The Beginning

Chương 3




Ngươi là ai?” kẻ cao nhất hỏi ngay khi hắn thấy anh.

Người đàn ông này không nghi ngờ gì là người Dorian với mái tóc dài màu đen. Cơ thể hắn cao ráo, cường tráng, được trùm trong bộ áo giáp chiến đấu đang rất cần ai đó chăm sóc và sửa chữa.

Hai người đàn ông cùng với hắn là những người Hi Lạp tóc vàng. Áo giáp của họ cũng không khá hơn gì so với người đầu tiên. Người trẻ nhất trong số họ áo giáp chắn trước ngực còn có một lỗ nơi anh ta đã bị mũi giáo xuyên thủng.

Những người đàn ông này không thể bước ra ngoài và trà trộn với những kẻ còn sống khi đang ăn mặc như thế này. Mỗi người họ cần được chăm sóc. Nghỉ ngơi.

Hướng dẫn.

Acheron hạ chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo himation màu đen xuống, rồi nhìn họ từng người từng người một.

Lúc họ chú ý đến sắc màu bạc đang cuộn sóng trong đôi mắt anh, mặt ba người đàn ông trắng bệch đi.

“Ngài có phải là một vị thần?” người cao nhất hỏi. “Có người bảo chúng tôi những vị thần sẽ giết chúng tôi nếu chúng tôi xuất hiện trước mặt họ.”

“Ta là Acheron Parthenopaeus,” anh khẽ nói. “Artemis gửi ta đến để huấn luyện các ngươi.”

“Tôi là Callabrax ở vùng Likonos,” người cao nhất nói.

Anh ta chỉ về người bên phải. “Kyros ở vùng Seklos.” Rồi người trẻ nhất trong nhóm bọn họ, “và Ias ở vùng Groesia.”

Ias đứng tách biệt, đôi mắt đen của anh ta trống rỗng. Acheron có thể lắng nghe suy nghĩ của người đàn ông này rõ như thể chúng nằm chính trong tâm trí anh vậy.

Sự đau đớn của anh ta chạm đến anh, khiến chính ruột gan anh quặn thắt trong đồng cảm.

“Các ngươi được tạo ra đã bao lâu rồi?” Acheron hỏi họ.

“Tôi được vài tuần rồi,” Kyros nói.

Callabrax gật đầu. “Tôi cũng được tạo ra trong khoảng đó.”

Acheron nhìn về phía Ias.

“Hai ngày trước,” anh ta nói, giọng anh ta rỗng tuếch.

“Cậu ta vẫn còn chịu bệnh từ cuộc chuyển hóa,” Kyros bổ sung thông tin. “Cũng gần đến một tuần tôi mới có thể … điều chỉnh.”

Acheron kìm chế nụ cười cay đắng của mình. Từ đó dùng tốt đấy.

“Các ngươi giết được con Daimon nào chưa?” anh hỏi họ.

“Chúng tôi có cố gắng,” Callabrax nói, “nhưng bọn chúng rất khác so với giết những binh sĩ bình thường. Mạnh hơn. Nhanh hơn. Bọn chúng khó chết. Bọn chúng khiến chúng tôi mất hai người rồi.”

Acheron đau nhói khi nghĩ đến hai người đàn ông không hề chuẩn bị gì giáp mặt với bọn Daimon và sự tồn tại khủng khiếp đang chờ đợi họ sau khi họ chết.

Kí ức về trận chiến đầu tiên của anh theo gót ý nghĩ đó …

Anh chặn suy nghĩ ấy khỏi tâm trí mình.

“Ba người các ngươi tối nay đã ăn chưa?”

Bọn họ gật đầu.

“Vậy thì đi theo ta ra ngoài, rồi ta sẽ chỉ dạy cho các ngươi những gì cần thiết để các ngươi giết chúng.”

Acheron làm việc với bọn họ cho đến khi bình minh sắp đến. Anh chia sẻ với họ tất cả những gì anh có thể trong một đêm. Dạy cho họ những kĩ thuật mới. Những điểm yếu của bọn Daimon và cách thức lợi dụng chúng.

Khi đêm sắp tàn, anh để lại họ tại hang động.

“Ta sẽ kiếm cho các ngươi một nơi tốt hơn để trốn trong ban ngày,” anh hứa với họ.

“Tôi là người Dorian,” Callabrax tự hào khẳng định. “Tôi không cần gì hơn những gì đã có sẵn.”

“Nhưng bọn tôi không như thế,” Kyros nói. “Một chiếc giường là điều tốt nhất cho tôi và Ias. Một nơi để tắm rửa còn tốt hơn.”

Acheron nghiêng đầu, rồi ra hiệu cho Ias theo anh ra ngoài.

