Vài phút sau, tôi cuối cùng cũng đẩy được chiếc ghế đến đủ gần cửa sổ. Tôi leo lên đó và dò dẫm phần gờ. Làm ơn hãy để suy nghĩ của mình là đúng. Trái tim gào thét bên tai và tôi nhắm mắt để chống lại nỗi nghi ngờ. Cuối
cùng, tôi cảm nhận được một chốt bật nhỏ và tim tôi như ngừng đập hoàn
toàn. Liếc nhìn lại Caleb. Vẻ giận dữ đã rời bỏ gương mặt hắn, nhưng dấu tay thì vẫn còn đó. Tôi thì thầm một lời cầu nguyện câm lặng, bước
xuống và trượt mở cánh cửa. Giọng nói của Caleb vang lên từ phía sau,
“Mèo Con,” hắn nghe có vẻ lo lắng hoặc buồn bã gì đó, “Đừng để tôi tìm
được em.” Đó là lời đe dọa sao? Tôi sẽ không ở lại để tìm hiểu đâu.
Không hề quay nhìn lại. Tôi chạy với tất cả mọi sức mạnh mà đôi chân tập hợp được. Hai buồng phổi như bị thiêu đốt khi bàn chân tôi nện thình
thịch trên nền đất đầy cát bụi. Giờ vẫn còn sớm, mặt đất vẫn chưa ấm
lên. Tôi muốn hét lên kêu cứu, nhưng lại không chắc mình ở đủ xa để
Caleb khỏi nghe thấy, thế nên tôi chỉ miệt mài chạy. Ở phía trước, tôi
trông thấy một người đàn ông đeo tạp dề, đang đẩy một xe trượt đầy thùng gỗ thưa vào một tòa nhà.
“Giúp tôi với!” Người đàn ông nhìn về phía tôi, vẻ mặt bối rối và lo
lắng. Khi chạy tới nơi, tôi lao vào vòng tay anh ta, cố đẩy cả hai vào
trong.
“Chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra với cô?” anh ta hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha.
Tôi đẩy anh ta mạnh hơn nữa, cho đến khi chúng tôi suýt ngã lên chiếc xe trượt trên đường vào trong tòa nhà. Nhịp thở trở nên gấp gáp trong khi
tôi cố bình tĩnh lại và giải thích bằng tiếng Tây Ban Nha rằng, tôi là
công dân Mỹ, bị bắt cóc và giam giữ trái ý muốn. Tôi bảo với anh ta mình đã trốn thoát được, nhưng kẻ bắt cóc lại ở không xa lắm và tôi cần gặp
cảnh sát ngay lập tức.
“Người đàn ông này là ai?” anh ta hỏi “Người đàn ông bắt cô là ai?”
Trông anh ta cũng hoảng loạn hệt như tôi vậy, anh ta mở cửa nhìn về phía tôi đã đến.
“Tránh khỏi cánh cửa đi!” Tôi hét lên. “Caleb! Tên hắn ta là Caleb, làm
ơn, hãy gọi cảnh sát đi. Tôi đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?” Cuối cùng,
người đàn ông kia đóng cửa và chốt khóa lại.
“Mexico.”
“Mexico!”
“Phải, Mexico,” người này thật dễ khiến kẻ khác cáu tiết.
Mexico chết giẫm. Tôi biết mà!
“Em nói đúng mẹ nó rồi,” một giọng nam lạo xạo phát ra từ trong góc.
Chắc anh chàng mặc tạp dề là người pha chế rượu, rồi tôi nhìn về phía
người đàn ông vừa lên tiếng. Trông gã ta rất nhếch nhác; không phải kiểu nhếch nhác vì nghèo khó và lười biếng, mà là kiểu nhếch nhác đến từ
cách sống tởm lợm. Giờ chỉ mới sáng sớm, vậy mà gã ta đã ở trong quán
rượu rồi, dân lái mô tô người Mỹ. Gã nhìn tôi chăm chú, nốc một ngụm bia rồi liếm phần bọt dính trên ria mép. Đột nhiên, tôi nhớ ra cách ăn mặc
của mình. Bên dưới chiếc áo khoác của Caleb, tôi gần như khỏa thân. Bắt
chéo hai cánh tay, tôi bước lùi một bước ra phía sau mép quầy rượu.
