Thê Chủ Tà Mị

Chương 5: Công tử Vân Dật




Đáng tiếc, nguyện vọng xem chuyện vui của cô cũng rơi vào khoảng không, cô muốn nhìn, còn muốn nhìn nhà ngươi có nguyện đánh hay không đây? Tiếng đánh nhau đột nhiên dừng lại, sau đó liền gặp một người toàn thân chật vật nhanh chóng chạy tới hướng bên này, tựa như...không có nội lực?

Phong Lăng Hề kinh ngạc nhíu mày, theo cô phỏng đoán, đánh nhau như thế nào cũng có mười mấy người, hiện tại tiếng đánh nhau đột nhiên ngừng, cũng chỉ có một người này chạy trối chết, nói như vậy là mấy chục người đối phó với một người, dường như người này còn không có nội lực. Mà bây giờ người này chỉ là chật vật một chút, thật chất cũng không có gì tính tổn thương, tên biến thái nào xuất hiện nơi đây vậy?

Đang lúc cô suy nghĩ nên cẩn thận quan sát người nọ một chút xem có ba đầu sáu tay hay không, người nọ lại thẳng tắp phóng tới hướng phía vách núi, sau đó trong chớp mắt liền nhảy xuống.

Phong Lăng Hề khẽ nhíu mày, mặc dù động tác người nọ nhanh nhưng cô lại thấy rõ mặt nạ trên người nọ có một dấu hiệu là ngọn lửa màu đỏ, có chút quen mắt. Liền nhớ tới, Phong lão đầu từng cho cô xem qua dấu hiệu như vậy, còn lao thao nói không cẩn thận thiếu người này một cái nhân tình, không để cho cô muốn cùng người đối nghịch, có thể giúp thì giúp.

Nếu đã trùng hợp như vậy gặp được, cô không có đạo lý bỏ đi mặc kệ, không có nội lực cứ như vậy nhảy xuống, dù biến thái thế nào cũng đi đời nhà ma. Cơ hồ là người ở đó vừa nhảy núi đồng thời Phong Lăng Hề cũng đi theo nhảy xuống.

Thời điểm truy binh đuổi tới, ngay cả bóng dáng ma quỷ cũng không nhìn thấy một cái, chỉ có thể oán giận mắng: "Tiểu độc vật chết tiệt lại chạy!"

Một đám người xanh cả mặt, vừa nhìn chính là trúng độc. Vì vậy cũng không dám ở lâu, mặc dù các nàng đã sớm chuẩn bị xong vẹn toàn nhưng vẫn là trúng chiêu, phải mau chóng giải độc mới được.

Người được gọi là tiểu độc vật thẳng tắp rơi xuống đất, vốn cho là hắn phải chết không thể nghi ngờ gì, cũng đang lúc sắp rơi xuống đất bên hông lại căng thẳng, tốc độ rơi chậm lại sau đó tiếp tục hạ xuống, thẳng tắp rơi trên đất, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều nhanh muốn lệch vị trí, bất quá cũng may hoàn toàn không có đạt tới trình độ nội thương, ngoại thương tất cả đều là bị thương ngoài da chút ít. Ngẩng đầu nhìn lại, không có phát hiện bất cứ dị thường nào, nhưng hẳn là có người ra tay cứu giúp hắn.

Phong Lăng Hề trở lại đến trên vách đá, thu hồi băng ngọc tơ tằm, tặc lưỡi nói: "Không nghĩ tới lần đầu tiên dùng, là lấy tới cứu người mà không phải giết người."

Đây bất quá là một sự việc nhỏ xen giữa, Phong Lăng Hề cũng không quan tâm bị cô cứu là ai, chuyện này rất nhanh liền đem quẳng ra sau đầu. Một tiếng 'ưng' gáy bén nhọn phá bầu không khí, Phong Lăng Hề híp mắt nhìn đi, chỉ thấy một con đại bàng bay thẳng đến cô, trong nháy máy liền đến bên cạnh.

Mặc dù khí thế nó hung hăng nhưng lại thắng kịp, không có đụng vào Phong Lăng Hề, mà là xoay quanh trên không nơi cô đứng không đi. Phong Lăng Hề nhìn nó trong chốc lát rồi duỗi cánh tay ra, đại bàng gáy một tiếng đã đậu lên trên cánh tay của cô, thân mật dùng đầu cọ cọ vào cô, Phong Lăng Hề cười nói: "Tiểu Ô Nha, đã lâu không gặp."

Đại bàng dừng động tác lại, trong nháy mắt tựa như có thể thấy được trong ánh mắt ý ai oán của hắn, Phong Lăng Hề lại không để ý chút nào cùng tâm tình của nó, gõ đầu của nó thở dài nói: "Tên kia ngay cả ngươi đều xuất động, xem ra là không thể bức ta trở về là không được."

Vừa nói, vừa từ tên đại bàng uy vũ gọi tiểu Ô Nha kia đem tin tức từ trên đùi cởi xuống. Quả nhiên là, màu chữ đỏ như máu thật mỹ lệ, những câu bận tâm, chỉ có một câu cuối cùng trực tiếp biểu lộ ý đồ của mình 'nhanh lên chạy trở về!'.

Đạp Tuyết luôn rất có linh tính, nghe thấy được âm thanh gáy 'ưng', không đợi Phong Lăng Hề cho gọi, chính mình liền đã trở lại. Phong Lăng Hề làm cho đại bàng một ít thân đen nhánh bay đi, sau đó nhìn toàn thân tuyết trắng của Đạp Tuyết vỗ vỗ đầu của nó, thở dài nói: "Đi thôi, có người không nhìn nổi chúng ta tiêu dao thế này."

Trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng, cuộc sống như vậy dạo hồ là thích hợp nhất, ngày hôm nay có nhiều người dạo hồ nhiều hơn nữa, mục đích chỉ vì một người- công tử Vân Dật.

Một chiếc thuyền hoa thượng tương đối mà nói rất là bình thường nhưng hai nữ tử ngồi trong đó đều là tuấn tú lịch sự. Một người trong đó tôn quý khí phách, trên người lộ ra uy nghiêm làm cho người người không dám xem thường- tên còn lại là mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, trên người mang theo sát khí, hai người này vừa nhìn liền không phải là người bình thường.

Kia cô gái tôn quý khí phách không ngừng thăm dò nhìn ra ngoài, một bộ dáng vội vàng xao động, xem ra lại là người đánh chủ ý lên công tử Vân Dật. Đánh chủ ý lên Vân Dật công tử là thật, bất quá người này và những người khác không giống nhau, không riêng gì thân phận của nàng không giống người thường, nàng đánh chủ ý cũng không giống người thường.

Nửa ngày cũng không có nhìn thấy bóng dáng công tử Vân Dật, cô gái có chút không nhịn được hỏi người bên cạnh: "Tô Văn, công tử Vân Dật này thật sự tốt như vậy sao?"

"Bệ hạ, tin đồn không thể tin hết, nhưng cũng sẽ không có có lửa làm sao có khói."

Nữ hoàng bệ hạ Hoàng Vũ Hiên liếc nàng một cái, có chút bất mãn, lời nói này tương đương chưa nói.

Tô Văn ý thức được nữ hoàng bệ hoàng bất mãn, không khỏi nói ra: "Bệ hạ nếu là muốn gặp công tử Vân Dật, chỉ cần làm cho trấn quốc tướng quân mang người tiến cung không được sao? Cần gì tự mình xuất cung?"

Nữ hoàng bệ hạ suy nghĩ nói: "Ngươi biết cái gì? Trẫm muốn xem chính là Vân Dật từ đầu chí cuối, mà không phải cái công tử Vân Dật trong cung kia, hiểu chưa?"

Tô Văn do dự gật gật đầu nói: "Bệ hạ là muốn nhìn một chút bộ dáng chân thật nhất của công tử Vân Dật?"

Nữ hoàng bệ hạ hài lòng gật đầu, thầm nghĩ: Nha đầu kia ánh mắt xảo quyệt lắm, trẫm phải tự mình đến xem mới được.

Kỳ thật nàng không phải là có không gặp qua Vân Dật, xác thật là một tiểu mỹ nhân, tài tình nàng cũng được chứng kiến một chút, nếu như là chính nàng ngược lại cảm thấy nam tử như vậy quả thật không sai, nhưng mà nói lời thay đổi người nào đó, chỉ là dung mạo tài tình xuất sắc, chỉ sợ còn không cách nào đả động nàng.

Nói thật, nàng cũng không biết được muốn cái dạng nam tử gì mới đả động tâm nha đầu kia, cho nên nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm cái người tốt nhất kia, hy vọng hắn không giống người thường mới có thể khiến cho nha đầu kia hứng thú. Nghĩ tới, nữ hoàng bệ hạ không khỏi thở dài, vì cái gì sẽ nói trước cảm nhận được cảm giác vì quan tâm hôn sự của nữ nhi nàng đây?

Đáng tiếc, ái tướng cũng không hiểu biết ý tưởng của nàng, chỉ cho là nàng động tâm tư đối với Vân Dật, hơn nữa thái độ cẩn thận như vậy, chỉ sợ còn có ý định lập hậu, như vậy cũng tốt, ngôi vị phượng hậu liên tục vô ích huyền, xác thật không thể nào thỏa đáng.

Vì vậy vốn là không thế nào để tâm nhưng Tô tướng quân cũng bắt đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm bên ngoài, tận lực từ phần đông khe hở trong thuyền hoa về phía thuyền hoa bị bao vây ở giữa kia.

Thuyền hoa kia bị vây hãm kia đột nhiên động, rõ ràng muốn lao ra ôm chặt, thấy người phía trước không ý tứ cản đường, thuyền hoa giữa không khỏi truyền ra một tiếng giận dữ mắng mỏ: "Mắt mù không biết tránh đường sao?"

Nghe vậy, thuyền hoa ngăn cản phía trước vội vàng nhường ra một lối đi. Gặp nữ hoàng bệ hạ nhíu mày, Tô Văn vội vàng giải thích: "Hẳn đó là Tam công tử Vân Thiển, tính tình luôn chanh chua đanh đá."

Nàng vừa dứt lời, liền nghe trong thuyền hoa kia truyền ra một âm thanh dễ nghe: "Thiển nhi..." Mặc dù không nói gì thêm, nhưng trong giọng nói rõ ràng không đồng ý.

Trong lúc nhất thời, lại hiện ra phần đông cô gái duỗi dài cổ ra nhìn, bất quá thuyền hoa kia lại không ngừng đi về phía trước, cũng không có ai dám đi ngăn cản, dù sao kia cũng là công tử của trấn quốc tướng phủ.

Gặp mục tiêu đi, nữ hoàng bệ hạ khoát tay nói ra: "Trở về đi!" Trong lòng có chút buồn bực thật là không đến chứng kiến, mặc dù nàng cũng không biết mình muốn đến nhìn những thứ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.