The Dark Duet Series

Quyển 1 - Chương 12-3




Vốn tiếng Anh của Narweh chỉ bao gồm những từ và cụm từ đơn giản – có, không, ngủ, đến, và tình dục. Hình thức giao tiếp chủ yếu của gã chính là dùng gậy đánh đám bé trai cho đến khi hiểu thì thôi, dù lắm lúc gã còn làm nhiều thứ tệ hơn thế nữa.

Có những chuyện cứ tiếp diễn mãi, những chuyện mà Kéleb buộc mình không được nghĩ đến. Mỗi khi biết nghe lời, cậu sẽ được thưởng thức ăn, quần áo hoặc quà cáp từ nhiều gã đàn ông khác nhau, và mặc dù cậu ghê tởm việc mình làm để nhận được những phần thưởng như thế, cậu vẫn cố hết sức để chịu đựng. Mỗi khi chống cự, những trận đòn giáng xuống sẽ vô cùng tàn bạo, đến độ cả một người đàn ông trưởng thành cũng không chịu được.

Cuối cùng, sau nhiều năm, Kéleb cũng lớn lên, cao to và đẹp đẽ. Cùng với những điều đó, sự ngạo mạn và nhanh trí cũng sớm xuất hiện theo. Cậu rành rẽ tiếng Ả Rập hơn tiếng Anh, dù vậy những cậu bé người Anh đã giúp cậu giữ lại vốn kiến thức căn bản. Cậu sớm chọn được những kẻ hành hạ cho riêng mình, khiến họ chống lại nhau với lời hứa hẹn về tình cảm thật sự, dù cậu không có khả năng trao đi điều đó. Vẫn là một đứa trẻ trong mắt nhiều người, và bị đối xử hơn cả tàn tệ, cậu chỉ hiểu được một điều duy nhất - sống sót.

Mỗi đêm, khi nằm rúc vào gần những người đồng cảnh ngộ trên mặt sàn bẩn thỉu của nhà thổ nơi họ bị nhốt, cậu dần dần quên đi mình đã từng là đứa bé trai thế nào. Tệ hơn đó là cậu không quan tâm nữa. Cậu là Chó. Tất cả chỉ có vậy thôi. Bản năng. Cơn đói.

Cậu lúc nào cũng thấy đói. Đói thức ăn, chỗ ở, sức mạnh, nhiều hơn nữa… luôn luôn nhiều hơn. Thậm chí cậu còn học được cách khao khát sự đau đớn. Thế có nghĩa là cậu vẫn hít thở, vẫn sống sót. Nếu cậu có thể chịu được đau đớn, điều khiến phản ứng của mình trước nó, khiến nó làm việc cho cậu thay vì chống lại cậu, như vậy cậu sẽ được tự do. Và hơn bất kì thứ gì khác, Kéleb khao khát sự tự do.

Narweh biết điều đó. Bằng cách nào đó luôn biết. Đó chính là lý do mà những đứa bé gái và bé trai khác được gọi bằng nhiều cái tên hấp dẫn để thu hút khách hàng, trong khi cậu bị gọi là Chó. Việc đó nhằm hạ thấp phẩm giá của cậu, kéo cậu đến một nơi cậu không còn là con người. Nhằm khiến cậu cảm thấy hèn hạ hơn con người. Chuyện đó không hề hiệu quả. Khi Narweh nhìn vào mắt cậu, Kéleb cương quyết không cụp chúng xuống. Và đến một ngày, Narweh đã chịu đựng quá đủ.

Kéleb biết mình sắp bị trừng phạt. Cậu quỳ trên mặt đất và không hề sợ hãi. Narweh thích đánh đập cậu, còn cậu thì đã không còn cố chống lại nữa. Cậu quá kiêu hãnh để làm vậy.

Cậu nghiến răng khi bị bắt cởi quần áo. “Vậy là để cưỡng hiếp à?” cậu nói bằng thứ tiếng Ả Rập hoàn hảo. “Bạn bè ông có biết ông rất thích phang phập đám chó không.” Gương mặt Kéleb rung lên trước cú tát trời giáng, nhưng cậu chỉ im lặng, hai nắm tay siết chặt bên hông. Cậu tự do, Kéleb nhắc nhở bản thân.

Ngước đôi mắt điềm tĩnh và kiên định lên nhìn vào ánh mắt điên cuồng của Narweh, cậu cởi bỏ tấm áo thobe(*). Đôi mắt của Narweh vẫn giữ nguyên vẻ độc ác, nhưng lúc này, ẩn sau cơn giận còn có cả dục vọng cuộn xoáy. Kéleb gần như mỉm cười. Phải, cậu chính là một con thú đẹp đẽ. Thêm một cái tát nữa và Kéleb buộc mình quay đi nơi khác, nhưng không phải nhìn xuống đất, không bao giờ.