“Anh làm ơn giúp tôi nhé? Tôi cần liên lạc với cảnh sát.” Gã uống thêm ngụm nữa trong khi lắc đầu.
“Em không muốn đến chỗ cảnh sát đâu cưng, tin tôi đi. Mấy tên Mexico bẩn thỉu đó lừa đảo như quỷ ấy. Bọn chúng sẽ chỉ bán em lại cho kẻ em vừa
trốn khỏi thôi. Cách tốt nhất em có thể làm là cố vượt qua lại biên giới và để người của mình giúp em.” Tôi nhìn người pha chế rượu.
“Es la verdad,” anh ta nói. Đó là sự thật.
Cáu tiết, tôi hét lên, “Vậy thì anh giúp tôi đến chỗ biên giới chết giẫm đó đi!” Người pha chế nhảy nhổm và lật đật lui vào căn phòng phía sau.
Gã lái mô tô đứng dậy, chộp lấy cốc bia và nốc cạn, trước khi dằn mạnh
nó xuống bàn rồi dùng mu bàn tay chùi miệng.
“Khỉ gió thật em yêu à, em đâu cần cáu kỉnh như vậy.” Gã bước tới chỗ
tôi, lướt tay dọc theo mặt quầy, cố ý quan sát tôi bằng ánh mắt xấu xa.
“Tôi chắc chúng ta có thể làm gì đó mà.”
“Mẹ kiếp anh,” tôi nói và nhìn hắn với vẻ kinh tởm.
Gã bật cười khùng khục. “Tôi đang nghĩ đến kiểu thỏa thuận khác nàng búp bê ạ, một món tiền chuộc chẳng hạn. Phí tìm kiếm thì sao?” Hắn lại nhìn tôi từ trên xuống dưới lần nữa. “Dĩ nhiên, tôi luôn sẵn sàng thỏa
hiệp.”
Ngay lúc đó, một tiếng ầm lớn vang lên từ chỗ cánh cửa, và kẻ đứng phía
bên kia nó rõ là đang không vui mấy. Gã lái mô tô nhìn tôi, nhận ra ngay sự hoảng loạn và đẩy tôi ngồi xuống phía sau quầy rượu. “Ngồi yên ở đây và đừng có hé một lời nào nếu cô muốn sống sót qua chuyện này!” Hành
động theo bản năng là chính, tôi co tròn lại như một bào thai bên dưới
quầy tính tiền. Gã lái mô tô chạy vào căn phòng phía sau rồi nhanh chóng quay lại với vài kết rượu. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện, gã đã đặt
chúng xuống đất rồi đẩy vào dưới quầy, ngay bên cạnh tôi. Trong khi đó,
tiếng dộng cửa ầm ầm vẫn tiếp tục vang lên nơi cánh cửa quán rượu.
“Đừng nhúc nhích,” gã nói lần cuối. Chộp lấy chiếc cốc trên quầy rượu,
gã bắt đầu rót đầy bia vào đó khi một tiếng rầm lớn phá ta cánh cửa gỗ.
Tôi suýt nữa thì tiểu ra quần.
“Này này!” gã lái mô tô bật cười to, nói. Tim tôi nện điên cuồng trong
lồng ngực, hai mắt nhắm nghiền trong khi tôi cố tưởng tượng bản thân
đang ở một nơi khác.
“Cô ta ở đâu rồi?” Caleb ra lệnh, điềm tĩnh và lạnh lùng.
“Ai ở đâu hả anh bạn?”
“Đừng có giả ngu lúc này đồ chó, hoặc tao sẽ thổi bay cái đầu khỉ gió của mày đấy!”
“Chà, nghe không hay ho chút nào đâu. Nghe này anh bạn. tôi chỉ đang trông quán rượu giúp Javier thôi.”
“Và Javier đâu?”