Anh chờ để Ias rời đi trước, rồi đưa anh ta đến nơi ngoài tầm nghe ngóng của hai người khác.

“Ngươi muốn thấy vợ mình một lần nữa,” Acheron khẽ nói.

Anh ta ngẩng lên, giật mình. “Làm sao ngài biết?”

Acheron không trả lời. Ngay cả khi còn là con người, anh đã ghét những câu hỏi cá nhân, bởi chúng thường dẫn đến những cuộc đối thoại anh không muốn nói. Chạm đến những kí ức anh thà bị chôn vùi đi.

Khép mắt lại, Acheron để tâm trí mình thoát khỏi thân thể, xuyên qua vũ trụ rộng lớn đến khi anh tìm thấy được người phụ nữ đang ám ảnh tâm trí của Ias.

Liora.

Nàng ta là một người phụ nữ xinh đẹp, với mái tóc đen như cánh quạ. Đôi mắt trong và xanh như biển cả bao la.

Chẳng trách gì Ias nhớ nàng ta.

Người phụ nữ ấy hiện tại đang quỳ gối, khóc lóc. “Làm ơn,” nàng cầu xin những vị thần. “Làm ơn hãy trả lại tình yêu cho con. Làm ơn hãy để con cái con có cha chúng ở nhà.”

Acheron thấy đồng cảm trước cảnh tượng và âm thanh của nước mắt nàng. Chưa ai nói cho nàng chuyện gì đã xảy ra. Nàng ấy đang cầu nguyện sự an lành cho một người đàn ông đã không còn bên nàng nữa rồi.

Hành động ấy ám ảnh anh.

“Ta hiểu nỗi buồn của ngươi,” anh nói với Ias. “Nhưng ngươi không thể để cho bọn họ biết ngươi vẫn còn đang sống trong hình hài này. Bọn họ sẽ sợ hãi nếu ngươi quay trở về. Sẽ cố gắng giết ngươi.”

Đôi mắt của Ias ngập nước và khi anh ta nói, hai chiếc răng nanh phập vào môi anh ta. “Liora không còn ai khác để chăm sóc cho nàng ấy. Nàng là một đứa trẻ mồ côi, anh trai tôi lại bị giết chỉ một ngày trước tôi. Sẽ không có ai cung cấp cho nhu cầu của con tôi.”

“Ngươi không thể quay trở về.”

“Tại sao không?” Ias hỏi trong cơn tức giận. “Artemis nói tôi có thể trả thù người đàn ông đã giết tôi rồi tôi sẽ còn sống để phục vụ cho ngài ấy. Ngài ấy chưa bao giờ nói về việc không thể quay trở về nhà.”

Acheron siết chặt tay trên gậy quyền của mình. “Ias, suy nghĩ trong phút chốc đi. Ngươi không còn là con người. Ngươi nghĩ người trong làng của ngươi sẽ phản ứng ra sao nếu ngươi quay trở về với răng nanh và đôi mắt màu đen? Ngươi không thể bước ra ngoài ánh sáng. Sự trung thành của ngươi là với toàn thể nhân loại, không chỉ với gia đình của mình. Không ai có thể đáp ứng đủ cả hai thứ đó. Ngươi không bao giờ có thể quay trở về.”

Đôi môi của người đàn ông ấy run run, nhưng anh ta gật đầu thấu hiểu. “Tôi sẽ cứu nhân loại trong lúc gia đình vô tội của mình bị ném ra đường cho đói chết khi không có ai chăm sóc cho họ. Thì ra, đó chính là thỏa thuận của tôi.”

Acheron nhìn đi nơi khác trong lúc trái tim anh đau nhói cho người đàn ông này và gia đình của anh ta.

“Vào trong với những người khác đi,” Acheron nói.

Anh quan sát Ias trở vào trong trong lúc anh suy nghĩ về những lời của anh ta.

Anh không thể cứ để mọi chuyện như thế này.

Acheron có thể làm việc một mình, nhưng những kẻ khác …

Nhắm mắt lại, anh dịch chuyển mình quay trở về với Artemis.

Lần này khi những người phụ nữ mở miệng ra để thét, Artemis cho đóng băng dây thanh quản của họ.

“Biến,” cô ra lệnh cho họ.

Những người phụ nữ đó ào ra khỏi cửa nhanh nhất có thể, rồi đóng sầm nó lại đằng sau lưng họ.

Giây phút mà họ đã ở một mình, Artemis cười với anh. “Chàng về rồi. Em không nghĩ mình sẽ gặp lại chàng sớm thế này.”

“Đừng, Artemis,” anh nói, kiềm hãm tính vui đùa của cô trước khi cô bắt đầu. “Tôi căn bản quay trở về là để mắng cô một trận.”

