nhói vì nước mắt. “Nhưng
tôi đau lắm, Chủ Nhân.” Tôi giữ đầu mình cúi xuống, hi vọng hắn hiểu
việc gọi hắn như vừa rồi khó khăn đến thế nào với tôi.
Giọng hắn hạ xuống, dịu dàng hơn. “Tôi cá là vậy, nhưng hãy nhìn nó đã
giúp gì cho cách cư xử của cô kìa.” Tôi siết chặt cơ hàm, không nói gì
cả.
Bây giờ, vào tất cả những ngày sau đó. Tôi sẽ vừa khiếp sơ cũng lại vừa
hăm hở trông đợi sự bầu bạn của hắn, nếu không vì lý do nào khác ngoài
việc tôi ghét sự cô độc và bóng tối.
Trượt xuống giường lần đầu tiên trong vài ngày qua, tôi không còn cảm
thấy cơn đau châm chích kinh khủng đó nữa. Tôi cẩn thận đứng dậy, các
thớ cơ co rút cứng ngắc đầy kháng cự. Tôi nhăn mặt, đau đớn lan truyền
khắp người.
Mấy ngày qua, tôi không biết chính xác là mấy ngày, có lẽ là ba, cộng
thêm cuộc chạm trán đầu tiên dễ sợ đó, tôi đã nằm sấp trên giường với
Caleb ở bên cạnh. Hắn giúp tôi ngồi dậy khi tôi cần dùng phòng tắm, từ
chối cho tôi sự riêng tư dưới cái cớ giúp đỡ. Hắn tắm cho tôi, đút tôi
ăn, đặt từng mẩu thức ăn lên môi để tôi cẩn thận ngậm lấy từ tay hắn.
Nhiều lúc tôi thấy mình giống hệt một con búp bê. Khi tôi chống cự hay
tỏ ra chần chừ, lòng bàn tay trần của hắn vụt xuống phần mông còn ê ẩm
của tôi sẽ trở thành động lực để tôi vâng lời. Đầu hàng ý chí, đó là cái giá mà tôi phải trả.
Kem lạnh sẽ được xoa lên da tôi ít nhất hai lần một ngày, và việc đó
luôn khuấy động nhiều cảm xúc lạ lẫm trong tôi. Hắn chạm vào tôi trong
lúc xoa kem. Mặc dù hắn đã cố khiến chuyện đó trở nên bình thường, nhưng với tôi nó vẫn rất đặc biệt, đầy tính toán. Caleb sẽ bắt đầu từ cổ chân tôi, và thường khiến tôi phải cắn môi vì cảm giác sung sướng thuần túy. Chưa có ai từng xoa bóp cho tôi cả, tôi cũng không biết cổ chân mình
lại cần nhiều sự chú ý đến vậy. Khi hắn ta chạm vào tôi, hắn khiến mọi
thứ trở nên tốt hơn, đến độ tôi chẳng màng việc đó là xấu nữa. Tôi nằm
bất động hoàn toàn, cố gắng hết sức để không làm lộ ra dấu hiệu cho thấy hành động săn sóc của hắn khiến tôi thấy say sưa. Rồi hắn sẽ bao lấy
bắp chân tôi và miết những đầu ngón tay mình lên đó, cho đến khi tôi bật ra một tiếng thở dài, chậm rãi trên gối. Lúc nào hắn cũng xoay sở để
kéo hai chân tôi hơi giạng ra, sau đó xoa nắn ở gần nơi thầm kín của tôi đến độ tôi phải cố lắm mới không hét lên, ‘Dừng lại!’. Tuy nhiên, mỗi
lần xoa bóp hai bên mông tôi, hắn đều lên tiếng báo trước. Tôi nghĩ hắn
thấy phấn khích tột độ khi có thể khiến tôi khó chịu. Vào một ngày, tình hình trở nên tồi tệ hơn với màn tra hỏi không dứt của hắn.
“Vậy là, cô chưa từng chung đụng với đàn ông.” Đây giống một lời khẳng
định hơn là một câu hỏi, như thể hắn đang nói về điều hắn đã biết rồi.
Tôi tự hỏi mình đã làm gì khiến sự thật trở nên hiển nhiên đến vậy.
“Không, thưa Chủ Nhân.”
“Còn phụ nữ?”
Tôi mau chóng lắc đầu. “Không, thưa Chủ Nhân.” Nhưng tôi đã nói dối.