“Anh ta có chút vấn đề ở nhà với bà già mình, tôi đếch biết cũng đếch
quan tâm. Tôi chỉ đang tận hưởng lượng bia miễn phí trong lúc anh ta
vắng mặt thôi.”
“Có chuyện gì với mấy cái thùng gỗ bị rơi bên ngoài vậy hả?”
“Anh chưa bao giờ vội vàng rời khỏi một nơi à?” Sự im lặng điếc tai ngập tràn căn phòng. “Hơn nữa, nếu anh đến đây tìm anh ta cùng một khẩu súng săn chết giẫm, thì anh ta chắc chắn có lý do để vội rời đi rồi.” Gã nói với giọng cười khùng khục đáng ghét. Im lặng hơn nữa. Tiếng bước chân
Caleb tạo ra âm thanh chậm chậm, đều đều khi chúng tiến đến gần quầy
rượu. Tôi quả thật đã tè ra quần vào thời điểm đó. Không phải khoảnh
khắc tuyệt vời nhất trong đời tôi đâu, đảm bảo đấy.
“Mày bảo tên mày là gì nhỉ?” Caleb hỏi.
“Tôi chưa nói; nhưng anh có thể gọi tôi là Tí Hon.”
Caleb bật cười cụt lủn, lạnh lùng.
“Tí Hon à? Vậy thì, Tí Hon.” Tôi nghe thấy tiếng Caleb lên đạn khẩu súng trường rất rõ ràng. “Tao sẽ hỏi mày một, lần, nữa, và rồi tao sẽ xuyên
một lỗ qua ngực mày. Cô gái ở đâu?”
Tí Hon đằng hắng lớn tiếng, “Được rồi, anh bạn, nghe này… có vẻ như anh
vừa đánh mất ai đó rất quan trọng với mình, và tôi thề rằng nếu tôi biết cái chốn quái quỷ người đó đang ở, tôi sẽ nói cho anh biết, nhưng tôi
không biết. Tôi chỉ ở đây uống bia, còn Javier thì vội vã bỏ đi. Nếu
biết chuyện quái gì, tôi sẽ ở yên đây sao. Tôi chả biết gì về nàng chồn
cái của anh hết. Nên chân thành mà nói,” tôi nghe thấy tiếng gã rút súng ra và lên đạn. “Lấy khẩu súng chó chết của mày ra khỏi mặt tao, trước
khi tao dùng súng của mày để trang trí lại quán rượu của Javier!”
Sự im lặng theo sau đó như đè nghiến không khí quanh. Mồ hôi rỉ xuống
mặt tôi, khiến đôi mắt đang nhắm nghiền cay xè. Móng tay tôi cắm vào
phần da thịt nơi cánh tay. Chắc chắn có ai đó sẽ chết trong khi tôi trốn đằng sau mấy kết bia nồng nước tiểu này. Thình lình, Caleb bật cười
sằng sặc. Tôi cắn mạnh môi để ngăn mình hét lên. Tí Hon nhanh chóng tham gia vào trò đùa đó, và tôi lo rằng gã sẽ bán đứng mình.
“Được rồi, Ngài Tí Hon, nói cho anh biết. Tôi sẽ coi như anh không biết
tôi đang nói về cái gì, và tin rằng nếu anh tình cờ chạm mặt một cô gái
bán khỏa thân hay kể mấy câu chuyện hoang đường, thì tôi sẽ là người đầu tiên anh liên lạc. Ở tòa nhà lớn đầu đường ấy. Cứ hỏi gặp Caleb. Không
ai khác nữa.”
“Được rồi anh bạn. Chúng ta đặt mấy thứ này xuống được chưa?” Im lặng.
Trong một lúc lâu, tôi chẳng nghe thấy gì cả. Rồi tiếng bước chân Caleb
cứ xa dần, xa dần quầy rượu. Trước khi tôi kịp thấy nhẹ nhõm, giọng
Caleb đã vang lên cách đó vài mét, “Nhưng nếu anh nói dối tôi, tôi sẽ tìm anh đấy. Và nếu tôi biết được anh làm gì đó với tài sản của tôi – tôi sẽ giết anh.” Và rồi hắn đi mất.