“Vì cái gì?”

“Làm sao cô dám nói dối những người đàn ông kia để dụ họ phục vụ cô.”

“Em không bao giờ nói dối.”

Anh nhướng mày.

Ngay lập tức thấy không thoải mái, cô hắng giọng rồi dựa ra sau ngai vàng của mình. “Trường hợp anh thì khác nhưng em cũng đâu có nói dối. Em chỉ quên nói một số điều thôi.”

“Cũng như vậy thôi, Artemis, và đây không phải là về tôi. Đây là về những gì cô đã làm đối với họ. Cô không thể cứ để những con người tội nghiệp ấy ngoài đó như cô đã từng làm.”

“Tại sao không chứ? Chàng cũng đã tự sinh tồn khá tốt đó chứ.”

“Tôi không giống như bọn họ và cô biết rõ điều đó. Tôi không còn gì đáng giá trong cuộc đời cũ của mình để quay trở về nữa. Không gia đình, không bạn bè.”

“Em thấy có ngoại lệ đó. Em là gì?”

“Một sai lầm tôi hối hận trong hai ngàn năm qua.”

Gương mặt cô đỏ ửng. Cô bước xuống khỏi ngai vàng của mình và xuống hai bậc thang để đứng trước anh. “Chàng dám nói chuyện với ta như thế!”

Acheron giật phăng áo choàng của mình xuống rồi giận dữ ném nó cùng với cây gậy quyền vào trong góc. “Vì thế giết tôi đi, Artemis. Cứ thoải mái làm đi. Làm việc có hơn cho cả hai chúng ta bằng cách để tôi thoát khỏi sự đau khổ này đi.”

Cô cố gắng tát anh, nhưng anh dùng tay mình chụp lại bàn tay ấy rồi nhìn chăm chú vào đôi mắt cô.

Artemis thấy được sự căm ghét trong ánh mắt của chàng, sự lên án cay độc.

Hơi thở giận dữ của họ hòa vào nhau và không khí xung quanh họ tóe lửa kịch liệt khi sức mạnh của cả hai đối đầu với nhau.

Nhưng cô đâu muốn cơn thịnh nộ của chàng.

Không, chưa bao giờ muốn cơn thịnh nộ của chàng …

Ánh mắt cô lướt qua chàng. Qua những góc cạnh được điêu khắc hoàn hảo của gương mặt chàng, gò má cao của chàng, chiếc sống mũi dài và nhọn như chim ứng của chàng. Cả màu đen của mái tóc chàng.

Và màu bạc thủy ngân kì lạ của đôi mắt chàng.

Chưa bao giờ có một con người nào được sinh ra có thể so sánh với sự hoàn hảo về ngoại hình của chàng.

Và đâu chỉ vẻ đẹp mới thu hút người ta đến với chàng. Đó đâu phải là vẻ đẹp mới thu hút cô đến với chàng.

Chàng sở hữu một loại sức hút nam tính nguyên thủy hiếm thấy. Sức mạnh. Nghị lực. Quyến rũ. Thông minh. Quyết tâm.

Nhìn thấy chàng là khao khát chàng.

Nhìn vào chàng là mong muốn được chạm đến chàng.

Chàng đã được hình thành để thỏa mãn, và huấn luyện để đáp ứng. Tất cả mọi thứ về chàng từ những thớ cơ bắp cuồn cuộn đến âm vực trầm lắng, gợi tình trong giọng chàng quyến rũ tất cả mọi ai tiếp xúc với chàng.

Như một loài vật hoang dã chết người, chàng di chuyển với tiềm năng về nguy hiểm và sức mạnh nam tính nguyên thủy. Với tiềm năng có thể thỏa mãn tình dục lên đến mức cực đại.

Chúng là những tiềm năng chàng hoàn toàn có thể thực hiện.

Suốt cuộc đời vĩnh hằng này, chàng là người đàn ông duy nhất khiến cô yếu đuối.

Người đàn ông duy nhất cô từng yêu.

Chàng mang sức mạnh trong mình có thể giết cô. Cả hai người họ đểu biết thế. Và cô thấy việc chàng không làm vậy thật tò mò và khiêu khích.

Quyến rũ và kích thích.

Nuốt nước bọt, cô nhớ lại hình ảnh của chàng khi họ chạm mặt lần đầu tiên.

Sức mạnh của chàng. Sự nồng nàn đó.

Ngang ngược, chàng đã đứng trước điện thờ cô và đã cười khi cô đe dọa đến chàng.

Ngay khi đó trước bức tượng của cô, chàng đã dám làm điều mà chưa từng người đàn ông nào trước chàng dám …

Cô vẫn còn có thể nếm được mùi vị của nụ hôn ấy.