Trước đây tôi đã từng cùng với một phụ nữ, à thì, một cô gái. Tôi không
biết có thể định nghĩa chuyện đó là tình dục hay không, chủ yếu là cậu
ấy để cho tôi sờ soạng và hôn. Nicole và tôi chưa từng cùng với một đứa
con trai nào. Tôi đoán chúng tôi chỉ đang thử trải nghiệm các thứ thôi.
Làn da của cậu ấy rất mềm mại, hồng hào, và luôn có mùi vani thoang
thoảng. Tôi yêu cảm giác hai nhũ hoa bé xíu của cậu ấy cứng lên trên
lưỡi mình mỗi khi tôi nhẹ nhàng mút chúng, thỉnh thoảng lại nhấm nháp
bằng răng. Cậu ấy vẫn chưa phát triển hết. Ngực vẫn bé hơn ngực tôi rất
nhiều, nhưng lại không hề kém đẹp hơn. Khuôn miệng của cậu rất khác với
miệng của bạn trai tôi. Nó mềm hơn, mịn hơn và thanh nhã hơn. Thật kì lạ khi lại nghĩ về cậu ấy trong lúc hắn xoa xát tôi. Một áp lực nho nhỏ
hình thành giữa hai chân, và trong một giây, khi da thịt tôi đầu hàng
trước đôi tay của hắn, và tâm trí chìm sâu vào những mộng tưởng, tôi đã
muốn hắn chạm vào mình ở đó.
“Cô đã bao giờ tự chạm vào mình chưa?” Mặt nóng bừng, tôi quay đi, giấu
mặt sau hai bàn tay và chiếc gối. Hắn bật ra tiếng cười châm chọc, nhưng lại không ép tôi trả lời. Tôi đang dần quen với sự săn sóc của hắn, tin rằng chúng mang tính thủ tục hơn là thân mật. Những thứ khác vẫn khiến
tôi khó chịu như thường. Trạng thái khỏa thân chắc chắn là điều nên tập
để quen dần. Tôi cảm thấy biết ơn vì không ai ngoài Caleb ra vào phòng
mình, nhưng kể cả hắn cũng khiến tôi thấy cực kì xấu hổ. Bất kì loại
quần áo nào cũng quá khó chịu khi mặc vào. Thậm chí tấm trải giường,
từng rất mềm mại với làn da tôi bây giờ cũng gây cảm giác ram ráp vì quá trình lành lại. Tôi ghét phải ngồi trên nó mỗi khi ăn.
Bước vào phòng tắm, vẫn trần trụi và bị giam hãm, tôi nhìn vào gương.
Vết bầm đã mờ đi thành màu lục nhạt, mặt tôi không còn sưng còn tóc tai
thì rối bù. Tôi nhìn chăm chăm vào mình một lúc lâu. Cô gái đang nhìn
lại là ai vậy? Tôi nhấc tóc lên để quan sát chiếc vòng ở quanh cổ. Phải
thừa nhận rằng ấn tượng cực kì mạnh mẽ. Trông tôi như một sinh vật lạ
nào đó bị bắt ở rừng mưa Brazil vậy. Lần thứ một triệu, tôi tự hỏi mình
rằng động cơ của Caleb là gì khi cầm tù tôi như thế. Tôi khỏa thân bên
cạnh hắn từ ngày này qua ngày khác, vậy mà hắn chẳng có dấu hiệu nào cho thấy sẽ lợi dụng tình trạng dễ bị tổn thương của tôi cả. Tôi hoàn toàn
nằm trong sự định đoạt của hắn. Có nhiều lần nhìn hắn như đang cố gắng
để kiềm chế bản thân, và lần nào hắn cũng làm được cả. Tôi luồn ngón trỏ qua chiếc móc ở phía trước, giật giật, rất chắc chắn.
Hai đai đeo ở cổ tay cũng là một phần phục sức vĩnh viễn của tôi, vì
chúng cũng được gắn khóa chắc chắn. Tôi có thể đã cố cắt rời chúng,
nhưng trong phòng lại chẳng có thứ gì làm được chuyện đó. Vì một lý do
nào đó, mấy thứ xiềng xích này chỉ khiến tôi thấy trần trụi thêm; chúng
lôi kéo sự chú ý vào sự thật rằng tôi chẳng có thứ gì khác trên người cả. Xoay người lại, tôi quan sát phía sau như vẫn làm thường nhật, hàng hàng lớp lớp những vết roi đang mờ dần.