Có tiếng ồn vang lên từ phía sau, cậu muốn nhìn nhưng sẽ không cho gã đê tiện đó niềm thỏa mãn khi châm chọc sự hiếu kì của mình. Không cần đợi lâu, sự bí ẩn đó đã sớm hé lộ. Một tấm gương. Narweh đã đặt một tấm gương ngay trước mặt cậu. Trong đó, cậu nhìn thấy dáng vẻ nao núng của mình. Thế này là quá nhiều, cậu không thể chứng kiến chuyện này. Thế nhưng cậu vẫn khăng khăng không nhìn xuống sàn.

“Thế nào rồi?” Narweh giễu cợt, “Không phải mày rất thích ngắm nghía sự đẹp đẽ của mình sao? Phù phiếm; toàn bộ dòng giống chúng mày đều là tai họa. Đó chính là lý do chúng mày nghĩ mình xứng đáng với mọi thứ, trong khi chúng mày chả xứng có cái gì hết, không gì hết. Chết chóc là tất cả những gì chúng mày xứng đáng.”

Kéleb căng người chống lại mọi thôi thúc trào dâng trong cơ thể. Cậu ra lệnh cho mình phải bất động, cậu có thể chịu được chuyện này. Cậu có thể chịu được bất kì chuyện gì.

Narweh quỳ xuống phía sau và Kéleb ngừng hít thở. Gì cũng được trừ chuyện này. Làm ơn. Gì cũng được. Cậu nhắm mắt lại. “Nhắm lại đi, rồi tao sẽ khiến mày không bao giờ làm thế được nữa.” Lần đầu tiên trong một thời gian dài, Kéleb gần như bật khóc thút thít.

Giở tấm áo thobe của cậu lên rồi phun nước bọt vào bàn tay, Narweh chuẩn bị tiến vào bên trong cậu và chẳng gì có thể ngăn được việc đó. Là thế hoặc chết. Kéleb đào sâu vào quyết tâm được tự do trong lòng mình. Cậu hít vào một hơi thật sâu rồi giữ lại khi gã tiến vào một cách man rợ, quyết không thốt ra dù là âm thanh nhỏ nhất. Nhưng tấm gương…tấm gương đã buộc cậu phải nhìn thấy điều cậu đã cố vờ như không có thật. Cậu không hề tự do. Từ phía sau cậu bé trong gương, Narweh mỉm cười với cậu. Kéleb nhìn xuống đất.

Chuyện đã không kết thúc nhanh chóng. Narweh không chỉ đơn giản muốn sử dụng cậu như trước đây, ném cậu ra đất rồi động dục với cậu như một con thú hoang, hết đấm rồi đến tát cậu. Hành động của gã rất từ tốn. Gã muốn Kéleb cảm nhận từng giây thôi thúc muốn đánh trả và từng giây sau đó nữa, khi cậu nhận ra mình không thể. Một tiếng nức nở cuối cùng cũng thoát ra và cậu bị buộc phải nhìn vào cậu bé trong gương. Cậu đã…vỡ nát.

Kéleb ghét cậu bé đó, ghét sự yếu đuối của mình. Trong cơn giận dữ, cậu vụt tay đập vỡ tấm gương và ném nó ra đất. Nhào đến chỗ những mảnh kính vỡ, cậu gỡ mình ra rồi xoay sang kẻ tra tấn. Narweh bật cười to. Kéleb lao về phía gã, những ngón tay đổ máu do siết chặt mảnh gương vỡ.

Mặc cho kích thước cơ thể hiện tại, Kéleb vẫn chỉ là một cậu bé, vẫn gầy tong, cao lêu nghêu và vụng về. Sức mạnh của cậu chẳng là gì so với Narweh. Khi cậu lao tới gã, Narweh đã tung cước vào bụng rồi quăng cậu qua đầu, xuống nền đất. Tầm nhìn của cậu mờ đi còn hơi thở tắt nghẹn.

Narweh nhanh chóng đứng dậy, lợi dụng ngay thời cơ. Bàn chân gã đạp liên tiếp vào xương sườn, vùng kín và lồng ngực của Kéleb. Kéleb lăn người nằm nghiêng, tìm kiếm không khí và bàn chân của Narweh. Không tìm thấy cả hai điều trên, cậu ngất đi khi bóng tối xâm chiếm không gian.

Lần tiếp theo khi mớ mắt, một tiếng thét câm lặng vụt thoát ra khi da thịt cậu như bị cắt xẻ. Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu lại bị đánh lần nữa rồi lần nữa. Cậu cố nhúc nhích tay chân, cố bỏ chạy, cố chống cự, nhưng lại bị trói chặt. Ngọn lửa ướt át nhảy múa trên lưng cậu và ngay lập tức, cậu biết đêm đó mình sẽ chết. Roi da lại vụt xuống, thêm một mảng thịt bị xé toạc. Lần này, Kéleb đã hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.