Không như những người đàn ông khác, chàng chưa bao giờ sợ cô.

Giờ đây, hơi nóng từ lòng bàn tay chàng đốt cháy cô, nhưng sự tiếp xúc của chàng luôn làm thế. Không có gì khiến cô khao khát hơn mùi vị của đôi môi chàng. Ngọn lửa dục vọng của chàng.

Và với một sai lầm, cô đã đánh mất chàng.

Artemis muốn khóc khi phải đối mặt với sự vô vọng của toàn thể việc này. Cô đã từng thử, lâu lắm rồi, để quay ngược dòng thời gian và được làm lại buổi sáng hôm ấy.

Được lấy lại tình yêu và sự tin tưởng của Acheron.

Các nữ thần Số mệnh (*) đã nghiêm trị cô thật nặng cho sự càn rỡ ấy.

(*) Trong thần thoại Hi Lạp, có ba người phụ nữ quyết định số mệnh của tất cả con người bằng những sợi chỉ số mệnh, được gọi là Fates, hay có tên khác là Moirai. Họ gồm ba người: Clotho (người tạo những sợi chỉ từ con quay của mình), Lachesis (người đong đếm những sợi chỉ) và Atropos (người cắt chỉ - mang đến cái chết)

Hai ngàn năm nay, cô đã thử tất cả mọi cách để mang chàng về bên mình.

Chưa có thứ gì có hiệu quả. Chưa có thứ gì có thể suýt làm chàng tha thứ cho cô, thậm chí là quay trở về điện của cô.

Chưa có, cho đến khi cô nghĩ đến một thứ chàng chưa bao giờ có thể làm ngơ – một linh hồn con người trong nguy hiểm.

Acheron sẽ làm bất cứ thứ gì để cứu nhân loại.

Kế hoạch khiến chàng chịu trách nhiệm cho tất cả các Dark-Hunter đã thành công và bây giờ chàng đã trở về.

Giá như cô có thể giữ được chàng.

“Chàng muốn ta thả họ đi sao?” cô hỏi.

Vì chàng, cô có thể làm bất cứ điều gì.

“Đúng.”

Vì cô, chàng sẽ không làm bất cứ điều gì.

Trừ khi cô ép chàng.

“Chàng sẽ làm gì cho ta đây, Acheron? Chàng biết luật lệ mà. Một ân huệ để đổi cho một ân huệ khác.”

Chàng thả tay cô ra, giận dữ nguyền rủa rồi lùi bước ra sau. “Tôi biết rõ hơn là chơi trò này với cô.”

Artemis nhún vai với sự thờ ơ cô không có. Ngay tại giây phút này tất cả những gì cô quan tâm đang được nằm trong vòng nguy hiểm.

Nếu chàng nói không, điều đó sẽ hủy hoại cô.

“Được thôi, vậy thì cứ để họ tiếp tục làm Dark-Hunter. Một mình khi không có ai để dạy cho họ những điều họ cần biết. Không ai quan tâm họ sẽ có kết cục như thế nào.”

Chàng thở hắt một hơi dài và mệt mỏi.

Cô muốn an ủi chàng, nhưng biết chàng sẽ từ chối bất kì sự tiếp xúc nào của cô. Chàng đã luôn từ chối sự an ủi.

Chàng mạnh mẽ hơn quyền được mạnh mẽ của mọi người.

Khi ánh mắt chàng giao với cô, nó khiến một cơn rùng mình nguyên thủy, đầy dục vọng chạy dọc thân thể cô.

“Nếu bọn họ phải phục vụ cho cô cùng những vị thần, họ phải có thứ họ cần.”

“Như là?”

“Áo giáp chẳng hạn. Cô không thể để họ đi chiến đấu mà không có vũ khí. Họ còn cần tiền để mua đồ ăn, quần áo, ngựa và ngay cả người hầu để canh giữ cho họ trong ban ngay khi họ nghỉ ngơi.

“Chàng đòi hỏi quá nhiều cho họ.”

“Tôi chỉ yêu cầu những thứ họ cần.”

“Chàng chưa bao giờ yêu cầu những thứ đó cho bản thân mình.” Cô thấy tổn thương vì lẽ đó.

Chàng chưa bao giờ yêu cầu cái gì.

“Tôi không cần đồ ăn và năng lực của tôi tạo điều kiện cho tôi có được tất cả những thứ khác tôi cần. Còn về bảo vệ, tôi có Simi. Bọn họ sẽ không tồn tại nổi một mình.”

Không ai có thể tồn tại một mình, Acheron.

Không ai cả.

Không phải chàng.

Và đặc biệt không phải là em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.